Chương 16: Tyrion

Tính tình con lợn nái vẫn dễ chịu hơn một số con ngựa anh từng cưỡi. Nhẫn nại và vững chãi, nó chấp nhận cho Tyrion trèo lên lưng mà hầu như không kêu một tiếng nào, và tiếp tục không động đậy khi anh với lấy khiên và giáo. Tuy nhiên khi anh nắm dây cương và thúc chân vào hai bên sườn, con vật di chuyển ngay lập tức. Tên nó là Xinh Đẹp, viết tắt của Con Lợn Xinh Đẹp, nó đã được huấn luyện để làm lợn cưỡi và quen với yên cương kể từ khi còn là chú lợn con.

Tấm áo giáp bằng gỗ sơn chạm vào nhau kêu lạch cạch khi Xinh Đẹp đi dọc boong thuyền. Nách Tyrion nhột nhạt vì ẩm ướt, một giọt mồ hôi chảy xuống vết sẹo của anh bên dưới chiếc mũ quá khổ rộng thùng thình, nhưng trong một khoảnh khắc ngớ ngẩn, anh cảm giác mình giống như Jaime, đang cưỡi ngựa ra trường đấu với cây thương trong tay, bộ giáp vàng sáng lên trong ánh mặt trời.

Khi những tràng cười vang lên, giấc mơ của anh tan biến. Anh không phải là đấu sĩ, mà chỉ là một tên lùn trên lưng một con ngựa với cây gậy trong tay, nhảy cỡn lên mua vui cho mấy tên thủy thủ mất ngủ sặc mùi rượu rum, với hy vọng sẽ giúp tâm trạng của họ tốt hơn. Đâu đó dưới địa ngục, cha anh đang sôi lên sùng sục, còn Joffrey đang cười khẩy. Tyrion cảm nhận được những đôi mắt lạnh lẽo của người chết, họ cũng đang xem kịch một cách say mê như các thủy thủ thuyền Selaesori Qhoran.

Và giờ kẻ thù của anh xông đến. Xu cưỡi trên lưng con chó xám to lớn, cây thương kẻ sọc của cô khua khoắng loạn xạ trong khi con chó chồm về phía trước. Cả khiên lẫn giáp của cô đều được sơn màu đỏ, tuy nhiên lớp sơn đã nứt nẻ và bong tróc; còn giáp của anh màu xanh da trời. Không phải của ta. Là của Hào. Cầu mong nó sẽ không bao giờ là của ta.

Tyrion đá vào hông Xinh Đẹp để thúc con lợn tiến lên, trong khi các thủy thủ hò hét và huýt sáo thúc giục anh. Tuy không chắc đó là tiếng reo hò cổ vũ hay chế giễu, nhưng anh cũng có một số ý niệm mơ hồ. Sao ta lại để bị thuyết phục tham gia trò hề này nhỉ?

Tuy nhiên, anh biết câu trả lời. Mười hai ngày nay, con thuyền vẫn trôi lững lờ trên vịnh Đau Thương. Tâm trạng các thủy thủ rất khó chịu, và dường như càng khó chịu hơn khi khẩu phần rượu rum mỗi ngày càng cạn kiệt. Tất cả thời giờ của họ dành cho việc sửa buồm, trám lỗ thủng trên thuyền hoặc câu cá. Jorah Mormont còn nghe thấy họ bảo nhau rằng xoa đầu người lùn chỉ làm mọi việc thêm tồi tệ. Dù đầu bếp trên thuyền vẫn xoa đầu Tyrion liên tục với hy vọng gió sẽ nổi lên, nhưng tất cả những người còn lại đều ném cho anh cái nhìn hằn học mỗi khi thấy anh đi qua. Với Xu mọi

thứ còn tệ hơn, vì đầu bếp cho rằng bóp ngực một ả lùn sẽ giúp họ lấy lại vận may. Ông cũng bắt đầu gọi Xinh Đẹp là Thịt Lợn Muối, nhưng nó không còn hài hước như hồi Tyrion nghĩ ra cái tên đó nữa.

“Chúng ta phải làm cho họ cười,” Xu khẩn khoản. “Chúng ta phải làm cho họ thích chúng ta. Một buổi biểu diễn sẽ giúp họ quên đi tâm trạng khó chịu. Cầu xin lãnh chúa.” Và không hiểu tại sao, thế nào, vì lẽ gì mà anh lại chấp thuận. Chắc hẳn là do rượu rum. Rượu của viên thuyền trưởng là thứ đầu tiên cạn kiệt. Tyrion Lannister phát hiện ra rằng khi uống rượu rum, người ta say nhanh hơn nhiều so với rượu bình thường.

Vì thế anh thấy mình đang khoác lên người bộ giáp bằng gỗ sơn của Hào, ngồi dạng chân trên con lợn nái của Hào, trong khi em gái Hào hướng dẫn anh ý nghĩa tốt đẹp của màn biểu diễn đấu thương, vốn là nguồn sống của hai anh em họ. Một tình huống thật mỉa mai làm sao, bởi Tyrion từng suýt mất đầu vì không chịu cưỡi con chó để thỏa mãn thú tiêu khiển dị thường của thằng cháu thối nát. Tuy nhiên, anh vẫn thấy khó có thể cảm nhận được sự hài hước từ trên lưng con lợn nái.

Cây thương của Xu lao xuống vừa đúng lúc để đầu tù của nó sượt qua vai anh; cây thương rung lên khi anh hạ nó xuống và thúc mạnh vào một góc khiên của cô. Cô vẫn ngồi được trên yên, còn anh ngã nhào xuống đất. Nhưng là do cố ý.

Dễ như ngã từ lưng lợn… tuy nhiên ngã từ lưng con lợn nái này lại không nhẹ nhàng như vẻ bề ngoài. Nhớ lại bài học, Tyrion cuộn tròn như quả bóng khi ngã xuống, nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn rơi huỵch xuống sàn và cắn vào lưỡi mạnh đến nỗi anh thấy vị máu trong miệng. Anh cảm giác như quay về tuổi mười hai, nhào lộn dọc bàn ăn trong đại sảnh của Casterly Rock. Hồi đó chú Gerion của anh luôn ở bên cạnh để tuyên dương nỗ lực của anh, thay vì đám thủy thủ khó tính. Tiếng cười của họ thưa thớt và gượng ép, so với những tràng cười hoan nghênh trò hề của Hào và Xu tại tiệc cưới của Joffrey, một số kẻ thậm chí còn giận dữ huýt sáo với anh. “Ê Không Mũi, ngươi cưỡi lợn ngu si quá, chẳng khác gì ngoại hình của ngươi,” một người đàn ông hét xuống từ khoang sau. “Đồ hèn nhát, chẳng bằng con đàn bà.” Thì ra hắn cá cược vào mình, Tyrion nghĩ, bỏ ngoài tai lời thóa mạ. Anh từng nghe những lời kinh khủng hơn như thế nhiều.

Bộ giáp gỗ khiến anh lật đật không đứng được lên. Anh thấy mình khua khoắng như con rùa nằm lật ngửa trên mai. Ít nhất hình ảnh đó cũng mua vui được cho vài thủy thủ. Tiếc là ta không bị gãy chân, nếu không họ sẽ còn hú hét kích động hơn nữa. Và nếu bọn họ ở trong cái nhà xí đó khi ta bắn xuyên bụng cha ta, chắc họ sẽ cười lăn lộn đến ị cả ra quần. Sao cũng được, miễn là lũ khốn đó thấy vui vẻ.

Jorah Mormont cuối cùng cũng động lòng thương hại và kéo Tyrion đứng dậy.

“Trông ngươi chẳng khác gì thằng ngốc.”

Đó là mục đích của anh. “Cưỡi trên lưng lợn thì làm sao trông giống anh hùng được.”

“Thế nên ta luôn tránh xa lũ lợn.”

Tyrion tháo dây mũ, cởi nó ra và nhổ một bãi nước bọt lẫn máu xuống đất. “Cảm giác như tôi vừa cắn đứt nửa cái lưỡi ấy.”

“Thế thì lần sau nhớ cắn mạnh hơn.” Ser Jorah nhún vai. “Nhưng nói thật, ta từng xem những đấu sĩ còn tệ hơn cả ngươi.”

Đó là một lời khen ngợi chăng? “Tôi ngã từ trên lưng con lợn xuống và cắn vào lưỡi. Còn gì tệ hơn thế nữa nhỉ?”

“Bị mảnh gỗ vụn đâm vào mắt và chết.”

Xu đã nhảy xuống từ trên lưng con chó, một con vật màu xám to lớn và hung dữ tên là Răng Rắc. “Vấn đề không phải là đấu thương giỏi hay không, Hugor ạ.” Cô luôn cẩn thận gọi anh là Hugor đề phòng mọi người nghe thấy. “Mục tiêu là phải làm họ cười và ném xu cho chúng ta.”

Vài đồng bèo bọt đổi bằng máu và những vết thâm tím, Tyrion nghĩ thầm nhưng không nói gì cả. “Chúng ta cũng đâu có làm được điều đó. Chẳng ai ném tiền cả.” Không một xu, không một hào.

“Họ sẽ cho tiền khi chúng ta làm tốt hơn.” Xu tháo mũ ra. Mái tóc màu lông chuột xõa xuống hai bên tai. Mắt cô gái cũng màu nâu bên dưới đôi lông mày rậm rạp, má cô mịn màng và ửng đỏ. Cô lôi ra vài quả đấu trong chiếc túi da cho Con Lợn Xinh Đẹp. Con lợn nái ăn ngay trên tay cô, mồm kêu eng éc một cách vui vẻ. “Khi chúng ta biểu diễn cho nữ hoàng Daenerys xem, một cơn mưa bạc sẽ rơi xuống, rồi anh sẽ thấy.”

Một số thủy thủ đang la hét với họ và giậm gót xuống boong thuyền đòi xem một màn đấu nữa. Đầu bếp là kẻ hô to nhất như thường lệ. Tyrion gần đây bắt đầu thấy chán ghét người đàn ông đó, dù hắn là người duy nhất có khả năng chơi cờ cyvasse một cách làng nhàng trên con thuyền cog này. “Anh thấy chưa, họ thích chúng ta,” Xu nhoẻn cười đầy hy vọng. “Chúng ta có nên đấu lại lần nữa không, Hugor?”

Anh đang định từ chối thì một người giúp việc hô to, cứu cánh cho anh. Khi đó là giữa buổi sáng, và thuyền trưởng muốn con thuyền lại ra khơi. Cánh buồm kẻ sọc vĩ đại của con thuyền cog căng yếu ớt trên cột buồm giống như bao ngày trước, nhưng anh hy vọng họ có thể tìm thấy chút gió ở đâu đó về phía bắc. Như vậy nghĩa là thuyền có thể đi tiếp. Tuy nhiên, khác với những con thuyền nhỏ, chiếc cog của họ to

vĩ đại; và lai dắt nó là một công việc tốn nhiều mồ hôi, công sức, khiến tay họ phồng rộp lên và lưng đau đớn, nhưng kết quả vẫn là con số không. Các thuyền viên rất ghét điều đó. Tyrion không thể trách họ. “Bà góa phụ đó đáng lẽ phải cho chúng ta lên một chiếc ga-lê mới phải,” anh lẩm bẩm chua chát. “Nếu ai đó có thể giúp tôi thoát khỏi mấy tấm ván chết tiệt này, tôi sẽ biết ơn lắm lắm. Tôi cảm giác như có dằm trong đũng quần vậy.”

Mormont vụng về giúp anh cởi bộ đồ diễn. Xu dẫn chó và lợn của cô xuống dưới khoang. “Chắc ngươi phải bảo tiểu thư của mình khóa cửa cài then lại khi ở trong phòng,” Ser Jorah nói, tay tháo dây buộc tấm che ngực với tấm che lưng bằng gỗ. “Ta nghe họ nói về món sườn heo, giăm bông và thịt xông khói nhiều lắm rồi.”

“Con lợn đó là một nửa kế sinh nhai của cô ta đấy.”

“Thủy thủ người Ghis sẽ ăn thịt cả con chó nữa.” Mormont tách tấm chắn ngực ra khỏi tấm che lưng. “Cứ bảo với cô ta như vậy.”

“Được thôi.” Chiếc áo dài anh mặc ướt đẫm mồ hôi và dính bết vào ngực. Tyrion lật phật chiếc áo mong có chút gió lùa vào. Bộ giáp gỗ vừa nóng và nặng lại vừa không thoải mái. Một nửa sơn trên đó là sơn cũ, hết lớp này đến lớp khác chồng lên nhau để che đi hàng trăm lớp sơn cũ bên trong. Anh nhớ lại trong tiệc cưới của Joffrey, một trong hai kỵ sĩ sử dụng phù hiệu hình sói tuyết của Robb Stark, người còn lại sử dụng biểu tượng và màu sắc của Stannis Baratheon. “Chúng ta sẽ cần cả hai con vật đó nếu định biểu diễn cho nữ hoàng Daenerys xem,” anh nói. Nếu các thủy thủ có ý định gϊếŧ thịt Con Lợn Xinh Đẹp thì cả anh lẫn Xu đều không thể cản được họ… nhưng thanh trường kiếm của Ser Jorah sẽ khiến họ phải chùn bước, ít nhất là như vậy.

“Ngươi hy vọng giữ được cái đầu trên cổ bằng cách đó sao, Quỷ Lùn?”

“Ser Quỷ Lùn, ông nhớ cho. Vâng, đúng thế. Một khi nữ hoàng biết được giá trị thật sự của tôi, cô ấy sẽ yêu mến tôi. Sau cùng thì tôi là một gã lùn tí xíu nhưng đáng yêu, và tôi biết rất nhiều thông tin hữu ích về gia đình mình. Nhưng từ giờ đến lúc đó, tốt nhất tôi nên làm cô ấy vui vẻ.”

“Muốn nhảy nhót thế nào cũng được, nhưng đừng tưởng như vậy sẽ rửa sạch được tội lỗi của ngươi. Daenerys Targaryen không phải là đứa bé ngu ngốc để bị xao lãng bởi mấy trò nhào lộn và mấy câu đùa cợt. Cô ấy sẽ xử lý ngươi một cách công minh.”

Thế sao, mong là không phải vậy. Tyrion nhìn Mormont chăm chú bằng đôi mắt lệch màu. “Và cô ta sẽ chào đón ông như thế nào, nữ hoàng này này? Một cái ôm nồng ấm, một điệu cười khúc khích đầy nữ tính, hay là lưỡi rìu của đao phủ?” Anh cười nhăn nhở trước vẻ lúng túng của gã hiệp sĩ. “Ông tưởng tôi tin rằng ông đang đi thực hiện nhiệm vụ cho nữ hoàng trong cái nhà thổ đó sao? Bảo vệ cô ta từ cách xa

nửa vòng trái đất? Hay là ông đang chạy trốn, và nữ chúa rồng của ông không cần ông bên cạnh nữa? Nhưng tại sao cô ấy lại… ồ, chờ đã, tại vì ông là gián điệp theo dõi cô ta.” Tyrion tặc lưỡi. “Ông hy vọng sẽ được cô ấy yêu mến trở lại bằng cách tặng tôi cho cô ấy làm quà. Một kế hoạch tồi tệ. Thậm chí có thể nói đó là hành động của một gã say trong cơn tuyệt vọng. Có thể nếu tôi là Jaime… nhưng Jaime gϊếŧ cha cô ấy, còn tôi chỉ tự gϊếŧ cha mình. Ông nghĩ Daenerys sẽ xử tử tôi và tha cho ông, nhưng tình huống ngược lại hoàn toàn có thể xảy ra. Có lẽ ông cũng nên nhảy lên lưng con lợn đó đi, Ser Jorah. Mặc lên người một bộ giáp sắt sặc sỡ, giống như Florian…”

Cú đánh như trời giáng mà tên hiệp sĩ dành cho anh mạnh đến nỗi mặt anh lệch đi, anh ngã nhào sang một bên, đầu đập xuống boong thuyền. Miệng đầy máu, anh lật đật quỳ một gối đứng lên và nhổ ra một chiếc răng gãy. Mỗi ngày ngoại hình càng trở nên đẹp đẽ, nhưng chắc chắn ta vừa chọc vào một vết thương. “Người lùn vừa nói gì xúc phạm ông thế, ser?” Tyrion hỏi một cách ngây thơ và đưa mu bàn tay lên quẹt máu ở vết thương trên môi.

“Cái mồm ngươi khiến ta phát tởm,” Mormont nói. “Ngươi vẫn còn vài cái răng đấy. Nếu muốn giữ chúng thì hãy tránh xa ta ra, từ giờ cho đến hết cuộc hành trình này.”

“Thế thì khó đấy. Chúng ta ngủ chung một khoang mà.”

“Ngươi có thể tìm chỗ khác để ngủ. Dưới kho hàng, trên boong, ở đâu cũng được. Chỉ cần tránh cho khuất mắt ta.”

Tyrion đứng dậy. “Được thôi,” anh trả lời, miệng vẫn đầy máu, tuy nhiên lúc đó vị hiệp sĩ to lớn đã đi khỏi, tiếng giày của ông ta nện thình thịch trên boong thuyền.

Dưới khoang, Xu tìm thấy Tyrion trong bếp, đang súc miệng với rượu rum pha nước và nhăn mặt vì vết thương. “Tôi biết chuyện gì xảy ra rồi. Anh có đau lắm không?”

Anh nhún vai. “Một ít máu và một cái răng gãy thôi.” Nhưng tôi tin tôi làm hắn đau hơn. “Trong khi ông ta là hiệp sĩ. Rất buồn khi phải nói ra điều này, nhưng tôi sẽ chẳng trông cậy gì vào Ser Jorah nếu chúng ta có cần người bảo vệ.”

“Anh vừa làm gì thế? Ôi, môi anh chảy máu kìa.” Cô dùng một mảnh tay áo chấm lên vết máu. “Anh đã nói gì vậy?”

“Một vài sự thật mà Ser Bezoar không muốn nghe.”

“Anh không được nói móc ông ấy. Anh không biết gì thật sao? Không được nói kiểu đó với những kẻ lớn hơn. Họ có thể làm đau anh. Ser Jorah có thể ném anh xuống biển nữa đấy. Các thủy thủ sẽ cười ha hả khi nhìn anh chết đuối. Anh phải cẩn thận khi ở bên cạnh những kẻ to con. Vui vẻ và bông đùa với họ, làm cho họ cười, cha tôi luôn nói như vậy. Cha anh không dạy anh cách hành xử với những kẻ to xác

hơn sao?”

“Cha tôi gọi họ là tiện dân,” Tyrion nói, “và ông ấy cũng không phải kiểu người vui vẻ như cô nói.” Anh nhấp một ngụm rượu rum pha nước nữa, súc miệng lọc sọc rồi nhổ ra. “Tuy nhiên, tôi đồng ý với những gì cô nói. Tôi còn phải học rất nhiều để làm một người lùn. Có khi cô làm cô giáo tôi cũng được đấy, xen kẽ với những cuộc đấu thương và cưỡi lợn.”

“Vâng, thưa lãnh chúa. Tôi sẽ rất sẵn lòng. Nhưng… đó là những sự thật gì vậy? Tại sao Ser Jorah lại đánh anh mạnh thế?”

“Tại sao à, vì tình yêu. Đó cũng là lý do tại sao ta ninh nhừ tên ca sĩ đó.” Anh nghĩ đến Shae và ánh mắt cô khi anh siết chặt sợi xích quanh cổ cô và xoắn lại bằng nắm đấm. Sợi xích gồm những bàn tay vàng. Vì những bàn tay vàng luôn là vàng, trong khi tay phụ nữ rất ấm. “Cô có phải là trinh nữ không, Xu?”

Cô gái đỏ mặt. “Phải, tất nhiên rồi. Ai sẽ…”

“Cứ ở vậy đi. Tình yêu là thứ điên rồ, và lòng ham muốn giống như thuốc độc. Hãy cố mà giữ lấy trinh tiết. Như vậy cô sẽ hạnh phúc hơn, cô sẽ không phải thấy mình trong một nhà thổ dơ dáy nào đó trên dòng Rhoyne, với một con điếm trông gần giống như tình yêu đã mất của mình.” Hoặc là đuổi theo nửa vòng trái đất với hy vọng sẽ tìm được nơi lũ điếm thường lui đến. “Ser Jorah mơ sẽ cứu được nữ chúa rồng của ông và đắm mình trong lòng biết ơn của cô ấy, nhưng tôi biết kha khá về lòng biết ơn của các vị vua, và tôi thà nhận một cung điện ở Valyria còn hơn.” Anh đột ngột dừng lại. “Cô có cảm thấy gì không? Con thuyền đang chuyển động.”

“Đúng thế.” Mặt Xu bừng sáng hân hoan. “Chúng ta lại tiếp tục đi. Cơn gió…” Cô chạy như bay ra phía cửa. “Tôi muốn xem. Lại đây, tôi sẽ đẩy anh lên.” Nói rồi cô gái đi mất.

Cô ấy còn trẻ, Tyrion tự nhủ khi Xu đang thoăn thoắt trèo từ trong bếp lên những bậc thang gỗ dốc, nhanh hết mức có thể với đôi chân ngắn ngủn. Chỉ như một đứa trẻ. Tuy nhiên, niềm hứng khởi của cô khiến anh thích thú. Anh đi theo cô lên phía trên.

Cánh buồm lại trở nên sống động, khi căng phồng, lúc xẹp xuống, rồi lại phồng lên, những vạch màu đỏ trên tấm vải bạt uốn éo như những con rắn. Các thủy thủ chạy đi chạy lại trên boong thuyền và kéo dây buồm trong khi đám người phục vụ phía dưới hò hét chỉ đạo bằng tiếng Volantis Cổ. Các tay chèo trên thuyền nhỏ đã nới lỏng dây thừng kéo, quay trở lại con thuyền cog và bơi chèo cật lực. Gió thổi đến từ phương tây, xoáy tít và giật từng hồi. Nó kéo áo dài và áo choàng của mọi người như một đứa trẻ tinh nghịch. Thuyền Selaesori Qhoran lại tiếp tục lên đường.

Rất có thể cuối cùng họ cũng đến được Meereen, Tyrion nghĩ.

Nhưng khi anh trèo cầu thang bắc từ khoang sau lên và nhìn ra phần đuôi thuyền, nụ cười của anh tắt ngấm. Ở đây trời lẫn biển đều xanh ngắt, nhưng ở phía tây… ta chưa bao giờ nhìn thấy bầu trời màu đó. Một dải mây lớn vắt ngang đường chân trời. “Một dải mây báo hiệu điềm gở,” anh nói với Xu.

“Nghĩa là sao?” cô hỏi.

“Nghĩa là một tên khốn to cao đang bò lên đây đằng sau chúng ta.”

Anh ngạc nhiên vì thấy Moqorro và hai ngón tay lửa cũng leo lên khoang đuôi thuyền cùng với họ. Lúc này mới chỉ là buổi trưa, thầy tu đỏ và người của ông thường không xuất hiện cho đến tận hoàng hôn. Vị thầy tu hất hàm với anh, vẻ nghiêm trọng. “Ngươi đã thấy chưa, Hugor Hill. Cơn giận dữ của thần linh. Không ai được phép mỉa mai Thần Ánh Sáng.”

Tyrion có linh cảm không tốt đẹp về chuyện này. “Góa phụ nói con thuyền này sẽ không bao giờ đến được đích. Tôi cứ tưởng điều đó nghĩa là một khi chúng ta ra biển lớn, vượt ra khỏi tầm với của các triarch, thuyền trưởng sẽ chuyển hướng tới Meereen. Hoặc ta có thể cướp thuyền với đội Bàn Tay Lửa của ông và đưa chúng ta tới chỗ Daenerys. Nhưng đó hoàn toàn không phải là những gì Đại Tư Tế nhìn thấy, đúng không?”

“Không.” Giọng nói trầm trầm của Moqorro vang lên, buồn thảm như tiếng chuông trong tang lễ. “Đây là những gì ông ấy nhìn thấy.” Thầy tu đỏ giơ quyền trượng lên và hướng đầu của nó về phía tây.

Xu lúng túng. “Tôi không hiểu gì cả. Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”

“Nghĩa là tốt nhất chúng ta hãy xuống dưới. Ser Jorah không cho tôi ở cùng khoang nữa. Tôi có thể trốn ở chỗ cô một thời gian được không?”

“Được chứ,” cô nói. “Anh sẽ được… hmm…”

Trong ba tiếng đồng hồ tiếp theo, họ như chạy đua trong cơn gió, trong khi cơn bão mỗi lúc một gần. Bầu trời phía tây chuyển sang màu xanh lá, rồi xám, rồi đen kịt. Một bức tường bằng mây đen lù lù hiện ra phía sau họ, bông lên như sữa bị đun trên lửa quá lâu. Tyrion và Xu quan sát từ boong trước, núp mình bên dưới hình trang trí ở mũi thuyền và nắm tay nhau, cẩn thận tránh xa đường đi của thuyền trưởng và các thủy thủ.

Cơn bão gần đây nhất khá ly kỳ hấp dẫn, nó giống như một cơn gió mạnh đột thổi qua và để lại cho anh cảm giác sạch sẽ và tươi mới. Nhưng lần này không giống như vậy. Thuyền trưởng cũng cảm nhận được điều đó. Ông quay mũi thuyền về hướng bắc đông bắc, cố gắng tránh khỏi đường đi của cơn bão.

Nhưng mọi nỗ lực của ông đều vô ích. Cơn bão này quá lớn. Biển xung quanh họ bắt đầu chuyển động mạnh hơn. Gió bắt đầu gào rít. Thuyền Quản Gia Hôi Hám nhô lên rồi ngụp xuống khi sóng đập vào thân thuyền. Đằng sau họ, sét xẻ dọc bầu rời, những tia chớp màu đỏ tía sáng lóa nhảy nhót trên biển trông như những chiếc mạng dệt bằng ánh sáng. Tiếp theo là tiếng sấm. “Đến lúc phải ẩn náu rồi.” Tyrion kéo cánh tay Xu và dẫn cô xuống boong thuyền.

Xinh Đẹp và Răng Rắc đều gần như phát điên vì sợ hãi. Con chó cứ sủa, sủa, sủa. Nó quật ngã Tyrion ngay khi họ bước vào. Cứt lợn ở khắp mọi nơi. Tyrion cố hết sức dọn chỗ phân vung vãi, trong khi Xu cố dỗ dành hai con vật. Sau đó họ buộc chặt lại hoặc bỏ đi những thứ nhỏ bé và lỏng lẻo. “Tôi sợ lắm,” Xu thú nhận. Khoang thuyền bắt đầu nghiêng đi và xóc lên xóc xuống, rung bên này, lắc bên kia trong khi sóng vỗ ào ào vào mạn thuyền.

Có nhiều cách chết khác tồi tệ hơn là chết đuối. Anh trai cô và cha ta đều đã học được bài học đó. Và cả Shae nữa, con đàn bà dối trá. Những bàn tay bằng vàng bao giờ cũng lạnh, nhưng bàn tay phụ nữ luôn ấm. “Chúng ta nên chơi một trò chơi,” Tyrion gợi ý. “Trò chơi sẽ giúp cô phân tâm và quên đi cơn bão.”

“Không phải cờ cyvasse chứ,” cô nói ngay lập tức.

“Không chơi cờ cyvasse,” Tyrion đồng ý, boong thuyền nhấp nhô dưới chân anh. Nếu chơi trò đó, quân cờ sẽ bay tán loạn trong buồng và rơi xuống đầu con lợn và con chó. “Khi còn nhỏ, cô đã chơi trò Vào-thăm-lâu-đài bao giờ chưa?”

“Chưa. Anh dạy tôi được không?”

Anh có dạy được không nhỉ? Tyrion ngần ngại. Đồ lùn ngu ngốc. Tất nhiên là cô ấy chưa bao giờ chơi trò đó. Cô ta làm gì có lâu đài. Vào-thăm-lâu-đài chỉ dành cho trẻ em quý tộc, là một cách để dạy chúng phép lịch sự, nhận biết huy hiệu của các nhà, cung cấp một vài thông tin về bạn bè và kẻ thù của lãnh chúa cha họ. “Sẽ không…” anh bắt đầu. Boong thuyền một lần nữa tròng trành dữ dội, đẩy hai người họ đâm sầm vào nhau. Xu ré lên kinh hãi. “Trò chơi sẽ chẳng có tác dụng gì đâu,” Tyrion nghiến răng bảo cô. “Xin lỗi, tôi không biết trò chơi nào…”

“Tôi biết.” Xu hôn anh.

Đó là một nụ hôn gượng gạo, hấp tấp và vụng về. Nhưng nó khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Anh giơ tay lên giữ lấy vai cô, vốn định để đẩy cô ra. Nhưng thay vào đó anh lại ngần ngại, sau đó kéo cô lại gần hơn và ôm chặt. Môi cô khô cứng và mím lại còn chặt hơn cả miệng ví của một gã hà tiện. Cũng là một chút may mắn, Tyrion ngẫm nghĩ. Đây không phải thứ anh cần. Anh thích Xu, anh thấy tội nghiệp Xu, anh thậm chí còn ngưỡng mộ Xu theo một cách nào đó, nhưng anh không thèm muốn cô. Tuy

nhiên, anh cũng không định làm tổn thương cô gái; các vị thần và bà chị đáng yêu của anh đã cho cô ta đủ đau khổ rồi. Vì thế anh cứ để cô hôn anh, tay nhẹ nhàng giữ vai cô. Anh mím chặt môi. Thuyền Selaesori Qhoran lắc lư, đu đưa xung quanh họ.

Cuối cùng cô cũng lùi ra sau khoảng vài phân. Tyrion nhìn thấy chính anh trong đôi mắt cô sáng rực. Một đôi mắt đẹp, anh nghĩ, nhưng anh thấy cả những thứ khác nữa. Đôi mắt đầy sợ hãi, một chút hy vọng… nhưng không có một tẹo thèm muốn nào. Cô ta không muốn mình, chẳng khác gì mình không muốn cô ta.

Khi cô cúi đầu xuống, anh đặt tay lên cằm cô và nâng mặt cô lên. “Chúng ta không thể chơi trò chơi đó, quý cô ạ.” Tiếng sấm rền vang trên đầu họ, âm thanh đã ở rất gần.

“Tôi chưa bao giờ có ý định… tôi chưa hôn một chàng trai nào, nhưng… tôi chỉ nghĩ, ngộ nhỡ chúng ta chết đuối và tôi… tôi…”

“Nụ hôn rất ngọt ngào,” Tyrion nói dối, “nhưng tôi có vợ rồi. Cô ấy ngồi cạnh tôi lúc ở bữa tiệc, chắc cô vẫn còn nhớ. Tiểu thư Sansa.”

“Cô ấy là vợ anh à? Cô ấy… cô ấy rất đẹp…”

Và giả dối. Sansa, Shae, tất cả những người phụ nữ của ta… Tysha là người duy nhất yêu ta. Điếm đi đâu? “Một cô gái đáng yêu,” Tyrion nói, “và chúng ta hòa làm một dưới sự chứng kiến của các vị thần và con người. Có thể cô ấy chạy trốn tôi, nhưng trước khi khẳng định được chuyện đó, tôi phải chung thủy với cô ấy.”

“Tôi hiểu rồi.” Xu quay mặt đi.

Người phụ nữ hoàn hảo của ta, Tyrion cay đắng nghĩ. Một người còn đủ trẻ trung và ngây thơ để tin vào những lời nói dối vụng về như vậy.

Thân thuyền kêu cọt kẹt, boong thuyền chao đảo, và Xinh Đẹp đang kêu eng éc vì sợ hãi. Xu bò dọc sàn dưới khoang thuyền bằng tay và đầu gối, quàng cánh tay qua đầu con lợn nái và lẩm bẩm trấn an nó. Nhìn cảnh cô gái và con lợn khó mà biết được ai đang trấn an ai. Cảnh tượng đó kệch cỡm đến nực cười, nhưng Tyrion không cười nổi. Cô gái xứng đáng có được những thứ tốt đẹp hơn một con lợn, anh nghĩ. Một nụ hôn chân thành, một chút

tử tế ân cần, ai cũng xứng đáng được hưởng những điều đó, dù to lớn hay tí hon. Anh nhìn quanh để tìm cốc rượu, nhưng khi tìm thấy, tất cả rượu rum bên trong đã đổ hết. Chết đuối đã tồi tệ lắm rồi, anh chua chát nghĩ, nhưng chết đuối trong tỉnh táo và đau buồn thì quá tàn nhẫn.

Tuy nhiên, cuối cùng họ lại không chết đuối… dù viễn cảnh về một cái chết yên bình dễ chịu dưới nước vẫn thỉnh thoảng hiện ra. Cơn bão tiếp tục hết cả ngày hôm đó

và kéo dài đến tận nửa đêm. Những cơn gió ướŧ áŧ rít lên quanh họ, nước dâng lên như nắm đấm của những người khổng lồ đang chới với và đổ oạp xuống boong thuyền. Sau đó họ mới để ý phía trên, một người phục vụ và hai thủy thủ bị thổi bay xuống biển, đầu bếp của con thuyền bị mù khi một nồi mỡ nóng bay vào mặt, còn thuyền trưởng thi bị ném từ khoang sau lên boong chính mạnh đến nỗi ông gãy cả hai chân. Phía dưới, Răng Rắc tru tréo, sủa liên hồi và gầm gừ với Xu, con lợn Xinh Đẹp lại bắt đầu ỉa, khoang thuyền vốn đã chật chội và ẩm ướt nay biến thành cái chuồng heo. Nhờ không uống nhiều rượu nên Tyrion không bị nôn. Xu không may mắn như vậy, nhưng anh ôm cô lại khi thân thuyền bắt đầu kêu răng rắc xung quanh họ, những âm thanh đáng sợ, nghe giống như một thùng rượu chuẩn bị nổ tung đến nơi.

Gần đến nửa đêm, cuối cùng gió cũng lặng trở lại, và mặt biển đủ yên bình để Tyrion trèo lại lên boong. Tuy nhiên những gì anh thấy chẳng khiến anh yên tâm chút nào. Chiếc thuyền cog đang trôi dạt trên một biển đầy thủy tinh rồng bên dưới một bầu trời đầy sao, nhưng bốn bề xung quanh, cơn bão vẫn chưa kết thúc. Đông, tây, nam, bắc, dù nhìn đi đâu anh cũng thấy mây đen cuộn lên như những ngọn núi đen sì, những sườn núi dốc đứng và vách núi vĩ đại sáng rực với chớp xanh chớp đỏ. Trời đã ngừng mưa, nhưng sàn thuyền dưới chân trơn trượt và ướŧ áŧ.

Tyrion nghe thấy ai đó gào thét bên dưới, tiếng kêu cao, mỏng và đầy kích động vì sợ hãi. Anh nghe thấy cả tiếng Moqorro. Thầy tu đỏ đứng trên boong trước, mặt hướng về cơn bão, ông vừa giơ quyền trượng lên cao quá đầu vừa lầm rầm cầu nguyện. Giữa thuyền, một tá thủy thủ và hai ngón tay lửa đang vật lộn với dây buồm rối tung và vải buồm ướt sũng, nhưng anh không biết họ đang cố giương buồm lên hay hạ buồm xuống. Dù họ đang làm gì thì với anh, đó cũng là một ý kiến tồi. Và quả thật như vậy.

Gió lại nổi lên như lời thì thầm đe dọa, lạnh lẽo và ẩm ướt lướt qua má anh, vỗ lạch phạch vào cánh buồm ướt nhẹp, xoáy và giật chiếc áo dài đỏ thẫm của Moqorro. Bản năng khiến Tyrion bám ngay lấy lan can thuyền gần nhất, vừa kịp lúc. Chỉ trong khoảnh khắc, làn gió nhẹ biến thành một cơn cuồng phong. Moqorro hét lên câu gì đó, và ngọn lửa xanh trong miệng con rồng trên đỉnh cây quyền trượng biến mất trong màn đêm. Sau đó là cơn mưa tối tăm mặt mũi, cả khoang trước và khoang sau đều biến mất đằng sau một bức tường nước. Có cái gì đó vĩ đại đang đập lật phật trên đầu, Tyrion vừa kịp ngẩng lên nhìn và thấy cánh buồm bay lên, trên đó vẫn có hai người đang níu chặt lấy dây buồm. Sau đó anh nghe thấy tiếng rắc. Ôi, mẹ kiếp, anh nghĩ, chắc chắn là cột buồm rồi.

Anh tìm thấy một sợi dây và bám chặt vào đó, tìm đường đến cửa sập để chui xuống khoang tránh bão, nhưng một cơn gió quật ngã anh, cơn thứ hai quăng anh vào lan can thuyền, và anh bám chặt lấy lan can ở đó. Mưa quất vào mặt làm anh mờ mắt.

Miệng anh lại đầy máu. Con thuyền rêи ɾỉ kẽo kẹt dưới chân anh như một gã béo bị táo bón đang rặn ỉa.

Sau đó cột buồm gãy.

Tyrion không nhìn thấy, nhưng anh nghe thấy. Lại là tiếng rắc đó, theo sau là tiếng kèn kẹt của gỗ, rồi đột nhiên không gian mịt mù những mảnh gỗ vụn. Một mảnh gỗ bay cách mắt anh chỉ một phân, mảnh thứ hai đâm trúng cổ anh, mảnh thứ ba đâm qua cả đùi, bốt và quần ống túm. Anh hét lên, nhưng vẫn bám chắc vào dây buồm với sức mạnh phi thường trong cơn tuyệt vọng, một sức mạnh mà bản thân anh cũng chưa bao giờ ngờ tới. Góa phụ nói con thuyền này sẽ không bao giờ tới đích, anh nhớ lại. Sau đó anh chỉ cười và cười một cách cuồng loạn và hoang dã, trong khi sấm rền, gỗ kêu kẽo kẹt và sóng vỗ bốn bề xung quanh.

Cho đến khi cơn bão dịu đi và các hành khách sống sót cùng thủy thủ đoàn bò lại lên boong thuyền như lũ giun màu xám hồng quằn quại trên mặt đất sau mưa, chiếc thuyền Selaesori Qhoran đã trở thành một đám rách nát trôi trên mặt nước và nghiêng 10 độ về mạn trái. Thân thuyền chằng chịt gần năm chục vết nứt, khoang chở hàng ngập nước biển, phần còn lại của chiếc cột buồm gãy cao chưa bằng một tên lùn. Thậm chí hình chạm ở mũi thuyền cũng cùng chung số phận; cánh tay cầm các cuộn giấy bị đứt rời. Chín người mất tích, trong đó có hai người giúp việc, hai ngón tay lửa và cả Moqorro.

Benerro có nhìn thấy điều này trong ngọn lửa của ông ta không? Tyrion tự hỏi khi nhận ra vị thầy tu đỏ đã biến mất. Moqorro có thấy không nhỉ?

“Những lời tiên đoán cũng giống như một con la được huấn luyện dở chừng,” anh phàn nàn với Jorah Mormont. “Nó có vẻ hữu ích đấy, nhưng ngay khi ông tin tưởng nó, nó sẽ đá vào đầu ông. Bà quả phụ chết giẫm đó biết con thuyền sẽ không bao giờ đến đích, bà ấy cảnh báo chúng ta như vậy và nói rằng Benerro đã nhìn thấy điều đó trong ngọn lửa, tuy nhiên tôi lại hiểu ý bà ta là… hừm, mà có quan trọng không?” Miệng anh mím lại. “Ý nghĩa thực sự của nó là một cơn bão chết tiệt nào đó sẽ biến cột buồm của chúng ta thành củi, để rồi chúng ta trôi vô định trên vịnh Đau Thương cho đến khi thức ăn cạn kiệt và bắt đầu xâu xé lẫn nhau. Ông nghĩ họ sẽ ăn con gì trước… con lợn, con chó, hay là tôi?”

“Con nào ồn ào nhất ấy, ta đoán vậy.”

Ngày hôm sau thuyền trưởng qua đời, và ba đêm nữa thì đến lượt người đầu bếp. Các thuyền viên phải cố gắng lắm mới có thể giữ cho con thuyền rách nát khỏi chìm. Thủy thủ được giao quyền chỉ huy cho rằng họ đang ở đâu đó phía nam đảo Cedars. Khi anh ta hạ thuyền nhỏ xuống để kéo thuyền vào bờ biển gần nhất thì một chiếc bị chìm, mọi người trên chiếc thuyền còn lại cắt dây và chèo về phía bắc, bỏ lại chiếc

cog và toàn bộ các thuyền viên.

“Lũ nô ɭệ,” Jorah Mormont khinh bỉ nói.

Tên hiệp sĩ to con nói hắn ngủ trong suốt khoảng thời gian cơn bão diễn ra. Tyrion có chút nghi ngờ, nhưng anh để trong bụng chứ không nói ra. Có thể đến một ngày, anh sẽ muốn cắn vào chân ai đó, và để làm được như vậy thì anh cần có răng. Mormont có vẻ đã quên mối bất đồng của họ, vì thế Tyrion quyết định giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Họ trôi dạt mười chín ngày, nước và thức ăn dần cạn kiệt. Mặt trời ngày ngày thiêu đốt. Xu chui rúc trong khoang của cô với con chó và con lợn của mình, Tyrion đem thức ăn cho cô, tập tễnh với một bên chân băng bó và ngồi ngửi vết thương mỗi tối. Khi không còn việc gì để làm, anh ngồi chích ngón tay và ngón chân. Ser Jorah thì gϊếŧ thời gian bằng việc mài kiếm mỗi ngày, mài cho đến khi mũi thanh kiếm sáng lóa lên. Ba ngón tay lửa còn lại vẫn đốt lửa đêm khi mặt trời lặn, nhưng họ mặc giáp trang trí hoa văn lộng lẫy và đặt cây giáo kề bên khi hướng dẫn các thủy thủ đoàn cầu nguyện. Ngoài ra, không một thủy thủ nào còn có ý định xoa đầu hai người lùn nữa.

“Chúng ta có nên đấu thương cho họ xem nữa không?” Một đêm Xu hỏi. “Tốt nhất là không nên,” Tyrion nói. “Điều đó sẽ chỉ nhắc cho họ nhớ chúng ta có một con lợn nái xinh đẹp béo ú thôi.” Dù mỗi ngày trôi qua, Xinh Đẹp không còn được béo ú như trước nữa, và Răng Rắc thì chỉ còn da bọc xương.

Đêm đó anh mơ mình quay trở lại Vương Đô với một cây nỏ trong tay. “Bất cứ nơi nào lũ điếm đi,” Lãnh chúa Tywin nói, nhưng khi Tyrion siết ngón tay và dây cung bật ra, người quằn quại với mũi tên đâm giữa bụng lại là Xu.

Anh thức giấc vì có tiếng la hét.

Boong thuyền chao đảo dưới lưng anh, và trong một giây bối rối, anh tưởng mình quay trở lại con thuyền Thiếu Nữ E Thẹn. Mùi cứt lợn khiến anh tỉnh ngủ. Dòng Đau Buồn đã ở phía sau anh, cách xa nửa vòng trái đất, và thời khắc vui vẻ hồi đó cũng đã qua rồi. Anh nhớ lại hình ảnh ngọt ngào của Lemore sau khi cô ta đi bơi mỗi sáng, từng giọt nước lấp lánh trên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô ta, nhưng cô gái duy nhất ở đây là Xu tội nghiệp của anh, cô gái lùn còi cọc.

Tuy nhiên có cái gì đó đang diễn ra. Tyrion tụt xuống khỏi cái võng, ngáp và nhìn quanh tìm đôi bốt. Trong phút ngớ ngẩn, anh đi tìm cả chiếc nỏ của mình, nhưng tất nhiên không có cái nỏ nào ở đó. Tiếc quá, anh ngẫm nghĩ, chắc chắn nó sẽ phát huy tác dụng khi đám người cao to muốn làm thịt ta. Anh đi bốt vào và leo lên boong để xem tiếng huyên náo đó là gì. Xu đang ở đó trước mặt anh, mắt cô gái mở to kinh ngạc. “Một con thuyền,” cô hét to, “kia, kia kìa, anh thấy không? Một con thuyền, và

họ nhìn thấy chúng ta. Một con thuyền.”

Lần này anh hôn cô… hai bên má, trên trán, và nụ hôn cuối cùng đặt lên môi. Cô gái đỏ mặt và phá lên cười sau nụ hôn cuối cùng, rồi đột nhiên ngượng ngùng trở lại, nhưng chẳng hề gì. Con thuyền còn lại đang tới gần. Anh thấy có một chiếc ga-lê lớn. Các mái chèo để lại một vệt lằn màu trắng dài ở phía sau. “Đó là thuyền gì vậy?” Anh hỏi Ser Jorah Mormont. “Ông đọc được tên nó không?”

“Ta chẳng cần biết tên nó là gì. Chúng ta đang đi xuôi hướng gió. Ta có thể ngửi thấy mùi của nó.” Mormont rút kiếm ra. “Đó là thuyền buôn nô ɭệ.”