Lò sưởi chìm trong lớp tro đen nguội lạnh, mấy cây nến là nguồn nhiệt duy nhất tỏa ra trong căn phòng. Mỗi lần cửa mở, ngọn lửa lại lập lòe, run rẩy. Cô dâu cũng đang run rẩy không kém. Họ đã cho cô mặc bộ váy cưới màu trắng bằng len lông cừu viền đăng ten. Tay áo và vạt trên được đính ngọc trai nước ngọt và dưới chân cô là đôi dép bằng da hoẵng màu trắng – rất đẹp, nhưng chẳng ấm chút nào. Mặt cô gái trắng bệch như không còn giọt máu.
Một khuôn mặt tạc bằng băng giá, Theon Greyjoy nghĩ khi gã quàng chiếc áo choàng viền lông lên vai cô. Một cái xác chôn trong tuyết lạnh. “Tiểu thư, đến giờ rồi.” Bên ngoài cánh cửa, tiếng nhạc của đàn luýt, sáo và trống đang gọi họ.
Cô dâu ngước mắt nhìn lên. Đôi mắt nâu sáng long lanh trong ánh nến. “Tôi sẽ là một người vợ tốt và chung thủy của ngài ấy. Tôi… tôi sẽ làm ngài ấy hài lòng và sinh con trai cho ngài ấy. Tôi sẽ là một người vợ tốt hơn Arya thật, ngài ấy sẽ thấy điều đó.”
Cô sẽ bị gϊếŧ, thậm chí còn tệ hơn thế nếu cứ nói năng kiểu ấy. Bài học đó gã đã học được khi là Hôi Thối. “Cô là Arya thật, tiểu thư ạ. Arya Nhà Stark, con gái Lãnh chúa Eddard, người thừa kế Winterfell.” Tên cô, cô phải nhớ lấy tên mình. “Arya Đê Tiện. Chị cô thường gọi cô là Arya Mặt Ngựa.”
“Chính tôi nghĩ ra cái tên đó. Mặt con bé dài ngoằng như mặt ngựa ấy. Nhưng mặt tôi không như thế. Hồi đó tôi còn rất xinh đẹp.” Cuối cùng, nước mắt tràn ra từ khóe mi cô. “Tôi chưa bao giờ xinh đẹp như Sansa, nhưng tất cả bọn họ đều nói tôi xinh đẹp. Liệu Lãnh chúa Ramsay có nghĩ tôi xinh đẹp không?”
“Có chứ,” gã nói dối. “Ngài ấy bảo tôi như vậy.”
“Nhưng ngài ấy biết tôi là ai. Biết tôi thực sự là ai. Tôi biết điều đó từ ánh mắt ngài ấy nhìn tôi. Trông ngài ấy rất giận dữ, ngay cả khi mỉm cười, nhưng đó đâu phải lỗi của tôi. Họ nói ngài ấy rất thích hành hạ làm đau người khác.”
“Tiểu thư đừng tin vào những… lời dối trá đó.”
“Họ nói lãnh chúa cũng hành hạ anh. Tay anh, và…”
Miệng gã khô khốc. “Tôi… tôi đáng bị như vậy. Tôi làm ngài ấy nổi giận. Cô không được để ngài ấy phật lòng. Lãnh chúa Ramsay là một… người đàn ông ngọt ngào và tử tế. Chỉ cần làm ngài ấy hài lòng, ngài ấy sẽ đối tốt với cô. Hãy là một người vợ tốt.”
“Giúp tôi với.” Cô gái bám chặt lấy gã. “Xin anh đấy. Tôi từng đứng xem anh tập kiếm trên sân. Lúc đó trông anh rất điển trai.” Cô siết cánh tay gã. “Nếu chúng ta bỏ
trốn, tôi có thể làm vợ anh, làm… con điếm của anh… anh muốn thế nào cũng được. Anh sẽ là người đàn ông của tôi.”
Theon giằng tay ra khỏi cô. “Tôi không… tôi không phải là người đàn ông của ai hết.” Một người đàn ông thật sự sẽ giúp cô ta. “Hãy cứ… hãy cứ là Arya, là vợ ngài ấy. Làm ngài ấy hài lòng, hoặc… cứ làm ngài ấy hài lòng thôi, và đừng nói đến chuyện trở thành ai khác nữa.” Jeyne, tên cô ấy là Jeyne, vần với kêu rên. Nhạc mỗi lúc một giục giã hơn. “Đến lúc rồi. Lau nước mắt đi.” Đôi mắt màu nâu. Lẽ ra chúng phải có màu xám. Ai đó sẽ phát hiện ra. Chắc chắn sẽ có người nhớ. “Tốt lắm. Giờ thì mỉm cười đi.”
Cô gái cố mỉm cười. Đôi môi run run khẽ cong lên, cứng đờ lại, và gã nhìn thấy hàm răng cô. Hàm răng trắng đẹp đẽ, gã nghĩ, nhưng nếu làm hắn điên tiết, chúng sẽ không đẹp như vậy được lâu nữa đâu. Khi gã đẩy mở cánh cửa, ba trong bốn ngọn nến vụt tắt. Gã dẫn cô dâu đi vào màn sương mù mịt, nơi các khách mời đám cưới đang chờ đợi.
“Tại sao lại là tôi?” Gã đã hỏi khi phu nhân Dustin bảo gã nên dắt tay cô dâu trong đám cưới.
“Cha và tất cả các anh em trai của con bé đều đã chết. Mẹ nó cũng bỏ mạng ở Song Thành. Các chú thì hoặc mất tích, hoặc đã chết, hoặc là bị bắt.”
“Cô bé vẫn còn một người anh trai mà.” Và còn cả hai em trai nữa, gã định nói như vậy. “Jon Snow đang ở cùng với Đội Tuần Đêm.”
“Chỉ là anh cùng cha khác mẹ, một tên con hoang bị trói chặt với Tường Thành. Ngươi là người được cha con bé bảo hộ, là người thân còn lại duy nhất của con bé. Chỉ có ngươi mới phù hợp để dắt tay cô dâu trong đám cưới.”
Người thân còn lại duy nhất của cô bé. Theon Greyjoy lớn lên với Arya Stark. Theon sẽ biết đâu là kẻ giả mạo. Nếu gã công nhận cô gái giả danh mà Bolton đem về là Arya, các lãnh chúa phương bắc tề tựu về đây chứng kiến lễ thành hôn sẽ chẳng có lý do gì để nghi ngờ về thân nhân của cô ta. Stout và Slate, Umber Kẻ Gϊếŧ Điếm, đám người hay cãi lộn Nhà Ryswell, người Nhà Hornwood và các anh em họ của Cerwyn, Lãnh chúa Wyman Manderly béo ú… không ai trong số họ biết rõ các con gái Ned Stark bằng một nửa gã. Và nếu một vài người có nghi ngờ đi chẳng nữa thì chắc chắn họ cũng sẽ đủ khôn ngoan để giữ mối nghi hoặc đó trong lòng.
Họ đang dùng ta để che dấu sự dối trá của chúng, chường mặt ta ra làm chứng cho những lời bịp bợm. Thảo nào Roose Bolton lại cho gã mặc đồ của Lãnh chúa, để gã đóng tròn vai trong vở kịch này. Một khi xong việc, một khi Arya giả mạo của chúng làm đám cưới và lên giường xong xuôi, Bolton sẽ chẳng cần tới Theon Phản Bội này
nữa. “Hãy giúp chúng ta việc này, và khi Stannis bị đánh bại, chúng ta sẽ tìm cách cho cậu lên ngồi cái ghế của cha,” giọng lãnh chúa vẫn nhẹ nhàng như thường lệ, chất giọng chuyên để thì thầm những câu dối trá. Theon không tin một từ nào trong những lời ông ta nói. Gã sẽ nhảy điệu nhảy này cho chúng bởi gã không còn lựa chọn nào khác. Nhưng sau cùng… Ông ta sẽ giao ta lại cho Ramsay, gã nghĩ, Ramsay sẽ chặt thêm vài ngón tay của ta và một lần nữa biến ta thành Hôi Thối. Trừ khi các vị thần tốt bụng, để Stannis Baratheon tới Winterfell và chặt đầu tất cả bọn chúng, trong đó có gã. Đó là tất cả những gì gã có thể hy vọng.
Thật kỳ lạ khi không khí trong khu rừng thiêng ấm áp hơn hẳn bên ngoài. Bên ngoài khu rừng, Winterfell chìm trong màn sương trắng giá buốt. Các lối đi phủ băng đen kịt và nguy hiểm, sương muối bám trên các tấm kính lấp lánh dưới ánh trăng trong khu Vườn Kính. Tuyết bẩn chất thành đống dưới chân tường, lấp đầy mọi ngóc ngách và góc khuất. Một số nơi tuyết cao đến nỗi nó che hết cửa đi ở phía sau. Dưới lớp tuyết là lớp tro và than cháy dở xám xịt, đây đó là những thanh xà cháy đen hoặc đống xương dính chút da và tóc. Các trụ băng dài như những cây thương rủ xuống từ trên tường thành và nóc các tòa tháp trông như bộ râu trắng cứng ngắc của một ông già. Nhưng bên trong khu rừng thiêng, mặt đất vẫn không bị đóng băng và hơi nước bốc lên từ các hồ nước nóng, ấm áp như hơi thở của trẻ em.
Cô dâu mặc đồ màu trắng và xám, những màu sắc mà Arya thật sẽ mặc nếu cô bé sống đủ lâu để được làm đám cưới. Theon mặc màu vàng và đen, chiếc ghim đính trên vai áo choàng mang hình thủy quái kraken và được đúc bằng gang ở Barrowton. Nhưng bên dưới chiếc mũ, tóc gã đã bạc phơ và mỏng dính, da thịt gã xám ngoét nhợt nhạt như một ông già. Cuối cùng thì ta vẫn là một người Nhà Stark, gã nghĩ thầm. Khoác tay nhau, gã và cô dâu đi qua một cánh cửa vòm bằng đá, những vạt sương mờ luẩn quẩn quanh chân họ. Tiếng trống đập thình thịch như trái tim thiếu nữ, tiếng sáo cao vυ"t, ngọt ngào và lôi cuốn. Trên các ngọn cây, một vầng trăng khuyết trôi lờ lững trên bầu trời tối đen, nửa bị che khuất bởi sương mờ trông như một con mắt ló ra qua chiếc mạng che bằng lụa.
Theon Greyjoy chẳng lạ gì khu rừng thiêng này. Gã đã cầu nguyện ở đây khi còn nhỏ, ném đá qua mặt hồ nước đen lạnh lẽo dưới cây đước, giấu những kho báu của gã trong thân một cây sồi cổ thụ, lần mò theo lũ sóc với một chiếc cung tự chế. Sau này khi lớn hơn, gã thường đắm mình trong dòng nước nóng để xoa dịu những vết bầm tím trên người sau những trận đấu tập trên sân với Robb, Jory và Jon Snow. Trong đám cây hạt dẻ, cây du và thông lính, gã tìm thấy những chỗ bí mật để trốn vào đó khi gã muốn ở một mình. Lần đầu tiên gã hôn một cô gái cũng là ở đó. Rồi sau này, một cô gái khác biến gã thành đàn ông trong một chiếc chăn rách dưới bóng cây sentinel cao màu xanh xám đằng kia.
Tuy nhiên, gã chưa bao giờ thấy khu rừng thiêng trông như thế này, xám ngoét và ma mị, những vạt sương mù ấm áp, những vệt sáng bồng bềnh và tiếng nói thì thầm lúc như vang lên từ khắp mọi nơi, khi giống như từ hư vô vọng lại. Dưới bóng cây, suối nước nóng tỏa hơi nghi ngút. Hơi ấm bốc lên từ mặt đất như hơi thở ẩm ướt bao quanh những cành cây, bò lên tường và kéo những tấm màn xám che kín các ô cửa sổ.
Có một lối đi nhỏ quanh co bằng đá nứt nẻ, mặt đường phủ kín rêu phong, lá khô và bụi đất; những rễ cây nâu to bự chồi lên như những cái bẫy nguy hiểm. Gã dẫn cô dâu đi dọc con đường. Jeyne, tên cô gái là Jeyne, vần với kêu rên. Nhưng gã không được nghĩ như vậy. Nếu nói ra cái tên đó, gã sẽ mất một ngón tay hoặc một cái tai. Gã bước đi chậm rãi và để ý từng bước chân. Khi cố đi nhanh, những ngón chân bị mất khiến gã cà nhắc. Tốt nhất gã đừng có ngã. Chỉ cần sảy chân làm hỏng đám cưới của Lãnh chúa Ramsay, lãnh chúa sẽ chữa tật vụng về cho gã bằng cách lột da bàn chân láo xược.
Sương mù dày đặc đến nỗi gã chỉ nhìn thấy những thân cây gần nhất; đằng sau chúng là những cái bóng cao kều và ánh sáng lờ mờ. Ánh nến nhảy nhót hai bên con đường quanh co và phía sau rặng cây, đom đóm sáng lờ mờ bay lượn trên mặt đầm lầy ấm ẩm xám xịt. Khu rừng giống như một thế giới kỳ lạ dưới địa ngục, một nơi không có thời gian giữa hai thế giới, nơi những linh hồn bị đọa đầy lang thang đau khổ một thời gian trước khi tìm đường xuống một địa ngục nào đó dành cho những tội lỗi của họ. Chúng ta chết chưa nhỉ? Hay là Stannis đã đến và gϊếŧ hết chúng ta trong giấc ngủ? Cuộc chiến vẫn chưa xảy ra, hay là đã xảy ra và chúng ta thua rồi?
Đây đó những ngọn đuốc cháy như đói khát, những quầng sáng hồng hào phản chiếu trên mặt các vị khách đến dự đám cưới. Dưới làn sương mù và ánh sáng lập lòe, đường nét của họ méo mó và biến dạng, trông như nửa người nửa thú. Lãnh chúa Béo biến thành chó tai cụp, Lãnh chúa Locke già biến thành con kền kền, Umber Kẻ Gϊếŧ Điếm biến thành quái thú trên miệng máng xối, Walder Frey Lớn là một con cáo, Walder Nhỏ là con bò tót, chỉ thiếu một chiếc khuyên trên mũi. Khuôn mặt Roose Bolton là một chiếc mặt nạ màu xám nhạt, hai mắt trông như hai viên đá bẩn.
Trên đầu họ, quạ đậu đầy các cành cây, lông chúng xù lên khi chúng lom khom trên các cành cây nâu trụi lá và nhìn chằm chằm xuống bữa tiệc phô trương bên dưới. Những con quạ của Maester Luwin. Luwin đã chết, và tháp học sĩ của ông đã bị đốt thành tro, nhưng những con quạ vẫn ở lại. Đây là nhà của chúng. Cảm giác thế nào khi có một ngôi nhà nhỉ? Theon tự hỏi.
Sau đó màn sương tan dần giống như tấm rèm sân khấu mở ra để chuyển sang hoạt cảnh mới. Cây đước xuất hiện trước mặt họ, những cành cây khẳng khiu trải rộng. Những vạt lá khô màu đỏ và nâu rơi lả tả quanh thân cây màu trắng vĩ đại. Lũ quạ đậu
dày đặc nhất ở đó và thì thầm với nhau bằng ngôn ngữ bí mật của những kẻ gϊếŧ người. Ramsay Bolton đứng đằng sau chúng, chân đi đôi ủng cao bằng da mềm màu xám, mình khoác áo chẽn nhung đen pha những sọc lụa màu hồng, những viên ngọc hồng lựu hình giọt nước điểm xuyết trên áo sáng lấp lánh. Hắn nở nụ cười tươi tắn. “Ai đến thế?” Môi hắn lúc nào cũng ẩm ướt, cái cổ đỏ lên đằng sau cổ áo. “Ai đến đứng trước thần linh vậy?”
Theon trả lời. “Arya Nhà Stark tới đây làm đám cưới. Một phụ nữ trưởng thành và đã dậy thì, con nhà dòng dõi và quý tộc, cô ấy tới để cầu mong các vị thần phù hộ. Ai muốn có cô ấy?”
“Ta,” Ramsay nói. “Ramsay Nhà Bolton, Lãnh chúa vùng Hornwood, người thừa kế Dreadfort. Ta muốn có cô ấy. Ai sẽ trao cô gái cho ta?”
“Theon Nhà Greyjoy, người được cha cô gái bảo hộ.” Gã quay sang phía cô dâu. “Tiểu thư Arya, em có chịu lấy người đàn ông này không?”
Cô gái ngước mắt lên nhìn gã. Đôi mắt màu nâu, không phải xám. Tất cả bọn chúng đều mù cả rồi sao? Cô gái không nói gì một hồi lâu, nhưng đôi mắt kia lại như nài nỉ. Đây là cơ hội của cô, gã nghĩ. Hãy nói với họ. Hãy nói với họ đi. Hãy nói to tên của cô trước tất cả, nói với họ cô không phải Arya Stark, hãy để cả phương bắc biết cô bị bắt phải tham gia màn kịch này. Điều đó nghĩa là cô sẽ chết, tất nhiên, và gã cũng vậy, nhưng Ramsay trong cơn giận dữ có thể sẽ kết liễu họ một cách nhanh chóng. Các cựu thần phương bắc có thể sẽ cho họ ân huệ nho nhỏ đó.
“Tôi chấp nhận người đàn ông này,” cô dâu đáp, tiếng nói mỏng nhẹ như tiếng thì thầm.
Xung quanh họ, ánh sáng lập lòe qua màn sương, một trăm cây nến nhạt nhòa như những vì sao xa xăm. Theon lùi lại, và Ramsay cùng cô dâu của hắn tay trong tay quỳ xuống trước cây đước, cúi đầu trình diện. Đôi mắt đỏ khắc trên cây đước chằm chằm nhìn xuống họ, cái miệng đỏ vĩ đại mở to như thể đang cười ha hả. Quác, các cành cây trên đầu bỗng vang lên một tiếng quạ kêu.
Sau một hồi thì thầm cầu nguyện, hai người họ đứng dậy. Ramsay cởi chiếc áo choàng mà Theon mới cài lên vai cô dâu của hắn lúc trước, tấm áo choàng nặng nề bằng len trắng viền lông xám, được trang trí hình sói tuyết Nhà Stark. Thay vào đó hắn khoác lên vai cô chiếc áo choàng màu hồng, trang trí bằng ngọc hồng lựu đỏ thắm giống như trên áo chẽn của hắn. Trên lưng áo là hình người bị lột da của Nhà Dreadfort bằng da cứng màu đỏ, gớm ghiếc và kinh tởm.
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng. Đám cưới thường kết thúc rất chóng vánh ở phương bắc. Có lẽ vì ở đây không có các tu sĩ, Theon nghĩ vậy, nhưng dù lý do là gì thì gã
cũng thấy vô cùng may mắn. Ramsay Bolton bế bổng vợ lên trên tay và bước đi trong màn sương mờ ảo. Lãnh chúa Bolton và cô vợ Walda đi theo, sau đó là tất cả mọi người còn lại. Các nhạc công chơi nhạc trở lại, sau đó thi sĩ Abel bắt đầu hát bài Hai trái tim cùng nhịp đập. Hai người phụ nữ đi theo hắn ta cũng hòa giọng tạo nên một thứ âm điệu ngọt ngào.
Theon tự hỏi gã có nên cầu nguyện một đôi câu hay không. Nếu mình cầu nguyện, liệu các cựu thần có nghe thấy không nhỉ? Họ không phải là các vị thần của gã, và chưa bao giờ là các vị thần của gã. Gã là người sắt, là con trai của vùng Pyke, vị thần của gã là Thần Chết Chìm của Quần đảo Iron… nhưng Winterfell cách biển cả quá xa. Để vị thần nào đó nghe được lời cầu nguyện của gã chắc sẽ mất cả đời. Ông ấy cũng chẳng biết gã là ai, gã là cái gì, tại sao gã vẫn còn sống, tại sao gã lại được sinh ra.
“Theon,” một giọng nói thì thầm.
Gã ngẩng đầu lên. “Ai nói thế?” Tất cả những gì gã nhìn thấy là cây cối và màn sương bao phủ. Giọng nói nhẹ nhàng như tiếng xì xào của lá cây, lạnh lẽo như sự căm hờn. Giọng của một vị thần, hoặc là của một con ma. Bao nhiêu người đã chết trong ngày gã chiếm Winterfell? Và bao nhiêu người nữa trong ngày gã để mất nó? Cái ngày mà Theon Greyjoy qua đời, và kẻ tái sinh là Hôi Thối. Hôi Thối, Hôi Thối, vần với nhức nhối.
Đột nhiên gã không muốn ở đây nữa.
Vừa ra khỏi khu rừng thiêng, cái lạnh đã xộc vào gã như một con sói đói và ngoạm gã trong hai hàm răng. Gã cúi đầu xuống trong gió lạnh và tiến thẳng tới Đại Sảnh, vội vã bước đi dưới hai hàng nến và đuốc. Băng tuyết lạo xạo dưới chân giày, một cơn gió đột ngột kéo lật mũ gã về phía sau như một con ma đang trêu đùa bằng những ngón tay đông cứng và hăm hở muốn được nhìn mặt gã.
Winterfell đầy những con ma chết dưới tay Theon Greyjoy.
Đây không phải tòa lâu đài trong trí nhớ của gã về những ngày hè khi gã còn trẻ trung. Nơi này giờ đây sứt sẹo và đổ vỡ, nhiều đống đổ nát hơn là đồn trú, một nơi toàn quạ và xác chết. Bức tường thành hai lớp vĩ đại vẫn đứng đó, vì đá granite không dễ gì đầu hàng trước lửa, nhưng hầu hết các tòa tháp và pháo đài bên trong đã không còn mái. Một vài chỗ đã đổ sập. Mái tranh và gỗ đã bị lửa thiêu rụi hoàn toàn hoặc một phần, và dưới những ô kính vỡ vụn trong khu Vườn Kính, các loại rau quả lẽ ra sẽ là lương thực cho cả tòa lâu đài trong mùa đông giờ đều chết hết, cháy đen và đông cứng. Trên sân dựng nhan nhản lều trại, một nửa chôn trong tuyết. Roose Bolton đã đem cả đội quân của mình vào bên trong tường thành cùng với các bạn Nhà Frey; hàng nghìn người chui rúc trong những đống đổ nát, đứng chật mọi khoảnh sân, ngủ trong hầm rượu dưới các tòa tháp không có mái che và các tòa nhà bỏ hoang suốt bao
thế kỷ.
Từng đám khói xám ngoằn ngoèo bò lên từ những chiếc bếp dựng lại và các trại lính mới được phục hồi. Các trụ băng rủ xuống từ tường thành và lỗ châu mai phủ đầy tuyết. Mọi màu sắc bốc hơi ở Winterfell, cho đến khi chỉ còn lại hai màu xám và trắng. Màu của Nhà Stark. Theon không biết đó là điềm xấu hay là điều tốt. Ngay cả bầu trời cũng xám xịt. Xám, xám hơn và xám hơn nữa. Cả thế giới màu xám, tất cả mọi nơi, tất cả mọi thứ, trừ đôi mắt cô dâu. Đôi mắt cô dâu có màu nâu. To, nâu và đầy sợ hãi. Cô ta đã sai lầm khi tìm sự cứu giúp từ gã. Cô ta nghĩ cái gì vậy, rằng gã sẽ thổi sáo và một con ngựa có cánh xuất hiện, cùng cô ta bay khỏi đây như một vị anh hùng nào đó trong những câu chuyện mà cô ta và Sansa từng yêu thích ư? Gã thậm chí còn chẳng giúp được chính mình. Hôi Thối, Hôi Thối, vần với con rối.
Khắp mọi nơi trên sân, xác người chết gần như đông cứng treo lủng lẳng dưới những sợi dây thừng bằng gai dầu, những khuôn mặt sưng húp trắng bệch trong sương muối. Khi Bolton đến Winterfell, tòa lâu đài đang bị một lũ người chiếm giữ. Gần ba chục người bị gϊếŧ dưới mũi thương ngay trong sào huyệt mà bọn chúng dựng lên giữa các tòa tháp và pháo đài một nửa chìm trong đổ nát. Những kẻ cứng đầu và hung hăng nhất bị treo cổ, số còn lại phải lao động khổ sai. Nếu phục vụ tốt, ông ta sẽ rộng lượng thương tình, Lãnh chúa Bolton bảo họ như vậy. Đá và gỗ trong rừng sói rất dồi dào và lại ở rất gần. Những chiếc cổng mới chắc chắn được dựng lên đầu tiên để thay thế những cánh cổng đã bị đốt cháy rụi. Sau đó, mái Đại Sảnh đổ sụp được dọn đi và mái mới nhanh chóng được dựng lên. Sau khi công việc xong xuôi, Lãnh chúa Bolton treo cổ tất cả đám thợ xây. Và giữ đúng lời hứa, ông ta thương tình không lột da người nào cả.
Đó cũng là khi phần còn lại trong đội quân của Bolton đến nơi. Họ dựng cờ hình hươu và sư tử của vua Tommen trên tường thành Winterfell khi gió gào rú từ phương bắc, và bên dưới là hình người lột da của Nhà Dreadfort. Theon đến cùng đoàn của Barbrey Dustin, đi cùng phu nhân là dân quân Barrowton và cô dâu mới. Phu nhân Dustin khăng khăng nói bà sẽ săn sóc, giám hộ tiểu thư Arya cho đến khi cô bé lấy chồng, nhưng thời khắc đó đã qua rồi. Giờ cô ấy đã thuộc về Ramsay. Cô ấy đã đồng
ý. Sau cuộc hôn nhân này, Ramsay sẽ là Lãnh chúa của Winterfell. Chỉ cần Jeyne không làm hắn điên tiết, hắn sẽ chẳng có cớ gì làm hại cô ta. Arya. Tên cô ấy là Arya.
Tay Theon bắt đầu nhói lên vì đau, dù đã đi đôi găng viền lông thú. Thông thường tay gã đau nhất, đặc biệt là các ngón bị mất. Có một thời phụ nữ mong mỏi một cái chạm tay của gã thật sao? Ta tự nhận mình là Hoàng tử Winterfell, gã nghĩ, và đó là nguyên nhân của tất cả mọi việc diễn ra sau đó. Gã cứ tưởng người đời sẽ hát về gã trong hàng trăm năm nữa và kể với nhau chuyện gã táo bạo như thế nào. Nhưng giờ nếu có ai nhắc đến gã thì đó là Theon Phản Bội, và họ sẽ kể cho nhau về sự phụ bạc
của gã. Đây chưa từng là nhà ta. Ở đây ta là con tin. Lãnh chúa Stark không đối xử tệ bạc với gã, nhưng cái bóng của thanh đại kiếm luôn đứng giữa họ. Ông ấy rất tử tế, nhưng chưa bao giờ tình cảm với ta. Ông ấy biết một ngày rất có thể ông sẽ phải đưa ta vào chỗ chết.
Theon cụp mắt, chúi đầu đi dọc khoảnh sân, len lỏi giữa các lán trại. Ta học đánh kiếm trên chính khoảnh sân này, gã nhớ lại những ngày hè ấm áp gã tập kiếm với Robb và Jon Snow dưới cặp mắt giám sát của Ser Rodrik già. Hồi đó gã còn nguyên vẹn và có thể cầm chuôi kiếm dễ dàng như bất cứ ai. Nhưng khoảnh sân cũng đầy những ký ức đen tối hơn. Đây là nơi gã tập hợp người Nhà Stark trong cái đêm Bran và Rickon trốn khỏi tòa lâu đài. Ramsay, lúc đó là Hôi Thối, đang đứng bên cạnh, thì thầm vào tai gã rằng phải lột da một vài tù binh để họ nói cho gã biết hai thằng nhóc đi đâu. Sẽ không có chuyện lột da một khi ta còn là Hoàng tử Winterfell, Theon đáp lời mà không ngờ những ngày trị vì của gã lại ngắn ngủi đến thế. Sẽ chẳng ai trong số họ giúp đỡ ta. Ta quen biết họ suốt nửa đời người, vậy mà không ai trong số họ giúp đỡ ta. Ngay cả như vậy, gã vẫn cố gắng hết sức để bảo vệ họ. Nhưng khi Ramsay bỏ cái lốt Hôi Thối sang một bên, hắn gϊếŧ tất cả mọi người, kể cả đám người sắt của Theon. Hắn thiêu chết con ngựa của ta. Đó là hình ảnh cuối cùng gã nhìn thấy trong ngày tòa lâu đài sụp đổ: Mặt Cười bị thiêu, lửa liếʍ lên bờm, con ngựa l*иg lên, hí vang, đá loạn xạ và mắt trắng dã vì sợ hãi. Ngay trong chính khoảnh sân này.
Cửa dẫn vào Đại Sảnh lù lù hiện ra trước mặt gã, những cánh cửa mới thay thế cho cửa cũ đã cháy trụi. Trông chúng thật thô kệch và xấu xí trong mắt gã, chỉ là những thanh gỗ được ghép vội vào nhau. Hai lính gác cầm giáo đứng hai bên, lom khom và run rẩy trong lớp áo choàng lông dày cộp, râu ria đóng băng lại dưới cằm. Họ nhìn Theon bực tức khi gã trèo lên bậc, đẩy cánh cửa bên phải và bước vào trong.
Căn sảnh sáng sủa, ấm áp trong ánh đuốc và đông đúc chưa từng thấy. Theon để cho hơi nóng tỏa khắp người, sau đó di chuyển tới đầu căn sảnh. Khách ngồi đầu gối san sát trên ghế dài, chật ních đến nỗi người hầu phải luồn lách mới đi qua được. Ngay cả các hiệp sĩ và lãnh chúa cao quý ngồi trên cũng có ít không gian hơn bình thường.
Gần chiếc bục cao, Abel đang gẩy đàn luýt và hát bài Thiếu nữ mùa hè xinh đẹp. Hắn tự nhận mình là thi sĩ. Nhưng thực chất trông hắn giống một gã ma cô hơn. Lãnh chúa Manderly đem các nhạc sĩ từ cảng White tới, nhưng lại không đem theo ca sĩ nào, vì thế khi Abel xuất hiện ở cổng với cây đàn luýt cùng sáu phụ nữ đi kèm, hắn được chào đón ngay. “Hai em gái, hai con gái, một vợ và một mẹ già,” tên ca sĩ nói vậy, dù trong đám phụ nữ đó chẳng người nào trông giống hắn. “Người biết nhảy, người biết hát, người thổi tiêu, người đánh trống. Họ cũng là những thợ giặt giỏi nữa.”
Dù là thi sĩ hay ma cô thì giọng Abel cũng ở mức chấp nhận được và chơi đàn cũng không đến nỗi tồi. Ở đây, giữa đám đổ nát này, mọi người chỉ hy vọng đến thế.
Dọc các bức tường treo đầy cờ hiệu: đầu ngựa của Nhà Ryswell màu vàng, nâu, xám và đen; người khổng lồ đang gầm gừ của Nhà Umber; bàn tay bằng đá của Nhà Flint vùng Flint’s Finger; con nai sừng tấm của Nhà Hornwood, người cá của Nhà Manderly; chiếc rìu chiến màu đen của Nhà Cerwyn và mấy cây thông của Nhà Tallhart. Tuy nhiên, màu sắc sặc sỡ của chúng vẫn không thể che hết bức tường đen kịt phía sau, cũng như những tấm ván che mấy cái lỗ nơi từng là cửa sổ. Ngay cả mái nhà cũng không đúng, gỗ mới nhẹ và sáng trong khi các thanh xà cũ đã gần như biến thành màu đen bởi khói sau nhiều thế kỷ.
Những lá cờ lớn nhất treo đằng sau chiếc bục, nơi hình sói tuyết của Winterfell và người lột da của Dreadfort treo đằng sau cô dâu và chú rể. Lá cờ của Nhà Stark khiến Theon khó chịu hơn gã tưởng. Không đúng, không đúng chút nào, cũng như màu mắt của cô ta. Huy hiệu của Nhà Poole là một cái đĩa màu xanh trên nền trắng, bao quanh là viền màu xám. Đó mới là những huy hiệu mà bọn họ nên treo.
“Theon Phản Bội,” một số người nói khi gã đi qua. Những người khác quay mặt đi khi nhìn thấy gã. Một người nhổ nước bọt. Tại sao không chứ? Gã là kẻ phản trắc bội bạc đã chiếm Winterfell, gϊếŧ các em nuôi, đưa người của chính gã tới Moat Cailin để họ bị lột da, và đẩy em gái nuôi của gã vào giường của Lãnh chúa Ramsay. Roose Bolton có thể sử dụng Theon, nhưng những người phương bắc thực sự sẽ khinh bỉ gã.
Ngón chân trái bị mất khiến dáng đi của gã kỳ cục, xấu xí và tức cười. Gã nghe thấy tiếng cười của một phụ nữ ở phía sau. Ngay cả trong cái nghĩa địa gần như đóng băng này của tòa lâu đài, xung quanh là băng, tuyết và chết chóc, ở đây vẫn có phụ nữ. Các ả thợ giặt. Một từ lịch sự dùng để chỉ điếm đi theo quân đội, và lịch sự hơn từ đĩ điếm.
Theon không biết bọn họ đến từ đâu. Họ xuất hiện như những con giòi bò ra từ xác chết hay bầy quạ sau trận chiến. Quân đội đi đâu là họ đi theo đó. Một vài người là những ả điếm dạn dày sương gió, có thể làʍ t̠ìиɦ với hai mươi người đàn ông một đêm và chuốc rượu cho họ say bí tỉ. Một số cô ngây thơ như gái đồng trinh, nhưng đó chỉ là mẹo hành nghề của họ. Một số người là nàng dâu, họ gắn bó với binh lính mà họ đi theo bằng những lời thì thầm trước một vị thần nào đó, nhưng sẽ bị lãng quên ngay khi chiến tranh kết thúc. Họ sẽ ủ ấm giường cho người đàn ông của họ mỗi đêm, vá giày thủng cho họ vào mỗi sáng, nấu bữa tối cho họ lúc hoàng hôn và lượm đồ trên xác anh ta sau trận chiến. Một số thậm chí còn làm nhiệm vụ giặt giũ. Đi kèm với họ thường là đám con hoang, những đứa trẻ bẩn thỉu đáng thương sinh ra trong doanh trại. Ngay cả những kẻ như thế cũng cười nhạo Theon Phản Bội. Chúng cứ việc cười đi. Niềm kiêu hãnh của gã đã chết ở Winterfell này rồi, bởi trong ngục tối ở Dreadfort
không có chỗ cho những thứ như vậy. Khi đã nếm nụ hôn của con dao lột da thì mấy trò cười cợt này sao đủ khả năng làm tổn thương gã.
Với dòng dõi và địa vị của mình, gã được một chỗ ngồi trên bục ở cuối chiếc bàn cao bên cạnh bức tường. Bên trái gã là phu nhân Dustin trong trang phục bằng len đen đơn giản, không cầu kỳ kiểu cách. Bên phải gã không có ai ngồi. Họ đều sợ sẽ bị lây sự ô nhục từ ta. Nếu không phải vì sợ hãi thì gã đã phá lên cười.
Cô dâu được ngồi ở vị trí danh dự cao nhất, giữa Ramsay và cha hắn. Cô gái cụp mắt nhìn xuống đất, trong khi Roose Bolton bắt bọn họ uống mừng tiểu thư Arya. “Khi cô ấy sinh con, hai gia tộc chúng ta sẽ hòa làm một,” ông ta nói, “và mối thù địch lâu dài giữa hai nhà Stark và Bolton sẽ kết thúc.” Giọng ông ta nhỏ nhẹ đến nỗi cả căn sảnh trở nên im thin thít vì mọi người phải lắng tai nghe. “Ta lấy làm tiếc vì người bạn tốt Stannis vẫn chưa được ngồi đây tham dự với chúng ta,” ông tiếp tục, những tiếng cười rì rầm nổi lên, “vì ta biết Ramsay đã hy vọng sẽ tặng cái đầu của hắn cho tiểu thư Arya làm quà cưới.” Tiếng cười lại càng lớn hơn. “Chúng ta sẽ trịnh trọng chào mừng hắn khi hắn tới, một lễ chào đón xứng đáng với người phương bắc thực sự. Cho đến ngày đó, chúng ta hãy ăn uống và vui vẻ chào đón mùa đông sắp đến đi, các bạn của ta. Và rất nhiều người trong chúng ta ở đây sẽ không sống đủ lâu để nhìn thấy mùa xuân đâu.”
Thức ăn, đồ uống, bia đen, bia vàng, rượu đỏ, vàng và tía được Lãnh chúa cảng White chuẩn bị và đưa từ phương nam ấm áp đến đây trên những con thuyền đáy bằng và cất trữ sâu trong hầm của hắn. Các vị khách mời đám cưới ăn bánh cá thu và bí đỏ mùa đông, cả đống củ cải và những khoanh pho mát vĩ đại, thịt cừu và sườn bò nướng cháy đen, và cuối cùng là ba chiếc bánh cưới vĩ đại, đường kính bằng chiếc bánh xe ngựa, vỏ bánh như bục ra vì được nhồi vào bên trong nào cà rốt, nào hành, củ cải trắng, củ cải vàng, nấm và những khoanh thịt lợn tẩm gia vị bơi trong nước thịt màu nâu thơm ngon. Ramsay cắt mấy khoanh bằng đoản kiếm, còn Wyman Manderly tự mình chuẩn bị những phần ăn đầu tiên cho Roose Bolton và bà vợ béo Nhà Frey của lão, kế bên Ser Hosteen và Ser Aenys, các con trai của Walder Frey. “Đây sẽ là miếng bánh ngon nhất từ trước đến giờ các ngài được nếm thử,” Lãnh chúa béo ị tuyên bố. “Nhấm nháp mỗi miếng cùng với rượu Arbor vàng. Làm sao tôi có thể cưỡng nổi đây.”
Đã nói là làm, Manderly nhai ngấu nghiến sáu phần ăn, mỗi chiếc bánh hai phần, sau đó chép môi, vỗ bụng và nhồi thêm thức ăn vào miệng cho đến khi một nửa phần trước chiếc áo chẽn của ông ta biến thành màu nâu vì nước thịt và râu dính đầy vụn bánh mì khô. Kể cả Walda Frey béo ú cũng chẳng là gì so với người chồng tham ăn của mình, dù một mình cô ta đã chén hết tận ba phần. Ramsay cũng ăn uống ngon lành không kém, nhưng cô dâu xanh xao của hắn chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ thức
ăn trước mặt. Khi cô gái ngẩng đầu lên nhìn Theon, gã trông thấy vẻ sợ hãi đằng sau đôi mắt to màu nâu đó.
Không ai được phép mang trường kiếm vào trong sảnh, nhưng tất cả mọi người ở đây đều đeo một con dao, thậm chí cả Theon Greyjoy. Nếu không thì làm sao cắt được thịt? Mỗi lần liếc nhìn cô gái trước đây từng là Jeyne Poole, gã lại cảm nhận được sự hiện diện của con dao ở bên mình. Ta chẳng có cách nào để cứu cô ấy, gã nghĩ, nhưng ta có thể gϊếŧ cô ta một cách dễ dàng. Sẽ chẳng ai ngờ tới chuyện đó. Ta sẽ xin được nhảy với cô ta một điệu và cắt cổ cô ta. Đó chẳng phải là một ân huệ hay sao? Và nếu các cựu thần nghe được lời cầu nguyện của ta, Ramsay trong cơn giận dữ cũng sẽ cho ta chết. Theon không sợ chết. Dưới ngục tối ở Dreadfort, gã đã học được rằng có những thứ còn đáng sợ hơn cái chết gấp nhiều lần. Ramsay dạy gã bài học đó, từng ngón tay một, từng ngón chân một, và chắc chắn gã sẽ không thể nào quên.
“Ngươi không ăn gì sao,” phu nhân Dustin quan sát.
“Không.” Ăn uống cũng là việc khó khăn đối với gã. Ramsay để lại cho gã quá nhiều răng gãy nên việc nhai thức ăn là một cực hình. Uống dễ hơn, dù gã phải ôm cốc rượu bằng cả hai tay để khỏi làm rơi cốc.
“Không thích bánh thịt lợn sao, lãnh chúa? Người bạn béo của chúng ta bảo đây là món bánh thịt lợn ngon nhất từ trước đến giờ đấy.” Bà ta chỉ về phía Lãnh chúa Manderly bằng cốc rượu. “Ngươi đã nhìn thấy lão béo nào hạnh phúc đến thế chưa? Ông ta sung sướиɠ như sắp nhảy cẫng lên vậy. Tự tay múc ăn kìa.”
Đúng thế. Lãnh chúa cảng White là hình tượng tiêu biểu về một gã béo vui tươi, lúc nào cũng cười nói, pha trò với các lãnh chúa khác, vỗ vai họ, yêu cầu các nhạc công chơi bài này bài khác. “Hát bài Màn đêm kết thúc đi ca sĩ,” ông ta la to. “Ta biết cô dâu sẽ thích bài hát đó. Hoặc hát cho chúng ta một bài về Danny Flint trẻ tuổi dũng cảm để chúng ta khóc đi nào.” Nhìn ông ta, mọi người sẽ tưởng ông ta mới là chú rể.
“Ông ta say xỉn thôi,” Theon nói.
“Để nhấn chìm sợ hãi. Ông ta là một gã hèn nhát đến tận xương tủy.”
Có thật không? Theon không dám chắc. Các con trai ông ta cũng béo như vậy, nhưng họ chưa bao giờ phải xấu hổ vì thua trận trên chiến trường. “Người sắt cũng sẽ tiệc tùng trước một trận chiến. Nếm nốt chút hương vị của cuộc sống, nhỡ đâu phải chết. Nếu Stannis tới…”
“Ông ta sẽ tới. Ông ta phải tới.” Phu nhân Dustin cười khúc khích. “Và khi đó, lão béo sẽ đái ra quần. Con trai ông ta chết trong Đám Cưới Đỏ, vậy mà ông ta vẫn chia sẻ bánh mì và muối cho Nhà Frey, chào đón bọn chúng dưới mái nhà mình và hứa gả cháu gái cho họ. Thậm chí ông ta còn mời chúng ăn bánh. Nhà Manderly từng một lần
phải chạy khỏi phương nam vì bị kẻ thù cướp mất đất đai, thành quách. Tính cách đã ăn vào máu rồi. Lão béo muốn gϊếŧ tất cả chúng ta, ta không nghi ngờ gì điều đó, nhưng lão lại có lá gan chuột nhắt, dù cơ thể trông có vẻ đồ sộ. Bên dưới đống thịt nần nẫn đẫm mồ hôi kia là một trái tim hèn nhát và đê tiện, như của… ngươi vậy.”
Những lời cuối cùng của bà nghe như một nhát roi, nhưng Theon không dám đáp trả. Bất cứ hành động xấc láo nào cũng sẽ khiến gã bị lột da. “Nếu phu nhân tin rằng Lãnh chúa Manderly muốn phản bội chúng ta thì bà nên nói với Lãnh chúa Bolton.”
“Ngươi tưởng Roose không biết sao? Ngu ngốc. Nhìn ông ta mà xem. Nhìn cái cách ông ta quan sát Manderly ấy. Ông ta hầu như không chạm vào đĩa thức ăn nào cho đến khi thấy Lãnh chúa Wyman ăn trước. Ông ta cũng không uống cốc rượu nào cho đến khi thấy Manderly uống rượu trong vò đó. Ta nghĩ ông ta sẽ rất vui nếu lão béo có hành tung tạo phản. Lão sẽ rất thích thú. Roose chẳng có cảm xúc gì, ngươi cũng thấy đấy. Lũ đỉa ông ta yêu quý đã hút hết mọi cảm xúc của ông ta từ cách đây mấy năm rồi. Ông ta không yêu, không ghét, cũng không thù hận. Với ông ta đây là một trò chơi nhẹ nhàng vui nhộn. Kẻ này săn bắn, kẻ khác săn bằng diều hâu, một số gieo xúc xắc. Đồ chơi của Roose là con người. Ngươi và ta, đám người Nhà Frey, Lãnh chúa Manderly, bà vợ mới mập mạp của ông ta, thậm chí cả thằng con hoang của ông ta, tất cả chỉ là đồ chơi cho ông ta tiêu khiển mà thôi.” Một người hầu đi ngang qua. Phu nhân Dustin giơ cốc rượu ra để anh ta rót đầy, rồi ra hiệu bảo anh ta rót rượu cho Theon. “Thật tình mà nói,” bà cất tiếng, “Lãnh chúa Bolton mong đợi nhiều thứ hơn tước vị lãnh chúa đơn thuần. Tại sao không phải là Vua Phương Bắc? Tywin Lannister đã chết, Sát Vương thì cụt một tay, Quỷ Lùn thì chạy trốn. Nhà Lannister tàn lụi rồi, và ngươi lại tốt bụng tiêu diệt Nhà Stark hộ ông ta nữa. Lão Walder Frey già sẽ không phản đối việc cô con gái Walda béo ú lên làm hoàng hậu. Cảng White có thể sẽ gây phiền phức nếu Lãnh chúa Wyman sống sót trong trận chiến sắp tới đây… nhưng ta dám chắc là ông ta sẽ không thắng nổi. Lại như Stannis thôi. Roose sẽ trừ khử cả hai bọn họ, giống như đã loại Sói Trẻ. Vậy còn ai nữa?”
“Bà,” Theon nói. “Vẫn còn bà. Phu nhân vùng Barrowton, một người Nhà Dustin nếu tính theo hôn ước, và bản chất là người Nhà Ryswell.”
Câu nói đó khá được lòng bà ta. Bà nhấp một ngụm rượu, đôi mắt đen sáng lên, rồi nói, “Góa phụ của Barrowton… đúng, nếu muốn, ta có thể trở thành mối đe dọa. Tất nhiên Roose cũng nhận thấy điều đó nên cũng chú ý đối xử rất tốt với ta.”
Bà còn định nói thêm nếu không nhìn thấy các học sĩ. Ba trong số họ cùng nhau bước vào cửa hậu đằng sau chiếc bục cao – một người cao, một người mập, và một người còn rất trẻ, nhưng trên trang phục và sợi xích, họ đeo ba hạt đậu trong chiếc vỏ màu đen. Trước chiến tranh, Medrick từng phục vụ Lãnh chúa Hornwood, Rhodry
phục vụ Lãnh chúa Cerwyn, và Henly trẻ tuổi phục vụ Lãnh chúa Slate. Roose Bolton đưa tất cả bọn họ tới Winterfell chăm lo đàn quạ của Luwin, để thông điệp lại được gửi đến và gửi đi từ nơi này.
Khi Maester Medrick quỳ xuống thì thầm vào tai Bolton, miệng phu nhân Dustin đanh lại, lộ rõ vẻ căm ghét. “Nếu ta là nữ hoàng, việc đầu tiên ta sẽ làm là gϊếŧ hết lũ chuột xám đó đi. Chúng sục sạo hết mọi nơi, sống bằng đồ thừa của các lãnh chúa, chửi mắng lẫn nhau và lúc nào cũng thì thầm nhỏ to với các chủ nhân của họ. Nhưng thực sự thì ai mới là chủ nhân, và ai là người hầu đây? Mọi lãnh chúa vĩ đại luôn có một học sĩ ở cạnh, còn các lãnh chúa nhỏ hơn ai cũng mong có một người như thế bên mình. Nếu không có một học sĩ, người ta sẽ nghĩ rằng ông chẳng có vị trí gì quan trọng. Lũ chuột xám đọc thư, rồi viết thư cho chúng ta, thậm chí cho cả các lãnh chúa không biết đọc, biết viết. Và ai dám đảm bảo là họ không bóp méo lời lẽ theo ý họ? Họ có tác dụng gì mới được chứ, ta hỏi ngươi?”
“Họ biết chữa bệnh,” Theon trả lời. Có vẻ đó là câu gã nên nói.
“Đúng, họ chữa bệnh. Ta chưa bao giờ nói họ ngu dốt. Họ chăm sóc chúng ta khi chúng ta ốm đau và bị thương, hoặc tỏ ra buồn phiền trước bệnh tật của cha mẹ hoặc con cái của bất cứ ai. Mỗi khi chúng ta ốm yếu và dễ bị tổn thương nhất, họ luôn có mặt ở đó. Đôi khi họ chữa trị cho chúng ta, và chúng ta tất nhiên rất biết ơn. Khi họ thất bại, họ an ủi chúng ta trong cơn đau khổ, và chúng ta cũng lại biết ơn về điều đó. Vì lòng biết ơn mà chúng ta cho họ ở dưới mái nhà của mình, chia sẻ mọi nỗi nhục nhã và mọi bí mật của chúng ta, trở thành một thành viên của mọi hội đồng. Và nhanh chóng, kẻ cai trị trở thành người bị trị.”
“Đó chính là sự việc xảy ra với Lãnh chúa Rickard Stark. Maester Walys là tên con chuột xám của ông ta. Và các học sĩ chỉ có tên mà không có họ, thậm chí cả những kẻ có đầy đủ họ tên khi mới tới Citadel, như vậy không phải rất thông minh sao? Bằng cách đó, chúng ta không thể biết họ thực sự là ai và từ đâu tới… nhưng nếu bền bỉ, chúng ta vẫn có thể tìm ra. Trước khi rèn sợi xích của mình, Maester Walys được biết đến dưới cái tên Walys Flowers. Flowers, Hill, Rivers, Snow… chúng ta dùng họ đó đặt cho lũ con hoang để đánh dấu chúng, nhưng bọn chúng cũng từ bỏ những cái họ đó rất nhanh. Theo lời đồn thì Walys Flowers có mẹ là người Nhà Hightower… và cha là một archmaester của Citadel. Lũ chuột xám không tiết hạnh như những gì họ lừa phỉnh chúng ta đâu. Các học sĩ ở Oldtown là tồi tệ nhất. Khi hắn rèn xong chỗi xích, người cha bí mật và bạn bè hắn lập tức phái hắn đến Winterfell để rót vào tai Lãnh chúa Rickard những lời tẩm độc nhưng ngọt như mật ong. Đám cưới với Nhà Tully chắc chắn là ý tưởng của hắn, chắc chắn là như vậy, hắn…”
Bà ta ngừng lại khi Roose Bolton đứng lên, đôi mắt xám sáng lên trong ánh nến.
“Các bạn của ta,” ông ta bắt đầu, cả căn sảnh im bặt đến nỗi Theon nghe được cả tiếng gió giật những tấm ván trên cửa sổ. “Stannis và các hiệp sĩ của ông ta đã rời Deepwood Motte, trên đầu là lá cờ của vị thần đỏ mới bay phấp phới. Các bộ tộc vùng đồi núi phía bắc đều đi cùng ông ta trên lưng những con ngựa bờm xờm còi cọc. Nếu thời tiết thuận lợi, họ sẽ tới đây trong vòng nửa tháng. Và Umber Thức Ăn Của Quạ cũng đang hành quân trên vương lộ khi Nhà Karstark áp sát từ phía đông. Bọn họ muốn tập hợp sức mạnh với Lãnh chúa Stannis ở đây và chiếm tòa lâu đài này của chúng ta.”
Ser Hosteen Frey đứng dậy. “Chúng ta nên xông lên để gặp chúng. Tại sao lại để cho chúng tập hợp sức mạnh như vậy?”
Bởi chỉ cần một dấu hiệu từ Lãnh chúa Bolton là Arnolf Karstark sẽ lập tức phản bội, Theon nghĩ trong khi các lãnh chúa khác bắt đầu ồn ào bàn tán. Lãnh chúa Bolton giơ tay ra dấu im lặng. “Căn sảnh này không phải chỗ để bàn những chuyện như vậy, các lãnh chúa của ta ạ. Chúng ta hãy rời sang phòng khách để con trai ta động phòng tân hôn. Tất cả mọi người hãy ở lại để thưởng thức đồ ăn thức uống.”
Khi Lãnh chúa Dreadfort bỏ ra ngoài, theo sau là ba học sĩ, các lãnh chúa và đội trưởng khác cũng theo sau. Hother Umber, ông già gầy gò còn gọi là Kẻ Gϊếŧ Điếm, cũng ủ rũ, cau có đi ra. Lãnh chúa Manderly uống quá say nên phải bốn người đàn ông khỏe mạnh mới đủ sức dìu ông ra khỏi sảnh. “Chúng ta nên viết một bài hát về Đầu Bếp Chuột,” ông ta lẩm bẩm khi loạng choạng bám vào các hiệp sĩ của mình và đi qua chỗ Theon. “Các ca sĩ, hãy viết cho chúng ta một bài về Đầu Bếp Chuột đi nào.”
Phu nhân Dustin là một trong những người cuối cùng rời đi. Khi bà ta vừa đi khỏi, căn sảnh bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Chỉ khi đứng lên, Theon mới nhận ra gã đã say đến mức nào. Khi lảo đảo bước ra khỏi bàn, gã đâm phải một cô hầu gái làm vò rượu rớt khỏi tay cô ta. Rượu đổ tóe lên giày và quần ống túm của gã, một vạt màu đỏ thẫm.
Ai đó đặt tay lên vai gã, năm ngón cứng như sắt đâm sâu vào da thịt. “Hôi Thối, Lãnh chúa muốn gặp ngươi đấy,” Alyn Cáu Kỉnh nói, những cái răng sâu khiến hơi thở của ông ta thối hoắc. Của Quý Vàng và Damon Nhảy Cho Ta cũng đi cùng ông ta. “Ramsay nói ngươi phải dẫn cô dâu mới tới giường của ngài ấy.”
Toàn thân gã run lên vì sợ hãi. Ta đã hoàn thành phần việc của mình rồi cơ mà, gã nghĩ. Tại sao lại là ta? Tuy nhiên gã biết tốt nhất là không nên phản kháng.
Lãnh chúa Ramsay đã rời căn sảnh. Trơ trọi một mình và dường như bị lãng quên, cô dâu của hắn ngồi co ro im lặng dưới lá cờ của Nhà Stark, hai tay nắm chặt chiếc ly bạc. Ánh mắt cô gái nhìn gã khi gã đến cho thấy cô đã uống cạn ly không dưới một
lần. Có lẽ cô ta hy vọng nếu uống đủ nhiều, mọi đau khổ sẽ sớm trôi qua. Nhưng Theon đâu có ngu như vậy. “Phu nhân Arya,” gã nói. “Đến đây. Đã đến lúc cô phải thực hiện nhiệm vụ rồi.”
Sáu người trong đám kỵ binh hạng nặng của Ramsay đi theo Theon khi gã dẫn cô gái qua cửa sau căn sảnh, băng qua khoảnh sân lạnh lẽo tới Đại Vọng Lâu. Ba nhịp cầu thang đá dẫn lên phòng ngủ của Lãnh chúa Ramsay, một trong những căn phòng không bị ngọn lửa tàn phá nặng nề. Khi họ trèo lên, Damon Nhảy Cho Ta huýt sáo, trong khi Lột Da khoác lác rằng Lãnh chúa Ramsay đã hứa sẽ cho hắn một mảnh ga giường dính máu như một đặc ân.
Phòng ngủ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng để dành cho đêm tân hôn. Tất cả đồ đạc đều mới, chúng được đoàn xe ngựa chở hành lý đem đến từ Barrowton. Chiếc giường che màn trướng có đệm lông và rèm trang trí bằng nhung màu đỏ thắm. Nền gạch được trải da lông sói. Lửa đang cháy rực trong lò, một cây nến được đặt ở chiếc bàn bên cạnh giường ngủ. Trên tủ ly là một bình rượu, hai chiếc cốc và nửa bánh pho mát trắng.
Trong phòng còn có một cái ghế sồi đen chạm trổ, đệm ghế màu đỏ làm bằng da. Lãnh chúa Ramsay đang ngồi trên đó khi họ bước vào. Nước dãi sáng lấp lánh trên môi hắn. “Trinh nữ ngọt ngào của ta đây rồi. Các chàng trai làm tốt lắm. Các ngươi có thể đi được rồi. Không phải ngươi, Hôi Thối. Ngươi ở lại.”
Hôi Thối, Hôi Thối, vần với lừa dối. Gã cảm nhận được những ngón tay bị mất đang co rút: hai ngón bên tay trái, một ngón tay phải. Và trên hông gã là con dao nằm ngủ yên trong chiếc bao da, nhưng nó khá nặng, phải nói là rất nặng. Tay phải của ta chỉ bị mất có ngón út, Theon tự nhủ. Mình vẫn có thể cầm dao. “Lãnh chúa, tôi có thể phục vụ gì cho ngài ạ?”
“Ngươi là người đem cô ả đến cho ta. Vậy còn ai phù hợp hơn để mở gói quà nữa? Cùng xem con gái nhỏ của Ned Stark trông thế nào nào.”
Cô ta không phải con của Lãnh chúa Eddard, Theon suýt nữa buột miệng. Ramsay biết, chắc chắn hắn phải biết. Trò chơi tàn ác mới của hắn sẽ là gì? Cô gái đang đứng cạnh một cột giường, run rẩy như một con nai cái. “Phu nhân Arya, cô quay lưng lại có được không, tôi phải giúp cô cởi dây buộc váy.”
“Không.” Lãnh chúa Ramsay tự rót cho mình một cốc rượu. “Dây buộc loằng ngoằng lắm. Cắt nó ra.”
Theon rút con dao. Giờ tất cả những gì gã cần làm chỉ là quay lại và đâm hắn. Con dao đang ở trong tay ta. Nhưng lúc này gã đã quá hiểu luật chơi. Lại một cái bẫy nữa đây mà, gã tự nhủ và nhớ đến Kyra với chùm chìa khóa. Hắn muốn mình cố gϊếŧ hắn.
Và khi mình thất bại, hắn sẽ lột da bàn tay cầm dao của mình. Gã túm lấy váy cô đâu. “Đứng yên nhé phu nhân.” Chiếc váy rộng thùng thình bên dưới eo, nên gã luồn con dao vào đó, nhẹ nhàng rạch hướng ra ngoài để không cắt vào da thịt. Thép rạch vào len và lụa tạo thành tiếng roèn roẹt khe khẽ. Cô gái đang run rẩy. Theon phải nắm lấy cánh tay cô để cô khỏi ngã. Jeyne, Jeyne, vần với kêu rên. Gã dùng hết sức siết chặt con dao bằng bàn tay trái què quặt. “Đứng im.”
Cuối cùng chiếc váy cũng được cắt đứt rời, một đống màu xám bùng nhùng dưới chân cô. “Cả quần áσ ɭóŧ nữa,” Ramsay ra lệnh. Và Hôi Thối làm theo.
Khi xong xuôi, cô dâu đứng đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bộ trang phục cô dâu lộng lẫy màu trắng và xám chất thành một đống giẻ rách quanh chân cô. Ngực cô ta nhỏ và nhọn, hông hẹp và nữ tính, hai chân gầy gò như chân chim. Chỉ là một đứa trẻ. Theon đã quên mất cô ta nhỏ tuổi cỡ nào. Chỉ bằng tuổi Sansa. Arya còn nhỏ hơn nữa. Dù lửa cháy rực trong lò, căn phòng ngủ vẫn giá băng lạnh lẽo. Gai ốc nổi đầy trên làn da trắng nhợt của Jeyne. Đã có lúc cô ta định giơ hai tay lên che ngực, nhưng Theon ra dấu bảo không, cô ta nhìn thấy và dừng lại ngay lập tức.
“Ngươi thấy cô ta thế nào, Hôi Thối?” Lãnh chúa Ramsay hỏi.
“Cô ấy…” Hắn muốn mình trả lời thế nào đây? Cô gái đó đã nói gì trong khu rừng thiêng nhỉ? Họ đều nói ta xinh đẹp. Giờ cô ấy chẳng có vẻ gì xinh đẹp cả. Gã nhìn thấy những vệt mờ chằng chịt như mạng nhện trên lưng cô ta vì bị ai đó đánh. “…Cô ấy xinh đẹp, rất… rất xinh đẹp.”
Ramsay nở nụ cười ướŧ áŧ như thường lệ. “Cô ta có làm ngươi cương cứng không, Hôi Thối? Nó có làm đai buộc quần ngươi căng lên không? Ngươi có muốn làʍ t̠ìиɦ với cô ta trước không?” Hắn phá lên cười. “Hoàng tử Winterfell phải được quyền đó chứ, giống như mọi lãnh chúa khác vẫn làm ngày xưa. Đêm đầu tiên. Nhưng ngươi đâu phải là lãnh chúa, đúng không? Chỉ là Hôi Thối. Thực tình mà nói còn không phải là đàn ông.” Hắn uống một ngụm rượu nữa, rồi quăng cái cốc vào góc tường. Rượu đỏ chạy xuống dọc bức tường đá. “Phu nhân Arya. Lên giường đi nào. Đúng rồi, dựa vào gối ấy, thế mới là vợ ngoan. Giờ thì dạng chân ra. Cho chúng ta nhìn cái lỗ đó của nàng nào.”
Cô gái lẳng lặng nghe lời. Theon lùi một bước về phía cửa. Lãnh chúa Ramsay ngồi cạnh cô dâu của mình, luồn tay vào giữa hai bắp đùi cô gái, sau đó chọc hai ngón tay vào bên trong cô. Cô gái thở hổn hển vì đau. “Ngươi cằn cỗi như xương khô ấy.” Ramsay giật tay ra và giáng cho cô một cái tát. “Ta nghe nói ngươi biết chiều đàn ông lắm cơ mà. Hay đó chỉ là những lời dối trá?”
“Kh… không, không phải đâu lãnh chúa. Tôi đã được hu… huấn luyện.”
Ramsay đứng dậy, ánh lửa bừng bừng trên mặt hắn. “Hôi Thối, lại đây. Giúp cô ta sẵn sàng đi.”
Trong giây lát gã chẳng hiểu chuyện gì. “Tôi… ý ngài là… thưa lãnh chúa, tôi không có… tôi…”
“Bằng miệng ấy,” Lãnh chúa Ramsay nói. “Và làm nhanh nhanh lên. Nếu ta cởϊ qυầи áo dài xong mà cô ta không ướt, ta sẽ cắt đứt cái lưỡi đó của ngươi và đóng nó lên tường.”
Đâu đó ngoài khu rừng thiêng có tiếng quạ kêu thất thanh. Con dao găm vẫn ở đó trong tay gã.
Gã đã rút dao ra khỏi vỏ.
Hôi Thối, tên ta là Hôi Thối, vần với yếu đuối. Hôi Thối quỳ xuống làm nhiệm vụ của mình.