Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trấn Thủ Nhà Giam Trăm Năm, Xuất Thế Uy Áp Ma Tôn

Chương 2: Thu Thập Điểm Kinh Nghiệm, Luyện Thể Tầng Một

« Chương TrướcChương Tiếp »
꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂

----------------------------------------

Một vật gì đen tuyền bất ngờ xuất hiện — Hắc Đỉnh!

Miệng đỉnh chợt phóng ra một luồng ánh sáng xanh rực rỡ. Ngay lập tức, các tia sáng tụ lại, tạo thành một hình ảnh mờ ảo.

Bức ảnh đó dần trở nên rõ ràng: một gã đàn ông cơ bắp, dáng hùng dũng, hung dữ, gương mặt lạnh lùng đầy sát khí.

[Tội phạm: Lâm Hổ]

[Mức độ tội nghiệt: Một sao]

[Thực lực: Thông huyền tầng ba]

[Trạng thái: Sắp chết (đang bị giam giữ)]

[Tỷ lệ trấn áp: 3%]

[Phần thưởng: 5 điểm kinh nghiệm / giờ]

Mà bên cạnh ảnh của Lâm Hổ, một hàng họa tiết bạc sáng lên. Tô Bạch tò mò mở một biểu tượng trong đó.

Trước mắt hắn hiện ra cảnh Lâm Hổ dựa vào võ công, ức hϊếp dân lành.

Tiếp theo, hắn mở một hình ảnh khác, đó là cảnh Lâm Hổ gϊếŧ chết một người đàn ông vô tội, cướp lấy vợ người ta và làm chuyện đồϊ ҍạϊ trong căn phòng.

“Đồ khốn nạn! Đồ đầu trâu mặt ngựa!” Tô Bạch tức tối, không kiềm được buột miệng chửi.

Nhìn thấy những cảnh đó, Tô Bạch không nhịn được liền tung ngay một cú đá vào Lâm Hổ! Lâm Hổ đau đớn tỉnh dậy, nước mắt giàn giụa.

“Khóc cái cọng lông! Mẹ nó, đáng đời!” Tô Bạch tiếp tục đá thêm mấy cú vào hắn!

Cuối cùng, một cú đá vào ngay chỗ hiểm khiến Lâm Hổ đau quằn quại, sống không bằng chết!

“Đây chính là bảo bối của ta…” Sau khi trút giận xong, Tô Bạch bắt đầu quan sát cái Hắc Đỉnh thần bí trước mặt.

Một lát sau, hắn đã hiểu ra, đây là một cái đỉnh có tên Tẩy Tội Đỉnh! Bất kỳ kẻ nào mà Tô Bạch tham gia trấn áp, Hắc Đỉnh này đều sẽ ghi lại tội nghiệt của chúng!

Hắc Đỉnh sẽ căn cứ vào sức mạnh của phạm nhân, mức độ tội lỗi mà chúng gây ra, và tỉ lệ trấn áp của Tô Bạch để cung cấp cho hắn phần thưởng.

“Lần này ta chỉ góp 3% vào việc trấn áp Lâm Hổ, phần thưởng là 5 điểm kinh nghiệm mỗi giờ!” Sau đó, Tô Bạch chăm chú nhìn dòng cuối cùng về phần thưởng, đặc biệt lưu ý đến ba chữ “điểm kinh nghiệm”.

Là người xuyên không, Tô Bạch hiểu rõ công dụng của điểm kinh nghiệm. Thứ này giúp hắn tăng cấp võ đạo! Nói đơn giản, chỉ cần ngồi không cũng có thể mạnh lên!

Ở thế giới võ đạo này, các cấp bậc gồm có Luyện thể, Thông huyền, Khí hải, Thần lực, Siêu phàm…

Còn các cảnh giới sau, Tô Bạch vẫn chưa rõ.

“Lần này ta chỉ hỗ trợ giam giữ Lâm Hổ nên tỷ lệ trấn áp thấp, chỉ có 3%…”

“Nếu toàn bộ quá trình là một mình ta trấn áp, tỷ lệ trấn áp chắc chắn sẽ cao hơn, thậm chí có thể đạt 100% với phần thưởng tối đa…” Nghĩ đến đây, khuôn mặt Tô Bạch rạng rỡ hẳn lên.

Mặc dù không biết phần thưởng hoàn mỹ là gì, nhưng chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với bây giờ!

Tất nhiên, hiện tại hắn chưa có tu vi, đừng nói đến việc đối đầu với Lâm Hổ ở Thông huyền tầng ba. Thậm chí chỉ với võ giả luyện thể, hắn đã không phải là đối thủ!

“Không vội, đi từng bước một thôi… Hiện tại chỉ cần nằm không treo máy, tăng cường võ đạo là ưu tiên hàng đầu! Còn tỷ lệ tham gia trấn áp, chờ khi thực lực mạnh lên sẽ tính tiếp!” Tô Bạch không vì sự xuất hiện của Hắc Đỉnh mà trở nên kiêu ngạo.

Sau khi xác định mục tiêu, hắn bình tĩnh lại. Dẫn theo Lâm Hổ, hắn tiếp tục tiến lên phía trước...

---

“Ha ha! Lão Lý! Ngươi lại thua rồi!”

“Rót đầy rượu vào! Cho lão tử đầy bát!”

Sau khi hoàn thành công việc, mấy quản ngục lớn tuổi đang uống rượu và oẳn tù tì với nhau.

Công việc của quản ngục vất vả, mà trong nhà giam cũng chẳng có mấy trò giải trí. Vì vậy, khi rảnh rỗi, họ lại ngồi uống rượu giải khuây.

Ngay cả cấp trên cũng không phản đối điều này. Dù gì cũng cần xả bớt áp lực, nếu không người dễ mắc bệnh tinh thần.

Lý Đạt cũng là một trong số đó.

Thấy Tô Bạch đi tới, Lý Đạt tiện tay ném qua một bình rượu rồi hỏi. “Mọi việc xong xuôi chứ?”

Tô Bạch nhận lấy bình rượu, gật đầu cười.

Hai người nói chuyện đôi ba câu, rồi Lý Đạt lại quay về chơi tiếp với mấy người anh em.

Tô Bạch tìm một góc yên tĩnh trong phòng. Hắn ngồi lên chiếc ghế sắt lạnh lẽo, mở nắp rượu, uống một hơi.

Rượu cay như lửa, lan tỏa khắp ngực, xua đi cái lạnh quanh người. Trên tường, ánh đèn lay động trên bình rượu xanh. Tô Bạch chợt siết chặt bình rượu, tiếp tục suy nghĩ về Hắc Đỉnh.

Lần này, trên đỉnh không còn là Lâm Hổ mà hiện lên thông tin của chính Tô Bạch!

[Chủ nhân đỉnh: Tô Bạch (yếu đuối)]

[Cảnh giới: Không (0/100)]

[Công pháp: Không]

[Điểm kinh nghiệm tích lũy: 5 điểm]

Thông tin của hắn rất đơn giản.

Cơ bản mà nói, những thông tin đó không có gì lạ. Hắn chỉ là một người thường, không có chút tu vi nào, thân thể lại còn yếu ớt, dễ ốm đau.

Từ lúc hắn đưa Lâm Hổ vào nhà giam, thời gian trôi qua cũng vừa tròn một canh giờ. Chính nhờ vậy, Tô Bạch thu về được năm điểm kinh nghiệm!

“Mỗi canh giờ được thưởng năm điểm kinh nghiệm, chỉ cần thêm khoảng 20 canh giờ nữa là ta sẽ tích góp đủ 100 điểm kinh nghiệm. Nếu đúng như vậy, hẳn là ta có thể đột phá lên Luyện Thể tầng một.” Trong đầu Tô Bạch nhanh chóng tính toán, vẻ mặt hiện rõ niềm hy vọng.

Tất nhiên, hắn không cần phải nóng vội làm gì, vì chỉ cần hắn nằm yên và treo máy tích điểm là được!

Cùng với Lý Đạt và hơn mười người nữa, bọn họ nhận trách nhiệm giám sát một khu vực được coi là khá nhàn, một chùm mười mấy nhà giam hạng Bính.

Các tù nhân bị giam ở khu vực hạng Bính này đều có thực lực không quá mạnh, không quá nguy hiểm.

Xét từ góc độ an toàn thì khu vực này cũng xem như tạm ổn, ít ra là không có các tội phạm ghê gớm như ở những nhà giam cấp cao hơn.

Công việc mỗi ngày của bọn họ chủ yếu là tiếp nhận các phạm nhân mới bị bắt, áp giải vào các nhà giam. Rồi sau đó, cấp cho tù nhân chút thức ăn cho qua bữa, miễn sao không để ai chết đói là được!

Còn lại thì gần như chẳng có gì để làm.

---

Đến gần trưa. Tô Bạch bưng một khay đồ ăn, phân phát cho mười tên phạm nhân trong khu.

Về phần hương vị của thức ăn thì khỏi cần bàn...

Nói thật thì cũng chẳng thể nói là ngon lành gì cho cam! Chỉ có thể nói rằng, có thể còn nhỉnh hơn nước rửa chén một chút mà thôi.

Cả buổi chiều, Tô Bạch chẳng có việc gì để làm, đầu óc khá là rảnh rang. Trong lòng hắn có chút mong đợi có thêm phạm nhân mới được đưa tới, nghĩ thầm biết đâu sẽ kiếm thêm được chút kinh nghiệm.

Nhưng tiếc là, cho đến khi hoàng hôn buông xuống và ca trực chuẩn bị thay, vẫn chẳng thấy bóng dáng một tên tù nhân mới nào được áp giải tới.

Cùng với Lý Đạt, hắn đi một vòng kiểm tra như thường lệ.

Sau đó, Tô Bạch trở lại trạm gác của mình, đổ người xuống giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

---

Sáng hôm sau, công việc của Tô Bạch cũng nhàn nhã chẳng khác gì ngày trước đó. Có điều, vẫn chẳng thấy thêm tù nhân mới nào được chuyển tới.

Đến chiều tối, sau khi quay về trạm gác, trong lúc đợi chờ, hắn mở bảng điều khiển và bất ngờ nhận ra một tin tức mới.

Điểm kinh nghiệm tích lũy đã đạt tới tròn 100 điểm! Tô Bạch không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng phấn khởi.

Ngay sau đó, hắn dồn toàn bộ điểm kinh nghiệm này để nâng cấp cảnh giới của mình!

Chỉ nghe một âm thanh nhỏ “bụp” vang lên!

Ban đầu, dòng chữ “Cảnh giới: Không (0/100)” đã được thay thế bằng: “Cảnh giới: Luyện Thể tầng một (0/200)”!
« Chương TrướcChương Tiếp »