Chương 53

Phiên ngoại 2

Một ngày nọ, Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh đang đi chơi trong thủy cung, khi thấy hai con rùa biển rúc vào nhau, Lạc Chi Dực thích thú quan sát một lúc lâu, sau đó cô nhìn thấy con rùa nhỏ hơn đang chậm chạp di chuyển, sau đó ghé vào lưng con rùa lớn, con rùa lớn kia cũng vui vẻ tiếp nhận, cõng con rùa nhỏ chậm chạp rời đi.

“Thật là dễ thương.” Lạc Chi Dực hào hứng nói, “Hai đứa nó là một cặp sao? Trông có vẻ rất nương tựa vào nhau.”

Vừa nói xong, đột nhiên Lạc Chi Dực nghe thấy người bên cạnh nói: “Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, được không?”

Lạc Chi Dực bị yêu cầu đột ngột này làm cho sững sờ, cô quay đầu nhìn Nhiễm Khải Minh, vẻ mặt đầy hỏi chấm.

”Sinh nhật của anh sắp đến rồi, em đã nói anh muốn món quà nào cũng được, em đều đáp ứng yêu cầu của anh mà.” Hai tay Nhiễm Khải Minh đút trong túi quần, đôi mắt sáng rực nhìn cô, kiên trì yêu cầu, “Anh muốn em đồng ý kết hôn với anh.”

“Nhưng tại sao lại là ngày mai?” Mạch não của Lạc Chi Dực đột nhiên trở nên kỳ lạ, “Ngày mai thời tiết có tốt không?”

“Ừm, anh đã xem qua rồi, thời tiết ngày mai không tệ đâu, còn có nắng đẹp.” Nhiễm Khải Minh nhân cơ hội nói, “Em có nửa ngày để suy nghĩ, chờ đến tối hãy trả lời anh, nhưng anh không chấp nhận được lời từ chối đâu.”

“ … “

Sau khi về đến nhà, Lạc Chi Dực vội vàng hỏi ý kiến

của ba mẹ.

Ba Lạc đang gói hoành thánh nhỏ, ngón tay và má dính đầy bột mì, nghe con gái nói vậy, ông không khỏi quay đầu hắt hơi một cái. Mẹ Lạc vội lấy khăn giấy lau nước mũi cho ông, sau đó hai người nhìn về phía con gái với ánh mắt sáng rực.

“Hai người thấy sao? Ngày mai con sẽ đi đăng ký kết hôn với anh ấy, ba mẹ không phản đối chứ?” Lạc Chi Dực hỏi lại lần nữa.

“Hỏi chúng ta để làm gì?” Mẹ Lạc trừng mắt nhìn cô, “Con đã bao nhiêu tuổi rồi, chuyện của mình còn phải hỏi ba mẹ?”

Ba Lạc cũng mỉm cười đồng ý: “Đúng vậy. Đại Lạc, con cũng gần ba mươi rồi còn gì? Còn phải hỏi ý kiến

của ba mẹ về mấy chuyện cưới xin này? Có thấy xấu hổ không hả? Chẳng nhẽ đến ngày cưới ba còn phải mặc váy cưới hộ con?”

“…… “

Lạc Chi Dực gãi đầu xác nhận lại lần nữa, “Vậy tức là ba mẹ đều đồng ý?”

“Đương nhiên là ba mẹ đồng ý rồi.” Mẹ Lạc nói, “Ba và mẹ đã quan sát hai đứa hơn nửa năm, thấy hai đứa rất hợp ở bên nhau… Các con biết quan tâm nhau, hơn nữa cũng không cãi cọ gì, sống với nhau không thành vấn đề.”

Lạc Chi Dực ngây ngô nở nụ cười, cô thấy việc hơn nửa năm nay mỗi khi có thời gian Nhiễm Khải Minh đều tới đây ăn cơm thật sự rất có hiệu quả.

“Tiểu Nhiễm tuy nhỏ tuổi hơn con nhưng tâm hồn thằng bé rất trưởng thành. Nó rất biết cách chăm sóc con, mọi chuyện đều chiều theo ý con, mẹ thấy không tệ.” Ba Lạc tiếp tục gói hoành thánh, vẻ mặt thản nhiên, “Ngày mai thì ngày mai, đừng từ chối tấm chân tình của người ta.”

“Đúng thế, nếu lần này con từ chối, lần tới thằng bé cầu hôn có khi đã là chuyện của năm năm sau, vậy con phải làm sao?” Mẹ Lạc lo lắng rất thực tế, “Lòng tự tôn của đàn ông cao lắm đó.”

Lạc Chi Dực: “…”

”Đúng rồi, nếu có khó khăn gì về tài chính, cứ nói với ba mẹ.” Mẹ Lạc hào phóng tuyên bố, “Ba mẹ có tiền!”

“Dạ, không cần đâu ạ, chúng con sẽ tự lo liệu.” Lạc Chi Dực nhanh chóng nói, “Chúng con tự lượng sức mình, đám cưới sẽ không tổ chức quá lớn, chỉ cần làm đơn giản và mộc mạc là được rồi.”

”Thế sao mà được? Đời người chỉ kết hôn một lần, sao có thể qua loa được?” Mẹ Lạc trừng mắt nhìn con gái, “Mẹ muốn mua cho con một bộ váy cưới thật đẹp, thuê cho con một trang viên rực rỡ, tổ chức hôn lễ thật sang trọng, sau đó mời tất cả chị em tốt của mẹ tới dự, ít nhất phải đặt hai mươi bàn tiệc!”

Lạc Chi Dực lập tức nhớ lại, sau khi cô thi đại học thành công, mẹ cô đã tổ chức một bữa tiệc mừng rất lớn, mời một nhóm cô dì xinh đẹp đến chúc mừng cho cô, còn tranh nhau đua tài khoe sắc… Đẹp thì cũng có đẹp, nhưng hơi bị đau đầu.

Ba Lạc cũng nói theo: “Đúng vậy, đám cưới phải thật lộng lẫy. Con đừng đặt gánh nặng lên Tiểu Nhiễm, chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc chuyện tiền nong. Thằng bé đã làm việc rất chăm chỉ rồi, bây giờ tiền lương hàng tháng đều giao hết cho con, đàn ông thời nay ít ai có ý thức như vậy lắm. Các chi phí kết hôn chủ yếu nên để nhà gái chúng ta chi trả đi.”

Bây giờ Lạc Chi Dực mới mỉm cười, nghĩ đến người bạn trai đẹp trai còn chung thủy của mình, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

Kể từ khi Nhiễm Khải Minh đồng ý nhận tiền cô cho vay, hiện tại mỗi khi đến ngày lĩnh lương, anh đều đưa tất cả cho cô cầm. Mặc dù cô đã bảo anh giữ lại một nửa cho mình nhưng anh không đồng ý, Nhiễm Khải Minh kiên trì đưa tất cả cho cô, trong thẻ của anh lúc nào cũng chỉ có ba ngàn tệ, nói như thế là đủ. Vì vậy, chỉ đành để cô chăm sóc phương diện ăn mặc của anh, vừa chuyển mùa đã mua thêm các loại quần áo mới cho anh, ngoài ra còn năm lần bảy lượt mua thực phẩm chức năng.

Nói đi cũng phải nói lại, tiền lương của Nhiễm Khải Minh thật sự tăng lên rất nhanh, tháng này đã tăng thêm hai ngàn. Cô giữ lấy rồi tiết kiệm hộ anh, hoàn toàn không tiêu gì cho mình.

Có một người bạn trai như vậy, cô còn soi mói được gì nữa đây? Lạc Chi Dực mừng còn không hết, thầm nghĩ đi đăng ký kết hôn lúc nào cũng được! Còn chờ gì nữa? Còn suy nghĩ gì nữa? Cô bị điên mới từ chối lời cầu hôn của anh.

Sau khi Lạc Chi Dực trở về phòng, cô vui vẻ nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ tới cuộc sống sau khi kết hôn.

Tuy cuộc sống sau khi kết hôn của bọn họ tạm thời sẽ không quá dư dả, cũng không mua được một căn nhà lớn nhưng được ở bên nhau đã là rất hạnh phúc. Cô nghĩ trước tiên hai người có thể thuê một căn nhà một trăm mét vuông, nếu gần đó có công viên thì càng tốt, buổi tối bọn họ có thể tay trong tay đi dạo trong công viên, cô có thể mua rất nhiều đồ dùng để trang trí cho ngôi nhà của họ, chờ đến ngày nào đó, bọn họ sẽ chào đón thêm một cục cưng…

Suy nghĩ của cô thay đổi nhanh chóng như tốc độ của ánh sáng, tính thẳng đến chuyện sau này khi về hưu rồi sẽ chơi với cháu trai cháu gái mỗi ngày, khóe miệng không ngừng cong lên…

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhìn lại thì thấy là tin nhắn của Nhiễm Khải Minh, bên trên chỉ có một câu đơn giản: “Ngày mai em có nguyện ý đi kết hôn với anh không?”

Trong lòng Lạc Chi Dực rất phấn khởi nhưng vẫn giả vờ ngượng ngùng, sau khi đếm từ một đến hai mươi, cô mới đáp lại: “Em rất nguyện ý.”

Sáng hôm sau, khi Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh đăng ký kết hôn xong, hai người đến nhà hàng ăn cơm với ba mẹ hai bên. Ba mẹ Lạc Chi Dực đương nhiên là có mặt, dì nhỏ và mẹ của Nhiễm Khải Minh cũng đến đây.

Nhắc mới nhớ, mẹ Nhiễm đã quay về được hai tháng rồi, cũng đã khá quen thuộc với Lạc Chi Dực. Tính cách của họ rất hợp nhau, lần đầu gặp nhau mẹ Nhiễm đã rất yêu quý Lạc Chi Dực, khen cô khéo miệng lại tốt tính, tóm lại là khen cô tốt, mọi việc đều suy tính cho cô. Ngay cả lần cầu hôn này của Nhiễm Khải Minh cũng là do mẹ Nhiễm gián tiếp tạo thúc đẩy.

Một tuần trước khi Nhiễm Khải Minh cầu hôn, mẹ Nhiễm đã nghiêm túc hỏi con trai rốt cuộc định khi nào mới cầu hôn, Nhiễm Khải Minh trả lời rằng anh muốn tìm một cơ hội thích hợp cầu hôn, nhưng mẹ Nhiễm sau khi nghe xong lại lắc đầu và nói: “Con tính toán quá, cứ tự nhiên như bình thường là được, con nghe lời mẹ, chọn một thời điểm nào đấy con bé đang vui vẻ, sau đó nhanh chóng mở lời là được.”

Vì vậy, Nhiễm Khải Minh đã cầu hôn Lạc Chi Dực ngay khi cô đang xem rùa, bởi vì anh nhận ra lúc đó ánh mắt của cô sáng rực lên, cười vô cùng đáng yêu, chắc có lẽ cô đang rất vui vẻ.

Sau khi ăn uống no đủ, mọi người cùng nhau đi đến trung tâm thương mại để mua sắm, mẹ Nhiễm đã mua vòng tay vàng, hoa tai vàng và dây chuyền vàng cho con dâu.

Nhiễm Khải Minh đã đưa hết tiền cho Lạc Chi Dực rồi, thế nên khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trong tủ kính, anh đã uyển chuyển hỏi ý cô: “Vợ à, em thích cái nào? Xem thích cái nào thì mua đi. Nhưng mà có thể cho anh vay ít tiền trước được không?”

Lạc Chi Dực vui vẻ chọn một chiếc nhẫn kim cương có giá vừa phải, mua xong rất hài lòng.

“Em nương tay quá phải không?” Ánh mắt Nhiễm Khải Minh nhìn cô đầy vẻ yêu chiều, sau đó thấp giọng nói, “Anh hứa với em, sau này anh sẽ mua một cái nhẫn đắt tiền hơn bù cho em.”

“Không cần đâu, cái này đã đẹp lắm rồi, em thích nó lắm.” Lạc Chi Dực cười nói.

Sau khi đeo nhẫn kim cương vào tay, cô lập tức dùng điện thoại chụp hơn 50 bức ảnh, cuối cùng chọn ra bức có góc đẹp nhất để đăng tải lên vòng bạn bè.

“A, em đã quên sửa ngón tay rồi, trông có béo lắm không?” Lạc Chi Dực đột nhiên nhận ra sai sót.

Nhiễm Khải Minh nắm lấy tay cô quan sát cẩn thận, sau đó anh nghiêm túc nói: “Ngón tay của em mảnh mai như vậy, còn sửa nữa thành chiếc đũa, ngược lại khiến bức ảnh kém đẹp.”

“…”

Sau khi đăng tin kết hôn lên vòng bạn bè, Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh đã nhận được rất nhiều lời chúc phúc, bao gồm các nhân viên của quán lẩu cùng gia đình và bạn bè của cô. Trong đó, Hứa Lẫm là người hào hứng nhất, sau khi gửi liên tiếp hơn hai mươi tiếng “A” thì gọi điện thoại đến và hét lên với bạn tốt của mình: “Cậu đừng quên, bọn mình đã thống nhất tớ sẽ là người đầu tiên bế con của cậu khi cục cưng chào đời! Trước khi cậu tiến vào phòng sinh nhớ phải gọi điện thoại thông báo cho tớ biết đấy!”

“…”

Lạc Chi Dực thầm nghĩ, cô vừa mới kết hôn thôi mà, chuyện vào phòng sinh này nọ có phải đã nghĩ quá xa rồi không?

Không lâu sau khi Hứa Lẫm cúp máy, Lạc Chi Dực lại nhận được một cuộc gọi khác từ Trang Y Manh. Sau khi chúc phúc, Trang Y Manh không quên nhắc cô: “Hôm đi vào phòng sinh đừng gọi cho Hứa Lẫm trước, biết chưa? Nhất định phải gọi cho tớ trước tiên.”

“…”

Lạc Chi Dực bỗng có một loại ảo giác như ngay ngày mai cô sẽ vào phòng sinh.

Đêm đó, Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh cùng nhau ngồi trên sô pha, cầm máy tính và đếm tiền một cách t.hô tục.

Lạc Chi Dực tính một hồi, với mức lương hàng ngày và tiền thưởng cuối năm của Nhiễm Khải Minh, cộng với số tiền mà cô kiếm được, nếu nhanh thì chỉ khoảng độ ba năm là bọn họ có thể trả lại số tiền mẹ Nhiễm nợ, sau đó họ có thể cùng nhau cố gắng, mua trả góp một ngôi nhà lớn.

“Ba năm sẽ chỉ là một cái chớp mắt thôi.” Lạc Chi Dực cắn bút, vẻ mặt thản nhiên nói, “Đừng lo, ba mẹ em sẽ giúp chúng ta, dù sao em cũng ăn bám bao lâu nay, đến giấy vệ sinh và bàn chải đánh răng cũng đều là họ mua cả, ăn bám thêm cũng chả sao. Thế này đi, cuối tuần mình cùng qua chỗ ba mẹ em ăn cơm, thế thì có thể tiết kiệm được kha khá tiền ăn.”

“…” Nhiễm Khải Minh vươn tay lấy cây bút cô đang cầm và chiếc máy tính trên đùi, vô cùng lý trí nhắc nhở cho cô, “Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, nên anh sẽ có trách nhiệm chu cấp cho gia đình. Em có thể ăn bám ông xã, nhưng không thể tiếp tục ăn bám ba mẹ như thế được.”

“Cùng nhau xây dựng tổ ấm!” Lạc Chi Dực lập tức chỉnh đốn lại câu từ của anh, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, “Quán lẩu của em thu nhập không tệ, sao anh không cho em chi tiền? Còn nữa, tại sao anh nhất quyết không cho nhà em lo tiền đám cưới? Rõ ràng là ba em cũng đã đồng ý rồi.”

“Nếu để bọn họ trả tiền lo chuyện đám cưới, có thể ăn bám đến mức này, chắc anh chỉ có nước đập đầu vào tường chấm dứt cuộc đời mình luôn.” Nhiễm Khải Minh nhẹ nhàng nói.

“Nhưng mà váy cưới, vest cưới, chụp ảnh, địa điểm tổ chức, bánh kẹo cưới, quà cáp, chuyến đi trăng mật… Những chi phí này cộng lại sẽ thành một khoản khổng lồ đó.” Lạc Chi Dực cảm thấy đau ví thay anh, “Tất cả đều là anh chi, anh sẽ áp lực lắm.”

Nhiễm Khải Minh trực tiếp cầm lấy máy tính, bấm nhanh một dãy số cho Lạc Chi Dực xem, nói với cô: “Thật ra, đó chỉ là tiền lương năm tháng của anh, anh có thể gánh vác được.”

“Nhưng em không muốn anh phải tăng ca suốt ngày, tháng nào anh cũng phải đi công tác như thế.” Lạc Chi Dực ngồi đến bên cạnh anh, bắt đầu chơi lầy làm nũng với ông xã, “Em muốn nhìn thấy anh mỗi ngày, muốn anh ở bên em mọi lúc, em không cần tiền chỉ cần anh thôi! Lúc ở bên cạnh em, rõ ràng anh có thể kiếm cơm nhờ mặt mà, anh không cần phải làm việc vất vả như thế!”

Cách cư xử như trẻ con của cô khiến anh bật cười, Nhiễm Khải Minh nhẹ nhàng nói: “Còn chê anh ít ở cạnh em à? Được rồi, anh sẽ thay đổi, sau này cố gắng ở bên em nhiều hơn.”

Bây giờ anh đã là chồng của cô, cuối cùng anh cũng có ngôi nhà mình hằng mơ ước, anh có trách nhiệm cùng cô xây dựng và gánh vác gia đình này, trong đó có phần quan trọng nhất là đồng hành cùng cô.

Hai người bàn bạc rất lâu, cuối cùng Lạc Chi Dực cũng đồng ý với chồng rằng anh sẽ lo đám cưới, nhưng anh cũng hứa với cô rằng sẽ tự lo cho sức khỏe của mình trước sau đó mới quan tâm đến công việc.

Đêm nay, họ thống nhất xong và cùng đi ngủ sớm.

Lạc Chi Dực ngủ trước anh. Sau khi Nhiễm Khải Minh tắm xong, anh đến bên giường thì thấy vợ mình đã ngủ rất say, nhưng tư thế ngủ khá ngang ngược: Hai tay và một chân để ngoài chăn, anh mỉm cười bất lực, cúi xuống cầm lấy bàn tay cô đang đặt trên giường bỏ vào trong chăn.

Lúc tắt đèn, anh nhìn thấy một vật may mắn được đặt trên tủ đầu giường, sau khi cầm lên và bật công tắc dưới đế, ba màu sắc rực rỡ lập tức phản chiếu trên tường.

Một tấm thẻ ghi “Lucky” được khắc trên chân của con mèo trong quả cầu pha lê.

Đây là vật may mắn cô tặng cho anh, hay nên nói rằng chính cô là điều may mắn lớn nhất trong cuộc đời anh.

Mặc dù sáu tháng qua anh đã làm việc rất vất vả, có những lúc tim anh quá mệt mỏi đến nỗi muốn ngừng đập, nhưng chỉ cần anh gọi cho Lạc Chi Dực và được nghe giọng của cô, mọi cảm xúc tồi tệ sẽ tan biến trong tiếng cười vui vẻ của cô.

Lần nào Lạc Chi Dực cũng lớn tiếng nói qua điện thoại: “Nhiễm bảo bối siêu đẹp trai, anh giỏi nhất! Nếu mệt quá hãy nằm xuống nghỉ ngơi đi, không hề mất mặt, đợi bạn gái tốt của anh tan làm sẽ qua ôm anh! Hôn anh thật nhiệt tình nữa! Nhớ nhé, sức khỏe là quan trọng nhất, bây giờ em sẽ đi nấu cho anh một bát canh cá bổ dưỡng, rồi gọi shipper mang đến cho anh! Bây giờ anh ngưng làm việc đi, đi nghỉ ngay lập tức! Đi nghỉ ngơi! Bây giờ, ngay lập tức!”

Mỗi lần nghe thấy giọng nói của cô, anh đều không nhịn được cười, cảm thấy bản thân như chìm trong hạnh phúc.

Chính trong giờ phút này, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy trân bảo của mình ngay lập tức, cô đã là vợ anh rồi.

Anh ghé sát vào cô, hôn lên trán cô, sau đó nằm bên cạnh cô, nắm lấy tay cô dưới tấm chăn, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ cùng cô. Tám tiếng sau, họ sẽ cùng nhau nghênh đón bình minh chiếu trên cửa sổ, nghe tiếng chim hót líu lo nơi cành cây kia…

Từng ngày trôi qua, những ngày tháng như này thực sự rất tuyệt vời.