- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trân Quý
- Chương 52
Trân Quý
Chương 52
Phiên ngoại 1
Một ngày cuối thu, Trang Y Manh cô đơn ăn xong một hộp cơm mới order, dọn hộp vào túi đựng rác. Một tay cô cầm túi rác, một tay đẩy cửa, sau đó nhìn thấy một người quen thuộc đang ngồi bên hiên nhà.
Cô thở dài trong lòng, hiểu rõ anh lại làm lại trò cũ.
Ngay khi cửa mở ra, Trâu Châu vội vàng quay đầu lại, đôi mắt ai oán nhìn mặt cô, sau khoảng hai mươi giây muốn nói lại thôi, anh mới gọi một tiếng đáng thương “Manh Manh”.
Trang Y Manh nắm chặt túi rác, lẳng lặng đối mặt với anh, sau đó lựa chọn vòng qua anh đi xuống tầng.
Trâu Châu vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy cô làm như không thấy mình, đành phải nhịn xuống những lời muốn nói.
Trang Y Manh vứt rác xong quay lại vẫn thấy Trâu Châu đang ngồi ở đó, như thể chưa rời đi dù chỉ một bước. Đợi cô lên tầng, rũ mắt liếc anh một cái, hai tay anh nắm chặt quai balo, dáng vẻ vừa lo lắng vừa kiềm chế có chút đáng thương, trong một khoảnh khắc, cô thấy anh như một động vật nhỏ không có nơi để về.
Đương nhiên cô biết anh đang giả đáng thương, nhưng vẫn không nỡ vạch trần, hỏi: “Anh lại làm mất chìa khóa à?”
Trâu Châu vội vã gật đầu.
“Nên anh muốn ở chỗ em một đêm?” Trang Y Manh đoán chắc anh sẽ lấy cái cớ này.
Trâu Châu gật đầu liên tục.
Đôi mắt Trâu Châu rất sáng, ai nhìn anh một hồi cũng sẽ có cảm giác không nỡ, huống chi là Trang Y Manh.
Trang Y Manh vừa tự nhủ không được mềm lòng, vừa lạnh lùng nói: “Trâu Châu, chúng ta đã chia tay rồi, tiếp tục cô nam quả nữ chung phòng với nhau không thích hợp đâu.”
Trâu Châu biểu cảm cố chấp, giọng nói kiên định: “Manh Manh, anh chưa đồng ý chia tay với em.”
“Những gì cần nói em cũng nói hết rồi, chúng ta không hề hợp nhau.”
“Dù sao anh cũng không chấp nhận bị đá.”
“Thế thì coi như anh đá em, ok không? Nếu có ai hỏi, anh cứ nói thế là được.”
“Sao mà anh đá em được? Mấy lời không lừa được nổi bản thân, anh sẽ không lấy đi lừa người khác đâu.” Trâu Châu tỏ vẻ chân thành, nhân cơ hội lặng lẽ giơ tay chạm vào mu bàn tay của Trang Y Manh, “Manh Manh, anh muốn ở bên em cả đời.”
Trang Y Manh để mặc bàn tay anh mò từ mu bàn tay lên nắm cổ tay mình.
Cuối cùng Trâu Châu cũng được phép vào nhà, Trang Y Manh ném cái chăn tìm được trong tủ quần áo lên sofa, ý là đêm nay anh vẫn ngủ trên sofa nhà cô như cũ.
Trâu Châu đang ngồi xổm trong góc chơi game, nghe thấy tiếng động, lập tức ngừng lại, bỏ điện thoại xuống, đứng lên giúp cô cùng trải chăn.
Chăn đã trải xong, Trang Y Manh lại tìm được một cái bàn chải chưa bóc vỏ để bên cạnh cốc nước của mình, không tiếng động nhắc nhở anh đừng quên đánh răng trước khi đi ngủ. Cô làm xong mọi việc thì đi tắm rửa, không để ý đến anh nữa.
Cô tắm xong rồi mặc đồ ngủ, quay lại phòng nằm lên giường, tiện tay lấy điện thoại ở đầu giường xem một quyển tiểu thuyết trinh thám, mở trang đã đánh dấu để đọc tiếp. Đọc được vài phút cô thấy đèn trong phòng hơi bị sáng, đôi mắt có chút xót, thế nên tắt đèn chính, bật đèn ngủ đầu giường.
Tình cảnh Trâu Châu nhìn thấy khi đẩy cửa vào như sau: Trang Y Manh mặc đồ ngủ màu thuần tím đang đọc sách, ánh đèn đầu giường ấm áp chiếu lên mặt cô khiến ngũ quan trở nên mơ màng hơn, lại tăng thêm phần khí chất nhu mì.
Trâu Châu nhìn đến say mê, trái tim đập thình thịch, không nhịn được nhìn cô nhiều thêm, đến tận khi ánh mắt cô rời khỏi trang sách chuyển sang người mình, anh mới nhớ ra sao mình lại đến tìm cô, vội nói: “Anh đói rồi, muốn ăn mì tôm, được không?”
“Anh tự nấu đi.” Trang Y Manh nói.
“Nhưng em nấu thì ngon hơn.” Trâu Châu mặt dày nói, “Anh thật sự rất muốn ăn mì tôm em nấu.”
Trang Y Manh nhíu mày, bỏ điện thoại xuống, rời giường, đi dép lê bước vào phòng bếp, Trâu Châu đi theo cô như chiếc đuôi nhỏ.
Trâu Châu cho rằng Trang Y Manh nấu mì tôm ngon hơn hoàn toàn là ý kiến cá nhân, không hề có căn cứ nào. Gói mì như nhau, gói gia vị như nhau, nước sôi như nhau, chẳng qua là Trang Y Manh nấu lâu hơn một chút, đập thêm một quả trứng, rưới thêm chút dấm rồi rắc thêm hành tỏi băm là xong.
Nhưng Trâu Châu thấy mì cô nấu ngon hơn.
Ví dụ như lúc này, anh cắm cúi ăn mì sườn kho tàu, như muốn nuốt cả lưỡi vậy, đến khi uống hết sạch nước dùng mới buông bát đũa, dùng mu bàn tay lau miệng, hạnh phúc nhìn Trang Y Manh, dịu dàng nói: “Anh có điều muốn nói.”
“Hay quá, em cũng có điều muốn nói.” Trang Y Manh nói chuyện bình tĩnh, “Anh nói trước hay em nói trước?”
“Anh trước.” Trâu Châu nắm bắt cơ hội, nói ra tiếng lòng của mình, “Anh không đồng ý chia tay, vĩnh viễn không đồng ý.”
“Ừm, em biết rồi.” Trang Y Manh trả lời nhanh gọn, “Điều em muốn nói vừa hay ngược lại với anh, em muốn chia tay anh.”
“…”
Trâu Châu nhìn thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt cô, lập tức thấp giọng cầu xin: “Manh Manh, em cho anh thêm một cơ hội được không? Bên mẹ anh em đừng lo, bà ấy không phải một người cứng đầu, anh tin mình có thể thuyết phục bà ấy cho hai ta ở bên nhau. Thực ra bà ấy cũng không có ý kiến gì với em, bà ấy chỉ là hơi sợ người nhà em, nhưng anh đã nói với bà ấy rồi, em là em, người nhà em là người nhà em, lỗi lầm của họ không thể bắt em gánh vác, huống chi người sống cùng anh là em, không phải họ.”
Lời này của anh Trang Y Manh đã nghe không biết bao nhiêu lần, nghe bao nhiêu lần cũng chẳng có ích gì, cô đưa tay đỡ trán, bực bội nói: “Trâu Châu, anh cũng hai mươi lăm tuổi rồi, thật sự đừng ngây thơ như thế nữa. Kết hôn không phải chuyện của hai người, anh phải hiểu điều này chứ. Em không nói thêm nữa, tóm lại em không phải một người thích hợp kết hôn, người nào ở bên em cũng sẽ cực khổ.”
“Ai bảo? Em rất tốt, vẫn luôn rất tốt, anh ở bên em rất hạnh phúc.” Trâu Châu nói xong liền giơ tay nắm lấy tay cô.
Trang Y Manh kịp thời rút tay về, ngả người ra sau, để lưng dựa sát vào ghế, tựa như quyết tâm không chấp nhận một chút tiếp xúc nào với anh.
“Cái tốt của em là em diễn đó, được chưa? Thực ra tính tình em rất tệ, nhạy cảm lại còn cảm tính, hồi chúng ta ở bên nhau, có lần nào cãi nhau mà không phải do em? Em là một người dễ tức giận, không phải anh từng bực bội vì điều này sao? Còn nữa, anh đừng quên, trước đó có anh bạn trai bị em làm cho mắc chứng trầm cảm, anh còn ở bên em, có khi cũng thành như vậy đó. Em thấy lạ thật, mấy chuyện này rõ ràng anh cũng biết, sao cứ muốn chôn thân chỗ em, rốt cuộc anh có ý đồ gì?”
“Vớ vẩn, em là người thế nào chẳng nhẽ anh còn không rõ chắc.” Vẻ mặt Trâu Châu tức giận, “Anh không cho phép em coi thường bản thân như vậy.”
“Anh hiểu em thật không? Em còn không hiểu chính mình nữa là.” Trang Y Manh không nhịn được bật cười, “Nói thẳng với anh nhé, anh nhìn thấy và tiếp xúc được chỉ là mặt nạ của em, đó không phải là chính em.”
“Manh Manh, em tự tin lên nào, em là một cô gái rất tốt…”
“Cô gái cái gì? Em cũng đầu ba rồi.” Trang Y Manh ngắt lời anh, giọng nói lạnh lùng, “Đừng có nói chàng trai cô gái gì nữa, chúng ta không phải học sinh cấp ba. Người trưởng thành cả rồi, đừng mãi xoắn xuýt chuyện tình cảm, từng vui vẻ bên nhau là được rồi, hết duyên thì kết thúc, cớ gì phải miễn cưỡng bản thân tiếp tục? Anh không mệt nhưng em mệt.”
Không khí đột nhiên đình trệ. Trâu Châu nhất thời nghẹn lời, anh biết mình không thể nói lại cô, thế nên cũng không cãi lại, hạ mắt giữ vững biểu cảm yếu ớt, đôi mắt nhìn chằm chằm cọng hành ở mép bát trống, trái tim cũng trống rỗng theo.
Qua một lúc lâu, anh lại nghe Trang Y Manh nói tiếp bằng giọng bất cần: “Em biết ban đầu anh thấy em đẹp nên mới thích em, nhưng em không thể đẹp mãi được. Thời gian trôi qua rất nhanh, chờ qua tuổi ba mươi lăm, da em không còn căng bóng, nhiều nếp nhăn, cả người thiếu collagen, vết hằn trên má cũng rõ, vẻ ngoài trở nên khắc khổ, anh sẽ nhận ra mình rất chán ghét khuôn mặt em. Em không muốn tới lúc đấy mới bị anh đá, chia tay bây giờ là lựa chọn tốt cho lòng tự trọng của em.”
“Anh đâu thích em chỉ vì em đẹp.” Trâu Châu rầu rĩ nói câu này.
“Đừng lừa mình dối người nữa, ngoài xinh đẹp em còn gì nữa đâu? Tính cách? Tài năng? Tiền tài? Rốt cuộc là cái gì? Đừng nói là anh, đến em còn chẳng thấy mình có ưu điểm gì.”
Trâu Châu ngước mắt, đôi mắt sáng ngời cố chấp nhìn cô, mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Đêm đó, Trang Y Manh mơ thấy vài giấc mơ. Đầu tiên, cô mơ thấy mình vẫn là cô bé bị dì Lương giật tóc, bên cạnh còn có Trang Tiểu Duệ hung ác, còn có Tào Diễn Hạo đứng bên cửa sổ gào khóc, nói anh ta không chịu nổi cô nữa rồi, sao cô cứ liên lụy anh ta, khiến anh ta mắc bệnh trầm cảm. Sau đó, cô thấy mình nắm tay Trâu Châu đi dạo ở bờ biển, kết quả khung cảnh chớp nháy, Trâu Châu bị cuốn vào lốc xoáy mãnh liệt, mắt thấy sắp bị cuốn trôi, cô không biết bơi nên chỉ biết vội vã liều mạng ném mấy cái phao bơi xuống, nhưng phao vừa xuống nước đã chìm xuống, cô sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài…
Cô bừng tỉnh, bật dậy, người đầy mồ hôi, dựa vào đầu giường thở gấp hồi lâu, một lúc sau mới nhìn đồng hồ: Ba giờ hai mươi phút.
Cô nhìn chằm chằm hoa văn trên gối, trong lòng tự nhủ: Không phải sợ, mình rất an toàn, mình rất an toàn.
Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, nhưng nằm xuống lại không ngủ được, trằn trọc một hồi lại ngồi dậy, cầm lấy điện thoại xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô cẩn thận đi sang phòng khác, dùng ánh sáng từ màn hình điện thoại để nhìn Trâu Châu đang ngủ say trên sofa.
Trâu Châu ngủ ngon lành, tới gần nghe kỹ còn thấy tiếng ngáy nho nhỏ. Cô cứ đứng vậy nhìn anh hồi lâu, cuối cùng quay lại phòng ngủ.
Khi nằm lại giường lần, cô không ép mình ngủ nữa, bắt đầu suy nghĩ miên man một vài chuyện.
Trước đây khi không ngủ được cô đều nghĩ đến quãng thời gian ở cùng mẹ hồi còn nhỏ, cô rất sợ thời gian trôi đi, phần ký ức đạm bạc xa xôi kia cũng sẽ biến mất, nên cô mới ép mình nhớ lại vào những đêm khuya thanh tĩnh, như dùng bút vẽ để khắc họa lại sắc nét những hồi ức.
Nhưng đêm nay cô lại nghĩ về Trâu Châu nhiều hơn.
Kể cũng lạ, sao cô lại ở bên Trâu Châu nhỉ? Tính cách họ hoàn toàn khác nhau, cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người đàn ông đơn thuần đến mức nở nụ cười cũng sẽ đỏ mặt, huống chi anh còn nhỏ hơn cô một tuổi.
Có lúc cô nghĩ anh thực sự là nhân vật trong truyện cổ tích, tuy không có lâu đài xa hoa, nhưng anh có một người mẹ cần cù đảm đang, gắng sức cho con mình một nền giáo dục tốt nhất. Chính vì vậy, tuy cuộc sống anh luôn khốn khó, nhưng tinh thần chưa từng nghèo nàn.
Anh rất khác Tào Diễn Hạo. Tào Diễn Hạo nhiệt tình nhiều lời, cả người không ngừng tỏa nhiệt, cô từng hy vọng sự cháy bỏng của anh ta có thể sưởi ấm tính cách tối tăm của cô. Nhưng nực cười là Tào Diễn Hạo bị cô làm chệch hướng, anh ta ở bên cô lâu ngày thì mắc chứng trầm cảm, cuối cùng được bố mẹ đón về nhà.
Trâu Châu không hề dẻo miệng, anh không thích giao tiếp, lười vận động, cuối tuần chỉ thích trốn trong nhà. Anh làm việc chẳng có kế hoạch lâu dài, về sự nghiệp cũng chẳng có dã tâm, được cái thái độ nghiêm túc và cầu thị. Anh cũng không giỏi giao tiếp với những người thân quen, mỗi khi cô buồn phiền, cách anh an ủi là ngồi bên cạnh cô, yên tĩnh buồn phiền cùng cô, đợi qua một tiếng thì kéo tay cô, đề nghị: “Hay là bọn mình đi xem phim hoạt hình đi.”
Anh thích chơi game, xem hoạt hình, sưu tầm figure và cốc uống nước. Anh đã lớn đến nhường này, sở thích ăn mặc vẫn chẳng khác gì trước. Tới mùa hè, anh mua rất nhiều áo phông hoạt hình, mỗi ngày đổi một cái, hơn nửa tháng cũng không mặc trùng.
Khi anh cười lộ rõ một cặp má lúm đồng tiền, có cảm giác bướng bỉnh đáng yêu, rất nhiều người không quen anh đều nghĩ anh là sinh viên đại học.
Vậy rốt cuộc cô bị điểm nào ở anh hấp dẫn? Sự đơn giản của anh? Sự vô tư lự của anh? Đôi má lúm đồng tiền của anh? Hay cô thực dụng nghĩ đến gia đình đơn thân của anh, anh từ nhỏ đã sống vất vả, ở bên anh cô sẽ không bị coi thường?
Cô vẫn nhớ tiếp những chuyện xưa, đến một lần ăn bữa cơm do công ty sắp xếp, một đồng nghiệp nam ở bộ phận khác đưa anh đến ăn ké cơm, cô mới có cơ hội được gặp anh. Hôm đó anh ngắm cô từ xa suốt hai tiếng mới dám lại gần, mở lời xin thông tin liên lạc của cô, sau khi cô không từ chối vì phép lịch sự, anh theo đuổi cô suốt hai tháng. Nếu nhớ không nhầm, sau mười lần từ chối lời mời ăn trưa của anh, lần thứ mười một đúng lúc cô được tăng lương, vì vui vẻ nên không hề cự tuyệt.
Sau đó họ cứ vậy ở bên nhau.
Mấy ngày đầu mới yêu, cô cho rằng hai người sẽ chẳng bên nhau được bao lâu, cùng lắm là nửa năm, chỉ cần anh hiểu rõ tính cách cô, hoặc là chán ngấy ngoại hình cô, anh sẽ đề nghị chia tay.
Ai mà ngờ rằng anh không hề đề nghị chia tay, dường như vẫn luôn thích cô như ngày đầu, dù cô có cáu giận vô lý, hay so đo những việc cỏn con, anh cũng chưa từng nói chia tay, cũng không bắt cô thay đổi, cùng lắm là chui vào phòng giận dỗi, nhưng chưa từng nói cô không tốt.
Tương tự, cô cũng ngày càng đắm chìm vào mối quan hệ này, nghĩ có khi người đàn ông này sẽ là chốn đi về của cô, cô có thể ở bên anh cả đời, cũng có thể có ngôi nhà của mình, cùng anh sinh con dưỡng cái, già đi cùng bốn mùa như bao đôi tình nhân bình thường khác.
Đến trước khi Trang Tiểu Duệ tới đòi tiền, cô vẫn mong như vậy.
Sau khi Trang Tiểu Duệ xuất hiện lần nữa, cô lại mơ thấy giấc mơ tương tự, trong mơ, Trang Tiểu Duệ lạnh lùng nhìn cô, mỉa mai nói: “Tiện nhân, dù cô có nỗ lực bao nhiêu, kiếm bao nhiêu tiền, cô và tôi vẫn bị xếp vào cùng một loại người, chẳng ai có thể xem trọng cô đâu.”
Cô không thể không thừa nhận, lời Trang Tiểu Duệ nói trong mơ cũng có phần đúng, khi mẹ Trâu Châu biết cô có một người em trai cùng cha khác mẹ như vậy, cuộc sống hạnh phúc giản đơn của cô cũng kết thúc.
Cô rất thích Trâu Châu, thích sự kiên định và ấm áp anh mang lại, nhưng khi cô nhìn thấy Trang Tiểu Duệ đấm Trâu Châu một cái, mà Trâu Châu đơn giản và tốt bụng không thể chống lại, cô đã hiểu rõ mình không được liên lụy người đàn ông mình thích.
Cô từ bỏ Trâu Châu, cũng từ bỏ trái tim biết yêu của mình, cô quyết định một mình sống tiếp.
Hôm đó tựa như lần cuối cùng Trâu Châu ở lại, một thời gian sau anh cũng không đến tìm cô, điều này khiến cô nghĩ rằng cuối cùng anh cũng hiểu ra, ở cùng cô anh sẽ không có tương lai. Cô không có thời gian chú ý đến nỗi cô đơn, vì cô phải chăm chỉ đi làm, nỗ lực kiếm tiền.
Bây giờ cô đang làm việc ở một công ty quảng cáo, lương thưởng không tệ nhưng cường độ làm việc rất cao. Mối quan hệ của cô với đồng nghiệp cũng không mặn không nhạt, có thể là vì tính cô vốn lãnh đạm, trừ một hai lần lúc mới nhận việc, sau đó họ không mời cô đi liên hoan nữa.
Bởi vì ngoại hình cô quá bắt mắt, từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu người tiếp cận cô cũng không nhớ, sau tuổi dậy thì, cô bắt đầu thấy phiền, dần dần hình thành thói quen không nói chuyện nhiều với người khác giới, tránh cho người ta tự ảo tưởng. Ngay cả đồng nghiệp nữ, tuy rằng cô có qua lại nhiều hơn, nhưng tình bạn nơi công sở không đáng tin, cô từng chịu thiệt, từ đó về sau luôn giữ vững khoảng cách với đồng nghiệp.
Đến bây giờ, hai người cô có thể tâm sự chỉ có Lạc Chi Dực và Hứa Lẫm. Lạc Chi Dực thì không phải nói rồi, tính cách quá tốt, gần như ai gặp cũng quý, được làm bạn với nhau là một điều may mắn. Còn Hứa Lẫm, tính cách cũng cởi mở hơn cô nhiều, rất hào phóng, vì cô tính tình khá u ám nên vẫn luôn thích lại gần những người lạc quan yêu đời.
Bạn bè có hai người là đủ, cô không mong gì hơn.
Chỉ là gần đây Lạc Chi Dực chìm đắm trong tình yêu, Hứa Lẫm bận rộn công việc, thời gian cho họ gặp mặt ngày càng ít, thêm nữa là cô đã quyết định buông bỏ Trâu Châu, thế nên có việc chỉ đành tự mình giải quyết.
Cô không giống những đồng nghiệp nữ trong công ty, họ vẫn ở cùng nhà với bố mẹ, có tâm sự gì cũng có thể làm nũng thổ lộ với người nhà.
Nói không hâm mộ là giả, nhưng hâm mộ cũng có ích gì, trước giờ cô vẫn chỉ có một mình, mỗi một bước đều là tự mình đi.
Sáu rưỡi rồi, cô rời khỏi công ty, gọi xe quay về ngôi nhà thuê cũ, vừa lên một tầng, khóe mắt bất ngờ nhìn thấy một người lạ lẫm ngồi dựa vào góc tường, có vẻ là đang ngủ.
Cô hết hồn, bởi nhìn tư thế người này chắc chắn không phải Trâu Châu.
Cô cố giữ bình tĩnh, sau đó nhẹ nhàng đi qua xem, đây là một người phụ nữ.
Bên chân người phụ nữ đặt một chiếc túi bông lớn, quấn một cái khăn len dày lên đầu làm mũ, khăn len che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đang nhắm nghiền và cái mũi.
Trái tim cô đập loạn nhịp, nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài, cảm giác như có một luồng điện chạy trong dây thần kinh cô – Cô biết người này là ai.
Cô đứng hình, tay chân cứng đờ, hàm răng không tự chủ được mà run rẩy, cô gắng sức cắn răng, trấn an bản thân, nhưng bàn tay buông thõng bên người lại đẫm mồ hôi.
Dường như nghe được tiếng hít thở dồn dập của cô, người phụ nữ chậm chạp xoay đầu, dần dần tỉnh giấc, mở đôi mắt rất giống cô, khi nhìn thấy người trước mắt, bà ấy đột nhiên mở to mắt, bỗng dưng hoảng hốt.
Trái tim Trang Y Manh như bị một con dao cùn cứa vào, trong chớp mắt dường như cô có thể cảm nhận được nỗi đau chân thật.
Người phụ nữ lập tức đứng dậy, còn chưa nói gì đã lệ rơi đầy mặt, một lát sau kêu lên nhũ danh của cô.
Trang Y Manh lùi lại một bước, giày cao gót cọ lên mặt đất, vô tình phát ra một tiếng động, cô thận trọng hỏi: “Sao bà lại đến đây? Bà muốn làm gì?”
“Mẹ không muốn làm gì cả, con đừng sợ.” Người phụ nữ vừa khóc vừa vội vàng giải thích, “Mẹ không có mục đích gì khác, mẹ chỉ muốn đến thăm con.”
Trang Y Manh ngây ra như một bức tượng, biểu cảm đờ đẫn.
“Mẹ gọi điện thoại cho ba con, đổi mấy số điện thoại, gọi suốt một tuần liền, cầu xin ông ấy rất lâu, ông ấy mới cho mẹ biết địa chỉ hiện tại của con, mẹ ngồi tàu suốt đêm đến đây… Mẹ thật sự không có mục đích gì khác, chỉ muốn gặp con một lần.” Người phụ nữ không nhịn được cảm xúc sụp đổ mà khóc lớn, nghẹn ngào nói, “Xin con cho mẹ mấy phút thôi, mẹ nói xong sẽ đi, cầu xin con!”
Thật lâu sau, ánh nhìn của Trang Y Manh mới dời đến trang phục của người phụ nữ. Bà mặc một chiếc áo len màu be với áo phao gilet mỏng màu nâu bên ngoài, dưới chân là quần nhung kẻ màu đen, có hơi ngắn nên lộ ra đôi tất màu trắng dài đến trên mắt cá chân, thêm đôi giày thể thao màu nâu nhạt cũ kỹ.
Vừa nhìn đã thấy là một người phụ nữ không biết ăn mặc, có gì thì mặc đó, trọng tâm cuộc sống hoàn toàn không phải là trang phục, hoặc là một người phụ nữ không có thời gian quan tâm ngoại hình bản thân.
Người này khác quá xa người mẹ trong trí nhớ của Trang Y Manh, cô nhớ hồi nhỏ mẹ mình yếu đuối nhiều bệnh, phần lớn thời gian đều ở nhà, sở thích duy nhất là tìm cách ăn diện cho bản thân. Cứ cách một thời gian mẹ sẽ mua rất nhiều vải, chồng chất trên ban công, sau đó mỗi ngày ngồi bên máy may, may từng bộ váy mộc mạc nhưng không kém phần tinh xảo.
Giờ bà lại biến thành như này?
Trang Y Manh lảo đảo, không biết mình đã nói gì, đến khi tỉnh táo lại phát hiện ra mình đã đưa người phụ nữ kia vào nhà.
Người phụ nữ cẩn thận cởi giày ở huyền quan, thay sang đôi dép con gái ném tới, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lo lắng bước vào trong, đôi mắt nhanh chóng đảo quanh đồ đạc trong nhà, sau đó đến ngồi xuống cũng không dám.
Trang Y Manh mệt mỏi ném túi xách lên bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, sau đó chỉ chỉ đối diện, ý bảo người phụ nữ ngồi xuống.
Bà ấy cuối cùng cũng ngồi xuống, cởi khăn quàng cổ chống lạnh ra để lên bàn.
Cuối cùng Trang Y Manh cũng có thể nhìn gương mặt này ở cự ly gần, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nói thật, khuôn mặt bà còn trẻ hơn cô tưởng tượng, có thể là vì thường xuyên ở nhà không ra ngoài, da trắng không tì vết, nếp nhăn má cũng nông, sự cẩn trọng trong đôi mắt khiến bà trông như người con gái chưa trải sự đời. Điều duy nhất thay đổi là gò má bà, bây giờ gò má bà không còn đầy đặn, mà trong ký ức của Trang Y Manh, khuôn mặt mẹ cô luôn giống một trái táo đỏ xinh đẹp.
Người phụ nữ này là mẹ cô sao? Cô không nhận ra nữa. Nếu là phải, vậy hai mươi năm nữa, cô sẽ trở thành như này sao?
Hai người họ cùng nhau yên lặng rất lâu, cuối cùng người phụ nữ cũng không chịu nổi không khí yên tĩnh như vậy, thốt lên: “Manh Manh, mẹ không xứng làm mẹ con, càng không xứng làm người.”
Trang Y Manh ngạc nhiên rồi lại bi thương nhìn bà.
Người phụ nữ nói xong thì cúi mặt, nặng nề đặt trán lên bàn một cái, sau đó cũng không ngẩng lên, nghẹn ngào nói: “Lần này mẹ đến đây không phải để xin con tha thứ, chỉ mong con biết là mẹ đã biết sai rồi, là mẹ vô trách nhiệm với con, đã khiến con chịu khổ. Người ta đều nói đứa nhỏ không có mẹ ở bên rất đáng thương, như một ngọn cỏ vậy, mỗi khi mẹ nghĩ đến việc con có thể bị người khác bắt nạt, trái tim mẹ đều rất đau… Thật sự, mẹ rất đau lòng.”
Rất lâu sau giọng nói mỏi mệt của Trang Y Manh mới vang lên: “Bây giờ bà tới đây nói những lời này có ý nghĩa gì không? Tôi sớm đã trưởng thành rồi, thêm vài năm nữa là ba mươi tuổi, tôi gần như đã quên bà trông như thế nào rồi. Bà có biết lỗi hay không chẳng còn quan trọng với tôi.”
“Mẹ biết, đã muộn rồi…” Người phụ nữ không khống chế được cảm xúc, bắt đầu không ngừng khóc, gần như khóc đến mất tiếng, bà không ngừng đưa tay lau nước mắt, cố gắng giải thích cho bản thân, “Manh Manh, mẹ vẫn luôn rất yêu con.”
“Bà yêu tôi? Cách yêu thương của bà là rời bỏ tôi?” Trang Y Manh nghe thấy từ “yêu” này không kìm được cảm xúc, nhìn thẳng vào người phụ nữ, giọng điệu cũng sắc bén hơn, “Bây giờ bà nói yêu tôi? Bà có tin nổi không?”
“Mẹ cũng đâu còn cách nào khác! Khi đó mẹ không có việc làm, không có năng lực kiếm tiền, thêm nữa sức khỏe mẹ quá kém, tiền tiết kiệm đều để khám bệnh mua thuốc, mẹ thật sự không nuôi nổi con, con đi theo mẹ chỉ có chịu khổ…”
“Bà đừng có bao biện!” Trang Y Manh đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm người phụ nữ, cảm xúc trong mắt như mũi tên có thể rời cung bất cứ lúc nào, ngón tay bám chặt vào bàn, nói từng chữ, “Bà có tay có chân, bà hoàn toàn có thể ra ngoài tìm một công việc rồi nuôi tôi lớn! Khi đó tôi cầu xin bà đưa tôi đi, chỉ cần ở bên bà thì cuộc sống như nào tôi cũng chịu được, ngồi bên đường xin ăn cũng được! Nhưng bà nói với tôi thế nào? Bà vẫn luôn dỗ tôi, nói sẽ không bỏ rơi tôi, sẽ thường xuyên đến thăm tôi, bảo tôi nghe lời ba, ngoan ngoãn ở nhà chờ bà quay lại thăm tôi. Cuối cùng thì sao? Cuối cùng bà căn bản chưa từng muốn quay lại thăm tôi! Bà coi tôi như gánh nặng, buông được ra phải chạy nhanh! Đừng nghĩ tôi không biết, chưa đến hai năm bà đã lấy chồng mới, giúp ông ta nuôi con! Bà thà chăm sóc con của người khác còn hơn quay lại nhìn con mình một cái!”
Trang Y Manh càng nói càng kích động, trái tim có chút đau, cô tiện tay nắm lấy cốc thủy tinh trên bàn ném xuống sàn nhà, sau đó cúi đầu t.hở dốc.
Người phụ nữ bị dọa, đến tiếng khóc cũng ngừng lại, vội vã chạy đến bên con gái, bàn tay nhẹ vỗ lưng cô, hỏi cô làm sao vậy, có phải chỗ nào không thoải mái.
“Đừng động vào tôi!” Trang Y Manh quay người, yếu ớt nhưng cũng kiên định nói, “Hôm nay bà tới đây muốn nghe tôi nói một lời tử tế sao? Muốn nghe tôi nói mấy năm gần đây tôi sống không tồi, có thể nuôi sống chính mình, chuyện đã qua tôi sẽ không so đo nữa? Sau đó bà sẽ thấy dễ chịu hơn chút, có phải bà muốn vậy không?”
Người phụ nữ bị cô chất vấn không nói lấy một lời, mở to mắt, mạnh mẽ lắc đầu.
“Xem ra bà phải thất vọng rồi, bởi vì tôi không hề lương thiện và rộng lượng như vậy. Bà thật sự muốn nghe lời thật lòng của tôi à? Tôi nói cho bà biết, tất cả sự đau khổ và bất hạnh trong cuộc đời tôi đến nay đều là bà và Trang Ninh Ba gây ra. Các người vô cùng ích kỷ, bà sinh được không nuôi được, ông ta cũng chẳng khác là bao, hai người đã bao giờ cho tôi tình yêu thương chưa? Đã từng thật sự quan tâm tôi chưa? Tôi vẫn không thể hiểu, nếu các người đã ghét tôi sao còn sinh tôi ra? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao! Nếu như các người không ích kỷ, các người không hành động cảm tính, tôi đã không khổ sở như thế này. Rốt cuộc tôi nợ các người những gì mà các người hại tôi ra nông nỗi này…”
“Manh Manh!” Ngoài cửa truyền đến một thanh âm kích động.
Trái tim Trang Y Manh đập kịch liệt, lồ.ng ngực vẫn đau âm ỉ, thực sự không nói được tiếp, giọng nói cũng dần trở nên yếu ớt. Ngay khi cô cảm thấy vô cùng khó chịu, một đôi tay quen thuộc kéo cô vào trong lòng.
Cô nghe mùi liền biết đây là Trâu Châu, bỗng chốc cảm thấy an tâm.
Người phụ nữ hốt hoảng nhìn người thanh niên phá cửa xông vào, vô cùng kinh ngạc mà hỏi một câu “Cậu là ai”, nhưng không nhận được câu trả lời, bất lực nhìn con gái chui vào lòng anh.
Vừa nãy Trang Y Manh thất hồn lạc phách đi vào nhà, người phụ nữ đi sau cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng không đóng chặt. Vì vậy khi Trâu Châu lên lầu nghe thấy những câu hỏi kịch liệt của Trang Y Manh, anh đã lờ mờ đoán được ai đến tìm cô. Anh suy xét một chút, không lựa chọn tiến vào ngay mà đứng ở cửa nghe hai người nói chuyện, khi nghe thấy tiếng Trang Y Manh yếu đi liền biết bệnh tim của cô tái phát, lập tức xông vào.
Trâu Châu rất có kinh nghiệm, một tay khẽ vuốt lưng Trang Y Manh, tay còn lại nhanh chóng lấy thuốc trợ tim khẩn cấp trong túi ra, lấy hai viên đặt xuống dưới lưỡi cô.
Trang Y Manh nằm trên sofa nghỉ ngơi không nói một lời. Giờ đây cô thấy rất mệt mỏi, tim đập cũng khó chịu, biết hiện tại không thích hợp nói chuyện nên chậm rãi điều chỉnh hô hấp, giúp bản thân bình tĩnh trở lại. Đúng lúc đó, cô nghe bên tai có tiếng bước chân và tiếng rót nước của Trâu Châu, còn có tiếng người phụ nữ không ngừng hỏi “Tôi có thể giúp gì không”… Những âm thanh này từ xa tới gần, rất chân thực, không phải ảo giác của cô.
Một lát sau, đầu Trang Y Manh được Trâu Châu dịu dàng nâng lên, anh đút cô uống nước. Người phụ nữ đi qua mở cửa sổ, để không khí bên ngoài lùa vào, quay người lại, bà nghe thấy tiếng dặn dò của người có vẻ là bạn trai của con gái mình, dặn cô tạm thời đừng lên tiếng.
Hô hấp của Trang Y Manh dần bình ổn lại, nhịp tim cũng vậy, cô thấy thoải mái hơn nhiều, khi nghe Trâu Châu nói “Em nằm nghỉ lát đi” thì gật đầu, ngủ thϊếp đi vì mệt mỏi và buồn ngủ.
Cô ngủ không đến nửa tiếng, nhưng cũng coi như ngủ sâu, sau khi tỉnh lại nghe thấy tiếng Trâu Châu đang nấu ăn trong bếp, đợi cô chầm chậm ngồi dậy, vậy mà người phụ nữ kia còn ở trong phòng, trên tay cầm một đĩa thức ăn đi về phía bàn ăn.
Tầm mắt của người phụ nữ vô tình lướt qua cô, thấy cô đã tỉnh liền vui vẻ nở nụ cười, sau đó mới cúi đầu, dường như không dám quên rằng sự tồn tại của bà là một sự sai lầm.
Trang Y Manh thấy bà cẩn thận đặt đĩa đồ ăn nóng hổi vào giữa bàn ăn, sau đó lui từng bước vào góc, trong suốt quá trình vẫn luôn cúi đầu, hận không thể cuộn tròn lại.
Trâu Châu làm ba món mặn một món canh, đều là những món ăn đơn giản, gồm cả món đậu phụ trứng bắc thảo rắc hành lá.
Ba người không nói lời nào ăn hết bữa ăn, Trâu Châu muốn đi rửa bát, người phụ nữ vội nói để tôi, Trâu Châu không đồng ý, hai người tranh cãi rất lâu, cuối cùng Trang Y Manh lạnh lùng mở miệng: “Để hết xuống, để tôi.”
Đương nhiên họ đều không đồng ý.
“Đây là nơi ở của tôi, tôi nói sao thì là thế ấy.” Trang Y Manh lập tức đứng dậy, cầm bát của mình vào bếp.
Trâu Châu vội vã đuổi theo, người phụ nữ lúng túng đứng tại chỗ.
Mấy ngày sau, mẹ Trang Y Manh là Thiện Mộng Đan vẫn không rời đi, bà lo con gái ở một mình chẳng may lại phát bệnh thì không có ai ở bên chăm sóc, thế nên ở lại giúp cô mua đồ ăn, quét tước vệ sinh gì đó. Khi bà lấy hết dũng khí nói ra suy nghĩ của mình, thấy con gái không nói lời nào, bà cảm thấy may mắn, nghĩ cứ ở đến ngày nào bị đuổi đi cũng được.
Trâu Châu mấy ngày liền đều tới, mang điểm tâm và trái cây cho họ. Anh nhanh chóng làm quen với Thiện Mộng Đan, hai người sẽ tranh thủ lúc Trang Y Manh không chú ý mà nói chuyện với nhau vài câu.
Trâu Châu rất quan tâm đến thời thơ ấu và khúc mắc hiện tại của Trang Y Manh, thế nên có một số vấn đề muốn hỏi Thiện Mộng Đan, anh lắp bắp hỏi mấy câu, Thiện Mộng Đan thấy anh là người tốt, cũng không lảng tránh mấy câu hỏi này. Vừa hay bà cũng rất muốn biết Manh Manh của bà mấy năm nay sống ra sao, mà những câu hỏi đó cũng chỉ có người thanh niên này có thể trả lời, thế nên bà cũng cố gắng hòa hợp với anh.
Trang Y Manh không dưới một lần nghe thấy hai người họ thì thầm, còn có tiếng thút thít của Thiện Mộng Đan. Mới đầu nghe cô còn thấy phiền phức, nhưng ngày nào Thiện Mộng Đan cũng khóc, sự phiền phức trong lòng cô dần trở thành chua xót.
Điều duy nhất làm cô thấy ấm lòng là mấy ngày này Trâu Châu rất chăm sóc cô, khiến cô như trở về làm một cô bé, chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều có người sắp xếp.
Cô ngầm đồng ý cho anh mỗi ngày tan tầm đều qua đây cùng ăn cơm, có mấy ngày cô tăng ca về muộn, vừa vào nhà đã thấy Trâu Châu ở đó, là Thiện Mộng Đan mở cửa cho anh, họ còn làm sẵn những món ăn dinh dưỡng chờ cô. Cô đến trước bàn, lặng lẽ đếm, không ngờ có đến sáu món.
Trâu Châu mua cả nho, dưa hami và cherry, làm một đĩa trái cây thập cẩm tinh tế để ở một bên. Thiện Mộng Đan gói sủi cảo, còn nấu một nồi chè đậu đỏ trân châu, múc một bát nóng hổi đưa cho con gái.
“Ăn thôi, anh sắp chết đói rồi.” Trâu Châu cười nói.
Trang Y Manh nhìn thời gian, nhíu mày nói: “Đã tám giờ rồi, sao anh còn chưa ăn?”
“Anh đợi em mà, em không về anh ăn chẳng thấy ngon.” Trâu Châu nói như lẽ đương nhiên, lại chỉ Thiện Mộng Đan đang ngồi cúi đầu yên lặng, tốt bụng nói hộ bà, “Dì cũng thế, nhất định chờ em về mới động đũa.”
“Có ngốc không vậy?” Trang Y Manh bỗng dưng bực bội, “Chúng ta không hợp với mấy tình tiết như phim truyền hình thế này đâu.”
Cô nói xong, vẻ mặt không kiên nhẫn bắt đầu ăn, khi ăn một miếng chè đậu đỏ trân châu thì bất ngờ, hương vị rất quen thuộc, nghĩ kỹ lại, là hương vị của tuổi thơ.
Cô mím môi, lập tức buông thìa, không ăn thêm một miếng, đổi sang món khác.
May mà có Trâu Châu giúp đỡ, gần như một mình ăn hết cả nồi chè.
Sau bữa ăn, Thiện Mộng Đan rửa bát trong bếp, Trâu Châu vào phòng Trang Y Manh, chần chờ một lát rồi nói: “Dì đã độc thân rất lâu rồi, nhưng nhiều năm bị trầm cảm, vẫn luôn ở nhà kiếm tiền nhờ may quần áo cho người ta, gần như không giao tiếp với ai. Hồi đầu thu bà mới nghe lời mọi người đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói tâm bệnh của bà là em, nên mới đi tìm em.”
Trang Y Manh nhìn cuốn sách trong tay, không nói lời nào.
“Manh Manh.” Trâu Châu chậm rãi bước tới, ngồi bên cạnh giường cô, xoa mái tóc xoăn đen nhánh của cô, “Đừng nghĩ chuyện trước kia nữa, được không?”
“Anh không phải người trong cuộc, không có tư cách dạy em tha thứ cho người đã tổn thương em.”
“Anh không dạy em tha thứ cho ai cả, chỉ là anh không muốn em tiếp tục chịu khổ.” Trâu Châu nói rồi chậm chạp thu tay lại, lấy một tờ giấy được gấp gọn trong tay đưa cho cô, dịu dàng nói, “Đây là những lời anh viết cho em, em có thời gian thì xem thử.”
Hôm đó đợi Trâu Châu ra về, Trang Y Manh mới mở tờ giấy ra xem.
“Manh Manh, anh vẫn luôn thích em không phải chỉ bởi vì em đẹp, tuy là em thật sự rất đẹp, khiến anh vừa gặp đã yêu. Em có rất nhiều ưu điểm mà chính em cũng không nhận ra, nhưng anh thì có. Thời gian chúng ta ở bên nhau là những ngày tháng vui vẻ nhất đời anh, anh thích em nấu ăn khuya cho anh, nhất là mì tôm em nấu, ăn rất ngon. Em cũng rất hào phóng, tháng nào nhận lương xong cũng mua quà cho anh, em thật sự rất quan tâm anh. Em cũng không cấm anh chơi game, không cấm anh sưu tập figure, không chê anh mặc đồ trẻ con, em còn cùng anh ngồi tàu dưới cái nóng 38 độ đi xem triển lãm manga anime. Anh nhớ kỹ mọi chuyện em làm vì anh, anh rất cảm động. Mỗi khi công việc anh có gì không vừa ý, hoặc là gặp vấn đề khi trao đổi với người khác, em đều giúp đỡ anh, em đã cổ vũ anh nói chuyện với đồng nghiệp nhiều hơn, không được trốn tránh khó khăn. Mỗi khi anh định rút lui, em đều phê bình anh. Anh rất thích em, cũng rất ỷ lại em, không có em anh sẽ không vui vẻ nổi. Xin em đừng bỏ rơi anh, cho anh một cơ hội nữa, được không? Anh đã trưởng thành rồi, tình cảm của anh do anh làm chủ, anh tin là cuối cùng mẹ anh cũng sẽ hiểu cho chúng ta, bởi vì bà ấy cũng mong được nhìn thấy anh hạnh phúc.”
Trâu Châu viết rất nghiêm túc, như là viết tập làm văn vậy, Trang Y Manh đọc từng chữ từng chữ.
“Manh Manh, gia đình gốc của em không phải lỗi của em, em không cần phải tự trách. Em phải tin ánh mắt của anh, em thật sự rất tốt, em có thể mang đến hạnh phúc cho anh, hi vọng em không nghi ngờ điều này. Người anh thích là chính em, bao gồm cả những việc em đã trải qua, anh đều chấp nhận được. Anh xin em lần nữa, đừng bỏ rơi anh, không có em anh chẳng còn thiết ăn uống gì nữa. (Hôm qua anh lên cân, lại gầy đi 1,5kg rồi, anh thật sự là một người đàn ông đáng thương).”
Trang Y Manh đọc ba lần, trong lòng có cảm giác phức tạp, vừa đau lòng vừa mềm lòng, cảm giác này khiến cô rất khó chịu, vốn tưởng sẽ sống một mình suốt nửa đời sau, vậy mà lại gặp một người đàn ông đơn thuần thiện lương như vậy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trân Quý
- Chương 52