Vài ngày sau, Nhiễm Khải Minh thuận lợi nhậm chức, cũng thuê được một căn nhà. Có lẽ là muốn ở gần bạn gái hơn một chút nên anh đã thuê nhà không xa “Lửa Gầm”, chỉ cách một trạm dừng chân, sau khi ký xong hợp đồng là có thể xách túi đến nhận nhà ngay.
Tâm trạng của Lạc Chi Dực cực kỳ tốt, cứ như quay về cái thời hai mươi tuổi vậy, mỗi ngày năng lượng dồi dào, buổi sáng 8 giờ đã đến quán lẩu, mãi cho đến 9 giờ tối mới về nhà. Đối với sự hăng hái này của cô, những nhân viên trẻ tuổi hơn đều tự thấy bản thân không chăm chỉ bằng cô nữa.
Chuyện yêu đương của cô và Nhiễm Khải Minh ngoại trừ Hứa Lẫm và Trang Y Manh ra thì không ai biết cả. Không phải cô không muốn nói, mà là không tìm được một cơ hội thích hợp để nói. Kỳ thật với tính cách của mình, cô rất muốn ngày nào cũng công khai tình cảm một lần, nhưng sợ làm người ta khó chịu nên cách một ngày mới vào nhóm bạn thân tán dóc một chút về bạn trai của mình, cô tự cho là đã kiềm chế lắm rồi.
Hôm Nhiễm Khải Minh dọn vào nhà thuê, Lạc Chi Dực chạy đến giúp đỡ, cũng gọi điện thoại nhờ một dì nội trợ đến quét dọn vệ sinh.
Tuổi đời của căn nhà không lớn, cũng tương đối sạch sẽ, dì ấy tốn không đến ba giờ đã dọn dẹp đâu ra đó, thanh toán tiền xong thì rời đi. Lạc Chi Dực nằm trên sô pha uống nước, chẳng mấy chốc nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô thấy Nhiễm Khải Minh đi mở cửa, sau đó xách một túi nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp.
“Anh đặt cơm trên mạng à?” Lạc Chi Dực tò mò hỏi, “Là món ngon gì đấy?”
“Đợi một lát em sẽ biết.” Nhiễm Khải Minh ở trong bếp trả lời cô.
Lạc Chi Dực tiếp tục chờ đợi, sau khi uống nước xong thì chơi đùa bình nước trong tay, hình như nhớ đến gì đó bèn cầm di động chụp một tấm hình phòng khách gửi vào nhóm bạn thân, đính kèm thêm một câu: “Nhà mới thuê của Nhiễm Bảo, hơn chín mươi mét vuông, rất là rộng, cửa sổ cực kỳ lớn, thích hợp để đón nắng. Đúng rồi, lúc này anh ấy đang chuẩn bị cơm trưa cho tớ ở trong bếp.”
Rất nhanh sau đó, Hứa Lẫm trả lời lại bằng một chuỗi dấu ba chấm, dường như đến bây giờ vẫn có cảm giác run rẩy đối với biệt danh “Nhiễm Bảo” này.
Lạc Chi Dực không có chút xíu tinh ý nào, tiếp tục gõ một hàng chữ gửi qua: “Hôm nay Nhiễm Bảo mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, vô cùng đẹp trai.”
Hứa Lẫm trả lời: “Không thì cậu cứ trực tiếp gϊếŧ tớ luôn đi.”
Lạc Chi Dực không kìm được bật cười thành tiếng, vô cùng đắc chí lướt xem một đống ảnh chụp bạn trai trong album trên di động. Một lát sau, Nhiễm Khải Minh từ phòng bếp đi ra nhìn cô, thấy cô ngoan ngoãn nằm trên sô pha không nhúc nhích thì lập tức yên tâm, dịu dàng nói: “Chỗ anh còn phải đợi thêm 40 phút, em ăn chút trái cây với bánh kem trước đi.”
“Em ăn rồi, bây giờ không thấy đói bụng chút nào cả.” Lạc Chi Dực nghe vậy bèn bỏ di động sang một bên, từ trên sô pha nhảy xuống, lẻn vào phòng bếp nhìn lén xem rốt cuộc anh đang nấu món gì ngon.
Vừa nhìn một cái liền kinh ngạc, cô thấy Nhiễm Khải Minh đang xử lý một con cá rất dài nằm trên thớt. Cô thấy anh thành thạo mổ lưng cá trước, khứa những đường đan chéo rồi đặt vào một chiếc đĩa hình chữ nhật, cho thêm nước, lát gừng, hành tây và rượu ướp gia vị.
“Phải ướp nửa giờ.” Anh lau khô tay, hạ nhỏ lửa dưới đáy nồi lớn.
“Anh vẫn đang hầm canh gà sao?” Lạc Chi Dực nhân lúc anh nhấc nắp vung ra thì liếc mắt một cái, hình như có hơn nửa con gà ở trong nồi, “Có phải là phiền phức quá không? Thật ra em ăn cơm ngoài là được rồi.”
“Ngày nào cũng ăn cơm ngoài, không đủ chất dinh dưỡng.” Anh nói một cách lý trí.
“Như vậy không bớt việc hơn à? Em đã lớn thế này rồi, cần gì bổ sung dinh dưỡng nữa.” Lạc Chi Dực hơi nhón chân, “Em còn nghi là bây giờ em đã cao 1m79 rồi đấy.”
Nhiễm Khải Minh tiện tay vỗ đầu cô, nói: “Ý anh là sức khỏe của em.”
“Em rất khỏe, ngay cả cảm mạo cũng rất ít, chỉ là thỉnh thoảng dạ dày có thể bị buồn nôn, còn có cả đi ngoài nữa.” Lạc Chi Dực ăn ngay nói thật.
“Đây là rất khỏe?” Nhiễm Khải Minh nghe xong có chút cạn lời, cũng có chút đau lòng, từ tốn nói: “Bây giờ em không chịu ăn uống đàng hoàng, sau này đổ bệnh chuyện gì cũng làm không được, càng phiền phức hơn.”
Lạc Chi Dực cảm thấy anh nói có lý, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó còn vươn tay ôm anh từ phía sau, giống hệt như diễn phim truyền hình vậy, sâu sắc chìm vào một loại ngọt ngào.
“Anh phải thái rau, bỗng nhiên em quấn trên lưng anh giống bạch tuộc làm anh không động đậy được.” Đợi qua hai mươi giây, thấy người ở đằng sau vẫn không có ý định buông anh ra, người bị cô ôm lấy rốt cuộc cũng bất lực mở miệng nói.
“……” Lạc Chi Dực nhanh chóng buông anh ra, “Để em thái rau cho, anh làm việc khác đi.”
Thế là hai người bắt đầu phân công, đương nhiên chủ yếu vẫn là Nhiễm Khải Minh hoàn thành hết, cô chỉ là trợ thủ giúp anh thôi.
Chờ cho cá ướp xong, Nhiễm Khải Minh đặt nó lên chảo rồi chiên, chiên đến khi gần chín thì vớt ra đặt vào đĩa, lại cho thêm ớt cay, tỏi và một ít rau dưa phối hợp như nấm kim châm, đậu da, sợi đậu phụ khô, mộc nhĩ, khoai nưa các thứ vào trong nồi rồi xào lên, rưới vào một chút bia và nước xốt đã mua, lại tiếp tục xào, sau khi xào cho sệt lại thành súp thì cho cá đã chiên vào trong nồi nấu trong chốc lát, để cá thấm đầy đủ nước súp thơm ngon……
Lạc Chi Dực đã cầm một cái chén và một đôi đũa đứng bên cạnh chờ đợi từ lâu, chờ đến mức nước miếng cũng sắp trào ra.
Cá và nước dùng cùng được vớt lên, đặt lên đĩa đã được trải một tờ giấy bạc, cuối cùng rải tỏi băm, hành lá và một ít thịt băm lên, thế là hoàn thành.
Lạc Chi Dực nếm một miếng trước, hương vị thật sự gây kinh ngạc, giống hệt với ăn ở ngoài quán, cô lập tức cảm thấy ba Lạc đã có đối thủ cạnh tranh, hương vị này còn chính cống hơn so với món ba cô làm.
“Sao anh lại biết nấu ăn ngon đến vậy?” Lạc Chi Dực tò mò hỏi, đối với cô kỹ năng nấu nướng của anh vẫn còn dừng lại ở món bánh hành lá không mặn không nhạt nọ.
“Trên mạng cũng có công thức mà, xem kỹ một chút là biết ngay.” Nhiễm Khải Minh dịu dàng nhìn cô ăn hết miếng này tới miếng khác, nhịn không được nhắc nhở: “Ăn chậm thôi, còn hai món rau với canh gà nữa.”
“Đừng làm món rau nữa, có cá nướng với canh gà là đủ rồi.” Lạc Chi Dực buông đũa xuống, lập tức bê một đĩa cá nướng ra, “Đĩa này để em xử lý.”
Anh đứng tại chỗ suy nghĩ, cảm thấy hẳn là cô nên ăn nhiều rau dưa hơn một chút, vì thế xoay người tiếp tục hấp cải thảo.
Lạc Chi Dực cầm di động chụp ảnh cá nướng gửi vào trong nhóm “Ba chị em”, nhận được phản hồi của Hứa Lẫm: “…… Quả thực không thua gì làm nhục một cái xác chết.”
Lạc Chi Dực khẽ cười, chậm rãi gõ chữ gửi sang: “Cậu đừng nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ là show một con cá nướng, nếu cậu muốn ăn thì hoàn toàn có thể một mình đến quán cá nướng để ăn nha, nếu như một người ăn không hết thì đóng gói mang về là được rồi.”
Hứa Lẫm trả lời: “Đại Lạc, cậu đừng có mà quá đáng! Tớ nhịn cậu mấy ngày rồi đấy! Ngày nào cậu cũng show ân ái! Làm người khác giận sôi cả gan!”
Lạc Chi Dực hoài nghi, cô có sao?
Hứa Lẫm phản hồi: “Cậu tự kéo lên xem đi, mấy ngày nay cậu đã gửi bao nhiêu ảnh chụp rồi!”
Lạc Chi Dực chậm rãi kéo lên nhìn thử, lịch sử trò chuyện lần lượt có ngón tay của Nhiễm Khải Minh, laptop của Nhiễm Khải Minh, cà phê của Nhiễm Khải Minh, bóng dáng bọn họ sóng vai dưới ánh mặt trời…… cho đến món cá nướng của hôm nay.
Đương nhiên phần lớn ảnh chụp đều là do mỗi buổi sáng Lạc Chi Dực yêu cầu Nhiễm Khải Minh gửi cho, sau khi cô từ từ thưởng thức xong thì tiện tay ném vào nhóm để ngược Hứa Lẫm.
“Bọn tớ đều biết Nhiễm Bảo của cậu đẹp trai, được chưa? Trong nhóm tất cả đều là ảnh chụp của cậu ấy, cứ như là nhóm fans của cậu ấy vậy, cậu một vừa hai phải thôi chứ. Còn nữa, đến bây giờ tớ còn đang gặm một cái bánh mì, giờ thấy cá nướng của cậu, thật sự chỉ muốn đâm đầu vào màn hình.” Hứa Lẫm gửi trả mấy icon phát điên.
Lạc Chi Dực không sợ chết trả lời lại: “Anh ấy làm rất nhiều món, còn có một chén canh gà thơm phức, căn bản là ăn không hết.”
Hứa Lẫm thăm dò hồi âm lại: “Thế nên là? Cậu định rủ tớ sang ăn sao?”
Lạc Chi Dực suy nghĩ xong thì trả lời: “Bạn yêu à, tớ đặt cơm ngoài giúp cậu nha, xem như là tớ đền bù cho cậu. Nói thật thì cậu đến không thích hợp cho lắm, còn tại sao không thích hợp thì chắc không cần tớ giải thích nhiều đâu nhỉ.”
Hứa Lẫm gửi đến một icon ngã xuống đất hộc máu.
Lạc Chi Dực nhanh chóng đặt một cái pizza lớn cho Hứa Lẫm, dùng nó để giảm bớt sự áy náy trong lòng mình. Cô lại nhìn lịch sử trò chuyện trong nhóm, bỗng nhiên phát hiện đã mấy ngày rồi Trang Y Manh không lên tiếng, không biết có phải lại có chuyện gì hay không, cô nhanh chóng nghĩ đến Trang Tiểu Duệ, mặt mày khẽ nhăn lại.
Hy vọng hết thảy mọi việc của Manh Manh đều ổn, cô nghĩ.
Chờ Nhiễm Khải Minh mang hai dĩa rau đến, Lạc Chi Dực vội vàng bảo anh ngồi xuống, cô đi vào bếp bưng canh gà ra, sau đó lấy muỗng múc đầy một chén cho anh, dịu dàng nói: “Anh mệt cả nửa ngày rồi, nhanh ăn đi.”
“Em ăn nhiều rau vào.” Anh nhắc nhở cô.
“Được rồi được rồi mà.” Lạc Chi Dực gắp một miếng cải thảo, sau khi gặm vài lần trên mặt hiện lên nét vui vẻ: “Ngay cả rau mà anh cũng nấu được ngon như vậy? Có phải anh đến chỗ nào luyện tập đúng không?”
Nhiễm Khải Minh nhoẻn miệng cười, múc một chén canh gà cho cô, nói: “Em cũng phải ăn hết canh đấy.”
“Anh thì sao? Chỉ nói em thôi vậy? Anh nhanh ăn đi.” Lạc Chi Dực cũng thúc giục anh ăn canh.
Hai người giám sát lẫn nhau, ăn hơn một giờ, ăn đến mức bụng của Lạc Chi Dực cũng thành một trái bóng, chống cằm nhìn đĩa cá chiên chưa ăn hết kia, cảm thấy hài lòng nói: “Em muốn đóng gói mang về.”
Nhiễm Khải Minh tỏ ý có thể, nhanh nhẹn đứng dậy thu dọn chén đũa.
“Để em.” Lạc Chi Dực đứng dậy nói, “Nấu cơm không rửa chén, việc này để cho em.”
Nhiễm Khải Minh đưa tay đè tay cô lại: “Nhưng anh làm thì hiệu suất hơn.”
Những lời này thành công gợi lại ký ức của Lạc Chi Dực, cô nhớ đến hiệu suất cao của anh khi làm việc ở quán mì Hân Hân năm ấy, thật sự ngay cả rửa chén cũng nhanh hơn người khác, hơn nữa còn rửa sạch sẽ bóng loáng.
“Mỗi người một nửa đi.” Lạc Chi Dực kiên quyết nói, “Vừa nãy em chỉ chọn đồ ăn thôi, còn lại không làm gì cả, ăn còn nhiều hơn cả anh, nếu không rửa chén nữa thì cảm thấy mình đúng là không biết xấu hổ.”
Nhiễm Khải Minh vẫn đè tay cô lại, thấp giọng nói: “Đợi chút có một việc cần em làm. Thông báo trước với em, là việc phải dùng thể lực.”
“……” Cô cảm giác được ý “bữa cơm này không phải cho em ăn không” của anh.
Lạc Chi Dực nhìn anh đầy ẩn ý, nghĩ thầm việc này cô nên làm thế nào cho phải? Bỗng nhiên cô cảm thấy lỗ tai của mình có chút nóng…… Nghĩ ngợi rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhiễm Khải Minh vừa lòng buông tay cô ra, một mình đi vào bếp rửa chén.
Mạch não kỳ quái của Lạc Chi Dực lại mở khóa, cúi đầu thầm nghĩ hôm nay mình mặc nội y màu gì vậy ta? Sao mình lại không nhớ ra nhỉ?
Cô bỗng nhiên muốn vào phòng vệ sinh để nhìn thử, nhưng cảm thấy hành vi này quá kỳ cục, thế là từ bỏ. Chốc sau, cô đi đến sô pha ngồi rồi dùng đôi tay ấn lên cái bụng nhỏ để điều chỉnh tâm trạng, nghĩ thầm nếu sớm biết còn có việc quan trọng sau đó thì bản thân sẽ không ăn nhiều như vậy.
Lạc Chi Dực có chút khẩn trương cũng có chút chờ mong, có chút do dự cũng có chút vui sướиɠ, cảm xúc của cô giống như rơi vào một vòng xoáy không ngừng xoay chuyển. Mãi đến khi Nhiễm Khải Minh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, cô mới quay đầu ngượng ngùng hỏi: “Ờ thì, việc vừa rồi anh nói là cái gì thế?”
“Việc gì?” Anh giống như đã quên lời mình nói.
“Anh nói có một việc cần em làm, là việc phải dùng thể lực.” Lạc Chi Dực nhắc nhở anh, “Là việc gì vậy?”
Cô nghĩ bụng, nếu hôm nay anh đưa ra yêu cầu ‘hơi quá đáng’ thì cô cũng không cố sức từ chối làm gì. Nếu đã xác định cô rất thích anh, anh cũng nghiêm túc với cô, như vậy không phải tốt rồi sao? Còn gì nữa mà chuẩn bị cho nhiều? Chuyện làm người ta vui sướиɠ như vậy phát sinh sớm một chút cũng tốt, cô cũng sắp ba mươi rồi……
“À.” Nhiễm Khải Minh nhớ ra, chậm rì rì nghiêng người đến, “Trên lưng hơi ngứa, em giúp anh gãi xíu đi.”
Lạc Chi Dực ngơ hết cả người, nháy mắt nghi ngờ bản thân nghe lầm, hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
“Giúp anh gãi lưng một xíu.” Anh bình tĩnh giải thích.
Lạc Chi Dực cảm giác mình chưa bao giờ trải qua việc nào cạn lời như vậy, đành phải đưa tay bắt đầu giúp anh gãi lưng, nghĩ thầm cái này mà tính là việc tốn thể lực gì chứ?
Kết quả tay của cô thật sự có hơi nhức mỏi, bởi vì sau khi giúp anh gãi ngứa, anh lại đề nghị có thể giúp anh xoa bóp bả vai một chút được không. Đương nhiên là cô đồng ý, bắt đầu mát xa bả vai giúp anh, nhân tiện đấm lưng luôn. Cơ bắp trên lưng anh vô cùng săn chắc, cô mát xa chưa đến mười phút hai cánh tay đã tê rần, nhưng bởi vì là người mình thích nên cô rất sẵn lòng làm những chuyện này.
Chẳng qua trong quá trình mát xa cô không khỏi có chút suy nghĩ miên man……
“Được rồi, rất thoải mái.” Nói xong anh xoay người lại, dùng hành động cắt ngang dòng suy nghĩ lan man của cô, sau đó rất tự nhiên dựa cả người vào trong lòng cô, nói một câu, “Anh nằm trên đùi em một lát nhé.”
Tất nhiên Lạc Chi Dực sẽ không cự tuyệt, để cho anh nằm xuống, đầu và một phần bả vai đều đặt trên đùi cô.
Nhiễm Khải Minh nằm xuống xong thì nhắm mắt lại, có vẻ thật sự muốn đánh một giấc trong chốc lát.
Lạc Chi Dực rũ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nghĩ thầm anh thật sự rất thích trêu chọc cô mọi nơi mọi lúc.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, cảm thấy anh vừa đẹp trai lại đáng yêu, đưa tay chọc ghẹo lông mi của anh, làm động tác trượt cầu tuột dọc theo sống mũi…… Trong lòng tràn đầy hân hoan.
Nhiễm Khải Minh thật sự đã ngủ, trong vòng 25 phút anh ngủ, Lạc Chi Dực cúi đầu hôn anh ba lần.
Đến khi Nhiễm Khải Minh tỉnh lại, nhìn thời gian mới phát hiện mình ngủ hơi lâu, thế là giúp Lạc Chi Dực xoa bóp chân, sau đó cùng cô xem một gameshow trên di động. Thời gian trôi qua nhanh, chưa gì đã đến chạng vạng, bọn họ xuống lầu tản bộ một vòng, đi được khoảng chừng ba ngàn bước, sau đó đi ngược trở lại, anh cùng cô đến ga tàu điện ngầm, tiễn cô về.
Đến cửa ga tàu điện ngầm, anh nói với cô: “Chờ thêm một năm nữa anh sẽ mua một chiếc xe, đến lúc đó mỗi ngày đều có thể đưa đón em.”
Chiếc xe second-hand anh tiêu tiền mua lúc trước đã để lại cho mẹ của anh.
Lạc Chi Dực lắc đầu, nói lời chân thành: “Như bây giờ không phải rất tốt sao? Đi bộ một đoạn đường, ngồi mấy ga tàu điện ngầm, vừa bảo vệ môi trường lại có thể giảm béo, đến khi có xe rồi có khi em lại béo lên mười cân.”
Anh thản nhiên mỉm cười, sau một thoáng yên tĩnh mới hỏi cô: “Thứ bây giờ anh có thể cho em rất ít, ngay quà quà tặng đắt tiền cũng phải chờ được phát lương mới có thể mua cho em, em thật sự không giận chứ?”
“Rất ít? Bảo bối, toàn thân em đã được ngâm trong hũ mật rồi đấy anh biết không? Em nói với anh này, anh tuyệt đối đừng nghĩ đến việc mua cho em mấy món quà đắt tiền gì cả, em không có chút xíu hứng thú nào với việc ăn diện, không thích trang sức cũng không thích túi xách, anh mua rồi em cũng ném vào một xó.”
Anh nhìn cô, nhất thời vẫn chưa nói đồng ý là không mua hay không.
Cô thấy thế thì tiếp tục nói: “Quần áo đắt tiền em cũng từng mua một hai bộ, mặc một tháng là nhăn nhúm như cái giẻ. Túi xách em cũng có một cái đắt tiền, xem như thương hiệu nhỏ đi, mang được hai tháng lại biến thành túi đựng rau…… Anh nhất định đừng mua cho em, cơ bản là em không hiểu gì về mấy việc bảo quản, em lười làm những việc đó lắm.”
Cô chỉ lo anh lấy được tiền lương sẽ lập tức chạy đến trung tâm thương mại mua quà gì đắt đỏ cho cô, cô lại dùng không tốt, thật sự lãng phí tiền bạc.
“Vậy em thích cái gì?” Anh hỏi, “Em không thể cướp quyền tặng quà của anh được.”
“Để sau rồi hẵng nói, khi nào muốn mua gì đó em sẽ nói cho anh biết.” Lạc Chi Dực cười, kéo cánh tay anh lắc lư, “Thực sự có thứ em muốn mua thì anh chạy không thoát được đâu. “
“Được thôi.” Anh nhìn cô, cưng chiều nói, “Anh đợi em nói cho anh biết em muốn mua cái gì.”
Cô nhẹ nhàng thè lưỡi với anh, phát ra tiếng “lêu lêu lêu”.
Anh cảm thấy dáng vẻ này của cô quá đáng yêu, nhịn không được kéo lấy tay cô, nói: “Anh sẽ cố gắng tích cóp tiền, em chờ anh nhé.”
Nói xong anh đến gần, hôn nhẹ lên gương mặt cô.
Nụ hôn đột ngột này khiến bả vai cô không kìm được run rẩy, sau khi chớp chớp mắt mới tiếp thu được sự thật anh vừa hôn cô.
“Trả cho em.” Anh nói, “Anh đoán là em đã hôn trộm anh rất nhiều trong lúc anh ngủ.”
“……” Lạc Chi Dực trợn tròn mắt, “Làm sao anh biết được?”
“Bởi vì sau khi tỉnh dậy trên mặt toàn là mùi cá nướng thôi.”
“……”
Vì nụ hôn này của anh mà mãi đến buổi tối trước khi đi ngủ Lạc Chi Dực vẫn còn thẹn thùng. Cô mở di động lên, xác nhận đã chặn ba mẹ xong mới ngại ngùng đăng lên năm chữ trong vòng bạn bè: “Nụ hôn vị cá nướng.”
Không bao lâu sau đã nhận được hai bình luận, cô nhấp mở xem thử, là một chuỗi dài dấu ba chấm của Hứa Lẫm và bình luận ký tên “Nhiễm Bảo”: “Lần sau thử một hương vị khác.”
……
Lạc Chi Dực che mặt, cả người lăn một vòng trên giường.
Làm sao bây giờ? Cô thật sự xấu hổ quá đi mất, xấu hổ đến độ chỉ nhìn phản hồi của anh thôi cũng cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh.
Đây là tình yêu của thế gian sao? Đối với một người bình thường như cô mà nói, liệu nó có ảnh hưởng quá lớn hay không? Thế mà cô có thể vì một chuyện nhỏ nhặt dư vị thật lâu. Cô lăn một vòng xong lại lăn về, cuối cùng ngồi dậy nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nghĩ thầm: Mình muốn cùng anh ấy bên nhau trọn đời, như vậy mới không uổng phí thời gian xuất hiện trên thế giới này.
Cô đã từng cho rằng trong đời từng có một người như anh là đủ rồi, cho dù anh chỉ là một người khách qua đường thì cô cũng mãn nguyện, hiện tại cô mới biết được hóa ra mình có dã tâm với hạnh phúc, đã vậy còn không nhỏ. Cô muốn mỗi ngày đều có thể nghe được giọng nói của anh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bóng hình của anh, hỏi anh ăn cái gì, đã gặp được chuyện gì vui, còn có việc gì muộn phiền không.
Cô muốn khiến cho cuộc sống hằng ngày của anh biến thành cuộc sống hằng ngày của riêng cô.