- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trân Quý
- Chương 35
Trân Quý
Chương 35
Ngày tiếp theo, Lạc Chi Dực nhận được câu trả lời chắc chắn của Trình Nhiên – cậu ấy không định xin lỗi. Nhưng Hiểu Nhược khăng khăng yêu cầu cậu ấy phải xin lỗi, sự căng thẳng tiếp tục xảy ra.
Những nhân viên khác cũng đang thảo luận về chuyện này, có người cho rằng đây là một sự hiểu lầm, dựa vào cách đối nhân xử thế của Trình Nhiên từ xưa đến nay, dù cậu ấy có uống nhiều hơn nữa cũng sẽ không đến mức sàm sỡ Hiểu Nhược, cũng có người cho rằng nhân phẩm thực sự của một người là sau khi say rượu, có lẽ Trình Nhiên không chân thật như những gì bọn họ đã thấy.
Vốn chỉ là một tập thể nhỏ, nhưng tin đồn càng nhiều cũng xuất hiện khoảng cách.
Nửa giờ trước khi bắt đầu phiên chợ tối, Hiểu Nhược đột nhiên bật khóc trước mặt mấy người đồng nghiệp. Trình Nhiên đang làm công tác chuẩn bị ở phía xa, nghe thấy tiếng khóc của Hiểu Nhược thì bỏ công việc trong tay xuống, đi đến phía Lạc Chi Dực xin nghỉ, nguyên nhân là vì vừa nhận được điện thoại trong nhà có việc gấp phải trở về.
Sau khi Trình Nhiên rời đi, A Ngọc đến cổng tiếp khách, Hiểu Nhược lúc này mới chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó ra ngoài tiếp tục công việc.
Hôm nay Lạc Chi Dực rời khỏi quán lẩu đã hơn chín giờ, khi cô đang lái xe điện quay về khu chung cư Gia Gia có đi ngang qua quán Mcdonald quen thuộc, một bóng người quen thuộc đập vào trong tầm mắt.
Trình Nhiên lại đang ngồi ở chỗ gần cửa sổ đọc sách.
Lạc Chi Dực suy nghĩ một chút rồi tìm chỗ đậu xe, sau đó đi đến Mcdonald đẩy cửa ra, dứt khoát đi đến đối diện chỗ của Trình Nhiên ngồi xuống.
“Quản lý Lạc?” Trình Nhiên rất ngạc nhiên khi thấy Lạc Chi Dực xuất hiện.
“Không phải nói trong nhà có việc gấp sao? Tại sao cậu lại ngồi ở đây đọc sách?” Lạc Chi Dực cười nói.
Trình Nhiên cười xấu hổ, thành thật trả lời: “Thật ra là kiếm cớ, em không muốn làm cho Hiểu Nhược khó xử quá.”
Lạc Chi Dực hiểu cậu ấy, ánh mắt nhanh chóng rơi trên ly đồ uống bên tay cậu ấy, xem ra cậu ấy chọn một ly đồ uống vì muốn tìm một chỗ đọc sách, giống như rất nhiều học sinh không có điều kiện kinh tế khác. Cô nghĩ kỹ lại, thật ra thì cậu ấy cũng mới hai mươi mốt tuổi, cái tuổi này đúng là tuổi ăn tuổi học.
“Quản lý Lạc, em có lời muốn nói với chị.” Trình Nhiên khép sách lại, đặt hai tay lên sách, sau khi ngẫm nghĩ, cậu ấy từ từ sắp xếp lại ngôn từ rồi nói: “Khi còn bé em là một người rất ưa nhìn, hàng xóm cũ nói em giống như một cô gái, mẹ em cũng thích lấy váy mặc cho em. Vào một buổi tối mùa hè, bà ấy đưa em ra ngoài mua kem que, đến cổng cửa hàng bà ấy buông tay em ra, bảo em chờ ở đó và đừng đi đâu cả. Không lâu sau có một người đàn ông chạy về phía em, giơ tay nhắc váy của em lên nhìn, sau đó bật cười một tiếng quái dị, em còn chưa kịp phản ứng anh ta đã chạy đi…..Chuyện này đã để lại bóng ma cho em.”
Lạc Chi Dực nghe hiểu, dịu dàng nói: “Chị vốn rất tin tưởng cậu, cậu sẽ không làm những chuyện như vậy với Hiểu Nhược.”
“Chị nói vậy thì em yên tâm rồi.” Trình Nhiên nở nụ cười thoải mái, “Thật ra em cũng sớm biết bọn họ đang vu oan cho em. Buổi trưa hôm đó chị Hiểu Nhược ngồi bên cạnh em, chị ấy vẫn luôn thuyết phục em uống rượu, em uống xong chén thứ nhất thấy vẫn ổn, chén thứ hai thì cảm thấy có vị nồng hơn, mặc dù bình thường em gần như không uống rượu, nhưng cũng ngửi được bên trong đã bỏ thêm rượu đế. Uống chén thứ hai xong em rất buồn ngủ, không lâu sau đã nằm sấp lên bàn ngủ mất, nhưng ngủ cũng không được thoải mái, bởi vì rất đau đầu nên rất nhanh đã tỉnh lại, sau đó thì nghe thấy chị Hiểu Nhược và Khâu Miễn chỉ trích em.”
“Lúc trước cậu còn ra mặt giúp Hiểu Nhược.” Lạc Chi Dực nhắc nhở cậu ấy.
“Đúng vậy, nhưng em không hối hận, đó là một chuyện khác.” Trình Nhiên nói, “Em biết rõ người khác không thích em, em cũng biết bọn họ đang trêu đùa em.”
“Cậu định làm như thế nào?” Lạc Chi Dực hỏi cậu ấy.
“Em sẽ xin lỗi Hiểu Nhược.”
“Cậu chắc không? Nếu cậu không sai tại sao phải xin lỗi?”
“Bởi vì em không muốn rời khỏi quán lẩu, em thật sự cảm thấy ngoài chuyện hơi bực mình ra thì những chuyện khác đều rất tốt, em hài lòng về tiền lương và mọi thứ, chị cũng rất chiếu cố em.” Trình Nhiên nói đến đây sắc mặt có chút ngượng ngùng, nhưng đã che giấu đi rất nhanh, “Em cũng rất cần công việc này. Nếu như xin lỗi chị Hiểu Nhược có thể được ở lại thì em sẽ xin lỗi, không có gì to tát cả.”
Lạc Chi Dực nhìn cậu ấy, tâm trạng có chút phức tạp.
“Người có lòng tự trọng quá cao cũng không tốt, đây là câu nói bà nội em thường nói, bà ấy nói có đôi khi vì cuộc sống phải nhẫn nhịn một chút cũng không có gì đáng xấu hổ. Nghĩ kỹ lại một chút, chị Hiểu Nhược cũng không dễ dàng gì, người nhà của chị ấy vẫn luôn bắt chị ấy phải lấy chồng sớm, chị ấy không chịu được mới tự mình dọn ra ngoài ở, phải trả tiền thuê nhà, phải mua đồ dùng hàng ngày, chi tiêu không ít. Chị ấy cũng chỉ lớn hơn em một tuổi, thật ra thì chị ấy giống như em, cũng dễ dàng bị người khác lợi dụng, bọn em cần gì phải tranh cãi với nhau đúng không? Cho dù chị ấy vì điều gì mà vu oan cho em, lúc đầu em rất tức giận, nhưng tỉnh táo suy nghĩ một chút cũng không phải không thể giải thích.”
Lạc Chi Dực đột nhiên cảm thấy Trình Nhiên còn trưởng thành và rộng lượng hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng.
“Em đã nghĩ thông suốt hoàn toàn, em sẽ nói xin lỗi chị ấy.” Trình Nhiên nghiêm túc nói.
“Chị cho rằng cậu nên suy nghĩ lại một chút, nếu như không sai vậy lý do xin lỗi là gì?” Lạc Chi Dực nói, “Thật ra thì chị cũng không có lời khuyên gì cho cậu, chị càng không thể làm đàn chị của cậu được…Chị cũng giống như cậu, chẳng qua chỉ là người làm thuê. Chị cũng gặp phải rất nhiều chuyện bực mình trong công việc, kinh nghiệm của chị là có những lúc luôn cho mình là đúng, có những lúc nhường người khác một bước cũng không có gì đáng trách, phải xem mức độ quan trọng của chuyện này đối với mình. Nhưng chị cam đoan với cậu, nếu như cậu kiên trì không xin lỗi chị vẫn ủng hộ cậu, chị tuyệt đối sẽ không ép một bên phải nhượng bộ vì hòa khí giữa các nhân viên, nếu như vậy thì chị cũng đang tự xem thường chính mình.”
“Vâng, em hiểu rồi.” Trình Nhiên nhìn vào đôi mắt của Lạc Chi Dực, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng dời đi, sau một lúc lâu mới đối mặt với cô lần nữa, “Cảm ơn chị vẫn luôn tin tưởng em.”
Lạc Chi Dực xua tay tỏ ý đừng khách sáo, sau đó đi đến máy tự phục vụ bên cạnh chọn cho Trình Nhiên một phần ăn.
“Chị mời cậu ăn.” Lạc Chi Dực nhanh chóng đặt tấm phiếu bên tay cậu ấy, “Chị về trước, cậu ăn xong cũng mau về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lạc Chi Dực không cho Trình Nhiên thời gian khéo léo từ chối đã đi đến phía cửa quán.
Sau khi về nhà tắm rửa sạch sẽ, cô suy nghĩ xem có nên gọi video cho Nhiễm Khải Minh hay không, chợt nghe thấy điện thoại vang lên âm thanh quen thuộc. Cô nhanh chóng nhào về phía điện thoại ở trên giường, ấn mở, sau đó nhìn thấy khuôn mặt Nhiễm Khải Minh thì trong lòng rất thỏa mãn.
“Vừa tắm xong sao?” Nhiễm Khải Minh hỏi, “Ngày hôm nay như thế nào?”
Lạc Chi Dực thở dài một hơi, nói chuyện của Trình Nhiên và Hiểu Nhược cho anh biết.
“Chị mời cậu ấy ăn Mcdonald sao?” Nhiễm Khải Minh xác nhận mình không nghe lầm.
“Đúng vậy, cũng không đắt lắm nên mời. Đây không phải trọng điểm, cậu có nghe thấy trọng điểm không?”
“Nghe.” Nhiễm Khải Minh dường như suy nghĩ gì đó rồi nói, “Là tôi thì tôi sẽ không xin lỗi.”
“Tôi cũng cảm thấy cậu ấy không nên xin lỗi, nhưng cậu ấy hình như đã có quyết định rồi, vì ở lại mà bản thân chịu oan ức.” Lạc Chi Dực nói đến đây khẽ thở dài, “Cậu ấy thật không dễ dàng gì, một cậu học sinh rất ngoan rất nghe lời, bình thường làm việc cũng rất chăm chỉ, không thể bắt bẻ được gì.”
“Là rất không dễ dàng, nhưng mà chị bình thường rất chiếu cố cậu ấy sao?” Nhiễm Khải Minh hỏi.
“Cũng bình thường, tôi đối xử với tất cả nhân viên đều như vậy.”
“Thật sao?” Nhiễm Khải Minh nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười nhẹ nhàng có chút ý vị.
Lạc Chi Dực vùi cằm vào trong gối, nhất thời không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.
“Có phải chị vẫn luôn thích con trai ở cái tuổi đó không?”
“…”
Dĩ nhiên không phải, chỉ thích anh ở cái tuổi đó thôi.
“Hết người này đến người khác, chị chiếu cố được hết sao?” Anh vẫn nhìn vào khuôn mặt cô.
Lạc Chi Dực có chút buồn cười, sau đó nói: “Tôi có thể đối xử tốt với người khác, nhưng đối xử với cậu càng tốt hơn.”
Nhiễm Khải MInh nghe đến đó, ánh mắt lập tức dịu dàng đi rất nhiều, hỏi cô: “Chị chắc chắn là tốt hơn sao?”
“Ừm, tôi không cho cậu ấy thuê phòng, cũng không đưa bữa trưa cho cậu ấy, càng không đưa mèo gỗ mình tự làm cho cậu ấy.”
“Nói cũng phải.” Nhiễm Khải Minh nói một câu như có như không, giống như đang tự hỏi mình tại sao lại phải so đo những chuyện đó, quá nhàm chán thế là nói sang chuyện khác: “Thứ Bảy tôi sẽ tới đón chị.”
Anh nói sẽ đưa cô đến phòng của anh ngắm cảnh đêm, cô đương nhiên không quên vui vẻ nói: “Không cần, tôi sẽ đi tàu điện ngầm qua, cậu chờ tôi ở ga tàu điện ngầm là được.”
“Chị muốn ăn gì? Tôi làm cho chị.”
“Muốn ăn gà rán và coca.”
“Chỉ những thứ này thôi hả?”
“Chỉ những thứ này đã rất xa xỉ rồi. Ngắm cảnh đêm cộng với việc ăn gà rán uống coca còn chuyện gì tuyệt hơn nữa chứ?”
Nhiễm Khải Minh nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô rất đáng yêu, không khỏi muốn cưng chiều cô một chút, nói: “Tùy chị quyết định.”
“Đúng rồi, cậu vừa rồi không phải có cảm giác ăn chanh đấy chứ?” Lạc Chi Dực hỏi cậu.
“Cái gì ăn chanh?” Anh giả vờ như nghe không hiểu.
“Chính là cảm giác chua xót trong lòng đấy.”
Nhiễm Khải Minh hỏi lại: “Chị nói thử xem.”
“Tôi cảm thấy cậu có chút chua xót.” Cô nói thẳng, “Bởi vì tôi mời người khác ăn Mcdonald.”
“Tôi không biết.” Anh không muốn thừa nhận mình lại nhàm chán như vậy, “Không nói chuyện nữa, chị mau đi ngủ đi.”
“…”
Được rồi, cô biết anh sĩ diện nên không ép anh phải thừa nhận, nhưng trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào. Thật ra nếu anh hỏi thêm một câu nữa cô sẽ trực tiếp nói cho anh biết: “Tôi không phải vẫn luôn thích con trai ở cái tuổi đó, tôi chỉ từng thích một người con trai, trùng hợp là cậu ấy vừa đúng cái tuổi đó.”
Trong lòng cô chỉ thích người này, cho dù hiện tại anh đã gần hai mươi lăm tuổi thì cô cũng không cảm thấy anh có gì khác với những cậu thiếu niên.
–
Thứ Bảy, Nhiễm Khải Minh đi tới ga tàu điện ngầm gần khách sạn chờ Lạc Chi Dực, rất nhanh đã nhìn thấy bóng người con gái cao gầy ở xa xa mặc áo thun ngắn và quần jean, đeo theo túi bao tử xuất hiện trong đám người, anh nở nụ cười, vừa nhìn đã biết là cô.
Lạc Chi Dực cũng nhìn thấy anh, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng kéo vạt áo thun hơi hở bụng xuống, nhanh chân chạy về phía anh.
“Quần áo đẹp đó.” Anh hiếm khi thấy cô mặc quần áo bó sát người như thế.
“Mua size nhỏ nên hơi ngắn.” Cô nói, “Mặc vào cứ bị hở rốn.”
“Không sao, chỉ là rốn thôi mà.”
“Cũng đúng.” Cô cười, nghĩ thầm không uổng công trước khi đi cô đã thay đồ hơn nửa tiếng đồng hồ, xem ra anh cảm thấy không tệ.
Bọn họ cùng đi tới khách sạn, trên đường đi gặp không ít người qua đường sẽ quay đầu nhìn bọn họ một chút. Đối với chuyện này, Lạc Chi Dực cũng không xấu hổ, ngược lại ánh mắt Nhiễm Khải Minh thỉnh thoảng lại rơi lên người cô, chuyện này khiến cô có chút thẹn thùng.
Đến tầng mười lăm của khách sạn nơi Nhiễm Khải Minh đang ở, Lạc Chi Dực đi vào phòng của anh, vui sướиɠ xông về phía trước cửa sổ, quan sát tất cả mọi thứ dưới cửa sổ. Mặc dù màn đêm vẫn chưa buông xuống nhưng phong cảnh rộng lớn của thành phố đã đủ làm cho cô vui vẻ thoải mái.
“Có lẽ còn phải đợi hai tiếng nữa.” Nhiễm Khải Minh thật sự cảm thấy cô giống như trẻ con, cứ mở to hai mắt nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ không rời, không khỏi thúc giục cô một tiếng, “Ăn bữa tối trước đi.”
“Ừm.” Lạc Chi Dực cuối cùng cũng chịu quay đầu, rất nhanh đã nhìn thấy một hộp gà rán và bình coca lớn được bày trên bàn dài trước ghế sô pha, cô lại vui sướиɠ chạy tới.
“Tại sao còn có một bó hoa?” Lạc Chi Dực chạy tới mới phát hiện có một bó hoa nằm trên ghế sô pha, cầm lên xem thì thấy có hoa hồng màu hồng và màu trắng, hoa cẩm tú cầu màu xanh, hoa lan hồ điệp và các loại hoa chuông, màu sắc được phối hợp rất hài hòa.
Nhiễm Khải Minh đang lấy viên đá bỏ vào trong ly thủy tinh, nghe thấy câu hỏi của cô liền trả lời: “Tôi mua.”
“Tặng cho tôi sao?” Lạc Chi Dực kinh ngạc.
“Ừm.” Anh đưa lưng về phía cô rồi cầm ly thủy tinh quay người lại, nhìn thấy cô đang ngơ ngác cầm bó hoa đứng tại chỗ, dịu dàng nói: “Thích không? Là người bán hoa phối hợp giúp tôi, bởi vì tôi không biết chị thích hoa gì.”
“Hoa gì tôi cũng thích.” Lạc Chi Dực rõ ràng có chút xúc động, “Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được nhận hoa.”
“Lần đầu tiên sao?” Nhiễm Khải Minh cười khẽ, “Vậy thì tốt rồi.”
Lạc Chi Dực cầm bó hoa không nỡ buông ra, tâm trạng giống như cô dâu đợi được gả đi, nhìn đi nhìn lại sau đó lấy điện thoại tự chụp.
Nhiễm Khải Minh mở coca rót vào ly đá, lại mở hộp gà rán ra, ôn hòa nói: “Đến ăn đi.”
Lạc Chi Dực cẩn thận đặt hoa lên góc bàn dài, sau đó ngồi lên ghế sô pha, nhanh chóng đeo bao tay dùng một lần bắt đầu ăn gà rán. Cô nếm thử một miếng, cảm thấy cực kỳ ngon, nhìn bao bì ở ngoài mới biết đây là một trong những thương hiệu được ưa chuộng nhất mấy tháng qua, muốn đặt hàng phải tới trước mười giờ sáng, nếu không có thể bị bán sạch, xem ra anh đã chuẩn bị từ rất sớm.
“Nếu như tôi ăn hết tất cả thì có khoa trương lắm không?”
“Có thể, nhưng không khuyến khích, sợ chị ăn quá no.”
Lạc Chi Dực ăn xong một cái cánh gà lại uống một ngụm coca, nháy nháy mắt nói: “Coca cũng rất ngon.”
“Vui không?”
Lạc Chi Dực gật đầu.
Thành thật mà nói, một tháng đổ về trước cô không dám hi vọng xa vời có ngày hôm nay – được cùng anh chờ đợi màn đêm buông xuống.
Nhiễm Khải Minh cũng uống một ngụm coca, sau đó ngước mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tôi cũng rất vui khi ở cùng với chị.”
Cô nhất thời cảm thấy anh như có gì đó muốn nói tiếp với cô, ngồi đợi anh chuẩn bị, nhưng đợi hồi lâu chỉ thấy anh đưa một tờ giấy qua cho cô lau dầu trên tay.
Cô không khỏi bắt đầu suy nghĩ: Không có gì muốn nói với tôi sao? Có phải cậu quyết định sẽ ở lại nơi này luôn không? Nếu vậy nguyên nhân thực sự là gì? Có cho tôi hi vọng không? Có phải muốn mời tôi làm bạn gái của cậu không?
Nhưng cô tạm thời không có dũng khí hỏi ra những lời này.
“Tôi đã tìm được việc làm.” Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra cho cô xem email phía bên kia gửi tới.
Cô vừa nhìn thấy đã vô cùng kích động nói: “Đây là một công ty lớn, ngay cả tôi cũng biết tiền lương rất cao, cậu giỏi thật đấy!”
“Nhận chức chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp theo đến đâu còn phải xem hiệu suất.” Anh nói, “Chị đừng khen ngợi tôi quá sớm.”
“Tôi lại muốn khen ngợi cậu sớm, nếu như cậu là một cổ phiếu tôi nhất định sẽ mua!”
Anh nghe vậy, trong lòng chợt nổi lên gợn sóng dịu dàng, thấp giọng hỏi: “Chị chắc chắn sẽ mua sao?”
“Đương nhiên sẽ mua.”
“Vậy chị có đồng ý luôn ở bên cạnh tôi không?”Anh bỗng nhiên nói ra câu này.
Cô nhìn anh, nhịp tim bỗng chốc đập dồn dập, sau đó khẽ gật đầu.
“Chị thật sự đồng ý sao?” Anh xác nhận, “Chị có biết tôi đang nói gì không?”
“Tôi biết cậu đang nói gì.” Cô cười vô cùng dịu dàng, “Tôi đồng ý.”
Anh giơ tay lên v.uốt ve mái tóc của cô, không nói gì mà chỉ nhìn cô, trong lúc nhất thời cảm thấy không cần nói gì nữa cô cũng hiểu.
Cô rất lâu rồi không tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như vậy, giờ phút này có một cảm giác thân thiết vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhắc cô nhớ đến mùa hè năm đó anh hôn lên khóe môi cô trước khi xuất phát. Cô yên lặng chờ đợi, chờ anh vuốt tóc xong lại tiếp tục làm gì đó với cô, nhưng đáng tiếc là không có, anh lịch sự thu tay về.
Thế thôi à? Cô bỗng nhiên ngây ngốc, vậy quan hệ hiện tại của bọn họ là như thế nào? Anh không định dùng hành động trực tiếp làm rõ sao? Hay là cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ đã xác định quan hệ?
Vậy từ giờ trở đi, anh chính là bạn trai của cô?
Cô bỗng nhiên rối rắm nhưng nhất thời không hỏi được.
Anh giúp cô rót thêm coca vào trong ly thủy tinh, ở bên cạnh nhìn cô ăn ngon chưa từng rời mắt khỏi khuôn mặt cô, cứ dịu dàng như vậy ung dung nhìn cô…gặm gà rán.
Được rồi! Ăn trước đã, ăn xong rồi nói! Lạc Chi Dực đăm chiêu suy nghĩ.
Hơn bảy giờ, sau khi mặt trời lặn xuống thì màn đêm cũng dần buông, bên ngoài xuất hiện ánh đèn rực rỡ. Hai người đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đêm của thành phố.
Ánh đèn như sao sáng, hàng vạn ngôi sao phản chiếu trong đôi mắt của Lạc Chi Dực, cô ngắm cảnh đêm một lát lại nhìn người bên cạnh một lát, chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cho dù anh chưa hề nói thẳng ra, nhưng anh vì cô lựa chọn quay về đã chứng minh cho tất cả.
Cô hiểu được sự thật này thì vô cùng thỏa mãn, cảm thấy anh có nói hay không cũng không sao cả.
Những nỗi nhớ xa vời hay hàng ngàn vết nứt trong hồi ức đều đạt được sự trọn vẹn vào thời điểm này. Sự trọn vẹn này vừa là điểm cuối cùng vừa là điểm xuất phát, khiến cô cảm thấy trong lòng như tích tụ vô số bọt sóng nhỏ luôn hưng phấn nhảy dựng lên, chờ mong những điều vô tận trong tương lai – bởi vì anh sẽ ở bên cạnh cô.
Cô nghĩ tới đây lại nhìn lén anh một chút, chỉ thấy khuôn mặt của anh dưới ánh đèn ấm áp không còn lạnh lùng như trước kia, ngược lại dịu dàng như ngọc.
Góc cạnh của anh rõ ràng hơn so với lúc mười tám mười chín tuổi, đường nét gò má cũng cứng cáp hơn rất nhiều. Năm tháng tự nhiên biến anh từ một cậu thiếu niên mới lớn trở thành một người hành xử khiêm tốn như bây giờ, nhưng ở trong mắt cô lại là người đàn ông rạng ngời rực rỡ. Bây giờ cô đứng bên cạnh anh, ngoại trừ động lòng càng cảm thấy yên tâm hơn.
Dường như chỉ cần cô đồng ý, anh có thể để cô dựa vào bất cứ lúc nào.
Cô không nhịn được đưa tay đυ.ng nhẹ một cái vào mu bàn tay đang buông xuống bên cạnh quần, sau đó thu lại, giống như đứa trẻ chơi đùa thăm dò anh.
Một lát sau, tay của anh cũng khẽ đυ.ng vào cô, cô cảm thấy hơi ngứa nên né ra một chút, một giây sau lại bị anh nắm lấy.
Lòng bàn tay của anh ấm áp mềm mại, ngón tay có sự dẻo dai, cô cảm nhận được anh từng chút một.
“Hoa là do cậu đặc biệt đi mua sao?”
“Ừm, ở tiệm hoa bên cạnh khách sạn.” Anh nói, “Nếu chị thích, ngày mai tôi sẽ mua tiếp cho chị.”
“Không cần, tôi có một bó là đủ rồi.” Cô lấy tay nhéo nhẹ vào lòng bàn tay của anh, giống như đã nhập vai căn dặn anh: “Cậu đừng lãng phí tiền.”
Anh giả vờ bị hành động nhéo lòng bàn tay của cô làm cho kinh ngạc, hỏi lại: “Đây là ám chỉ gì vậy? Tôi không có kinh nghiệm, không hiểu những thứ này.”
“…”
Một lát sau, cô vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười trả lời: “Không có gì, chỉ là thử trêu chọc cậu thôi.”
“Trêu chọc tôi?” Anh ngẫm nghĩ, “Lá gan của chị nhỏ thế thôi ư? Sao không thử trêu chọc những vị trí khác một chút?”
“…”
Trời ạ, anh bắt đầu giở trò lưu manh rồi sao? Còn trêu chọc cô? Cô bỏ ra mấy giây để quyết định, lập tức nghiêng người sang, dũng cảm duỗi một cái tay khác ra, cẩn thận chọc nhẹ vào cằm của anh, sau đó rút tay về.
Nhiễm Khải Minh: “…”
Thế thôi à?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trân Quý
- Chương 35