Bởi vì Nhiễm Khải Minh sinh ra đã có một gương mặt cực kỳ ưa nhìn, nên từ nhỏ đến lớn không ít lần bị chiếm tiện nghi.
Lúc ấy cậu ở nhà bà ngoại, cách vách có một gia đình chuyển tới, có một cô bé cũng trạc tuổi thường sang nhà cậu ăn chực, bà ngoại là một người hiền hậu và nhân ái, nên tất nhiên sẽ không từ chối cô bé.
Có một lần ăn cơm cùng nhau, cô bé đó nhân lúc Nhiễm Khải Minh không chú ý, đột nhiên nhào tới hôn một cái lên mặt cậu, kết quả bị cậu dùng lực đẩy mạnh ra khỏi ghế, cô bé ngồi dưới đất khóc òa lên.
Về chuyện này, mẹ và bà ngoại của Nhiễm Khải Minh có thái độ khác nhau. Bà ngoại cảm thấy cậu làm như vậy là không đúng, bà nói bé con nhà người ta quý mến cậu, muốn làm thân với cậu, thơm một cái thì có làm sao? Đâu làm mất miếng thịt nào của cậu. Còn mẹ lại nói cậu không làm sai, nói rõ với cậu rằng không ai có quyền hôn cậu khi chưa được sự đồng ý của cậu, nếu đã không thích thì đẩy ra ngay lập tức.
Từ đó về sau cô bé kia không tới ăn chực nữa, bà ngoại nói với cậu: “Xem kìa, cháu đẩy người ta ra một lần, người ta không thèm tới tìm cháu nữa rồi.”
Nhiễm Khải Minh không quan tâm cô bé kia có tới nhà ăn cơm nữa hay không, nhưng câu bà ngoại nói cậu đã ghi nhớ trong lòng. Con gái đều có lòng tự trọng, chỉ cần đẩy cô ấy ra một lần, cô ấy sẽ tự động biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Nhiều năm sau đó, khi Nhiễm Khải Minh trải qua những lần tương tự, cậu vẫn không nhúc nhích, cũng không động tay động chân đẩy người hôn cậu ra, và vẫn tuyên bố rằng mình không ngại.
Cậu thật sự không thấy ngại nếu như đối tượng là Lạc Chi Dực, cậu hoàn toàn không thể ghét bỏ được. Cho dù Lạc Chi Dực có hôn cậu đến nỗi mặt dính đầy nước miếng thì cậu cũng có thể nhịn, đợi đến khi cô không có ở đó mới đưa tay lên lau.
Cậu không muốn cô vì việc này mà nảy sinh khúc mắc trong lòng rồi xa lánh cậu. Cô chăm sóc cậu, quan tâm cậu, những lúc ở cùng cô cậu có thể dỡ bỏ những gánh nặng, cảm thấy rất thoải mái. Chỉ dựa vào những điều này thôi cậu đã không muốn thấy cô phải khó xử.
Như lời bà ngoại nói, thơm một cái thôi mà, cậu sẽ chẳng mất miếng thịt nào.
Có điều cậu đã thể hiện là mình không sao cả rồi, sao giờ lại phát hiện đối phương vẫn có chút không được tự nhiên vậy.
Giống như hai phút trước cậu nhắn tin hỏi cô cuối tuần này có về nhà không, sau đó nhận được câu trả lời hơi gượng gạo của cô: “Không biết nữa, chưa quyết định.”
Nhiễm Khải Minh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhất thời cũng không biết nên làm gì mới phải.
Lạc Chi Dực chờ kì thi giữa kỳ kết thúc rồi mới về nhà. Cô đến tiệm mì trước, lúc đó đã là ba giờ chiều, chỉ có mẹ Lạc đang ngồi một mình trong cửa hàng để chuẩn bị bán hàng. Cô ngồi xuống giúp mẹ nhặt rau, lựa xong đồ ăn rồi mới quay về khu chung cư Gia Gia.
Ba Lạc đang làm việc nhà, thấy cô trở về thì nhắc nhở một câu: “Quần áo bẩn bỏ vào trong giỏ, lát nữa để ba giặt cho, cũng đừng nhét vào ghế sô pha nhé, hôm nay ba vừa lau dọn sạch sẽ ghế sô pha.”
“Con biết rồi.” Lạc Chi Dực gật đầu.
Cô trở về phòng, nằm ườn trên chiếc giường của mình, nhất thời cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Điện thoại di động truyền đến âm báo tin nhắn mới, cô cầm lên nhìn, là Hứa Lẫm hẹn đi ăn: “Các chị em, lâu rồi bọn mình không ra ngoài ăn liên hoan, hay là ngày mai đi càn quét một bữa lẩu?”
Trông thấy hai chữ “bữa lẩu”, Lạc Chi Dực suýt chảy nước miếng.
Trang Y Manh trả lời: “Tớ sống trong trường, cách trung tâm thành phố xa quá, các cậu tới đây thì cũng lằng nhằng lắm, để lần sau bàn đi.”
Hứa Lẫm trả lời: “Thế thì để lần sau vậy, lần sau chúng ta đi ăn cũng được.”
Lạc Chi Dực nhớ đến chuyện tới giờ Trang Y Manh vẫn không dám về nhà, trong lòng thấy rất đồng cảm với cô ấy, lại nhớ tới việc bản thân đã bỏ lơ cô ấy một thời gian, bèn gọi điện thoại qua cho cô ấy, vừa mở miệng đã hỏi: “Manh Manh, gần đây cậu thế nào rồi?”
Trang Y Manh nói: “Vẫn không về nhà được.”
“Làm sao vậy? Ba của cậu vẫn không cho cậu về nhà à?”
Trang Y Manh nói: “Tớ cãi nhau với người đàn bà kia ầm ĩ như vậy, cũng không thể tiếp tục sống cùng một mái nhà nữa. Về phần ba tớ, ông ta bảo đợi đến kỳ nghỉ đông sẽ thuê cho tớ một ngôi nhà giá rẻ ở ngoài.”
Lạc Chi Dực thầm thở dài trong lòng, xem ra cuối cùng chú Trang vẫn chọn dì Lương và Trang Tiểu Duệ, điều này càng khiến cô tăng thêm sự đồng cảm với Trang Y Manh đang không có nhà để về. Cô an ủi cô ấy, nói: “Đến kỳ nghỉ đông cậu tới nhà tớ ở đi, đừng lãng phí tiền thuê phòng làm gì.”
Trang Y Manh nói: “Thế cũng không phải là kế lâu dài, tớ vẫn phải tự mình nghĩ cách.”
Lạc Chi Dực nói: “Vậy được, nếu cần giúp đỡ thì cứ việc tìm tớ.”
Trang Y Manh im lặng giây lát, sau đó hỏi cô: “Cậu thì sao? Gần đây có khỏe không?”
“Tớ khỏe lắm, không có gì cả.”
“Không phải cậu vừa hôn một người sao?” Trang Y Manh cười cười, “Hối hận không đó?”
Lạc Chi Dực suy nghĩ một chút rồi nói: “Quên đi, tất cả đã qua rồi.”
“Thật ra tớ chỉ đang lo cho cậu thôi, có thể do cách nói chuyện của tớ trực tiếp quá.” Trang Y Manh dịu dàng nói, “Cậu đừng giận nhé.”
“Ừm, tớ hiểu mà. Tớ cũng biết tớ và cậu ấy chỉ là một đoạn duyên phận ngắn ngủi, tương lai sẽ chẳng có bất kỳ giao điểm nào nữa.” Lạc Chi Dực vừa nói vừa nhắm mắt lại: “Ngày đó tớ thật sự không nên hôn cậu ấy, thật ra tớ cũng không ngốc, tớ nhìn ra được cậu ấy cảm kích gia đình tớ nên mới miễn cưỡng chịu đựng sự đυ.ng chạm của tớ. Nói tóm lại tớ cứ có cảm giác cậu ấy đang phải chịu đựng sỉ nhục thế nào ấy.”
“Phụt.” Dù là Trang Y Manh thì cũng không nhịn được mà bật cười, “Cũng không đến nỗi vậy chứ, cậu đâu phải người khó coi, cậu ấy bị cậu hôn một cái thì có sao đâu? Cũng không mất mát gì.”
“Vấn đề là tớ không phải người làm cậu ấy rung động.” Lạc Chi Dực mở mắt ra, cả người dường như tỉnh táo lại.
Trang Y Manh suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại Lạc, bọn mình đợi đến khi trưởng thành một chút rồi hãy cân nhắc đến việc tìm bạn trai. Ý của tớ là bây giờ chúng ta không thể quản lý tốt chuyện tình cảm, cũng không biết chúng ta có thể chấp nhận được những nỗi đau mà tình yêu mang lại hay không. Đợi đến khi tốt nghiệp, chúng ta tìm được việc làm, nếu may mắn gặp được một người môn đăng hộ đối và có trách nhiệm, lúc đó nắm lấy cơ hội cũng không muộn.”
Lạc Chi Dực hiểu rõ người mà Trang Y Manh đang nhắc tới là đối tượng thích hợp để kết hôn, nhưng hai chữ kết hôn đối với cô mà nói quá xa vời, trong lúc nhất thời cô có chút hoảng hốt.
“Cậu cảm thấy Tào Diễn Hạo thế nào?” Lạc Chi Dực chuyển chủ đề.
“Là một người cũng không tệ lắm, mỗi thế thôi.” Giọng điệu của Trang Y Manh trở nên thận trọng, “Sao cậu lại hỏi vậy? Không phải cậu ta hiểu lầm gì rồi chứ? Tớ thề là từ đầu tới cuối tớ không cho cậu ta một tín hiệu nào cả. Nói thật, tớ nhìn vòng bạn bè của cậu ta là biết điều kiện gia đình cậu ta không tệ rồi, tớ và cậu ta căn bản không phải là môn đăng hộ đối, làm bạn bè cũng không thực tế. Tình hình nhà tớ thế nào cậu cũng biết rồi đấy, đoán chừng để cho cậu ta ghé thăm một lần thì có khi chưa đến năm phút đã bị dọa chạy.”
“Đừng nói như vậy. Cậu là cậu, nhà cậu là nhà cậu, cậu là cô gái tốt, thế là được rồi.” Lạc Chi Dực nói theo hướng tích cực, “Cậu xứng đáng nhận được tất cả những gì tốt đẹp trên đời này.”
“Mượn lời may mắn của cậu.” Trang Y Manh nở nụ cười.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Lạc Chi Dực còn đang suy nghĩ về những lời Trang Y Manh nói, quả thực không phải không có lý, cô thật sự nên trở về hiện thực. Nhiễm Khải Minh không thể ở lại căn phòng của cô và tiệm mì mãi mãi, cậu còn trẻ, có khả năng vô hạn, cô cũng còn trẻ, phải phấn đấu vì tương lai của mình.
Bọn họ nên tập trung chăm chút cho cuộc sống của riêng mình, cô không nên dễ dàng chìm vào mộng tưởng.
Nghĩ như vậy càng khiến cô cảm thấy ngày đó hôn cậu thật sự hỏng bét.
Cô điên cuồng chà xát mặt mình, trong lòng hối hận không thôi.
Đang hối hận thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, cô có dự cảm không lành, thận trọng liếc mắt nhìn, quả nhiên là cậu gửi tin nhắn tới.
Nhiễm Khải Minh: “Vừa rồi xuống siêu thị mua đồ, lúc trở về tôi có đi ngang qua tiệm mì, vào giúp một lúc. Mẹ chị nói chị về nhà rồi.”
Nhiễm Khải Minh: “Dì đã đưa tôi tiền lương tháng này, ngày mai tôi mời chị ăn cơm nhé?”
Nhiễm Khải Minh: “Tôi có chuyện muốn nói với chị.”
Lạc Chi Dực nghiền ngẫm tin nhắn mà cậu gửi tới, từng câu từng chữ đều đọc đi đọc lại mấy lần, nghĩ thầm hay là cứ làm như không nhìn thấy?
Nhiễm Khải Minh: “Tôi biết chị đang xem.”
Lạc Chi Dực: “…”
Bị bắt cách không gian rồi, Lạc Chi Dực dứt khoát trả lời cậu: “Ngày mai cùng ăn bữa cơm sao? Được, tôi có thể chọn địa điểm không?”
Cô dự định ngày mai trong lúc ăn cơm sẽ nói xin lỗi cậu, nói với cậu rằng hành vi của cô ngày hôm đó là thiếu suy nghĩ và sai lầm. Đã làm sai thì phải nhận sai, cô không muốn tiếp tục lảng tránh.
Cô hào phóng một chút, tự nhiên một chút, đơn giản hơn một chút thì tất cả mọi chuyện sẽ không quá khó khăn.
Kết quả Lạc Chi Dực vẫn chọn đi ăn lẩu, dù sao cũng là con sâu trong bụng thèm ăn, phải càn quét một bữa lẩu cay để tự xin lỗi bản thân đã ngâm dạ dày vào thức ăn ở căng tin hơn nửa tháng.
Bởi vì bọn họ tới muộn nên chỉ còn một bàn hai người hơi nhỏ, đợi đến khi đồ ăn được mang lên hết, Lạc Chi Dực mới phát hiện đã không còn chỗ trống để đặt gia vị. Vì vậy cô hỏi vấn đề này một cách khéo léo: “Cậu cảm thấy chúng ta nên đặt gia vị ở đâu?”
Nhiễm Khải Minh gộp hai đĩa rau lại thành một, nhìn vào khoảng trống rồi trả lời cô: “Để ở phía tôi đi, chị muốn ăn loại gia vị nào? Nếu chị lười lấy thì cứ bảo tôi lấy giúp.”
“Một thìa hạt tiêu, một thìa tương thịt bò, một thìa dấm chua, một thìa tỏi nghiền, hai thìa rau thơm, cảm ơn.”
Nhiễm Khải Minh nghe một lần đã nhớ hết tất cả, đi lấy giúp cô.
Chẳng mấy chốc cậu đã quay lại, thuận tay cầm bát gia vị của Lạc Chi Dực và bát của cậu rồi đặt cùng một chỗ.
“Cậu lấy gia vị gì vậy?” Lạc Chi Dực hơi nghiêng người, nhìn xuyên qua đám rau cải xôi trước mặt, thấy bát của cậu là… một bát nước sạch?
Nhiễm Khải Minh gắp một miếng thịt bò trong nồi, sau đó lẳng lặng nhúng qua bát nước sạch một lần.
Lạc Chi Dực thấy thế thì kinh ngạc hỏi: “Cậu sợ cay mà vẫn đồng ý ăn lẩu cay toàn phần với tôi?”
“Không phải chị muốn chụp ảnh để đăng lên sao?” Nhiễm Khải Minh nói, “Vậy nghe theo sắp xếp của chị.”
Lạc Chi Dực nhớ tới những lời mình đã nói lúc bắc nồi lên, ‘Dũng sĩ thực sự là dũng sĩ khinh thường lẩu uyên ương, tất cả đều phải nhuốm màu đỏ rực mới được, nếu không đăng ảnh lên sẽ bị người ta cười nhạo’.
“Chỉ vì chuyện này thôi sao? Cậu cũng hiền lành quá rồi đấy.” Lạc Chi Dực cảm thấy dở khóc dở cười.
Nhiễm Khải Minh không phủ nhận, cậu ăn thịt bò, đặt đũa xuống, liếc mắt nhìn đáy nồi rồi nói: “Đúng rồi, chị chụp ảnh trước đi.”
“Cậu không chụp à?” Lạc Chi Dực chợt nhớ ra vòng bạn bè của cậu từ đầu tới cuối là một đường thẳng, nghĩ bụng thôi bỏ đi, cậu có chụp cô cũng không thấy được.
Sau khi chụp ảnh xong, cô hỏi cậu: “Đúng rồi, hỏi cậu một chuyện. Vòng bạn bè của cậu chặn tôi thôi hay là chặn tất cả mọi người?”
“Vốn chỉ mở với hai người.” Nhiễm Khải Minh nói rồi nhẹ nhàng ấn mở màn hình điện thoại, mấy giây sau lại nói: “Được rồi, bây giờ là ba người.”
Lạc Chi Dực rất muốn đi xác nhận xem người thứ ba có phải là mình hay không, nhưng tạm thời nhịn xuống.
Nhiễm Khải Minh đặt điện thoại di động xuống, bắt đầu cho những nguyên liệu lâu chín vào nồi trước.
“Đúng rồi, cậu muốn nói chuyện gì với tôi?” Trong lúc chờ đồ ăn chín, Lạc Chi Dực thuận miệng hỏi cậu.
“À,” Nhiễm Khải Minh lại tiếp tục thả mấy viên lẩu vào nồi, nghe thấy cô hỏi vậy thì lập tức trả lời, “Tôi định nói với mẹ chị một tiếng, làm xong tháng này tôi sẽ xin nghỉ.”
Điều này vượt quá dự kiến của Lạc Chi Dực, cô hỏi lại cậu: “Bây giờ tình hình kinh tế của cậu hết khủng hoảng rồi hả? Có phải công việc của mẹ cậu đã có tiến triển rồi không?”
“Đúng vậy, nguy cơ khủng hoảng của bà ấy trước mắt đã được loại bỏ, bà ấy sẽ tiếp tục cho tôi tiền sinh hoạt, số tiền đó đối với tôi mà nói là quá đủ. Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi vẫn hy vọng mỗi buổi sáng có thể ngủ thêm một lát.”
Thật ra cậu không nói lý do thực sự là bởi vì cậu không muốn mẹ cô mỗi ngày phải tốn công làm cơm trưa dinh dưỡng cho cậu, vừa tốn thời gian vừa mất công, lại còn phí tiền. Còn nữa, ba mẹ cô cho cậu quá nhiều tiền lương, vượt xa những gì cậu đáng được nhận, cậu không thể cứ tiếp tục tận hưởng sự chăm sóc này giống như người vô tích sự.
Lạc Chi Dực không đoán ra được tâm tư kín đáo của cậu, chỉ nghĩ đơn giản là cậu mệt mỏi, dù sao làm việc ở tiệm mì cũng không hề dễ dàng, mỗi ngày đều phải dậy rất sớm, cậu có thể kiên trì đến bây giờ mà không nghỉ một ngày nào đã là kỳ tích rồi.
“Như vậy cũng tốt, cậu sẽ được ngủ thêm một lát.” Lạc Chi Dực lại hỏi, “Phía mẹ cậu thật sự ổn rồi sao?”
“Không sao rồi.” Nhiễm Khải Minh nhàn nhạt nói.
“Đến Tết bà ấy sẽ quay về chứ?”
“Có lẽ bà ấy không có thời gian đó đâu.”
Mắt thấy bầu không khí hơi trầm xuống, Lạc Chi Dực chuyển chủ đề: “Tập trung ăn lẩu đi. Cậu ăn sách bò không? Nghe nói sách bò của tiệm này cực kỳ ngon. Tôm bằm phải đợi bao lâu nữa nhỉ? Đậu hũ với tiết vịt thì sao? Tôi vừa muốn ăn thịt bò, lại vừa muốn ăn thịt dê.”
“Đừng nôn nóng.” Nhiễm Khải Minh chậm rãi đặt đũa xuống, liếc mắt nhìn cái nồi đang sôi sùng sục, ôn hòa nói: “Đều là của chị cả.”
“Thôi đừng cho tôi hết, cậu cũng phải ăn đi.” Lạc Chi Dực nói, “C.ậu nhỏ tuổi hơn tôi, cơ thể vẫn có thể phát triển thêm, phải ăn nhiều hơn để bổ sung dinh dưỡng.”
“Chị cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu.” Nhiễm Khải Minh đáp trả, “Đừng vội vàng cậy già lên mặt.”
“Tôi nào có cậy già lên mặt?”
“Có mà.”
“Cụ thể là lời nào chuyện nào? Cậu chỉ ra cho tôi xem.”
“Lời nào chuyện nào không quan trọng, chị vẫn thường nói chuyện bằng giọng điệu, ‘C.ậu nhỏ hơn tôi, không hiểu biết nhiều bằng tôi’ đấy thôi.”
“Vậy cậu không nhỏ sao?” Lạc Chi Dực nghĩ bụng, bây giờ cậu cùng lắm thì chỉ được mười chín tuổi, đường nhân sinh còn dài.
“Vậy còn phải xem chị đang nói đến bộ phận nào.”
“…” Lạc Chi Dực ngây người, đột nhiên cô có cảm giác cuộc nói chuyện của bọn họ trở nên kỳ quái…
Nhiễm Khải Minh thong thả giải thích: “Ý của tôi là, tuổi s.inh lý của chị lớn tôi, nhưng tuổi tâm lý của chị chưa chắc đã lớn hơn tôi.”
“Thì ra là như vậy.” Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Chị đang nghĩ đến cái gì vậy?” Cậu nhìn vẻ mặt của cô, hỏi lại.
“Không có.” Cô vội vàng lắc đầu, ném những hình ảnh không nên có ra khỏi đầu, “Tôi không nghĩ gì hết.”
Nhiễm Khải Minh không gặng hỏi nữa.
Lạc Chi Dực cũng không dám nhắc lại vấn đề ai lớn ai nhỏ.
Nồi lẩu có một đặc điểm thần kỳ, đó là có thể ngồi ăn rất lâu. Bọn họ ăn hơn ba tiếng, cuối cùng bụng no đến nỗi không thể uống thêm ngụm nước nào trước khi rời đi.
Nhà hàng lẩu rất gần tàu điện ngầm, bọn họ quyết định đi tàu điện về. Bên trong lối ra vào nhà ga có rất nhiều bức tranh mang những phong cách khác nhau được treo trên tường, Lạc Chi Dực bước chậm lại để nhìn, nhìn một bức lại dừng lại chốc lát.
Lúc cô dừng lại để xem tranh, Nhiễm Khải Minh thuận tay giúp cô kéo khóa ba lô chưa được khóa lại.
Thấy cô xem rất hứng khởi, cậu cũng ngước mắt nhìn lên bức tranh trên tường, tiện tay mở chai nước khoáng uống một hớp. Trước mắt là một bức vẽ ngôi nhà, rừng rậm và ánh sáng, dường như đang mô tả tiềm thức con người, mang theo kiến thức về tâm lý học. Cậu nhìn một lát, lúc quay đầu lại vừa hay chạm phải tầm mắt của cô, đột nhiên cậu nhận ra có lẽ cô đã nhìn cậu như vậy rất lâu rồi.
“Thế nào? Chị lại muốn hôn tôi à?” Cậu nói thẳng.
“…” Tâm trạng của Lạc Chi Dực sụp đổ trong nháy mắt, cô không nhịn được gào lên vì tức giận, “Lời này của cậu là có ý gì? Chẳng lẽ tôi trong mắt cậu đã trở thành một tên lưu manh tiêu chuẩn rồi sao?”
“Do tôi cảm thấy ánh mắt của chị có chút quen thuộc.” Cậu cân nhắc rồi nói, “Được rồi, coi như tôi hiểu lầm.”
“…” Lạc Chi Dực hóa đá.
Chờ một chút, cô chợt nhớ ra hôm nay tới gặp cậu là để nói lời xin lỗi, ai ngờ cô mải ăn lẩu với nói chuyện phiếm mà quên mất chuyện này. Cho đến giờ phút này cô chẳng những không xin lỗi và lấy lại sự trong sạch cho bản thân, mà ngược lại còn bị cậu hiểu lầm sâu hơn.
Cô cảm thấy hơi thất bại, thầm nghĩ giờ có nói xin lỗi cũng vô ích, đoán chừng cậu sẽ không tin tưởng nhân phẩm của cô nữa đâu.
Nhiễm Khải Minh bước chậm lại, chờ Lạc Chi Dực đầu óc nặng trịch phía sau theo kịp, bỗng nhiên cậu ghé sát vào cô, nói: “Đùa với chị đấy.”
“Cái gì?” Lạc Chi Dực phản ứng lại, kích động hỏi, “Vừa rồi cậu cố ý trêu chọc tôi? Vì sao chứ?”
“Ừm.” Cậu nhìn vào mắt của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào nắp chai nước khoáng, “Không vì sao cả, cảm thấy có chút thú vị.”
“…”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Trong lòng bạn học Nhiễm mong chờ Đại Lạc sẽ hôn một lần nữa….
Biểu hiện rất rõ ràng đấy nhé.