Chương 18

Cơn bão đi qua, mấy ngày nay đều có mưa lớn. Lạc Chi Dực bình yên đợi ở ký túc xá, không dám vội vàng về nhà, buổi tối thì chia sẻ đồ ăn vặt và tán gẫu một vài chuyện phiếm với bạn cùng phòng. Bạn cùng phòng số 234 đều hỏi cô về Nhiễm Khải Minh, dù sao hôm đó cũng có rất nhiều người bắt gặp bọn họ đi dạo ở trường, ai ai cũng có chuyện trong lòng muốn nói. Giống như một người có kinh nghiệm trong bộ phận quan hệ công chúng, Lạc Chi Dực đều trả lời mọi người bằng một câu: “Chúng tôi chỉ là bạn.”

Chỉ có điều, bên ngoài Lạc Chi Dực làm như không có chuyện gì thế thôi, nhưng khi bọn họ thẩm vấn xong, cô lại chậm rãi kéo chăn lên che đầu rồi nghĩ thầm: Phô trương quá sao? Biết rõ là cậu đẹp trai mà còn dẫn cậu đi dạo trong sân trường hơn một giờ? Là cố ý à?

Nghĩ đến điều này, Lạc Chi Dực không nhịn được ở trong chăn cười thầm. Ba người bạn cùng phòng cùng nhau nhìn cô, thấy chiếc chăn bông được bọc thành một con giun đang run lên rất mạnh… Các cô ấy trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó yên lặng lan truyền tin ‘Cậu ấy hạnh phúc đến điên rồi’ ra ngoài.



Chờ đến khi mưa nhỏ hơn một chút, Lạc Chi Dực lập tức về nhà, điểm dừng chân đầu tiên là quán mỳ Hân Hân. Trên đường trở về cô còn tự hỏi, không biết là Nhiễm Khải Minh có còn ở quán mỳ hay không. Cô định hỏi cậu nhưng điện thoại chỉ còn 7% pin, tốt hơn là nên tiết kiệm.

Khi Lạc Chi Dực vào quán mỳ, cô thấy Nhiễm Khải Minh đang ngồi sau bàn giải đề, trong lòng bỗng chốc cảm thấy an tâm.

Nghe tiếng bước chân, Nhiễm Khải Minh ngẩng đầu lên nhìn, thấy là cô thì cất giọng bình bình: “Cứ tưởng là mấy ngày nay chị không về chứ.”

“Trời bớt mưa nên tôi tranh thủ chạy về.” Lạc Chi Dực bỏ chiếc ô vào thùng nhựa ở cửa ra vào, thả túi xách trên tay xuống rồi hỏi cậu: “Mẹ tôi đâu rồi?”

“Sang nhà bên nói chuyện rồi.”

“Mấy ngày trước mưa lớn vậy mà cậu vẫn đến đây mỗi ngày à?”Lạc Chi Dực ngồi xuống rồi hỏi cậu.

Nhiễm Khải Minh gật đầu.

Lạc Chi Dực mỉm cười.

“Chị cười cái gì?”Cậu cảm thấy nụ cười của cô có chút khó hiểu.

“Không có gì, chỉ muốn cười thôi, không được hả?”

“Đâu có nói là không được.”Nhiễm Khải Minh nhìn mặt cô rồi đột nhiên hỏi, “À đúng rồi, cái anh chàng thích đàm đạo về cuộc đời đó có đến tìm chị nữa không?”

“Thích đàm đạo về cuộc đời? Ý cậu là Tử Doanh? Cậu ta chỉ đùa thôi, sao có thể đến gặp tôi để đàm đạo về cuộc đời chứ? Với lại cuộc sống của tôi chính là ăn no xong đi ngủ, không còn chuyện gì khác.”

Nhiễm Khải Minh mỉm cười.

“Tôi hơi đói bụng, trong nhà bếp còn gì ăn không?” Bởi vì muốn về nhà nhanh một chút, nên sau khi kết thúc lớp học buổi sáng Lạc Chi Dực không đến căng tin. Cô chỉ mua một gói bánh quy ở cửa hàng tiện lợi rồi rời trường, trên xe cũng chỉ ăn hai miếng lót dạ.

“Có, để tôi đi hâm nóng giúp chị.” Nhiễm Khải Minh đặt bút xuống, đứng dậy đi vào nhà bếp.

“Cậu vất vả rồi.” Lạc Chi Dực chống cằm nhìn theo bóng lưng cậu.

Chỉ một lát sau, Nhiễm Khải Minh đã bưng ra một bát hủ tiếu gà sườn non. Lạc Chi Dực vừa ngửi thấy mùi vị quen thuộc đã biết đây là canh gà chính tay mẹ ninh kết hợp với món sườn mà ba chiên. Cô nhanh chóng ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với Nhiễm Khải Minh: “Cậu biết không? Giáo viên ở câu lạc bộ Thơ đã khen tôi đấy, nói là bài tập hè của tôi viết tốt nhất. Tôi hạnh phúc lắm luôn, đã tám trăm năm rồi tôi không được giáo viên khen ngợi.”

“Dễ vui đến vậy luôn?” Nhiễm Khải Minh lấy ra một đề kiểm tra, cúi đầu nhìn đề rồi nói, “Sau này cứ nghiêm túc nghe giảng bài, đọc thêm một vài bài đánh giá thơ cổ, sẽ rất dễ viết.”

“Cậu đang dạy tôi học hả?”

“Nếu không thì sao? Chị cảm thấy tôi không có tư cách?”

“Không phải, cậu có tư cách, đặc biệt có tư cách.” Lạc Chi Dực không dám quên cậu là học sinh đứng đầu toàn trường.

Nhiễm Khải Minh tiếp tục làm đề, Lạc Chi dực không muốn làm phiền cậu nên không nói chuyện với cậu nữa. Sau khi ăn xong bát hủ tiếu canh gà sườn non thì cô đứng dậy, lại nghe thấy tiếng Nhiễm Khải Minh đang cúi đầu giải đề nói: “Để đó đi, tôi rửa bát cho.”

“Cậu tập trung làm bài đi, đừng để ý chuyện khác làm gì.” Lạc Chi Dực bắt chước giọng điệu của người trên nói chuyện với cậu. Sau đó cô nhanh chóng đi vào bếp rửa bát.

Mẹ Lạc từ nhà bên cạnh trở về, vừa vào cửa đã thấy Nhiễm Khải Minh đang giải đề, còn con gái mình thì gục xuống bàn ngủ thϊếp đi.

“Con bé ngủ có ngáy không? Có làm phiền đến cháu không?” Mẹ Lạc đi đến, nhẹ nhàng hỏi Nhiễm Khải Minh.

“Không có ạ.” Nhiễm Khải Minh liếc nhìn Lạc Chi Dực đang ngủ say, nhận ra cô có vẻ rất mệt. Cậu nghĩ sáng mai trời có thể tiếp tục mưa, thật ra cô không nên trở về như vậy.

Mẹ Lạc cũng đi vào một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lạc Chi Dực ngủ rất say, đã ngủ chừng hơn nửa tiếng, sau khi tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu lên cô đã bắt gặp ánh mắt bình tĩnh chăm chú của Nhiễm Khải Minh.

“Sao thế?” Cô dụi mắt, cảm thấy cậu đã nhìn cô rất lâu. Thấy cậu không nói gì, cô lại xoa cổ và lẩm bẩm: “Hình như bị sái cổ rồi.”

“Về nhà ngủ một giấc đi.” Cậu quan tâm nói một câu, bắt đầu thu dọn đồ đạc ở trên bàn.

Đợi đến khi hai người cùng rời khỏi quán mỳ, còn chưa đi được bao nhiêu thì mây đen lại kéo đến dày đặc, sau đó là một loạt tiếng sấm, không lâu sau trời cũng đổ mưa to.

Chiếc ô cũ nát của Lạc Chi Dực sớm đã bị gió thổi đến mức lộ ra khung xương đáng thương. Nếu không phải cô dùng sức nắm chặt cán ô, thì chắc là chiếc ô cũng bay lên trời theo vòng xoáy rồi.

“Tôi và chị đổi ô đi.” Nhiễm Khải Minh không đành lòng nhìn thẳng bộ dạng chật vật của cô.

“Không cần đâu, cậu đừng thấy nó nhẹ mà nghĩ nó yếu. Thật ra nó mềm yếu bên ngoài nhưng cứng cáp bên trong, gãy trăm lần cũng không sao, thổi thế nào cũng không bay. Thật đấy, tôi dùng nó nhiều năm rồi.” Lạc Chi Dực cười nói, “Huống hồ như vậy cũng rất thú vị.”

Nhiễm Khải Minh: “…”

Lạc Chi Dực vừa đi vừa cố gắng kéo chiếc ô nhỏ về phía mình, tinh tế diễn lại câu hát ‘Anh mau trở lại đi, một mình em chịu đựng không nổi’, mỗi lần đi qua một vũng nước cạn, cô lại giẫm lên đó một cái. Một loạt hành động này khiến ước tính của Nhiễm Khải Minh về tuổi tâm lý của cô lại giảm xuống một phần nữa.

Lạc Chi Dực xoay một vòng trong mưa, quay người lại nhìn Nhiễm Khải Minh rồi cười nói: “Hôm nay tôi rất vui khi được gặp cậu.”

“Phải không?” Nhiễm Khải Minh vốn đang nhìn nụ cười trên mặt cô, một nụ cười đột ngột nhưng lại chân thành.

Vậy cậu có cảm thấy vui khi gặp cô không? Cho dù cậu không muốn thừa nhận thì trong lòng đã cảm thấy như vậy rồi.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Chỉ cần ở bên cạnh cô, tâm trạng của cậu sẽ không tệ đi, hoặc cậu sẽ không nghĩ về những điều khiến cậu căng thẳng. Vừa rồi cậu đang giải đề ở quán mỳ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của cô, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy xao động, ngoài ra còn có một chút vui vẻ bất ngờ.

Mặc dù cậu không muốn cô chạy tới chạy lui trong mưa gió, nhưng cô đã trở về còn đến quán mỳ đầu tiên, điều này khiến cậu cảm thấy ít nhiều gì cô cũng quan tâm đến cậu. Ít nhất cô không quên mất cậu vì đợt tựu trường.

Họ đi đến một ngã rẽ, nhìn nhau để nói lời tạm biệt thêm một lần nữa.

Chiếc ô của Lạc Chi Dực lại bị gió thổi lật một lần nữa khiến nó suýt rơi xuống đất. Cô cố gắng ngăn cơn gió lớn, cuối cùng cũng kéo chiếc ô trở lại gần mình. Trong một khoảnh khắc, tóc bị ướt hết cả, cô dừng lại, cúi đầu xuống để ra sức lắc lắc.

“Chị thật sự đã hai mươi mốt tuổi rồi sao?” Nhiễm Khải Minh đưa tay giúp cô lau vầng trán đầy nước, bất lực nhìn cô, “Nghịch ngợm thế?”

Lạc Chi Dực không nhúc nhích, để cho cậu lau đi nước mưa trên trán mình.

Sau khi thu tay lại, Nhiễm Khải Minh nói: “Về đến nhà thì đừng quên tắm nước nóng.”

“Ừm.” Trái tim Lạc Chi Dực đập nhanh hơn, bỗng nhiên cô không dám nhìn cậu.

“Tạm biệt.” Cậu nói xong thì đi theo hướng ngược lại với cô.

Một lát sau, gió thổi nhẹ hơn và mưa cũng vơi đi. Lạc Chi Dực cảm thấy mình được bao bọc bởi một cảm xúc dịu dàng, nhẹ nhàng mềm mại, khiến cô có ảo tưởng rằng bây giờ là đầu xuân chứ không phải tháng Chín.

Sau khi về nhà, Lạc Chi Dực tắm nước nóng, sau đó thay quần áo sạch sẽ, ngồi vào bàn làm việc. Cô kéo ngăn kéo để lấy sổ ghi chép màu cà phê ra, cầm bút lên rồi viết một dòng chữ: “Hôm nay trời mưa, tôi chơi trong mưa một lúc. Cậu ấy…” Viết đến đây, Lạc Chi Dực đặc biệt thêm một dấu ngoặc ở phía sau, trong dấu ngoặc là ba chữ “Nhiễm Khải Minh”.

“Cậu ấy (Nhiễm Khải Minh) ở bên cạnh nhìn tôi, còn dùng tay lau nước mưa trên trán tôi.” Lạc Chi Dực hơi dừng lại để suy nghĩ, rồi mới viết tiếp, “Thật ra mỗi lần ở bên cậu ấy, tôi đều cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng lại rất vui vẻ. Tôi có thể trò chuyện với cậu ấy và cùng nhau đi bộ mọi lúc là được rồi. Mong muốn của tôi đơn giản chỉ như vậy.”

“Đại Lạc.” Ba Lạc đột nhiên đến gõ cửa.

Lạc Chi Dực giật mình, sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng khép sổ ghi chép lại.

“Đại Lạc, con có muốn ăn trái cây không? Vừa được rửa sạch rồi.”

“Có ạ, con đến ngay đây.”Lạc Chi Dực đặt sổ ghi chép vào ngăn kéo, sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng của mình.

Lúc Nhạc Chi Dực ăn trái cây thì bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat của Nhiễm Khải Minh, cậu hỏi cô: “Đã tắm chưa?”

Lạc Chi Dực trả lời cậu bằng một tay: “Yên tâm đi, vừa về đến nhà là tôi đã tắm rồi. Còn cậu thì sao, cậu đã tắm chưa? Đừng để bị cảm lạnh.”

Nhiễm Khải Minh trả lời: “Tắm rửa sạch sẽ rồi, bây giờ đang ngồi trên ghế mây ngoài ban công để ngắm mèo.”

Lạc Chi Dực trả lời: “Ở đối diện tầng một sao? Đúng rồi, chắc là con của Tiểu Thối Dược và Tiểu Hổ Phách đó.”

Nhiễm Khải Minh trả lời: “Sao chị biết?”

Lạc Chi Dực trả lời: “Dù sao tôi cũng ở tiểu khu cũ nhiều năm rồi mà. Mỗi một bông hoa, mỗi một nhánh cỏ ở nơi đó đều được tôi đặt tên, ngay cả ghế mây cậu đang ngồi bây giờ tôi cũng đã ngồi nhiều năm, không chừng trên ghế còn vương mùi hương của tôi đấy.”

Lạc Chi Dực gõ xong dòng chữ này bỗng nhiên có chút thẹn thùng.

Nhiễm Khải Minh trả lời: “Khó trách ở đây có một mùi hương ngọt ngào.”

“…”

Trong lòng cô thoáng ‘lộp bộp’ hai tiếng. Cô không đọc nhầm đấy chứ? Cậu vậy mà lại trả lời cô thế này? Như vậy có quá mờ ám không? Cô bỗng chốc có chút trở tay không kịp, không biết phải trả lời cậu như thế nào, đành phải ném điện thoại sang một bên.

“Sao vậy?” Ba Lạc cắn miếng dưa hấu, “Tự nhiên vứt điện thoại xa thế? Con tưởng nó là lựu đạn à?”

“Không có gì đâu ạ, có chút khó giải quyết thôi.”” Lạc Chi Dực đang nghĩ đến ‘mùi hương ngọt ngào’ nên cũng lười để ý đến ba.

Ba Lạc cảm thấy hành động của con gái rất khó hiểu, nhưng ông cũng lười đi phân tích, quyết định tiếp tục ăn dưa và không để ý đến cô.

Cho đến trước khi đi ngủ, trong đầu Lạc Chi Dực vẫn văng vẳng câu nói “Khó trách ở đây có một mùi hương ngọt ngào”. Trái tim cô cứ lắc lư, vui vẻ như đang chơi xích đu.

Tại sao cậu lại trêu chọc cô? Điều này khiến cô cảm thấy hơi lo lắng. Cô cứ nhìn lên trần nhà, làm cách gì cũng không thể ngủ được.



Thứ Bảy, Nhiễm Khải Minh và dì út gặp nhau ăn tối như đã hẹn, cậu lắng nghe dì út kể chi tiết về tình hình gần đây của mình.

Thủ tục ly hôn của dì út đã hoàn thành, đồ dùng cá nhân của dì ấy ở nhà đó cũng lần lượt chuyển đến nhà thuê hiện tại. Bây giờ dì ấy đang thuê nhà với một người chị em làm chung trong nhà máy trước đây. Trùng hợp là cả hai người đều ly hôn trong năm nay, chỉ là một người trước một người sau mà thôi.

Vì lý do này mà dì út không có tâm trạng để ăn gì, chỉ uống một chút rượu vang và nói chuyện: “Dì là bởi vì không sinh được con. Còn cô bạn kia là bởi vì người đàn ông của cô ấy ở bên ngoài có người khác.”

Nhiễm Khải Minh kiên nhẫn lắng nghe dì út nói chuyện, cậu biết rõ dì ấy cần tâm sự, nhưng đã lâu không có người để giãi bày.

“Sống đến tuổi này dì mới hiểu được, mọi người phải sống cho chính mình nhiều hơn.” Dì út mỉm cười cay đắng, “Mẹ của cháu dũng cảm hơn dì. Năm đó chị ấy xinh đẹp ngời ngợi, một mình mang theo cháu, có rất nhiều người đến v.e vãn hỏi thăm nhưng chị ấy đều từ chối. Chị ấy nói rằng một mình cũng có thể nuôi cháu khôn lớn, còn nói rằng chị ấy sẽ kiếm tiền, tự mình kiếm tiền mới ổn định.”

Dì út vừa nói vừa giật giật khóe miệng, dì ấy nhìn cậu và nói: “Mẹ cháu rất có năng lực, không giống như dì, cứ bám lấy đàn ông chứ không có bản lĩnh gì khác.”

Nhiễm Khải Minh không nói gì, cậu biết mấy năm nay dì út đã chịu nhiều cực khổ. Để mang thai, dì ấy đã thử gần như tất cả mọi cách, bao gồm cả khoa học và không khoa học. Bởi vì tinh thần cứ luôn căng thẳng trong thời gian dài nên trông dì ấy già hơn nhiều so với những người đồng trang lứa. Nếp nhăn ở ấn đường rất sâu, tóc cũng rụng rất nhiều. Sức khỏe của dì ấy không được tốt lắm, có nhiều bệnh vặt, bàn tay dễ bị run rẩy, đi bộ lâu một chút đã chóng mặt mệt mỏi.

Trong những năm sống ở nhà dì ấy, cậu đã tận mắt nhìn thấy những đánh đổi mà dì ấy dành cho chồng mình, cũng nghe dì ấy lẩm bẩm vô số lần rằng nếu vẫn không mang thai thì làm sao đây? Cậu hiểu sự lo lắng và gánh nặng của dì ấy, không có một ngày nào dì ấy được thoải mái.

“Là số của dì khổ…” Dì út lại uống một chút rượu vang rồi cau mày nuốt xuống.

Nhiễm Khải Minh đưa tay cầm lấy ly thủy tinh trong tay dì ấy, nói: “Uống ít thôi.”

“Rượu vang, không sao đâu.”

“Uống chút trà nóng đi.”Nhiễm Khải Minh thêm nước nóng vào chén trà trước mặt dì ấy.

“Là số của dì khổ.” Dì út xoa trán, chậm rãi lặp đi lặp lại vài lần.

“Không phải số dì khổ, mà là do dì tìm sai người.” Nhiễm Khải Minh không thể nghe tiếp nên nói với dì ấy, “Vợ chồng không có con cũng có thể tiếp tục cuộc sống, nếu đối phương đối xử chân thành với dì thì chuyện này sẽ không trở thành một vấn đề.”

“Cháu còn quá trẻ để biết tầm quan trọng của vấn đề này, đợi sau này lớn lên cháu sẽ hiểu.”

“Cháu đã trưởng thành rồi.”Nhiễm Khải Minh nhìn dì ấy, nói: “Có năm năm hay mười năm nữa cháu cũng nghĩ như vậy.”

Dì út lặng lẽ nhìn cháu trai của mình, trong lòng không thể không cảm thán một câu, thời gian trôi qua quá nhanh. Nhớ lại cậu bé ngoan ngoãn chơi súng nước và xe tải nhỏ trong sân nhà bà ngoại lúc trước, bây giờ đã cao như vậy rồi. Tính cách cũng ngày càng trưởng thành, có chút giống mẹ cậu, điềm tĩnh, có chủ kiến, gặp chuyện gì cũng không rối, nhưng khuyết điểm là có hơi quật cường và tự cho mình là đúng.

Nhắc đến mẹ cậu, cho đến bây giờ dì ấy cũng không biết có nên nói với cậu hay không.

Nhiễm Khải Minh im lặng ăn xong một chén cơm, buông bát và đũa xuống rồi chần chừ hỏi dì ấy: “Bà ấy có gọi cho dì sao?”

Vẻ mặt của dì út có chút do dự.

“Bà ấy đã liên lạc với dì rồi?”Nhiễm Khải Minh nhanh chóng bắt được biểu cảm của dì ấy, sau khi chắc chắn với suy đoán của mình thì nhanh chóng lên giọng: “Bây giờ bà ấy thế nào rồi? Cháu có quyền được biết.”

“Chị ấy gần như đã đòi lại được số tiền đó.”Ngón tay đặt trên ly trà của dì út khẽ run lên, cô ấy dè dặt nhìn Nhiễm Khải Minh một cái, sau đó hạ quyết tâm mở album điện thoại di động cho cậu xem một bức ảnh.

Trong bức ảnh là một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn, cho dù bà ấy có bị thương, đôi mắt sưng lên, xương gò má được dán một miếng gạc lớn, cậu cũng có thể nhận ra ngay lập tức.

“Có chuyện gì đã xảy ra với bà ấy vậy?”Nhiễm Khải Minh kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh hỏi dì ấy.

“Chị ấy đi đòi nợ với một người có tiếng trong giới, không ngờ đối phương nhận được tin tức trước, từ cửa sau nhà máy lẻn ra ngoài. May mắn là họ đuổi theo nhanh nên đuổi kịp, nhưng hai bên đã xảy ra mâu thuẫn… May là có ai đó đã báo cảnh sát kịp thời, mọi người đều bình an vô sự. Chị ấy đòi lại được một nửa số tiền, còn một nửa đối phương đồng ý gán nợ bằng một vài máy móc trong nhà máy. Tính toán xong xuôi thì cũng không có thiệt hại quá lớn, cũng coi như vô cùng may mắn.”Dì út miễn cưỡng nói xong, cố gắng nhẹ nhàng khuyên nhủ cậu, “Tất cả đều ổn rồi, từ hôm nay cháu đừng lo lắng nữa.”

Thế này gọi là không sao ư?

Nhiễm Khải Minh chỉ cảm thấy có một ngọn lửa không tên bị đè nén quá lâu đang phun lên từ trong lồ.ng ngực. Cậu siết chặt tay rồi đập mạnh một cái cạnh đĩa ăn, nếu không phải đang trong nhà hàng, cậu thực sự muốn ném tất cả món ăn và bát đũa trước mắt mình xuống đất.

“Cháu đang làm gì vậy? Đừng như vậy!” Dì út vội vàng vươn tay kiểm tra tay của cậu, thấy tay Nhiễm Khải Minh hơi sưng đỏ, dì ấy đau lòng nói: “Cháu không thể làm tổn thương bản thân mình như thế.”

“Tại sao bà ấy cứ luôn như vậy? Có chuyện gì cũng không nói? Cháu không có quyền biết chuyện của bà ấy sao?”Nhiễm Khải Minh lạnh lùng hỏi, “Hay cháu là gánh nặng của bà ấy? Nếu cháu không được sinh ra thì cuộc sống của bà ấy sẽ dễ dàng hơn, ít nhất cũng không bị người ta đánh.”

“Nếu chị ấy nghe thấy những lời cháu nói, chị ấy sẽ rất buồn.”Dì út nghiêm túc sửa lại lời nói của cậu, “Cháu phải hiểu rõ, cháu được sinh ra trên thế giới này với tình yêu thương và sự kỳ vọng. Cho dù thế nào thì lúc đó bọn họ yêu nhau là thật, và sự ra đời của cháu là kết tinh từ tình yêu của họ.”

“Yêu nhau? Được bao lâu?”Nhiễm Khải Minh hỏi ngược lại, “Có gói khoai tây chiên nào có thời hạn sử dụng lâu không?”

Nói cậu là kết tinh của tình yêu, câu này không buồn cười sao? Có lẽ trước khi mười tuổi, cậu vẫn có thể được an ủi bởi những lời nói dối thiện chí của dì út. Nhưng bây giờ nghe thấy một câu nào đó như “bọn họ yêu nhau” thì cậu cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Dì út vừa luống cuống vừa lo lắng nhìn cậu, nhất thời không biết phải thuyết phục cậu như thế nào.

“Cháu đi đây.” Nhiễm Khải Minh đứng dậy, một tay xách túi xách của mình rồi xoay người đi ra ngoài.

Thế giới bên ngoài nhà hàng bắt đầu được chiếu sáng rực rỡ, tràn ngập hơi người và mùi cơ thể. Một mình Nhiễm Khải Minh đi dạo trên đường, khi đi ngang qua người bán thuốc lá, cậu dừng lại, bỗng nhiên rất muốn mua bao thuốc lá để thử. Khi còn nhỏ, mẹ cậu đã nói với cậu rằng “Ông ấy rất thích hút thuốc, vừa hút thuốc vừa kể chuyện cười cho mẹ nghe”, và sau khi nghe xong, cậu không có chút thiện cảm nào với thuốc lá.

Nhưng hôm nay lại muốn thử, nên cậu dừng lại ở quầy hàng.

Chẳng bao lâu sau có một chàng trai và một cô gái đi đến. Chàng trai thì đeo một loạt bông tai chói mắt, còn cô gái có mái tóc ngắn màu hồng anh đào, chân đi một đôi bốt sành điệu, trên người mang một chiếc áo hai dây màu đen ngắn đến rốn,để lộ vòng eo nhỏ nhắn của mình.

Cô gái hỏi mua một gói thuốc lá từ người bán hàng rong, chàng trai kia đã giúp cô ta trả tiền và giúp cô ta châm lửa. Cô ta thong thả hút thuốc, nghiêng đầu quan sát Nhiễm Khải Minh, ánh mắt không có một chút kiêng dè.

“Anh chàng đẹp trai, cậu thích loại thuốc lá nào?” Hiếm khi gặp phải một gương mặt ưu tú như vậy nên cô gái có chút hứng thú, cô ta nheo mắt hỏi cậu. Tư thế hút thuốc của cô ta rất thành thạo, điếu thuốc mỏng dài được cố định giữa hai ngón tay, giống như cô ta đang đeo một món đồ trang sức vậy.

Ngửi thấy mùi khói ở cự ly gần, Nhiễm Khải Minh khẽ nhíu mày, trả lời lại một câu “Loại nào tôi cũng không thích”rồi rời đi.

Đêm nay là một đêm dài, điện thoại di động của cậu đổ chuông rất nhiều lần. Nhìn thoáng qua thì thấy tất cả cuộc gọi đều là của dì út, cho nên cậu không trả lời. Đột nhiên cậu nghĩ đến ai đó, sau đó mở WeChat ra, ấn vào một ảnh đại diện quen thuộc và trực tiếp hỏi cô: “Chị có ở đó không?”

Ngay lúc này, cậu rất muốn nói chuyện với cô, hoặc là nghe được giọng nói của cô. Cậu muốn tìm một chút hạnh phúc từ cô, cho dù thời gian hạnh phúc ấy có ngắn ngủi, hay cho dù cảm giác đó chỉ là ảo giác thì cậu cũng không quan tâm.

Cậu chỉ muốn nghe giọng nói của cô.