Kỷ Nghiêu ngồi trên xe nghe công an khu vực báo cáo hiện trường.
Nạn nhân là một phụ nữ, bị rạch nát mặt, không còn nhận ra dung mạo, hiện trường đã được bảo vệ.
Khu xử ký rác nằm ở khu đất hoang phía tây thành phố Nam Tuyền, nơi này hầu như không có người dân sinh sống.
Xe cảnh sát và xe pháp y đến hiện trường án mạng, Kỷ Nghiêu bước xuống xe.
Mùi rác lên men khiến bầu không khí tràn ngập một mùi hương khó ngửi, xộc thẳng vào khoang mũi, cộng thêm thời tiết nóng nực càng làm người ta không thể chịu đựng nổi.
Cũng chính vì thế nên xung quanh không có ai đứng xem, chỉ có cảnh sát khu vực và công nhân của khu xử lý rác.
Kỷ Nghiêu kéo đường cảnh giới, chờ nhóm Hàn Tích đi qua anh mới thả xuống.
Thi thể đã được một tấm vải đậy lại, trên tấm vải ấy rách mấy lỗ. Đây là do người phát hiện tử thi giúp che lại.
Kỷ Nghiêu mở tấm vải, khuôn mặt của nạn nhân dày đặc các vết thương, không còn một phần da mặt nào hoàn chỉnh.
Hàn Tích tiến hành nghiệm thi sơ bộ của thi thể, kiểm tra xong quay sang Kỷ Nghiêu báo cáo: “Nạn nhân là nữ, tuổi tác từ 20 đến 30 tuổi, nguyên nhân tử vong là bị nghẹt chết, hung khí nghi ngờ là vớ chân của nạn nhân siết cổ. Vết thương trên gương mặt nạn nhân được gây ra sau khi chết, thời gian tử vong là 8 giờ tối qua đến 12 giờ khuya. Thời gian tử vong cụ thể cần phải chờ báo cáo nghiệm thi mới có thể đưa ra kết luận chính xác.”
“Từ thi ban cho thấy nạn nhân đã được di chuyển, không phải hiện trường án mạng đầu tiên.”
Kỷ Nghiêu gật đầu: “Phiền mọi người rồi!”
Chu Lỵ kiểm tra di vật của nạn nhân, không phát hiện bất thường, cũng không tìm ra được giấy tờ có thể chứng minh được thân phận người chết.
Hàn Tích và Chu Hàm tìm kiếm vật chứng gần đó, bỏ những đồ vật khả nghi tìm được vào túi vật chứng.
Kỷ Nghiêu đứng dậy đi về phía người đã báo án.
Người báo án là một cụ ông phụ trách quản lý khu xử lý rác, Trương Tường vừa lấy lời khai vừa cắm cúi ghi chép những tin tức then chốt.
Ông lão cầm khăn mặt vắt trên cổ lau mồ hôi: “Các anh nói xem mấy tên tội phạm gϊếŧ người tại sao thích vứt thi thể trong đống rác như thế này chứ?!”
Sự thật chính là như vậy, Kỷ Nghiêu không phải lần đầu tiên cùng các anh em đến những khu như thế này. Nơi xử lý rác chồng chất các loại rác thải, thi thể bị che lấp dưới tầng tầng lớp lớp rác thải, có rác thải làm bạn. Không phải hung thủ cảm thấy phiền chán với người chết coi tử thi như một đống rác mà hắn chỉ đơn giản cho rằng thủ tiêu ở đâu chi bằng cứ coi như rác vứt bỏ và quên đi.
Trương Tường: “Xin bác hãy trình bày cụ thể quá trình phát hiện ra tử thi.”
Ông lão trả lời: “Đang ăn bữa trưa muộn, tôi từ phía bên kia đi tới đột nhiên trông thấy trong đống rác lóe lên một cái, còn tưởng rằng ai vô ý làm rớt chiếc nhẫn kim cương, moi ra nhìn thì ra là thi thể.”
Kỷ Nghiêu quay đầu nhìn tử thi nữ dưới đất, tia sáng mà người báo án trông thấy được phát ra từ y phục của nạn nhân.
Trương Tường hỏi tiếp: “Đống rác này được chuyển đến khi nào?”
Ông lão nhớ lại: “Mấy ngày rồi thì phải, tôi không nhớ. Là rác mà, chất tứ lung tung, có phần thì hôm nay, hôm qua, cũng có thể là mấy ngày trước.”
Trương Tường: “Từ tối hôm qua đến hiện tại ông có phát hiện nhân vật nào khả nghi quanh đây không?”
Ông lão suy nghĩ một chút: “Tối ngày hôm qua thì không biết, tôi ngủ. 8 giờ rưỡi sáng nay tôi hình như thấy có người lạ.”
Kỷ Nghiêu ngẩng đầu nhìn camera trên chiếc cột gần đó: “Người đẹp Chu tra giúp tôi xem camera này còn hoạt động không.”
Chu Lỵ kiểm tra xong, lắc đầu: “Đã bị người ta phá hỏng.” Tên hung thủ này cũng khá chuyên nghiệp.
Kỷ Nghiêu chỉ về con đường cái duy nhất dẫn vào khu xử lý rác căn dặn: “Tiểu Diêu, cậu liên hệ phía cảnh sát giao thông điều tra tất cả những chiếc xe khả nghi trên con đường này từ tối hôm qua.”
Thi thể đã được chuyển vào túi đựng xác, cho lên xe.
Hàn Tích đứng bên cạnh xe tháo khăn tay bỏ vào trong túi, quay sang Kỷ Nghiêu: “Tôi luôn cảm giác chiếc áo đầm vàng nhạt của nạn nhân mặc trên người này khá quen, hình như đã từng thấy ở đâu đó.”
Kỷ Nghiêu gật đầu: “Ừm, em đã từng trông thấy, đó là quần áo của Đàm Lâm.”
Hàn Tích lúc này mới nhớ ra tối hôm qua cô đọc một tin bát quái của Đàm Lâm, đối tượng trong scandal này chính là vị Kỷ tổng ở trước mắt cô đây.
Hàn Tích hỏi: “Nạn nhân… Không phải là Đàm Lâm đó chứ?”
Kỷ Nghiêu lấy di động gọi cho Đàm Lâm một cuộc, vẫn không thể liên lạc được như trước: “Chỉ còn duy nhất một khả năng này, quay về Cục Cảnh Sát thành phố thông báo người nhà đến nhận diện xem sao.”
Trở lại cảnh cục, thông báo mẹ của Đàm Lâm đến nhận diện. Lo người nhà không chịu được đả kích nên không dám mở khuôn mặt đã bị phá nát của nạn nhân, nhưng mẹ của Đàm Lâm vẫn nhận ra được đây là con gái của bà, ngất ngay tại chỗ và sau đó được đưa đến phòng cấp cứu của cảnh cục.
Khi bà Đàm tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là chỉ chứng hung thủ, vừa khóc vừa réo gọi: “Chính là tên Lâm Trung Dương, nhất định là tên khốn vô kiêm sỉ ấy đã gϊếŧ chết con gái tôi, nó cùng thứ đàn bà kia thông gian.”
Triệu Tĩnh Tĩnh đưa ly nước cho bà Đàm: "Dì à, dì nói chậm một chút, ai là Lâm Trung Dương?”
Mẹ Đàm Lâm lau nước mắt: “Lâm Trung Dương là bạn trai của con gái tôi, tối hôm qua Lâm Lâm gọi cho tôi vừa khóc vừa kể nó bắt gặp tên khốn đó đang ở cùng người phụ nữ khác ngay trong căn hộ tân hôn của hai đứa.”
Triệu Tĩnh Tĩnh: “Dì có thể cho biết thời gian cuộc gọi là khi nào không, chuyện này rất quan trọng trợ giúp phá án.”
Mẹ Đàm Lâm lấy di động ra nhìn: “8 giờ 50 phút tối qua.”
Triệu Tĩnh Tĩnh an ủi bà ấy thêm vài câu rồi nhờ một cảnh viên nữ đến chăm sóc bà ấy. Kỷ Nghiêu đọc bản khẩu cung rồi lập tức cho người mời Lâm Trung Dương đến Cục Cảnh Sát thành phố.
Lâm Trung Dương chính là người bạn trai tám năm mà Đàm Lâm hay nhắc đến, có người nói quan hệ của hai người bọn họ rất tốt, rất tình cảm, đồng cảm cộng khổ.
Anh ta khá cao, nhưng xét về ngoại hình và khí chất hơi chênh lệch với một ngôi sao như Đàm Lâm. Anh ta chỉ là một quản lý bán hàng, tiền lương bình thường, không thể so sánh được với Đàm Lâm. Căn hộ của bọn họ cũng là do Đàm Lâm bỏ tiền mua.
Lâm Trung Dương ngồi ở phòng thẩm vấn, qua điện thoại anh ta biết được tin Đàm Lâm đã chết, lúc đầu anh ta không tin nhưng rốt cục cũng đành phải chấp nhận sự thật. Anh ta ôm đầu, vẻ mặt cực kỳ đau khổ.
Kỷ Nghiêu ngồi trên chiếc ghế đối diện: “Theo như mẹ của Đàm Lâm cho biết khi Đàm Lâm còn sống có nảy sinh tranh cãi với anh, anh có thể cho chúng tôi biết nguyên nhân vì sao hai người cãi nhau không?”
Nhắc đến chuyện này Lâm Trung Dương đầy hối hận, viền mắt đỏ au, giọng nghẹn ngào: “Tôi có lỗi với Lâm Lâm, là tôi đã hại cô ấy.”
Kỷ Nghiêu: “Được, vậy nói cho tôi nghe anh hại chết cô ấy như thế nào?”
Lâm Trung Dương ngẩng đầu: “Tôi không gϊếŧ người!”
“Tối qua, Lâm Lâm bắt gặp tôi ở cùng một người phụ nữ khác, chúng tôi có ầm ĩ vài câu sau đó cô ấy bỏ đi. Tôi gọi cho cô ấy mấy cuộc nhưng không gọi được, tôi cho rằng cô ấy không muốn nhận được điện thoại của tôi nên không báo cảnh sát, ngờ đâu…”
Kỷ Nghiêu cười lạnh một tiếng: “Anh cũng rất được đó, dám đem người phụ nữ khác về căn hộ tân hôn của mình.”
Lâm Trung Dương biện giải: “Tôi và người phụ nữ ấy không có cảm tình, là do tôi nhất thời hồ đồ.”
Kỷ Nghiêu đập bàn, anh ghét nhất loại đàn ông đê tiện như thế này, lại càng cảm thấy oan ức cho Đàm Lâm: “Tôi không rảnh ngồi đây nghe anh sám hối, nói thẳng vụ án, tối hôm qua sau khi Đàm Lâm bỏ đi anh đi đâu, có chứng cứ chứng minh hay không.”
Lâm Trung Dương: “Tôi đuổi theo cô ấy ra ngoài nhưng không tìm được, tôi quay về nhà chờ cô ấy không đi đâu hết, camera của tòa nhà có thể quay lại được.”
Kỷ Nghiêu: “Camera chỉ cho thấy anh từng ra ngoài tìm Đàm Lâm, không chứng minh được sau đó anh có lén lút ra ngoài gϊếŧ chết Đàm Lâm hay không.”
Nhìn vẻ mặt giận dữ của vị đội trưởng trước mắt mình, Lâm Trung Dương bèn đưa mắt nhìn Trương Tường đang ngồi bên cạnh.
Bình thường khi cùng Kỷ Nghiêu lấy lời khai, Trương Tường không dám hó hé sợ hỏi sai trọng điểm, nhưng bây giờ là thời điểm anh ấy nên lên tiếng: “Người phụ nữ ở cùng anh tối qua có thể chứng minh không?”
Lâm Trung Dương ngẫm nghĩ một lát: “Cô ấy không tiện ra mặt.”
Kỷ Nghiêu ngồi trên ghế xoay xoay cây bút trên tay, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Trung Dương, tựa như muốn nhìn thấu con người này.
“Tình nguyện gánh tội gϊếŧ người cũng nhất quyết không dám khai tên người phụ nữ kia ra đúng không?” Kỷ Nghiêu cười cười, miệng trào phúng: “Lâm Trung Dương, cậu giỏi lắm.”
Lâm Trung Dương cúi gằm đầu, cực kỳ xấu hổ, ấp úng nửa ngày vẫn không thể nói ra.
Kỷ Nghiêu thả cây bút xuống bàn, đứng lên, hai tay chống lên bàn: “Để tôi đoán nhé.”
Trương Tường nhìn đội trưởng, trong lòng tự hỏi phải chăng đội trưởng đã đoán được hay vẫn chỉ là lừa người???
Kỷ Nghiêu nói ra một cái tên, Lâm Trung Dương ngẩng đầu, tròn mắt ngạc nhiên: “Anh… Làm sao anh biết?”
Trương Tường cũng tròn xoe mắt.
Lâm Trung Dương biết không thể giấu diếm, bèn khai nhận sự thật: “Tầm một tuần trước, cô ta đến cửa hàng của tôi mua xe, đích thân tôi ra tiếp đón. Sau đó chúng tôi cùng nhau ăn một hai bữa cơm, rồi quen thân. Cô ta chủ động câu dẫn tôi. Tối ngày hôm qua là lần đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, cả đêm. Ba bốn giờ sáng cô ta mới rời đi.”
Trương Tường: “Là ba giờ hay bốn giờ?”
Lâm Trung Dương ấn huyệt thái dương, “Ba giờ rưỡi, lúc đó tôi có nhìn đồng hồ gọi điện thoại cho Lâm Lâm.”
Ánh mắt Kỷ Nghiêu lóe lên một tia do dự, rồi hỏi thẳng: “Cậu thật là giỏi, bị bạn gái bắt gian tại trận mà có thể quay lại ngủ với nhau được, một đêm mấy lần?”
Câu hỏi này có hơi lạc đề và to gan, Trương Tường sợ không dám lên tiếng, trong lòng thầm cầu khẩn đừng để Cục trưởng Thái nghe được.
Lâm Trung Dương đánh chết cũng không nghĩ được sẽ bị hỏi vấn đề này, anh ta sượng chín mặt không biết trả lời thế nào, đành phải đáp: “Vâng, là cô ta câu dẫn tôi.”
Nói xong anh ta ngẩng đầu nhìn Kỷ Nghiêu: “Cảnh sát, anh cũng là đàn ông, chắc anh hiểu.”
Kỷ Nghiêu không kiêng nể: “Đừng so sánh tôi với cậu, cậu không xứng đáng.” Anh ta thật sự không xứng đáng với tình cảm của Đàm Lâm. Người đàn ông Đàm Lâm đã dành yêu thương suốt tám năm mà là loại đàn ông bỉ ổi thế này đây.
Sau khi kết thúc thẩm vấn, Lâm Trung Dương bỗng nhiên nhớ ra, nói từ phía sau lưng Kỷ Nghiêu: “Tôi nhớ ra anh, anh là bạn học cấp ba của Lâm Lâm, có thời từng yêu nhau. Tối hôm qua hai người có ăn cơm cùng nhau, trên tin giải trí chụp được tấm ảnh của hai người.”
Không riêng gì Trương Tường mà Triệu Tĩnh Tĩnh và Chu Lỵ đang ngồi ở phòng quản lý cũng ngẩn người.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự chợt dừng bước, hai mắt Lâm Trung Dương sáng lên, tựa như tóm được phao cứu mạng có thể biện minh cho hành vi quá trớn của bản thân, mở miệng nói không biết cân nhắc: “Anh chính là tình nhân của Đàm Lâm, là anh đã gϊếŧ chết cô ấy.”
Kỷ Nghiêu quay đầu nhìn một con người xấu xa dơ bẩn trước mắt mình.
Kẻ tình nghi đưa ra nghi vấn với cảnh sát phá án, theo trình tự Kỷ Nghiêu phải chứng minh được nghi điểm của mình mới có thể tiếp tục tham gia phá án.
“Tôi có người chứng minh không có mặt ở hiện trường.” Kỷ Nghiêu nhìn Trương Tường: “Mời pháp y Hàn đến đây.”