Chương 8: Cái Lỗ Này Nhỏ Như Vậy, Cả Ngón Tay Ăn Cũng Khó Khăn.

Nhưng Sở Văn Tuyên lại như không nghe thấy lời cầu khẩn của mỹ nhân, động tác nhào nặn ở hai tay càng ngày càng mãnh liệt, hắn nhìn chằm chằm vào hoa huyệt không chớp mắt, hung hăng chơi đùa, nhìn xem âm thần đáng thương bị chơi đến sưng đỏ lên, bất lực không thể bảo vệ nhụy hoa được nữa, run rẩy mở ra, để lộ hoa tâm chỉ có một lỗ nhỏ và âʍ ѵậŧ nhỏ tròn xoe như hạt thịt ngọc.

" Ưm ưʍ......" Dĩ Trân bị tay hắn làm cho thừa nhận từng đợt kɧoáı ©ảʍ xông lên đầu, thứ cảm giác lạ lẫm lại kí©h thí©ɧ này khiến cho nàng sợ hãi, thân thể dường như không thể kiểm soát được nữa, các giác quan của toàn thân đều tập hợp ở chỗ nào đó, nàng thậm chí còn nhận ra được mỗi một động tác của nam nhân khi hắn xoa nhẹ hoặc nhấn mạnh một cái.

Nàng muốn đẩy bàn tay đang tác oai tác quái trên người nàng ra, nhưng cánh tay lại chỉ có thể bất lực vung vẩy trong không trung, lại bởi bị bịt mắt, thân thể đang nằm trong tay nam nhân, cố gắng cỡ nào cũng không thể chạm vào được cơ thể của nam nhân.

" A a ...... Ngươi đừng chạm vào ta! Ngươi tránh ra mau lên!" Dĩ Trân cố gắng nhẫn nhịn cái cảm giác khó chịu dưới thân, tay siết chặt thành quả đấm, dữ dằn quát hắn, dùng cả tay cả chân muốn vùng vẫy đứng dậy.

Tính tình tiểu thư ngày trước của nàng được xuất ra vài phần, cho rằng bản thân rất đáng sợ, rất có quyền uy, thế nhưng giọng nói kia lại lo lộ ra run rẩy, lại bởi vì lần đầu tiên nếm được mùi vị khi bị xoa nắn, kɧoáı ©ảʍ làm chảy nước mắt. Bên trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, âm thanh này chui vào trong lỗ tai của nam nhân lại trở thành âm thanh của một bé mèo con xù lông phát cáu, dơ hai móng vuốt về phía chủ nhân, yếu ớt lại nhỏ bé, điều này đã khơi dậy ham muốn chinh phục sâu thẳm trong lòng nam nhân.

Sở Văn Tuyên đè ép lại bắp chân đang dãy dụa của nàng, nóng nảy kéo đai lưng ra, nắm lấy hai tay nàng trói lại cột vào lan can đầu giường, trông giống như hắn đang bức bách một tiểu nương tử nhà lành không muốn chịu nhục, liều chết không theo.

Hắn cười nhạo một tiếng, cúi người, kề sát đôi môi mỏng của mình vào vành tai đỏ ửng của nàng, nói: thích dùng sức mạnh? Nhưng ngày hôm nay gia không có kiên nhẫn để chơi đùa với ngươi, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn một chút, nếu không chịu đau cũng chỉ có chính ngươi mà thôi ."

Giọng nói của hắn khàn khàn nhuốm đầy du͙© vọиɠ, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Dĩ Trân. Cảm giác nhồn nhột khiến cơ thể nhạy cảm của nàng lại run lên, vành tai nhỏ nhắn lại đỏ bừng lên.

Ý thức được hắn đang xuyên tạc ý của mình, Dĩ Trân càng thêm xấu hổ giận dữ, cứng cổ nói: " Ta không có! Ngươi a ......"

Hắn đột nhiên đẩy ra hai cánh hoa mềm mại, hai ngón tay sờ vào viên trân châu nhỏ, cố ý liên tục lay lay, chỉ gặp chiếc eo tinh tế nhỏ nhắn của mỹ nhân cong lên, tạo thành một vòng cung xinh đẹp, ở trong không trung run rẩy hai lần lại rơi xuống giường, cả thân thể mềm nhũn, miệng thơm khẽ nhếch, từng tiếng từng tiếng rêи ɾỉ vừa rồi nhẹ nhàng mà bất lực, hiển nhiên đã sướиɠ đến nỗi thất thần.

Ta còn không trị được tiểu yêu tinh này sao.

Sở Văn Tuyên nhếch miệng lên cười lạnh, hai ngón tay khép lại bao trùm lên viên trân châu nhỏ, dùng phương thức vê tròn lặp đi lặp lại, viên thịt nhỏ mềm non yếu ớt đáng thương bị bàn tay thô ráp kén của hắn mài đến không chịu nổi, sưng đỏ như có thể nhỏ ra máu.

"A a...... Đừng làm như vậy......" Dĩ Trân sao có thể chịu được thủ pháp điêu luyện có kỹ xảo của hắn, chỗ kia lại cực kỳ mẫn cảm, bụng dưới càng ngày càng ê ẩm căng căng khó nhịn, dường như có thứ gì muốn từ sâu bên trong lao ra.



Nàng bất lực tiếp nhận, cắn môi không để cho những âm thanh khẽ ngâm xấu hổ phát ra từ miệng mình.

" Buông ra! Không cho phép cắn! Kêu lên đi!" Nam nhân rất không hài lòng, âm thanh dễ nghe như vậy mà áp chế đi rất đáng tiếc.

Hắn dùng một tay bóp lấy cằm mỹ nhân, mỹ nhân chịu đau chỉ có thể buông ra cánh môi, phát ra một tiếng chói tai, thanh âm kia không phải là dùng hết lực hết lên, mà là âm thanh trời sinh đã câu người dễ nghe.

Động tác xoa nắn trên tay không ngừng tăng tốc, tiếng rêи ɾỉ của mỹ nhân cũng càng ngày phát ra lanh lảnh cao. Cuối cùng, mắt thấy mỹ nhân sắp đạt tới đỉnh dục niệm, Sở Văn Tuyên bỗng nhiên bóp âm đế, mỹ nhân vừa đau vừa thoải mái, rốt cuộc khống chế không nổi, phát ra tiếng rêи ɾỉ thật dài, thân thể như không còn là của mình.

Một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ " phụt phụt" từ trong hoa huyệt bắn ra, làm ướt đẫm cả bản tay lớn của nam nhân, dọc theo khe mông chảy xuống giường, chăn nệm ướt một mảng lớn, mùi hương da^ʍ mỹ tỏa ra.

Sở Văn Tuyên nhìn xem miệng nhỏ của mỹ nhân thất thần mà mở ra, hai cánh hoa cũng sưng đỏ đến không khép lại được, lộ ra bên trong miệng nhỏ có chút mở ra, , như đang mời người đi vào tìm tòi khám phá. Hắn chà xát đầu ngón tay đang dính đầy nước, nói một câu tán thưởng " Nước nhiều thật".

Hắn còn chưa đi vào nữa, chỉ dùng ngón tay sờ bên ngoài đã khiến nàng cao trào phun một đống nước, đúng là quá mẫn cảm.

Dĩ Trân còn đang chìm đắm trong cao trào chưa tỉnh hồn lại. Đó là một loại cảm giác nàng chưa bao giờ cảm nhận qua, cực hạn kɧoáı ©ảʍ, tê dại, kí©h thí©ɧ mê đắm tâm trí nàng, tựa hồ hồn phách phải bay ra khỏi cơ thể, theo gió bay đến tận chín tầng mây cao. Trước mắt nàng là một mảng trắng bóng, sương mù mênh mông, trong chốc lát lại có pháo hoa nở rộ, "tách" một tiếng nổ ra những đốm lửa hoa rực rỡ nhất.

Hắn vẫn không chịu cứ như thế mà buông tha nàng.

Đáy mắt hắn nóng rực, nhìn chằm chằm vào miệng nhỏ kia, đầu ngón tay chọc chọc, để đầu ngón tay dính lấy dâʍ ŧᏂủy̠ trơn bóng của nàng, đưa vào.

Bên trong quả thực là chặt khít đến không thể vào, cứ việc mỹ nhân vừa mới trải qua một đợt cao trào, trong huyệt ấm áp trơn ướt. Nhưng hắn mới chỉ thăm dò vào một đốt ngón tay đã bị bao bọc chặt chẽ, không thể tiến vào thêm nữa.

cái lỗ này nhỏ như vậy, cả ngón tay ăn cũng khó khăn, nếu dùng súng thật đạn thật ra trận, sao nàng có thể chịu được.