Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trấn Nhỏ

Chương 61: Biển ký ức

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tôi không biết."

Cậu đã bị cuốn sâu vào vấn đề của cô, giống như ngỡ ngàng bước vào một thế giới lạ thường.

Nhưng do đã có kinh nghiệm từ trấn nhỏ, trước bất cứ người hay hoàn cảnh nào, bất cứ sự kiện gì, cậu đều luôn đặt ra nghi vấn.

Nếu cậu không phải là Faun Clark thì người đó là ai?

"Chúng tôi đã có một cuộc tranh luận gay gắt và cho rằng chỉ có một khả năng." Miranda nói, "Khi đối tượng gia nhập không gian trấn nhỏ, các thiết lập ban đầu bởi máy tính cung cấp là ngẫu nhiên, nhưng do truy cập dây thần kinh nơ ron, hệ thống sẽ tự động chọn đọc một phần dữ liệu não làm giá

trị tham chiếu."

"Dữ liệu gì?"

Miranda khẽ thở dài, như thể đang phải giải một câu đố hóc búa: "Nếu giải thích sẽ rất lằng nhằng, thật khó để tôi giảng giải cho anh mà không sử dụng

bất kỳ thuật ngữ chuyên môn nào. Nhưng cũng hên là chúng ta vẫn có biện

pháp. Anh có thể hiểu nôm na là siêu máy tính đọc được những giấc mơ của anh."

"Giấc mơ?"

"Lấy ví dụ, anh hẳn còn nhớ đầu bếp tại nhà hàng Magic Hand."

"Hả, Bonard. Tôi nhớ cơm gà anh ấy làm, tay nghề của anh ấy rất khá."

"Nhưng thực tế anh ta không phải là một đầu bếp giỏi, có thể anh ấy nấu được

một bữa ăn ngon cho anh, nhưng nó không đủ để mở một nhà hàng. Giải

thích như vậy chắc anh sẽ dễ hiểu hơn, trấn nhỏ là nơi mọi người nhận

thức giấc mơ của mình, hơn nữa không bị ràng buộc bởi quy tắc pháp lý,

vì thế mong muốn của mọi người có thể được bộc lộ một cách tự nhiên hơn. Thực hiện những thí nghiệm như vậy trong thực tại sẽ dẫn đến nhiều

tranh cãi về mặt đạo đức, việc có không gian ảo sẽ khiến mọi chuyện đơn

giản hơn nhiều, hệ thống siêu máy tính cũng có thể cho chúng tôi thu

thập dữ liệu dễ dàng và chính xác."

"Các người đã tạo ra một địa ngục."

"Vâng." Miranda cảm thán, "Nhưng ngay cả trong địa ngục vẫn có hoa hồng và ánh nắng, không phải sao?"

"Vậy ước mơ của tôi là gì? Trở thành Faun Clark?" Cậu cau mày, "Tôi không thể nhớ hắn là ai."

"Ông ấy có một vị trí rất quan trọng trong tim anh, thậm chí có thể nói là

tấm gương của đời anh. Ý niệm "Trở thành ông ấy" xếp trên tất cả các mục tiêu khác, vì vậy khi anh tiến vào trấn nhỏ, anh đã đồng hóa thân phận

với ông ấy." Miranda nói: "Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của chúng tôi. Dù sao thì không có tình huống nào tương tự trong 149 đối tượng còn

lại, cùng lắm là họ chỉ tạo ra một lượng nhỏ thông tin cá nhân sai lệch, chẳng hạn như tuổi tác, đó là một tham số không cố định. Trên lý

thuyết, đối tượng có thể xuất hiện ở mọi lứa tuổi mà họ đã trải qua,

nhưng tên họ, giới tính và tính cách sẽ không thay đổi, vì vậy anh ta

vẫn sẽ là anh ta và không trở thành người khác. Tuy nhiên đây là lần thử nghiệm đầu tiên, chúng tôi không có đủ mẫu dữ liệu, cần thêm dữ liệu

thí nghiệm mới có thể tiến hành phân tích và đưa ra kết luận chính xác."

"Khi nào tôi sẽ lấy lại trí nhớ?"

"M7X đang dần phục hồi trí nhớ theo tình trạng thể chất của anh. Tốc độ phục hồi của mỗi người sẽ khác nhau, nhưng tôi hứa xuyên suốt cuộc trò

chuyện của chúng ta, anh sẽ từ từ nhớ về mọi thứ." Miranda nói, "Sau

cuộc trò chuyện, chúng tôi sẽ giúp anh xóa ký ức về trấn nhỏ, bao gồm cả cuộc trò chuyện của chúng ta vào lúc này, để tránh một số ký ức xấu ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh."

Cô lật một trang giấy, mỉm cười nói, "Chi bằng chúng ta hãy thảo luận về kết quả kiểm tra của anh, thế nào?"

Cậu chẳng ừ hử gì.

"Đánh giá anh nhận được rất tốt. Mặc dù kết quả cuối cùng vẫn cần phải xét

duyệt, có thể thấy rằng anh có tất cả mọi phẩm chất của một cảnh tham ưu tú. Dũng cảm, kiên cường, quyết đoán, tốt bụng, thông tuệ, phân minh,

đối mặt với tình huống hiểm nguy và khốn khó vẫn không mất sự lạc quan

dí dỏm, cái này không cách biệt lắm với anh trong thực tế. Tất nhiên,

cũng có một số bí ẩn thậm chí ngay cả anh cũng chưa từng khám phá. Chẳng hạn như, khuynh hướng đồng tính luyến ái."

Cuối cùng cậu cũng cho cô một cái nhìn.

"Thời gian trấn nhỏ không giống với thế giới thực. Để quan sát toàn bộ quá

trình, các nhà nghiên cứu đã phải vào hệ thống, chỉ là không có hình

tượng vật lý." Miranda nói, "Hãy yên tâm, xu hướng tìиɧ ɖu͙© sẽ không ảnh hưởng đến đánh giá đầu vào của anh, khi nộp văn bản báo cáo chúng tôi

sẽ xóa hết tất cả nội dung và video liên quan đến quyền riêng tư, các

nhân viên nghiên cứu tham gia thử nghiệm đều sẽ ký một thỏa thuận bảo

mật rất nghiêm ngặt."

Nói xong, cô đợi một lát, phản ứng của cậu liền trở lại lạnh nhạt.

Cô đành phải nói tiếp: "Tin tốt nhất là dù tình huống có khắc nghiệt đến

mức nào, anh đã không gϊếŧ một ai cả. Điều này rất quan trọng, không

gϊếŧ người sẽ càng được đánh giá cao trong các tiêu chí đánh giá. Trong

thử thách đối đầu với sức mạnh uy lực trấn nhỏ, anh đã thể hiện năng lực phân tích và phán đoán logic tuyệt vời, hành động dẫn dắt Người Du Hành rời đi thể hiện khả năng lãnh đạo xuất sắc. Rất đặc sắc. Tranh cãi duy

nhất có lẽ là những gì anh đã làm cho Jody Winston. Tuy nhiên không cần

lo lắng, nhóm pháp lý cuối cùng sẽ phân tích xem hành vi này có phải là

phòng vệ chính đáng hay không. Còn có... "

"Đủ rồi," Cậu nói, "Tôi không quan tâm kết quả kiểm tra là gì. Tôi chỉ muốn biết Lukes ở đâu. Anh ấy cũng chỉ là một đổi tượng bình thường ư? Tôi

và anh ấy vốn không biết nhau, tất cả các liên hệ chỉ tồn tại trong trấn nhỏ thôi sao? Sau khi kiểm tra hoàn tất anh ấy sẽ được xóa tất cả những ký ức về trấn nhỏ, và tôi không còn mối liên hệ nào nữa?"

Miranda cục cựa cơ thể trên ghế tựa. Ghế của cô không thoải mái bằng ghế của

cậu, nhưng tâm trạng của cô luôn bình tĩnh và ôn hòa, hợp nhất với căn

phòng thư thái này.

"Trường hợp của Lukes và vụ án sát nhân Wednesday là cái tôi muốn nói tiếp

theo, nếu anh muốn bỏ qua phần trước, được thôi. Tôi chỉ đang làm theo

quy trình, xin hãy hiểu cho." Miranda nhẹ nhàng nói, "Tôi có thể hiểu

anh đang lo lắng, bởi vì nó thực sự là đoạn tình cảm đẹp đẽ và đáng trân trọng, bất kể ai đánh mất nó, nó sẽ là một điều đáng tiếc. Trái với

quan ngại của anh, Lukes không phải là một đối tượng bình thường, mối

liên hệ giữa hai người không chỉ ở trong không gian ảo trấn nhỏ. Mặc dù

tôi không biết rõ về anh ta, tôi nghĩ anh ta có thể đã yêu cầu tham gia

bài kiểm tra này vì anh ta quan tâm đến anh."

"Vì tôi?"

"Vâng."

"Tại sao?"

"Anh ấy nghĩ rằng có nguy cơ khi tham gia cuộc thử nghiệm này." Miranda nói, "Chúng tôi đã trao đổi riêng với anh ấy, sau khi hiểu đầy đủ nội dung

bài kiểm tra, anh ấy đã yêu cầu tham gia thử nghiệm với anh. Nguy cơ của việc này là một khi thông tin bên ngoài bị chặn, trong môi trường khép

kín của trấn nhỏ, một số tính cách tiêu cực ẩn kín sẽ được bộc lộ. Đây

có thể chẳng nhằm nhò gì đối với các đối tượng thông thường, nhưng đối

với anh ta, nó có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ấy."

"Sự nghiệp của anh ấy?"

"Anh ấy là một cảnh sát điều tra đang nhậm chức."

"Lukes... Cảnh tham?"

"Để có thể tham gia thử nghiệm, anh ấy đã yêu cầu cục cảnh sát viết thư

giới thiệu cho anh ấy, vì vậy chúng tôi sẽ nộp báo cáo thử nghiệm cuối

cùng cho cấp trên của anh ta." Miranda nói, "Vào giây phút cuối cùng đó, chúng tôi gần như cho rằng anh ấy muốn gϊếŧ Jody. Tôi tin hẳn sẽ có

trường hợp như vậy xảy ra trong thực tế, nếu trong khốn cảnh bất công

hoặc nếu người thân bị tổn thương, liệu có nên tuân thủ các nguyên tắc

của chính mình hay không, kết quả này đoán trước được."

"Anh ta sẽ không gϊếŧ người."

"Anh ta không gϊếŧ người, hơn nữa anh ta đã thể hiện được một khía cạnh khác với bản thân mình ở thực tại. Tôi có nói quá nhiều về anh ta không?

Theo lý mà nói, sẽ không có sự liên kết nào giữa các đối tượng tham gia, nhưng mối quan hệ của hai người rất đặc biệt, tôi không thể không tán

ngẫu với anh một chút về anh ấy."

"Thân phận Sứ Giả của Lukes chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?" Cậu thắc mắc, "Các người đã tạo ra một ký ức khủng khϊếp đến vậy cho anh ta,

thật khó để tôi tin vào tính công bằng và hợp lý của bài kiểm tra này."

"Công bằng và hợp lý?" Miranda bật cười. "Ta đã đề cập rằng chúng tôi cần hai thứ này bao giờ? Ký ức về trấn nhỏ là để cho các đối tượng trải nghiệm

những sự kiện mà họ chưa từng trải qua hoặc sẽ không trải qua trong đời. Giống như chiếc ghế anh bây giờ đang ngồi, M7X biết giới hạn tinh thần

của mỗi đối tượng, một khi phát hiện dấu hiệu không thể chịu nổi, nó sẽ

chấm dứt ngay lập tức. Tuy nhiên, tôi cũng không phủ nhận sự ác nghiệt

của nó."

Khuôn mặt luôn mỉm cười tăng thêm phần nghiêm túc, cô hỏi cậu: "Lẽ nào thế giới thực không tàn khốc sao?"

Cậu không thể phủ nhận, bởi cậu bỗng dưng có cảm giác mình dự đoán được những gì cô sẽ nói tiếp theo.

"Sát nhân Wednesday đã bị buộc tội gϊếŧ không chỉ một người phụ nữ, nhưng

chỉ có hộp sọ nữ đào ra từ sân là bằng chứng xác thực." Miranda cho cậu

xem một tập hồ sơ toàn là ảnh.

Đó là những bức hình chụp nhiều phụ nữ đa dạng về ngoại hình và chủng tộc. Tất cả họ đều đã chết, nhưng một số bị Wednesday sát hại, một số thì

không.

"Tất cả chúng ta

đều biết hắn không thể tự mình gϊếŧ nhiều người đến thế, chưa kể vài vụ

xảy ra ở các địa điểm khác nhau gần như cùng một lúc." Cô quan sát phản

ứng của cậu.

Mắt cậu rơi vào một trong những bức ảnh.

Cậu vẫn vô cùng hoang mang với cái từ "bộ não", ấy vậy mà đột nhiên dường

như có một vùng biển cuộn sóng trong tâm trí cậu, xô dạt những hạt cát

ký ức vào bờ, bồi đắp lên nhau, ẩn dưới cát từ rất lâu là sự thật bị

lãng quên.

"Cô ấy là Anna Joyce."

"Vâng, tôi nhớ."

"Câu chuyện anh kể với Lukes trong trấn nhỏ không phải thật. Đó không hoàn

toàn là trải nghiệm cá nhân của anh, vì vậy có rất nhiều chi tiết sai,

bao gồm cả tên của mẹ anh."

"Tôi chưa từng đề cập đến tên của bà ấy."

"Chúng tôi thấy rằng anh đã nhầm lẫn các nạn nhân nữ trong các vụ gϊếŧ người

hàng loạt khác với vụ án sát nhân Wednesday, có lẽ anh đã cố tình tránh

cái tên này, tình cảm của anh dành cho bà ấy quá mạnh mẽ. Bà ấy sẽ phá

hỏng thân phận tự xây dựng của anh, khiến anh nhớ ra những chuyện chính

xác hơn. Điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình kiểm tra, cái

mà chúng tôi không mong muốn. Tôi không muốn làm tổn thương cảm xúc của

anh, có một số chuyện cho dù chính anh tạm thời không có ấn tượng, khi

ký ức phục hồi, nó sẽ tiếp tục tồn tại trong cuộc sống của anh. Anh có

thể coi đây là một bài kiểm tra không thiện ý, tham gia thử nghiệm là

một hành vi "tự nguyện" mà anh buộc phải làm, nhưng xin hãy tin rằng

cuộc trò chuyện hiện tại của chúng ta không độc hại, tôi chỉ muốn giúp

anh."

"Tôi là cậu bé đó." Cậu nhìn vào ánh sáng trên đỉnh đầu nói, "Đúng chứ?"

"Đúng vậy. Đây là một sự kiện quan trọng mang tính ảnh hưởng đến anh. Khi chờ đợi phiên tòa xét xử, "Wednesday" tỏ ý sẵn sàng thừa nhận án xác chết

nữ trong trang trại khai thác gỗ, đổi lại, hắn yêu cầu được gặp riêng

anh. Nhưng lúc đó anh chỉ mới bảy tuổi, cho nên trong cuộc gặp anh đã

đồng hành cùng cảnh sát. Anh có còn nhớ những gì hắn nói với bạn không? "

Sóng cuốn trôi cậu, cát ngày càng nhiều. Trong tâm trí cậu, cậu bé kia bước trên bãi cát ký ức, lưu lại dấu chân khó phai mờ.

"Hắn nói tôi là một hắn khác."

"Trên một phương diện nào đó, anh quả thực có vài điểm tương đồng với hắn.

Trước mặt người khác, biểu hiện chân thành của Wednesday giúp hắn dễ

dàng chếm được lòng tin hơn, do đó sẽ thuận tiện hơn khi xâm nhập vào

nội tâm nạn nhân và đùa bỡn họ, quay họ trong lòng bàn tay. Anh đương

nhiên không phạm tội như hắn, nhưng tài năng và kiến

thức nghiệp vụ

của anh đang giúp anh thao túng người khác. Đây không hẳn là điều xấu,

thực tế là anh thực sự làm đối thủ thay đổi suy nghĩ của mình."

"Vì vậy cô nghĩ rằng tôi sẽ thành một hắn khác?"

Miranda nhìn cậu, dường như đang nghiêm túc nhìn vào trái tim cậu.

"Tôi nghĩ rằng trải nghiệm của anh trong thời thơ ấu có thể để lại một cái

bóng suốt đời, và nó cũng có thể kí©h thí©ɧ ham muốn phạm tội sau khi

trưởng thành. May mắn chính là, trong giai đoạn quan trọng nhất anh đã

nhận được sự chăm sóc tốt nhất. Mẹ anh tuy độc thân, nhưng xuyên suốt

bảy năm nuôi nấng anh đã dành cho anh một tình yêu tuyệt vời, trong giai đoạn then chốt tám đến mười hai tuổi, cha nuôi của anh đã đong đầy cho

anh tình yêu của một người cha và sự giáo dục tốt để biến anh thành một

người tốt và xuất sắc. "

"Cha nuôi của tôi?"

"Bây giờ anh có thể nhớ được bao nhiêu?"

Cậu hồi tưởng, từ từ đào

cát khai quật kho báu quý giá nhất.

"Faun Clark là cha nuôi của tôi."

"Đồng thời cũng là cảnh sát điều tra chịu trách nhiệm cho vụ án sát nhân

Wednesday. Cho đến nay chúng ta vẫn không biết tại sao kẻ gϊếŧ người

hàng loạt số IQ ngất ngưỡng, lạnh lùng và tàn nhẫn này lại tiếp cận con

trai của nạn nhân và cố gắng thực hiện hành vi tàn ác, cuối cùng bị bắt

giữ. Hễ tra hỏi tới đây, tên sát nhân thanh lịch mà điên cuồng đó đều lộ một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Chính

cảnh tham Faun đã cứu anh khỏi khốn cảnh tàn ác đó, đồng thời chính thức nhận nuôi anh một năm sau. Gia đình mới của anh thật xứng danh gia đình cảnh sát, Faun Clark có một cậu con trai bằng tuổi anh."

"Lukes." Cậu nhớ lại, nước mắt trượt dài khỏi khóe mi, cậu đưa tay lên nhẹ nhàng quệt đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »