Chương 10

Động tác của cậu cũng không hề nhẹ tay.

Dụ Nhiên nói:"Tôi chưa từng có ý định gì với cậu, cũng không muốn nghĩ sẽ quản chuyện của cậu, huống chi tôi cũng chẳng có tư cách để quản, chỉ là dì Tống lo lắng cho cậu nên tôi mới truyền đạt đến một chút thôi."

Có lẽ là nhắc đến bọn họ nên thái độ của Tống Liệt càng lạnh hơn:" Nếu là vì bọn họ nói thì tôi càng không cần."

Dụ Nhiên chậm rãi nhặt chiếc ô dưới đất lên, phủi nhẹ vết bẩn dính phía trên.

"Cậu không cần thì thôi, sắp vào học rồi, tôi đi trước."

Tống Liệt cho rằng với tính tình của cô lại sẽ lải nhải lằng nhằng thêm một lúc, nhưng không có.

Cô một chữ cũng không nói thêm, xoay người đi rất nhanh.

Tống Liệt đứng ở chỗ cũ nhìn chằm chằm bóng dáng của cô thật lâu.

Thẳng đến khi những tên nam sinh kia tò mò đi đến.

"Đó là ai thế, trước đây chưa từng gặp qua, em gái nhỏ mới quen sao?"

"Không đúng nha, cô ấy là từ bên khối 12 đi qua đây, cô ấy đã học lớp 12 rồi?"

Tống Liệt không nói chuyện, đôi tay tiếp tục cắm vào túi, khẽ rũ mắt xuống.

Trên mặt đất có vài chiếc lá khô vàng.

Cậu dẫm lên rời đi.

Bây giờ đã là cuối tháng 6, những học sinh cuối cấp sắp phải thi đại học xong liền được nghỉ rồi nên ai nấy đều cố chạy nước rút.

Bây giờ Dụ Nhiên vào lớp 12, Tống Liệt cũng vào lớp 10, giữa bọn họ cách nhau 2 bậc.

Chính khoảng cách này làm cho Dụ Nhiên đôi lúc cảm thấy Tống Liệt bên ngoài nhìn như có nhiều mặt thế thôi, chứ bên trong vẫn là một đứa trẻ ấu trĩ.

Đối với sự quan tâm của người khác lại có thái độ như vậy, không ấu trĩ thì là gì?

Lúc lớp Dụ Nhiên kết thúc thì khu học của Tống Liệt đã tối đen, khối 12 vẫn luôn tan học muộn nhất.

Buổi tối có những giọt mưa nhỏ tí tách tí tách rơi, cô về đến nhà thì Tống Liệt không ở nhà, cô cũng lười quản, trở về phòng làm bài tập.

Hôm nay cô đi đưa ô cũng là theo lời dì Tống dặn dò, cô cũng chẳng muốn quản Tống Liệt.

Cô hiểu rõ vị trí của mình ở Tống gia.

Cô chỉ là một người ngoài, chỉ là người ở tạm, còn Tống Liệt lại không phải thế, cậu là cậu chủ của Tống gia.

Khó dây vào liền không cần dây, cô trải qua một lần thì đã hiểu về sau không cần phải động chạm gì đến cậu.

Sau khi mất đi ba thì đối với Dụ Nhiên chỉ có học tập là quan trọng nhất.

Chỉ có học tập thật tốt, đậu vào một trường đại học ổn định thì cô mới tìm được lối đi của chính mình.

..........

"Vì sao vừa vào lớp 10 thì thứ hạng đã rớt xuống như vậy? Tống Liệt mày có biết mình đang làm gì không, có hiểu thành tích rớt xuống sẽ có ý nghĩa gì không, đây là giai đoạn quan trọng nhất trong cấp 3 mày biết không, mày ở trường là đang làm gì hả?"

Ở cửa nhà truyền đến thanh âm trách mắng nghiêm khắc của Tống Thế Lẫm.

Dụ Nhiên đi đến bên cửa sổ nhìn xuống xem thử, ở ngoài sân, tay Tống Thế Lẫm đang cầm tờ phiếu điểm, mà Tống Liệt đứng thẳng tắp trước mặt ông, mặt chẳng biểu cảm gì mà nghe.

Vào ở Tống gia 2 tháng, Dụ Nhiên hiểu biết được hai vợ chồng Tống gia thêm chút ít.

Tống Thế Lẫm đối với người ngoài luôn khiêm tốn lễ độ, nhưng đối với Tống Liệt liền rất lãnh đạm, nghiêm khắc.

Ông luôn hy vọng Tống Liệt dù ở bất cứ đâu đều phải đứng ở đỉnh cao, thi phải tốt nhất, học tập cũng phải hạng nhất, về sau cậu còn phải tiếp nhận quản lý công ty.

Ông thường ngày không có thời gian quan tâm Tống Liệt, chỉ lúc thành tích của cậu có thì mới để ý đến, tuy nói là để ý nhưng khi được hạng nhất ông sẽ khen vài câu khích lệ, còn bị thụt lùi liền sẽ bị trách mắng dạy dỗ.

Kỳ thi đầu tiên của lớp 10 Tống Liệt lần đầu tiên điểm toán không đủ tiêu chuẩn, làm tổng điểm các môn bị giảm xuống mấy chục điểm, rớt ra khỏi top 50, Tống Thế Lẫm vì thế mà giận tím mặt.

"Mày nói rõ dạo gần đây rốt cuộc đang làm gì, trước đây chưa từng bị thụt lùi nhiều như vậy."

Chàng thiếu niên không nói lời nào.

"Mày có biết vài ngày trước tao còn khen mày trước mặt chú, nói thành tích của mày rất tốt, mỗi ngày đều rất nghe lời, bây giờ thì sao? Cảm thấy chính mình lớn rồi nên phân tâm đến chuyện khác, mày có biết mày thụt lùi như vậy sẽ có bao nhiêu bạn học đuổi kịp không, mày đặt tương lai mày ở đâu, đặt mặt mũi của Tống gia ở chỗ nào!"

Có lẽ chính câu cuối cùng đã chạm đến đáy lòng của cậu.

Trong mắt Tống Liệt rốt cuộc cũng có biến hóa:" Cho nên thành tích tốt hay không cũng không phải vì tôi, đều là sợ cái ông gọi là mặt mũi ư?"

"Mày đang nói cái gì, tao không phải là đang lo lắng cho mày sao? Mày nói tao nghiêm khắc dạy dỗ chỉ là do mặt mũi của tao à?"

Cậu cười lạnh mấy tiếng:" Ông bao nhiêu năm nay chưa từng quan tâm tôi, không ra ngoài làm việc thì cũng là đi công tác, ông ngoài miệng nói muốn tốt cho tôi, suy nghĩ vì thành tích của tôi, vậy từ lúc tôi đi học đến bây giờ ông có một lần nào tự mình chỉ dạy cho tôi chưa, ông cũng chỉ nghĩ đến mặt mũi của ông, chính ông có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi không, có bao giờ nghĩ đến điều tôi yêu thích thật sự là cái gì không?"

Tống Thế Lẫm ngây người, không nghĩ cậu sẽ tranh luận lại như thế.

Ông càng tức giận hơn giơ tay muốn tát.

Lưng Tống Liệt thẳng tắp.

Khoảnh khắc đó cũng chỉ nhắm mắt lại, chưa từng nghĩ sẽ chạy trốn.

Thư Lan kịp thời kéo cậu né qua, cái tát kia chỉ kịp rơi trên người Tống Liệt.

Dụ Nhiên giật mình lùi lại, không dám xem tiếp.

Cũng may ngoài sân cũng không vang lên tiếng gì nữa, có lẽ Tống Thế Lẫm cũng không nỡ đánh cậu.

Lát sau ông bắt Tống Liệt ở ngoài sân chịu phạt, trận mâu thuẫn cũng kết thúc.

Dụ Nhiên lại đến cửa sổ nhìn cậu, tính cách của Tống Liệt cũng rất cứng rắn, sau khi Tống Thế Lẫm đi rồi thì cậu vẫn cứ đứng yên đó, động cũng chẳng thèm động.

Đây là lần đầu tiên Dụ Nhiên thấy một Tống Thế Lẫm luôn đối với người khác ôn hòa nhưng lại nổi giận đến mức đó, giống như ông đặc biệt mong muốn Tống Liệt sẽ nhanh chóng đứng trên đỉnh cao của Kim Tự tháp, nhưng hy vọng càng nhiều thì sẽ càng dễ bị thất vọng.

Dụ Nhiên cũng không biết mỗi ngày Tống Liệt đang làm gì, cô chỉ cảm thấy thành tích của cậu không nên đột nhiên rớt nhiều như vậy.

Dụ Nhiên đi vào phòng khách thì tìm thấy bài thi của cậu.

Quả nhiên....

Những câu rất khó phía sau cậu đều làm đúng, chỉ để sai những lỗi nhỏ không đáng có ở phía trên, còn để sai những câu chỉ cần liếc mắt qua liền biết đáp án.

Cậu là cố ý.

Còn vì sao lại cố ý thì Dụ Nhiên cũng không biết.

Dung Thành dạo gần đây nhiệt độ hạ thấp, gần chạng vạng thì gió to nổi lên tứ phía, còn đi kèm thêm những giọt mưa.

Tống Liệt cứ đứng ở ngoài sân cả một giờ rồi.

Dụ Nhiên vốn trở về phòng làm bài tập, không muốn quản chuyện này, nhưng chỉ một lát sau liền nghe tiếng ho khan từ ngoài sân truyền vào.

Bút trong tay cô dừng lại một chút, không biết tại sao lại nghĩ đến bộ quần áo mỏng manh kia trên người cậu.

Một người khỏe mạnh bình thường gặp như vậy cũng sẽ bị cảm nói chi đến một thiếu niên còn chưa trưởng thành như cậu.

Nửa đêm Tống Liệt mới đi vào nhà.

Bọn họ lại đi rồi, chỉ còn một mình cậu.

Tống Liệt lạnh mắt cười tự giễu.

"Sinh hay không sinh tôi ra có gì khác nhau, đời này sự nghiệp của các người không phải đã rất tốt sao, còn muốn tôi làm gì chứ!" Cậu lạnh giọng lẩm bẩm.

Lên lầu, cách cửa đối diện lúc này mở ra.

"Từ từ."

Cậu dừng chân lại, nhìn qua thì dường như lúc này mới nhớ trong nhà vẫn còn có người.

Dụ Nhiên vẫn nhớ rất kỹ lời cậu nói không cần cô lo lắng lúc trước, sợ lại chọc phải vị thiếu gia này.

Nhưng ai mà biết trùng hợp vừa đi đến cửa thì nghe được những lời cô không nên nghe như vậy.

Tống Liệt nhìn cô chằm chằm, tựa như đang nghi ngờ có phải cô nghe lén không.

Dụ Nhiên nói:" Tôi giải thích trước, tôi không phải muốn xen vào việc của người khác, cũng không nghe được cái gì, chỉ là thấy cậu ở ngoài hơn hai giờ với thời tiết như vậy đại khái sẽ sinh bệnh rồi."

Dụ Nhiên đứng ở cạnh cửa, trước ánh mắt của Tống Liệt chậm rãi đưa hai hộp thuốc qua.

"Uống thuốc đi, chưa có bị hư hỏng gì."

Ánh mắt Tống Liệt rơi xuống hai hộp thuốc kia.

Nhưng lại không đưa tay nhận lấy.

Dụ Nhiên nhất thời có chút xấu hổ.

Nhưng ngẫm lại vừa rồi cậu vừa bị mắng, trong lòng chắc còn chưa dễ chịu gì, cho dù khó ở nhưng vẫn có thể tha thứ.

"Không cần sao, vậy tôi...."

Còn đang nói thì Tống Liệt đã duỗi tay lấy hai hộp thuốc.

"Cảm ơn."

Sau đó đi vào phòng.

Dụ Nhiên ngoài ý muốn nên có chút ngây ngốc ra, còn có một chút cảm giác không nói rõ.

Đêm đó Dụ Nhiên bỗng lâm vào trầm tư ngắn ngủi, cô đối với Tống Liệt cũng có định nghĩa mới.

Cô từ nhỏ tuy rằng chỉ có một mình ba, nhưng ba cô là một người vô cùng ôn hòa, cũng dạy dỗ cô rất nhiều nhưng không đến mức trách phạt nặng nề, cho nên từ nhỏ đến lớn lúc nào Dụ Nhiên cũng cảm nhận được sự ấm áp.

Cô lần đầu tiên đi vào gia đình của người khác, cảm nhận về bầu không khí gia đình cũng khác hẳn, lần đầu cô hiểu được có những người tính cách không tốt không phải xuất thân từ chính họ, mà là do những yếu tố hoàn cảnh tác động lên.

Tính cách Tống Liệt cũng không đến mức quá đáng ghét hay không hiểu lý lẽ, nhưng do có những việc cậu đã nhìn nhận nó quá rõ ràng, cho nên cũng vì thế mà tuổi còn nhỏ nhưng lúc nào cũng vô cùng lạnh nhạt.

Không biết sao nhưng Dụ Nhiên có chút đau lòng cho cậu.

Ngày hôm sau, sự việc Tống Liệt rớt khỏi hạng 50 cả trường đều biết.

Lúc trước ở đây có thể nói cậu là một học bá nổi danh khắp trường, thành tích vẫn luôn đứng đầu, Thanh Hoa Bắc Đại sẽ chào đón bất cứ lúc nào, nhưng thành tích lại đột nhiên rớt nhiều đến như vậy thì mọi người ai cũng bất ngờ.

Giáo viên ở các bộ môn đều tìm Tống Liệt nói chuyện, tình huống lần này khá là nghiêm trọng, chủ nhiệm lớp cũng gọi cậu vào văn phòng nói chuyện một thời gian rất dài.

Khi Dụ Nhiên ôm bài tập về nhà đến văn phòng nộp lúc giữa giờ thì gặp được Tống Liệt từ trong văn phòng đi ra.

Hôm nay không biết có chuyện gì mà sắc mặt cậu âm u đến đáng sợ, vốn làn da đã trắng mà bây giờ càng trắng bệch hẳn, môi cũng nhợt nhạt.

Trạng thái rất kém.

Dụ Nhiên nghĩ đến hôm qua cậu đã đón mưa đón gió một thời gian, có thể là đã bệnh rồi.

Tống Liệt đi lướt qua cô.

Dụ Nhiên không nghĩ nhiều, trước hết ôm sách vở vào văn phòng.

Văn phòng của giáo viên thường được xếp theo môn học, không phân biệt cấp bậc, cho nên có thể một văn phòng lớn như vậy sẽ có rất nhiều giáo viên dạy cùng một bộ môn.

Dụ Nhiên đặt đồ lên bàn giáo viên quen thuộc, vừa lúc nghe tiếng của một giáo viên ở cách vách:" Đứa nhỏ này rất thông minh, thành tích vẫn luôn đứng đầu, cũng không biết làm sao mà trở thành như thế, bây giờ lúc học còn thích nghịch phá, phải điều chỉnh lại thế nào đây, không biết cậu ấy có còn nghĩ mình là một học sinh không?"

"Thế nào, chẳng lẽ không cần học tập tốt, sau này chỉ dựa vào mấy cái nhạc cụ đó mà kiếm sống sao, xuất thân nhà càng giàu thì càng phải học tập cho thật tốt!"

Trực giác của Dụ Nhiên cho biết người mà giáo viên kia nói là Tống Liệt.

Cô quay đầu nhìn, vừa lúc thấy trên bàn làm việc có một cây đàn ghi-ta màu trắng.