Trần Kha x Tiểu Mễ

5.43/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
chuyện tình hài hước của hai cô nàng Kha-Mễ. một người thì có tính cách Tsundere còn một người thì thẳng tính quá mức. và những cặp đôi liên quan hai má này =)))
Xem Thêm

Chương 69
Cơn mưa bên ngoài ầm ộ lên nhưng chẳng thể nào át được tiếng nhạt bên trong quán bar được. Linh cầm ly rượu đỏ tươi tựa mình vào ghế lạnh lùng như chẳng hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, lúc nảy đi vội, Linh chỉ khoát chiếc ao thun mỏng và chiếc bra đen bên trong thôi. nãy mắc mưa nữa nên mái tóc nâu có thấm chút ướt. mặc cho các cô gái xung quanh có ngồi vào bồi rượu, chị vẫn lơ họ như những hạt bụi bay ngang, với chị, đóa hoa đã có nắng thì không đám mây nào được che đi ánh nắng của đóa hoa. đó là lúc trước. trái tim của chị hiện giờ chẳng thể che giấu đi gì nữa. chị nhặt lấy chai rượu nốc cạn một hơi. cứ thế bồi bia đem ra càng nhiều càng nhiều chai rượu nặng ấy nữa. đến chai thứ 5, đã bị ai đó nắm lấy. ánh mắt lạnh lùng của chị định găm vào người ta thì phát hiện đó là Trần Kha. nó đứng trước mặt chị với ánh nhìn không được vui. Linh thả tay nó ra rồi ngồi xuống ghế.

-Trần Kha... uống với tôi đi!

-Về nhà đi... biết mấy giờ rồi không?

-Uống với tôi đi mà...

-ĐI VỀ!!!

nó xách tay Nhi lên, mọi thứ đều chìm trong yên lặng, thì tất nhiên rồi đây là quán của Trần Kha cơ mà. nhưng trông Kha nhà ta bực bội lắm cơ... thì đúng là vậy rồi còn gì nữa. đang "tình tính tang" với vợ thì "ai đó" gọi điện và làm ầm lên là Phương Linh nhà bả bị mất tích. thế là cả bọn lại cuống lên đi tìm. ra là Linh trong Bar. thật là khổ cho Kha quá mà.

-Bỏ Ra Trần Kha. tôi không muốn về nhà!

-có người chờ bà ngoài kia kìa. người ta nói nếu bà không về, nhỏ đó sẽ đứng ngoài mưa cho đến khi bà chịu gặp...

VÈO~

Linh vừa nghe ai đó là chị liền chạy ra như cơn lốc, mặc cho đám người kia có nhìn chị như người ngoài hành tinh. cánh cửa lớn mở ra. thân hình nhỏ bé với mái tóc vàng hoe ướt sũng đang đứng dưới mưa, bên cạnh chiếc xe của Trần Kha, cả cơ thể ướt mem khiến Linh vội chạy đến, mớ rượu mà chị ngốn lúc nãy không cánh tự bay, chị tỉnh hẳn và theo bản năng. chị lột chiếc áo trên người ra che trên đầu Sara. chị chỉ còn cái áσ ɭóŧ đen bám trên người, cơn mưa đổ ngày một mạnh, trắng xóa cả một khung cảnh. chiếc áo thun mỏng manh thấm nước và bắt đầu chảy xuống người bên dưới, Linh cuống lên khi chẳng còn gì che cho cô bé trước mặt hết. nãy giờ Sara chỉ đứng im dưới cánh tay của Linh, rồi bất chợt ôm chặc chị

-Sara... mưa kìa... em mau vào xe đi...

-Bà cũng vào xe đi!

chiếc dù trắng được bung lên bởi Kha, chạy gì mà nhanh giữ thần, nó không kịp đuổi theo thì cả hai đứa kia ướt mèm rồi, nhanh chóng đẩy hai con kia vào xe rồi chở đi. cha~ ướt hết chiếc xe xịn của Kha rồi.

đưa cho Linh chiếc khăn bông, chẳng thèm quan tâm mình ra sao, linh lau nhẹ mái tóc cho cô bé nằm dưới chân mình, nhỏ đã ngủ từ khi vừa vào xe rồi, chắc vì mệt quá. Linh cố gắng thay đồ cho Sara.

-Tỉnh rượu chưa?!

-rồi.

-Tui không hiểu hai người sao luôn á! giận nhau cái quỷ gì mà lôi vợ chồng tụi tui vào vậy!

-Tôi xin lỗi.

-được rồi được rồi... hừ... mau làm lành với nhỏ đi, nhỏ nó đi tìm bà 3 tiếng đồng hồ rồi đó. chắc nhỏ mệt lắm rồi.

-Trần Kha...

-Sao?!

-Liệu đêm nay... tôi có thể ngủ lại nhà cậu...

-NEVER!!!

từ chối mãnh liệt khiến Linh im lặng, đôi lúc Linh cũng phải nhún nhường trước đứa bạn thuở nhỏ này.

-cứ tránh mặt nhỏ như thế thì đến chừng nào hai người mới thành đôi!

-không được đâu...

không khí bổng trầm lại khi giọng của Linh có chút run run. Kha chẳng nói gì nữa và đưa cả hai về nhà. câu nói cuối cùng mà Kha có thể khuyên nhủ Linh. Khi linh bế Sara vào trong

-Chinh phục hổ... không cần nhẹ nhàng đâu. cứ tấn công đi... đặc biệt là...

nó hất mặt lại nhỏ đang nằm trên tay

-Đánh nhanh tiêu diệt gọn nhé!

Bế Sara vào trong mà cứ bị ám ảnh bởi câu nói của Trần Kha. nhỏ đã thϊếp đi mặc dù quần áo ướt sũng. Linh vào phòng lấy bộ đồ cho Linh rồi mới nhìn đồng hồ. đã 3 giờ sáng rồi kìa. cởi bỏ trang phục của Sara khỏi người rồi chần chừ trước cơ thể trắng ngà nhỏ bé kia. nuốt nước bọt quay lưng về phía cửa.

-Trần Kha... tôi không thể làm vậy được... tôi không phải loại người thừa nước đυ.c thả câu...

cánh cửa dần đóng lại. căn nhà chìm vào im lặng khi cơn mưa vẫn ào ạt rơi.

Thêm Bình Luận