Trần Kha x Tiểu Mễ

5.43/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
chuyện tình hài hước của hai cô nàng Kha-Mễ. một người thì có tính cách Tsundere còn một người thì thẳng tính quá mức. và những cặp đôi liên quan hai má này =)))
Xem Thêm

Chương 57
Những ngày tiếp theo, Trần Kha đi vào đồn cảnh sát cùng Sara, vào phòng giam giữ của Tần Hào, cả thân thể Tần Hào bầm dập, khi trong tù bị lính đánh dò hỏi thông tin nhưng hắn chẳng chịu hé miệng một lời. nó đứng bên ngoài nhìn hắn rồi hỏi

-Nói tao biết... bây giờ mày muốn chết theo kiểu nào đây? treo cổ, thuốc độc, hay... chết từ từ trong phòng trống?

hắn cười phá lên, tiếng cười phá nát cả sự yên tĩnh của căn phòng giam, hắn lao đến nắm chặc vào thanh sắt, cả thân thể bốc mùi hôi nồng nặc gương mặt đen đúa đầu thẹo mở giọng ồm ồm.

-Tao muốn chết trên cơ thể của mày Trần Kha... lên giường với tao đi... Tao muốn làʍ t̠ìиɦ...

hắn cười điên cuồng và lại nằm lăn xuống đất cười phá lên, nó chẳng nói gì quay đi, tối hôm đó, Tần Hào bị phán tội tử hình và được đưa vào căn phòng trắng. có chiếc giường lớn, xung quanh là một màu trắng xóa. Cơ thể xinh đẹp của Trần Kha trắng ngà trên chiếc giường, mặc trên người bộ khăn tắm màu trắng trong, để lộ đôi chân thon gọn, từng đường rẻ của chiếc khăn tắm chạy vào nơi khuất tầm nhìn kia khiến Trần Kha lung linh như một tiên nữ. mái tóc xõa dài có út ướt đẫm.

-Đến đây... và tận hưởng đi.

khi thấy nó trên giường Tần Hào liền cởi hết đồ rồi xông đến, hắn như một con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày, hắn lao thẳng lên giường. Đẩy mạnh Kha xuống và ngồi lên người nó. Cởϊ áσ của mình ra. Cái cơ thể đô con vạm vỡ của hắn được khối con gái yêu thích kia đang phơi bày trước Trần Kha, hứng tình đâu không thấy chỉ thấy có buồn nôn thôi. Hắn nhếch môi ghê rợn nắm chặc chiếc khăn của Kha liên hồi chảy dãi

-Em là của Anh... anh đã mong thời khắc này lâu lắm rồi...

Hắn vô tư xé chiếc khăn kia ra, bên trong không phải là cơ thể trần, mà là một bộ đồ bó đen sεメy ôm gọn cơ thể, khiến từng đường nét trên người nó rõ thêm. Hắn đang trong cơn hứng tình, lại thấy miếng mồi ngon trước mắt không thể kiềm chế mà đứng lên cởi nốt chiếc quần dài của mình ra. Vừa cởi hắn vừa phun ra những từ không thể thô tục hơn... hắn như một con thú điên loạn và lao đến mà chẳng hề để ý đến nụ cười nhếch môi đầy tà mị kia

.

.

.

.

Tiếng rêи ɾỉ đau đớn vang lên, Tần Hào nằm rạp dưới giường và bị 4 anh chàng đẹp trai đô con cưỡng bức. =} cả người hắn tứa cả máu ra khi bị những sợi dây xích và dây thừng thay nhau trói chặc trên cơ thể. mọi người đều Trần Truồn trừ Trần Kha, nó ngồi vắt chân lên nhấp ly rượu đỏ hồng trên môi và thưởng thức như một cuốn phim.

-Trần Kha... mày... lừa tao

Hắn gượng gạo trong đau đớn, hướng đôi mắt đỏ ngầu về phía nó khi tất cả mọi lỗ trên cơ thể bị lấp đầy những chất dịch nhầy nhụa =))))

-Tao đâu có lừa... không phải mày bảo... Trên giường với tao, Làʍ t̠ìиɦ sao... tao cho mày toại nguyện rồi.

Nó đưa ánh mắt thờ ơ đến Tần Hào. hắn bị cưỡng bức bởi nhưng thằng đàn ông... như một điều nhục nhã với hắn vậy. khi hắn hoàn toàn gục ngã dưới giường, cơ thể hắn đỏ lên và rướm máu, cả thân thể trần trụi của hắn dính đầy chất dịch trắng, mắt hắn mơ hồ như vừa lêи đỉиɦ điểm vậy. môi và cả gương mặt đều trắng xóa, từng chất lỏng đặc chảy dài xuống nệm. Trần Kha kéo chiếc khăn đắp lên người hắn thì thầm

-Tao là một người có lòng nhân từ và phúc hậu, tao sẽ không gϊếŧ mày... nhưng tao cũng không để mày sống yên một ngày nào đâu...ngay từ đầu, tao đã nói với mày rồi nhỉ? Đừng có tranh giành đồ của nhà họ Trần... Tần Hào... chúc mày "hạnh phúc"

Nó nắm tóc của hắn rồi nhếch môi, nụ cười đầy ác quỷ khiến hắn run sợ. hắn trở nên điên loạn la hét trong phòng trắng. nó ung dung tự tại đi ra khỏi đồn cảnh sát. Khoát chiếc áo lông thú thở dài vì nãy giờ phải ngửi những mùi khó chịu.

-Mồ... chị làm gì lâu thế hả?

tiếng nói hờn giỗi từ phía Tiểu Mễ, cô chạy đến thì nó đột ngột ôm lấy dụi đầu vào trán Tiểu Mễ

-có gì đâu nè! ~

-đừng nói với em là chị đã làm chuyện đồϊ ҍạϊ biếи ŧɦái với cô nào trong đó chứ.

-Khụ Khụ... thôi nào cưng... về thôi về thôi...

Nó ho khan rồi kéo Tiểu Mễ đi, trên đường Mễ cứ chí chóe hỏi thăm móc chuyện nó nhưng nó cứ cười và không trả lời. đã 2 tháng từ khi An An cấy máy trợ tim, cô bé vẫn không tỉnh lại, mọi người thay nhau chăm sóc cho cô bé.

-Nhi... ủa... Nhi đâu?

Trần Kha đi vào thăm Nhi, chỉ có bác sĩ Phương ngồi đó ghi chép

-À... Sara dẫn Nhi đi lên sân thượng rồi.

-hai đứa này... thân nhau từ khi nào vậy? à mà. An sao rồi?

-à An mới tỉnh đó, tôi định gọi hai đứa kia nhưng mà biết thế nào cũng ồn ào.

Trần Kha cùng Mễ qua phòng An. cô bé đang được mấy chị y tá kiểm tra, nụ cười nhẹ tựa thiên thần kia nở ra, Kha nắm bàn tay em mình lo lắng. chỉ cười và chẳng thể làm gì hơn, An yếu quá, bây giờ cô bé mỏng manh như cánh hoa bay giữa vùng biển vậy chỉ cần một cơn gió cũng có thể khiến an "chìm", máy cấy khắp cơ thể nên An không thể nào cử động được, từng cơn nhói đau cứ gằn vào tim cô bé. Nổi đau này, mọi người ai cũng thấu!

Thêm Bình Luận