Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trấn Hồn

Chương 95

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trời mới sáng, tiểu quỷ ở số 4 đường Quang Minh vừa tan tầm, Đại Khánh đã lo lắng nhúc nhích cái thân mình to mọng của nó chạy tới nhà Triệu Vân Lan, trước tiên nó nhảy tới cửa sổ hàng hiên, sau đó làm một động tác mãnh miêu vồ mồi bay lên không trung, chuẩn xác không lầm bắn người lên cửa nhà y, chân trước đặt trên chuông cửa.

Sau đó nó biến thành một mảnh dán hình mèo, trượt từ trên cửa xuống đánh ầm một cái.

Chuông cửa vang lên.

Khi Triệu Vân Lan ru rú trong nhà có lúc sẽ đeo tai nghe chơi game, cho nên để tránh cho người khác kêu cửa mà y không nghe thấy, chuông cửa nhà y cực kì kinh thiên động địa, từ ngoài cửa cũng có thể nghe thấy tiếng chuông gọi hồn mang đậm phong cách dân tộc, ấn một cái sẽ phát nguyên cả bài.

Nhưng mà vang hết một hồi, không có ai đáp.

Đại Khánh không chơi trò liên tục gọi điện cho Triệu Vân Lan như Sở Thứ Chi, lúc này nó còn tưởng là Triệu Vân Lan không ở nhà.

Hắc miêu lo âu đi tới đi lui trước cửa, bất giác đuổi theo cái đuôi của chính mình, rất nhanh sau đã trở thành một cơn lốc đen không ngừng xoáy quanh.

Nó chưa từ bỏ ý định, định lại bấm chuông lần nữa. Ngay khi nó nhảy lên tại chỗ, dùng hai chân trước bám cửa sổ, chân sau giãy giãy muốn leo lên, cánh cửa lại kẽo kẹt mở ra từ bên trong. Mèo đen hoảng sợ, hai vuốt buông lỏng, sau đó là cái mông rơi phịch xuống đất theo hình thức bình sa lạc nhạn.

Nó lăn vòng tại chỗ, trừng lớn đôi mắt tròn xoe nhìn qua, hai cái chân vừa mới đứng thẳng được lại trượt một cái rõ điệu nghệ trên hàng hiên phủ đầy ánh sáng rực rỡ, cái cằm nặng trịch cũng rung rung rung.

Sau đó Đại Khánh cực kì câu nệ thu hồi móng vuốt, ngồi xuống một cách cực kì ngay ngắn nghiêm chỉnh, ưỡn ngực thu bụng khe khẽ meo một tiếng: “Đại nhân.”

Thẩm Nguy bấm tay bắn ra, chuông cửa vẫn đang réo rắt nhà Triệu Vân Lan lập tức câm bặt, Đại Khánh kìm lòng không đậu cứng còng cái cổ gian nan làm động tác nuốt xuống, đồng thời ánh mắt lại thiếu tự chủ rơi xuống quần áo trên người Thẩm Nguy ___Cái áo sơmi kia Đại Khánh khẳng định chắc chắn là của Triệu Vân Lan! Tên quái thai Triệu Vân Lan này thích xắn tay áo, mỗi lần đều đưa ra yêu cầu quỷ quái với nhân viên tiệm giặt là phải xắn sẵn tay áo của y lên cho tử tế đàng hoàng.

Đại Khánh trong không kìm được mà diễn ra cả loạt ý tưởng, tỷ như bọn họ đều cởϊ qυầи áo ra, sau đó, sau đó……

Đại Khánh cúi cúi cái đầu tròn tròn, cảm thấy chính mình phải điều chỉnh trạng thái tâm lý một tí.

“Chuyện gì?” Thẩm Nguy hỏi.

“A…ta chỉ tới xem sếp Triệu đã về chưa, hôm đó y đột nhiên nhảy vào Hoàng Tuyền, chúng ta đều rất lo lắng.”

“Về rồi, nhưng hiện tại đang nghỉ ngơi, có chuyện gì thì có thể lưu lại lời nhắn, khi y tỉnh ta sẽ chuyển lời.” Thẩm Nguy nhẹ giọng nói.

Đại Khánh lập tức trở thành kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nhanh chóng thò chân định chuồn ra ngoài: “A…… A ta đây không quấy rầy nữa, không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ muốn nhắc lão đại hai ngày này đừng quên viết kế hoạch công tác năm mới và đọc diễn văn đầu năm thôi, không có việc gì không có việc gì, ngài bận việc, ta đi đây.”

“Này, chờ đã.” Thẩm Nguy ngượng ngùng nở nụ cười, nho nhã lễ độ nói: “Có chút việc có lẽ phải phiền ngươi chút……”

Đại Khánh lập tức thức thời le te chạy lại, ngẩng đầu: “Ngài cứ nói.”

Mười phút sau, một con mèo béo múp thái quá dùng đầu đẩy mở cánh cửa của cửa hàng điểm tâm, mặt mèo rất tròn, đôi mắt bị thịt mỡ che đến chẳng nhìn thấy đâu cả thế mà thoạt nhìn lại có chút hung thần ác sát…Đương nhiên, nhân loại ngu xuẩn không biết rằng đó chính là biểu cảm chân thật nhất lúc này của mèo đen.

Phục vụ viên không cẩn thận thiếu chút nữa vướng vào nó mà ngã sấp liền lập tức hô to gọi nhỏ: “Ai da, sao lại có con mèo vào đây hả! Đuổi ra, mau đuổi ra đi!”

Mèo đen múp ngẩng đầu, dùng ánh mắt tràn ngập khinh thường liếc nhìn cô ta, sau đó lập tức nhảy lên quầy phục vụ, dùng chân gõ gõ mặt bàn, trong cái nhìn trân trối của nhân viên thu ngân, nó nhả ra một tờ giấy vẫn ngậm trong miệng. Cô thu ngân run run rẩy rẩy mở ra, chỉ thấy chữ viết trên đó vô cùng tinh tế: “Một cân sữa đậu nành, một ***g bánh bao, ba chiếc bánh quẩy, làm phiền bỏ vào một túi to chắc chắn, tiền đặt trên cổ con mèo, xin mời tự lấy, nếu có tiền trả lại vui lòng để vào chỗ cũ, cảm ơn.”

Cô thu ngân ngẩng đầu muốn nhìn kĩ xem cổ con mèo nằm ở chỗ nào, mèo đen liếc mắt ngửa đầu lộ ra cái vòng cổ dưới cằm, trong đám lông mèo rậm dày, cuối cùng cô cũng tìm thấy ba mươi đồng tiền.

Cô thu ngân dồn khí đan điền: “Ai nha! Mọi người mau đến mà xem, thần kì nha! Mèo biết mua đồ này!”

Đại Khánh chịu nỗi khổ bị vây xem xấu hổ và giận dữ muốn chết___Cái đồ nhân loại ngu xuẩn các ngươi!!!!

Triệu Vân Lan bị âm thanh đóng mở cửa làm tỉnh giấc, mở mắt một chút: “Ai đấy?”

“Mèo của ngươi,” Thẩm Nguy đóng cửa lại, “Tới đây xem ngươi thế nào, ta nhờ nó đi mua bữa sáng, ngươi ngủ tiếp một lát đi.”

Nói đoạn, hắn nhẹ nhàng ấn Triệu Vân Lan về ổ chăn, lại nắm lấy tay y, cuối cùng mới cúi người hôn lên trán y một cái, đưa tay đẩy đôi lông mày y nhăn lại vì đột nhiên bị đánh thức.

Đợi cho hô hấp của Triệu Vân Lan vững vàng trở lại, Thẩm Nguy mới đi đến bên cửa sổ, cúi người nhìn cái cây sắp chết héo vì không được chăm sóc đàng hoàng, hắn vươn tay khum khum trên đầu nhánh cây, quang huy màu nhũ bạch từ lòng bàn tay tản mác tràn ra, cây hoa héo khô tựa như đất cằn nắng hạn gặp mưa rào mà nhanh chóng trở nên tươi tốt, cành khô vươn mình thức tỉnh, chỉ qua một lát đã duyên dáng đứng thẳng nơi đó.

Thẩm Nguy nhẹ tay nhẹ chân rửa sách bình phun sương, sau đó cẩn thận tưới nước lên từng phiến lá.

Đại đa số mọi người đều đã bắt đầu đi làm, giờ cao điểm buổi sáng xe cộ như mắc cửi, Thẩm Nguy nhìn lướt qua khe hở của tấm rèm, nơi tận cùng của thế gian bận bịu, phía chân trời xa xa có một tia hắc khí từ lòng đất bốc lên, một đường bay thẳng lên trời.

Nhưng mà Thẩm Nguy chỉ nhìn liếc một cái thôi, sau đó tựa hồ xem nhẹ mà tiếp tục động tác trên tay mình, trong lòng hắn ngập đầy sự yên tĩnh an bình khác thường, cả người đều lười biếng, cơ hồ cảm thấy cho dù ngay lúc này phải chết đi cũng không có gì đáng sợ.

Mãi đến giữa trưa, Triệu Vân Lan mới bị mùi hương của cốc sữa đậu nành mà Thẩm Nguy đặt ở tủ đầu giường đánh thức.

Y nhìn chằm chằm sữa đậu nành trắng trắng một hồi lâu, đột nhiên nghiêng người ngồi dậy: “Sáng sớm nay ngươi nói cái gì cơ? Bảo Đại Khánh đi đâu?”

Thẩm Nguy đang đeo kính đọc một bản giáo án viết tay, bình tĩnh nói: “Mua bữa sáng.”

Triệu Vân Lan dùng một loại biểu tình rất khó miêu tả ngồi yên một chút, không biết có phải đang não bổ ra “Ký sự mèo múp lưu lạc” hay không, sau đó y ra sức lắc đầu, chống khuỷu tay lên đầu gối mà đè trán mình, bỗng nhiên nở nụ cười.

Thẩm Nguy: “Làm sao thế?”

“Ta đang nghĩ bản thân mình non nửa đời người làʍ t̠ìиɦ thánh, cuối cùng lại bị ngũ chỉ sơn của ngươi ngăn chặn, đồng chí Thẩm Nguy, bản lĩnh của ngươi lớn thật đấy.”

Trong giọng điệu của Triệu Vân Lan thực sự nồng đậm ý nói móc, cũng không biết là đang móc mỉa ai, dù sao thì Thẩm Nguy cũng vờ như không nghe ra, cả khuôn mặt đều là hiền lương thục đức mà cười với y.

“Ai nha bảo bối ta van ngươi, đừng giả vờ nữa, giả cũng đừng giả thành dạng đó mà, năng lực thừa nhận của ta kém lắm.” Triệu Vân Lan vừa thấy hắn hiền lương thục đức thì tê hết cả răng, ấn ấn cái eo như trâu già kéo xe nát vào buồng vệ sinh rửa mặt, kéo cửa ầm ầm ầm.

Khi Triệu Vân Lan chuẩn bị đem cả bụng buồn bực phát tiết trên đồ ăn, y nhận được điện thoại của Chúc Hồng gọi đến.

“Alo sếp Triệu? Đại Khánh bảo anh trở lại rồi, không sao chứ?”

“Ờ,” Triệu Vân Lan gặm nửa cái bánh quẩy hỏi, “Có chuyện à?”

“Tôi phải nói với anh chuyện này, Lâm Tĩnh đặt vé tàu hỏa về Long Thành đêm qua, rạng sáng nay tôi gọi cho hắn một cuộc xác nhận nhưng mà hắn không ở trong vùng phủ sóng. Mới đầu tôi tưởng trên đường nhiều hầm núi, đi qua thì không có tín hiệu, nhưng mà đến bây giờ hắn vẫn chưa về, vừa nãy tôi lại gọi, vẫn là ‘không ở vùng phục vụ’.”

Triệu Vân Lan thả chậm tốc độ nhai nuốt: “Lâm Tĩnh có liên hệ với văn phòng không?”

“Không có.”

“A……” Triệu Vân Lan nhíu mày

Cục Điều Tra Đặc Biệt có quy định, bất luận là khi đi xem xét án kiện hay là trong quá trình phá án, không được có ít hơn hai người làm nhiệm vụ, đương nhiên là Đại Khánh cũng có thể tính vào cho đủ số.

Những lúc ngẫu nhiên có tình huống đặc biệt, nếu cần nhân viên phá án hành động một mình thì nhất định người đó phải liên lạc với văn phòng số 4 đường Quang Minh hai lần một ngày, tùy thời thông báo với người khác vị trí của mình, tiến triển của tình hình và xung quanh có nguy hiểm hay không.

Lâm Tĩnh làm việc nhỏ thì không đáng tin, việc lớn lại rất ít chọc vào rắc rối, sẽ không làm trái quy định này mà vô cớ chơi trò mất tích.

Triệu Vân Lan gác máy với Chúc Hồng, thử gọi một lần vào số của Lâm Tĩnh, quả nhiên là không ở trong vùng phục vụ. Y lấy một trương Trấn Hồn lệnh trong túi ra, dùng chiếc đũa chấm sữa đậu nành, viết lên trên đó danh tự của Lâm Tĩnh.

Trấn hồn lệnh tựa như một mũi kim chỉ nam, đầu tiên chỉ quanh trái phải một hồi, sau đó lại nhẹ nhàng chuyển phương hướng, một sợi dây đỏ rất mảnh vươn ra từ danh tự của Lâm Tĩnh, chậm rãi kéo ra ngoài, nhưng mà càng chạy lại càng mờ nhạt, khi vươn đến dưới bàn thì đã gần như biến thành màu xám.

Sau đó bị cắt đứt.
« Chương TrướcChương Tiếp »