- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Trấn Hồn
- Chương 100
Trấn Hồn
Chương 100
“Sẽ không xảy ra chuyện gì thật chứ?” Mắt thấy xung quanh chẳng còn một mống người, Lâm Tĩnh không biết nói chuyện với ai, đành phải lẩm bẩm một mình.
Quỷ Diện từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, đại loại là hoàn toàn không để tí đạo hạnh con con này vào mắt, Lâm Tĩnh bắt đầu thì thầm tự an ủi bản thân: “Không có chuyện gì, A Di Đà Phật, nhất định không có chuyện gì.”
Hắn cứ như đang đứng đống lửa ngồi đống than, nếu không phải bị trói thành một cái bánh chưng thì phỏng chừng đã nhảy dựng lên như ngồi phải đinh rồi.
Lâm Tĩnh dài cổ ngóng về phía Thẩm Nguy, nhưng mà còn chưa nhìn rõ, hắn đột nhiên cảm thấy nếu mình là một con rùa lớn thì tốt rồi, vừa biết bơi lại còn vừa có thể đàn hồi.
Hắn cẩn thận đánh giá bốn phía một hồi, thử thăm dò gọi một tiếng: “Này, Thầy Thẩm! Thầy Thẩm?”
Thẩm Nguy không phản ứng.
“Thầy……”
Đang nói đến đó, một con u súc đột nhiên thò ra, hướng về Lâm Tĩnh nhe ra mấy cái răng khấp khổm.
Lâm Tĩnh vội vàng ngậm miệng, sợ đối phương ghen tị với hàm răng ngay ngắn trắng sáng của hắn, sẽ dùng thịt người ngon tươi của lão nhân gia hắn mà chải răng mất thôi.
U súc liếʍ liếʍ môi, đại khái là bị phái tới trông coi bọn họ, nghĩ nghĩ một lúc vẫn là không dám vừa trông vừa ăn vụng, vẻ mặt như táo bón đi quanh Lâm Tĩnh vài vòng, sau đó lùi ra xa một chút, dòm hắn lom lom như hổ rình mồi.
Lâm Tĩnh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, muốn dùng cách niệm kinh để vỗ về tâm tình bi đát của mình, nhưng là khi hắn nhắm mắt lại thì bi kịch phát hiện ra tâm trí mình không quanh quẩn trầm bổng với “Bàn Nhược Ba La Mật”, mà là vò đầu bứt tai suy nghĩ xem____ nếu cái đồ súc sinh ‘có gì quên nấy’ Triệu Vân Lan mà biết mình giương mắt nhìn bảo bối nhà y chịu tội như vậy còn dám ngồi yên niệm kinh, nhất định sẽ biến hắn thành thức ăn cho mèo mập Đại Khánh cho mà xem.
Lâm Tĩnh nghĩ như vậy, mở mắt, mắt to trừng mắt nhỏ với u súc trước mặt.
Rồi sau đó hắn đột nhiên mở miệng nói: “Ê, ngươi có nói tiếng người không?”
Quỷ tộc cao cấp tất nhiên là có nói tiếng người, cảnh giác liếc nhìn thứ thức ăn giảo hoạt này một cái, u súc dùng giọng nói khàn đặc kì quặc phun ra: “Câm miệng.”
Lâm Tĩnh thở dài: “Hầy, ngươi coi bọn họ chạy hết cả rồi, nơi này còn mỗi ta với ngươi, ta câm miệng, ngươi không tịch mịch sao chứ? Ngươi thấy Trảm Hồn Sứ đại nhân treo trên cái cây kia không tức trứng sao, không e ngại sao…Kì thật thí chủ ngươi hẳn là phải có ‘trứng’ chứ nhở…… A a a đừng như vậy, phiền ngươi văn minh một tí đi mà!”
U súc nhe hàm răng cá mập ra đe dọa hắn.
Lâm Tĩnh: “Ta câm miệng ta câm miệng ta lập tức câm miệng, thật đó ngươi phải tin tưởng ta, người xuất gia không biết nói dối!”
U súc thu lại nanh vuốt, chậm rãi lùi sang một bên.
Lâm Tĩnh lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguy đang hôn mê.
Nhưng mà chút hành động nho nhỏ này rất nhanh đã bị ngắt ngang, hắn đang lo lắng nhìn mỹ nam đẫm máu thì trong tầm nhìn đột ngột xuất hiện một con u súc mặt đầy mủ mốc, Lâm Tĩnh lập tức cảm giác mình vừa chuyển từ phim văn nghệ tươi mát thương xuân bi thu thành phim kinh dị khẩu vị nặng về nguy cơ đột biến sinh hóa, tức thì suýt nữa nghẹn hơi ở cổ mà chết tức tưởi.
Hắn yên lặng thu hồi tầm mắt, tâm nói: “Nhìn một tí rửa mắt cũng không được sao, khốn kiếp.”
Cuối cùng, Lâm Tĩnh cũng chấp nhận hiện thực___ Cho dù có bị Triệu Vân Lan đâm băm chặt chém đi chăng nữa thì với tình huống này hắn cũng không có cách nào, vừa nghĩ như vậy, Lâm Tĩnh tĩnh tâm hẳn ra, trong lòng yên lặng tụng Chú Đại Bi.
Quỷ tộc u súc thấy hắn nhắm mắt lại, tưởng rằng cuối cùng hắn cũng chịu an phận rồi thì không xen vào nữa, yên lặng ngẩng đầu nhìn qua Thẩm Nguy trên cổ mộc, có chút sợ hãi tránh xa ra một chút lại xa hơn tí nữa, ngàn thước dưới Hoàng Tuyền lại khôi phục yên tĩnh hoàn toàn.
Đúng lúc này, u súc đột nhiên cảm giác được cái gì, vẻ sợ hãi cả kinh ngẩng vụt đầu lên___Chỉ thấy Lâm Tĩnh vẫn nhắm mắt ngồi ngay ngắn ở nơi đó như đã thành một pho tượng phật, Đại Phong thạch sau lưng hắn tưởng như cảm ứng được cái gì đó mà sáng lên một quầng bạch quang nhu hòa.
U súc nhảy dựng lên, vốn định lướt qua Đại Phong thạch để tóm lấy vai Lâm Tĩnh, ai ngờ tay nó vừa chạm vào phạm vi của bạch quang thì giống như miếng thịt bị nướng trên lửa nóng, đột nhiên biến thành than củi.
U súc thét lên quỷ khóc sói tru, rốt cuộc cũng cắt đứt tiếng niệm kinh trong lòng Lâm Tĩnh.
Hòa thượng rởm là người thông minh, mở mắt ra nhìn thấy tình huống này thì ngay lập tức hiểu ra đây là chuyện gì, vì thế hắn hít sâu một hơi, thanh thanh cổ họng, bắt đầu lớn tiếng tụng niệm, bạch quang trên đại phong thạch sau lưng càng ngày càng nóng cháy, u súc trông coi nhảy loạn xung quanh mà không thể đến gần hắn.
Vầng bạch quang dần dần mở rộng, có một chút thậm chí đã lan đến gần người Thẩm Nguy, người đàn ông giống như đã kiệt cùng sức sống lại bỗng nhiên cảm giác được cái gì, mi tâm bất an cau lại.
U súc hiển nhiên biết đây là cớ gì, càng ngày càng nôn nóng bất an, cuối cùng nó quyết định bằng bất cứ giá nào cũng không thể để Lâm Tĩnh làm hỏng chuyện nữa, vì thế ngao ô một tiếng vọt lên, định bụng cho dù biến thành cả người than củi cũng phải xé nát cái tên hòa thượng chết toi đã thề thốt câm miệng mà còn liều mạng niệm kinh này.
Tiếng nướng thịt xèo xèo truyền tới, đồng chí u súc thân tàn chí kiên vẫn há ngoác cái mồm bị thiêu còn mỗi cái răng cạp về phía cổ Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh rốt cuộc phải ngừng tiếng niệm kinh nhắm mắt lại tru lên: “Phật tổ, đệ tử sắp xả thân thành thánh rồi, đại sư huynh đâu! Cứu mạng ! Thầy Thẩm! Lão đại! Đại sư huynh!”
Hắn kêu loạn cào cào, đối phương lại chẳng có động tĩnh gì, hơn nửa ngày, Lâm Tĩnh run rẩy co cổ mới dám mở mắt ra một cái khe nhỏ xíu, chỉ thấy u súc vừa định xả thân hạ lô cốt kia tựa như đã phải chịu đựng kinh hách gì to lớn lắm mà cúp đuôi chạy.
Lâm Tĩnh rất là khϊếp sợ một màn này, lát sau hắn phảng phất nhận thấy điều gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với cặp mắt như nước đầm sâu của Thẩm Nguy ___Nam nhân không biết đã tỉnh lại từ bao giờ.
Lâm Tĩnh thử gọi hắn một tiếng: “Thầy Thẩm?”
Thẩm Nguy khẽ nhích ánh mắt dừng lại trên người hắn, sau đó nho nhã lễ độ khẽ gật đầu.
Lâm Tĩnh: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi không sao chứ?”
Thẩm Nguy nhẹ nhàng động thân mình, xiềng xích trói buộc tay chân hắn va chạm vang lên mấy tiếng, động tác nho nhỏ này lại khiến thái dương hắn mơ hồ nổi gân xanh, mãi lúc lâu sau khi thở dốc một hồi, hắn mới khàn giọng mở miệng: “Không tốt lắm.”
Hắn mất máu quá nhiều, bờ môi trắng nhợt cũng đang run rẩy.
Lâm Tĩnh: “Sao ngươi lại ở đây? Vì sao lại rơi vào…rơi vào trong tay cái tên…ừm…vẻ ngoài rất giống ngươi đó?”
Thẩm Nguy nhắm chặt mắt, ngửa đầu ra sau, dường như kiệt sức dựa vào Công Đức cổ mộc, nhẹ giọng nói: “Gã đánh lén sau lưng ta, ta vốn có thể né tránh, nhưng lúc đó thật sự không thể thất bại trong gang tấc nên mới cho hắn đâm một trùy, tạm thời không sao, cũng không có đại sự gì đâu.”
Lâm Tĩnh im lặng một lát, không xác định hỏi: “Thật sự thật chứ……”
Thẩm Nguy tựa hồ càng thêm suy yếu, hình như hắn cố ý muốn bảo tồn thể lực, giọng nói ép tới vừa chậm vừa thấp: “Nhưng hắn dùng nước Hoàng Tuyền hóa thành trùy băng đâm vào tim ta, không động được thôi.”
Lâm Tĩnh cảm thấy cái này nghe tuyệt đối không giống “không có đại sự”, hắn gian nan nuốt nước miếng: “Ta phải làm cái gì bây giờ? Ngươi có cách nào làm cho ta thoát khỏi cái khối đá vụn này mà đỡ ngươi xuống không?”
Thẩm Nguy trầm mặc một hồi: “Cái ‘khối đá vụn’ sau lưng ngươi kỳ thật chính là dấu hiệu của Hậu Thổ Đại Phong do chính tay Nữ Oa lập nên đấy.”
Lâm Tĩnh im lặng một lát, cứng ngắc nói: “Dọa, dọa tè ra quần.”
Thẩm Nguy cười khẽ: “Không cần phải gấp, vừa rồi Quỷ Diện ở đây mới là phiền toái, có Côn Luân thần cân ở trên người ta, gã nhất thời không làm gì ta được, phỏng chừng cũng không có thời gian để mắt đến nơi này, tạm thời vẫn an toàn .”
Lâm Tĩnh khẩn trương bảo: “Đừng đừng, ta vẫn nên nghĩ cách tự cứu thôi, để cho tên sếp kia biết ta thấy ngươi chảy nhiều máu như vậy mà không làm gì, y không đem ta đi nấu thành cơm tối tân niên mới lạ ấy.”
Thẩm Nguy lặng yên cười rộ lên, ánh mắt rõ ràng nhu xuống, một lát sau, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu nhất định muốn thử thì ngươi có thể niệm kinh, Đại phong khởi nguồn từ lòng từ bi của Nữ Oa, chỉ cần ngươi thành tâm, không chừng nó có thể giúp ngươi một phen.”
Thẩm Nguy thực ra không trông mong hắn có thể làm được gì, trước mắt tuy rằng khốn khó nhưng trong lòng nắm chắc, thuần túy là muốn cho Lâm Tĩnh có chút việc để làm nên thuận miệng nói mà thôi.
Ai ngờ Lâm Tĩnh nghe xong lại chân chính ngồi thiền, như đọc tin tức phát thanh mà dồn khí đan điền, bắt đầu rành mạch truyền phát chương trình Phật học mười hai giờ. Thẩm Nguy mới đầu còn thấy buồn cười, về sau lại từ từ nghĩ nó cũng khá dễ nghe, đầu mày khóe mắt vương chút lệ khí vì nhiễm máu tươi dần dần nhu hòa đi một chút, hắn hạ mắt nhìn trùy băng trước ngực, nhất thời không để cho bất cứ ai thấy được suy nghĩ trong lòng.
Bạch quang trên Đại phong thạch dần dà có chút chói mắt, Lâm Tĩnh không hổ là Đạt Ma chính tông, không ngờ lại thực sự nhập định.
Không biết qua bao lâu, dây thừng trên người hắn bỗng nhiên nới lỏng trong bạch quang chói lòa, bản thân hắn lại không hề hay biết, Thẩm Nguy có chút giật mình nhưng không mở miệng cắt ngang.
Trong lòng hắn chợt có ý nghĩ, quả nhiên là vật họp theo loài, người bên cạnh Triệu Vân Lan hoặc nhiều hoặc ít đều có chút giống với y___Tỷ như đều rất chấp nhất với một điều gì đó, chấp nhất đến mức có thể quên đi tất cả.
Giống như người trước mắt này, lại giống như đứa nhóc vừa nói đã khẩn trương kia……
Thẩm Nguy nheo mắt, trong lòng hắn mơ hồ đã có phỏng đoán về Trấn Hồn Đăng, nhưng mà hiện tại xem ra, Trấn Hồn đăng vẫn là không xuất thế thì tốt hơn.
“Đứa nhóc” Quách Trường Thành thành công giữ lại tất cả thân nhân của người mất tích lại thị trấn, nhưng cũng không đợi được tin tức tốt.
Cho đến khi trời gần về khuya, Sở Thứ Chi mới mang theo Đại Khánh phong trần mệt mỏi trở về, những thứ thu thập được thực sự khó tin, chỉ tìm thấy một ít chứng minh thư và chìa khóa điện thoại bên người linh tinh…tựa hồ chỉ có sinh mệnh là tiêu tan, những thứ tạp vật này đều bình yên vô sự.
Đồn công an trong thị trấn nhỏ đèn đuốc sáng trưng, đột nhiên không biết từ chỗ nào bộc phát ra một tiếng khóc rống làm cho phòng họp loạn thành một đống, Sở Thứ Chi một tay ôm Đại Khánh, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, lại vẫy vẫy tay với Quách Trường Thành, gọi cậu vào một căn phòng nhỏ, khép cửa lại.
Quách Trường Thành trực giác biết chuyện không tốt, cậu nhìn nhìn Sở Thứ Chi, lại ngó ngó Đại Khánh: “Sở ca, sếp Triệu bọn họ đâu rồi? Đã tìm thấy anh Lâm chưa? Có thấy chị Chúc không? Những người mất tích vẫn không tin tức sao?”
Sở Thứ Chi lấy túi vật chứng ra đưa cho cậu, trong đó có một chút tro.
Quách Trường Thành ngẩn người, trong lòng bỗng có dự cảm không nói nên lời: “Đây là……”
“Tro cốt.”
Túi vật chứng xoạch một cái rơi trên mặt đất.
“Đúng, chính là xương người biến thành tro.” Sở Thứ Chi tóm tắt ngắn gọn chuyện xảy ra trong khu biệt thự, sau đó nói với Quách Trường Thành, “Cậu gọi ngay về tổng bộ bảo Uông Chủy, chuyện này giao cho cô ấy và Tang Tán xử lý, những người này tạm thời giải quyết theo án mất tích, nhưng người chết chính là chết, không giấu được thời gian dài đâu, bảo cô ấy xem xét mà giải thích với bên ngoài sao cho thấu đáo.”
Quách Trường Thành khó có thể tin nói: “Giải thích với…bên ngoài?”
Chính là muốn Uông Chủy nghĩ cách che giấu chân tướng vụ việc này.
Sở Thứ Chi nhìn cậu một cái, rõ ràng là Cục Điều Tra Đặc Biệt làm việc có quy tắc ngầm, nhưng không biết vì sao hắn lại không muốn nói rõ với Quách Trường Thành, vì thế Thi Vương trầm mặc một lát rồi trả lời rất là quanh co: “Cậu phải biếtlà, thông thường chỉ có những thi hài còn tồn tại mới kiểm tra được DNA thôi, tro cốt bị lượng nhiệt cực lớn thiêu ra thì không thể, huống chi lại còn bị hủy thành như thế. Chuyện mà chúng ta có thể làm không nhiều, cứ cho là cậu thu hết tro cốt ở đó về đây, chúng ta cũng không có khả năng nói cho người nhà bọn họ chúng nó từng thuộc về ai.”
“Phải có một hung thủ chứ……”
Sở Thứ Chi bất đắc dĩ cười một tiếng: “Quách Trường Thành, một kẻ có thể ám toán Trảm Hồn Sứ đại nhân, cứ cho là dùng thủ đoạn ti bỉ đi nữa thì tu vi của gã ít nhất cũng là cân sức ngang tài với Trảm Hồn Sứ, có phải là thời gian cậu tới chưa lâu lắm nên không biết rõ Trảm Hồn Sứ là loại người nào không?”
Quách Trường Thành nhìn hắn đăm đăm.
“Chẳng ngại nói cho cậu biết, tôi tu hành ngàn năm đã có thể đi lại dưới ánh mặt trời, trước mắt có thể coi là Thi Vương, có thể hiệu lệnh toàn bộ cương thi bạch cốt, tiến thêm một bước nữa thành Bạt, cũng chính là thi tiên, nhưng nếu không phải có quan hệ với sếp Triệu thì loại người như Trảm Hồn Sứ này tôi muốn tránh lui ngoài năm dặm, cậu có hiểu không?” Sở Thứ Chi dừng một chút, “Việc này tốt nhất đừng dính vào, không phải chuyện mà chúng ta có thể quản được.”
Quách Trường Thành giống như không thể tiếp thu ngay được kết luận này, nhưng mà cậu chưa bao giờ khắc khẩu với người ta, lại càng không biết cái gì là thanh niên nhiệt huyết không biết tự lượng sức mình, nhất thời cảm thấy có cái gì nghèn nghẹn trong lòng mà không nói được ra, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Qua không biết bao lâu, Quách Trường Thành mới hỏi: “Thế nhưng hồn phách đâu? Thân thể đã không còn thì phải còn hồn phách chứ? Một người đang sống sờ sờ sao có thể vô duyên vô cớ biến mất như thế được?”
Sở Thứ Chi sửng sốt, Đại Khánh lại theo nhảy ra khỏi lòng hắn, phi tới trên bàn, đột nhiên mở miệng: “Cái này thì có.”
Hai người lập tức quay sang mèo đen.
Đại Khánh lại giống như xuất thần, không nói không rằng, sau một lúc lâu, Sở Thứ Chi đành phải lên tiếng gọi nó: “Đại Khánh?”
Hắn vừa nói xong, trên người Đại Khánh đột nhiên phát sinh biến hóa kì dị___Thân hình mèo đen chậm rãi dài ra, lông mèo từ từ biến mất, trước con mắt mở to và cái mồm há hốc của Quách Trường Thành cùng Sở Thứ Chi, nó biến thành một thiếu niên tóc dài đến mắt cá chân.
Trên người thiếu niên không biết mặc quần áo niên đại nào, thoạt nhìn như là tùy tiện xé một mảnh vải bố quấn lên, chân trần….Cái này không quan trọng, quan trọng chính là nhìn nó không đen cũng không béo!
Sở Thứ Chi: “Đại, Đại Khánh?!”
Khuôn mặt thiếu niên xuất hiện biểu tình lười biếng đặc hữu của loài mèo, nó mở đôi mắt to hơn tròn hơn so với người bình thường liếc hắn một cái: “Ờ.”
Nói đoạn, nó nhảy từ trên bàn xuống, tiếp đất không chút tiếng động, động tác cũng vẫn giống một con mèo, đi đường vẫn đi thẳng như đang trên sàn catwalk, Sở Thứ Chi và Quách Trường Thành không hẹn mà cùng tránh đường cho Đại Khánh thì nghe nó nói: “Ký ức của ta không biết bị ai khóa kín, nhiều chuyện không còn nhớ rõ, lần trước trên đỉnh Côn Luân bị đại thần mộc kí©h thí©ɧ mới có thể biến hóa, sau khi biến hóa tuy rằng không có lông rất xấu, nhưng có một số ấn tượng mơ hồ sẽ rõ ràng hơn một chút.”
Đều là không có lông, Sở Thứ Chi với Quách Trường Thành còn ‘xấu’ hơn “rất xấu” một chút đồng thời có biểu cảm rất là vi diệu.
“Thứ mà chúng ta gặp phải hôm nay, theo cách nói chính thức của Địa Phủ thì là u súc, kỳ thật ban đầu gọi là Quỷ tộc.” Đại Khánh có thẩm mỹ quan độc đáo không thèm để ý phản ứng của hai người kia, nói tiếp, “Quỷ tộc từ đâu mà sinh ra, ta không biết rõ, nhưng mà ta biết bọn họ có liên quan đến cái chết của hai vị đại thần Phong thị____ Phục Hy và Nữ Oa.”
“Ở cửa khu tiểu trấn kia, lời Thẩm Nguy nói ngươi cũng nghe thấy rồi, khi Quỷ tộc xuất thế thì toàn bộ đại địa hồng hoang không còn một ngọn cỏ.” Mèo đen biến thành thiếu niên chớp chớp ánh mắt, nhìn kĩ ra, mắt nó biến màu theo ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, “Thế nhưng theo ta được biết, Quỷ tộc ăn máu thịt người sống, hút nguyên thần của người tu hành, ba hồn bảy vía của phàm nhân lại không ăn, vì ăn cũng không để làm gì. Ta nghĩ có thể là bởi vì tình huống phát sinh đột ngột, những người đó vốn là không phải chết mà thân thể đột nhiên biến mất, vẫn còn là sinh hồn, địa phủ không nhìn đến bọn họ, nên hồn phách chịu đựng kinh hách không biết đã chạy đến nơi nào.”
Quách Trường Thành chậm hiểu hơn người khác một chút, lúc lâu sau mới tiêu hóa được hết những gì Đại Khánh nói, cậu đột nhiên bảo: “Em muốn đi tìm bọn họ.”
Đại Khánh và Sở Thứ Chi đang thảo luận xem Triệu Vân Lan với Chúc Hồng có thể ở đâu đồng thời ngẩng đầu lên, Đại Khánh chẳng hiểu ra sao mà hỏi: “Tìm bọn họ làm gì? Thất lạc sinh hồn là chuyện của Địa Phủ, tuy rằng bây giờ bọn họ chẳng hơi đâu mà quản.”
Quách Trường Thành im lặng một lát: “Nhưng mà, nhưng mà tôi đáp ứng rồi…với những người mất thân nhân ngoài đó, tôi đáp ứng cho bọn họ một lời giải thích… ”
“Ngươi không cho được.” Đại Khánh nói, “Bọn họ cũng sẽ không tin.”
“Cho nên tôi muốn đi tìm linh hồn của họ, một người đang sống yên lành sao có thể đột nhiên mất tích được?” Quách Trường Thành hết sức ương ngạnh dây dưa vấn đề này, “Đó là…… Đó là không được mà.”
Sở Thứ Chi lạnh lùng cười: “Chuyện không được còn nhiều lắm, cậu định tìm thế nào đây?”
Quách Trường Thành bị một câu hỏi làm cho cứng họng, tim đập loạn nhịp một lát, xấu hổ cúi đầu.
Ai ngờ Sở Thứ Chi im lặng một lúc lại lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt ném cho cậu: “Nước mắt trâu, dùng để mở thiên nhãn, có thể thấy sinh hồn.”
Quách Trường Thành khó tin ngẩng đầu lên, kích động nhìn hắn.
“Cậu làm chính sự trước, gọi điện cho Uông Chủy bảo cô ấy xử lý tốt chuyện đối ngoại đã, sau đó phái người đến đây tiếp viện.” Sở Thứ Chi hơi thiếu tự nhiên tránh đi ánh mắt quá mức nhiệt tình của cậu, “Dù sao tôi cũng muốn đi tìm Lâm Tĩnh, thuận tiện mà thôi, cậu đừng có gây phiền toái cho tôi đấy.”
“Hai người các ngươi đi cùng nhau đi, ta muốn đi tìm Triệu Vân Lan.” Đại Khánh nói, “Để y một mình ta không yên lòng.”
Đại Khánh dùng hình người cứng ngắc đi vài bước, khi đến cửa sổ thì quay đầu lại dặn dò: “Nếu thằng nhỏ không biết nặng nhẹ, Thi Vương ngươi tha thứ một chút, trăm ngàn cẩn thận, văn phòng mới của chúng ta vừa mới nhận về, còn chưa kịp trang hoàng đâu.”
Nói xong, Đại Khánh nhảy ra cửa sổ, chớp lên mấy cái đã không còn bóng dáng.
=============================
Triệu Vân Lan im lặng suốt đường đi, Quỷ sai lòng còn sợ hãi không ai dám tiến tới nói chuyện với y, chỉ có Chúc Hồng mặc kệ y nói cái gì vẫn nhắm mắt theo đuôi.
Qua Quỷ Môn Quan, đến Diêm La điện, phán quan đang muốn dẫn Triệu Vân Lan vào bên trong thì bị một tiểu quỷ nhảy ra chặn đường.
Phán quan nhíu nhíu mày.
Tiểu quỷ mở miệng âm u cười: “Lệnh chủ đại nhân, Thập Điện Diêm La cho mời.”
Triệu Vân Lan còn chưa kịp mở miệng, phán quan đã không nhịn được chen ngang: “Đây là ý gì? Trảm Hồn Sứ bị Quỷ Diện ám toán, hỗn độn sắp thoát ra, đại phong mắt thấy lung lay sắp phá, làm chậm trễ chính sự ngươi có đảm đương nổi không? Tránh ra!”
Tiểu quỷ cúi đầu hạ giọng: “Không sai, phán quan đại nhân, nhưng tiểu nhân chỉ là phụng mệnh làm việc.”
Phán quan: “Các ngươi……”
Triệu Vân Lan đột nhiên ngắt lời lão: “Đưa ta qua đó, ta lớn như vậy rồi còn chưa có gặp qua Diêm Vương đâu.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Trấn Hồn
- Chương 100