Cố Thổ Trận đặt cọc hai mươi khối linh thạch, Mặc Họa lấy ra mười viên lúc trước kiếm được từ linh thạch áp giải cho quản sự béo, nhận Cố Thổ Trận Đồ và mười phần tài liệu giấy mực, kỳ hạn là hai mươi ngày.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Mặc Họa lại đến cửa hàng bánh ngọt, tốn hai viên linh thạch mua mười miếng bánh ngọt ngũ sắc, sau đó trực tiếp trở lại tông môn, chia mấy miếng bánh ngọt cho ba người Đại Hổ.
Thức ăn của tông môn cũng không tốt, bình thường ba người đều thèm ăn, nhưng cũng không có đồ ăn ngon gì.
Mặc Họa mua chút bánh ngọt, xem như giúp bọn họ đỡ thèm.
Chạng vạng mấy ngày sau, Mặc Họa học xong một ngày, đang đóng cửa trong phòng nghiên cứu trận pháp Cố Thổ Trận, đột nhiên nghe được có người gõ cửa.
Mặc Họa vừa mở cửa, liền nhìn thấy Song Hổ đang lén lút đứng trước cửa.
Song Hổ vụиɠ ŧяộʍ đưa một gói giấy dầu cho Mặc Hoạ, hạ giọng nói:
"Cố ý để lại cho ngươi, đừng nói với người khác."
Nói xong liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó giống như kẻ trộm chạy đi.
Đệ tử ở trong ký túc xá của Thông Tiên Môn, hai người một phòng, phòng không lớn, có hai chiếc giường gỗ đơn giản cùng hai chiếc bàn gỗ cũ nát, vừa vặn cung cấp cho đệ tử sinh hoạt thường ngày.
Trong Thông Tiên Môn cũng có đệ tử muốn xa hoa thoải mái một chút, bất quá cần linh thạch thêm vào.
Mặc Họa trước kia có một người bạn cùng phòng, nhưng năm nay hắn ta nghỉ học, không phải vì không đóng nổi học phí, mà đơn thuần là vì hắn ta cảm thấy tu hành quá khô khan, không muốn học, cho nên trong phòng hiện tại chỉ có một mình Mặc Họa.
Mặc Họa đóng cửa lại, mở ra còn có chút giấy dầu bỏng tay, phát hiện bên trong bánh mì có một cái đùi gà vừa nướng chín.
Chân gà to bằng nắm tay, bốc hơi nóng, nướng đến hơi khét, có thể ngửi được mùi thơm mê người, nhất là phía trên còn có linh khí nhàn nhạt.
Là thịt linh thú.
"Chuyện này... chắc không phải là trộm được ở đâu đó chứ..."
Thịt thú mang theo linh khí, đám Song Hổ căn bản không mua nổi, lại nhìn bộ dạng lén lén lút lút của Song Hổ, chỉ có thể trộm.
Mặc Họa do dự một chút, cắn một cái, có chút mùi khét, cũng có mùi thịt, chỉ là không nướng chín, hơn nữa cũng không có gia vị, hương vị ít nhiều có chút nhạt nhẽo.
Đồ ăn của giới tu đạo nấu nướng cũng rất chú ý, nếu như không có chuyên môn học qua, rất khó làm ra đồ ăn ngon.
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn của giới tu đạo rất khó xử lý, ví dụ như vị thịt rất cứng cỏi, mà có rất ít thịt, thí dụ như thịt yêu thú ăn cỏ, không tốn đại lượng linh lực thúc dục hỏa diễm, chưng trong thời gian dài, căn bản nấu không nát.
Chất lượng thịt linh nhục sẽ tinh tế hơn một chút, nhưng nấu nướng cũng phải tốn một chút tâm tư.
Ngoài thịt ra, các loại rau quả khác, ngoại trừ bản thân hương vị, cũng ít nhiều đều mang theo một ít linh khí, những linh khí này cùng nguyên liệu nấu ăn của bản thân nó trộn lẫn với nhau, nếu như không điều phối thích đáng, tư vị sẽ rất kỳ quái.
Chân gà trong tay Mặc Họa chỉ nướng đơn giản, đoán chừng sợ bị người khác phát hiện, cũng là len lén nhóm lửa, vội vàng nướng xong, cho nên không có khả năng nướng ăn ngon được.
Nhưng Mặc Họa vẽ trận pháp hơn một tháng không có thịt ăn cũng không có chú ý nhiều như vậy, có ăn cũng đã không tệ rồi.
Mặc Họa có chút lao lực gặm xong đùi gà, sau đó đem giấy dầu đốt đi, ném xương ra dòng suối nhỏ ngoài phòng, triệt để tiêu hủy chứng cứ.
Sau khi ăn xong thì Mặc Họa lại bỏ ra chút thời gian để luyện hóa linh khí ẩn chứa trong thịt gà, sau đó vùi đầu vào nghiên cứu trận pháp.
Quả nhiên, hai ngày sau Mặc Họa nghe nói mấy đệ tử Luyện Khí kỳ trộm gà mà trưởng lão nuôi, nhổ sạch lông, nướng ăn.
Trưởng lão giận dữ, bắt được mấy tên đệ tử, hung hăng trách phạt một phen.
Hai ngày sau, Mặc Họa liền thấy được ba người Đại Hổ mặt mũi bầm dập, trên đỉnh đầu còn có hai cục u lớn.
Ba người bọn họ đều ở Thông Huyền Phong, trưởng lão tra một chút là có thể tra ra được, không chạy thoát được, trách phạt là không tránh khỏi.
Nhưng mà mấy người cũng chỉ nhìn thảm một chút, phần lớn là vết thương da thịt, trưởng lão cũng không có khả năng, thật sự làm gì được bọn họ.
Đơn giản là trừng phạt nhỏ, cho các đệ tử khác một cảnh cáo mà thôi.
Ba người Đại Hổ nhìn thê thảm, nhưng ngẩng đầu ưỡn ngực, biểu lộ còn có chút kiêu ngạo, dù sao có thể trộm gà từ trong mắt trưởng lão, cũng không phải đệ tử bình thường có thể làm được.
Bọn họ nhìn thấy Mặc Họa, cũng làm bộ không thấy, thậm chí Tiểu Hổ còn vụиɠ ŧяộʍ nháy mắt với Mặc Họa, để Mặc Họa cũng làm bộ không biết bọn họ.
Mặc Họa có chút dở khóc dở cười, nghĩ thầm lần sau ngày nghỉ, mua thêm điểm tâm cho bọn họ ăn.
Khoảng cách ngày nghỉ lần sau còn có bảy ngày, khoảng cách từ quản sự béo chỗ nhận tài liệu trận pháp đã qua mười ba ngày, Mặc Họa đối với lĩnh ngộ Cố Thổ Trận lại không quá thuận lợi.
Trận văn của Cố Thổ Trận là trước đó Mặc Họa chưa từng học qua, so với trận văn cơ sở thổ hệ của Tông Môn Giáo thì phức tạp hơn không ít, lĩnh ngộ ra tương đối cố hết sức.
Hơn nữa Cố Thổ Trận do bốn đạo trận văn tạo thành, yêu cầu thần thức cũng cao.
Mặc Họa ghi nhớ trận văn cũng không phải quá khó khăn, nhưng lúc luyện tập trên Đạo Bia, thần thức lại tiêu hao nhiều hơn, hơn nữa rất dễ dàng sai lầm.
Hoặc là vẽ ra trận văn tổ hợp không hình thành trận pháp, hoặc là trận văn vẽ ra căn bản không có hiệu quả, không cách nào truyền thụ linh lực.
Mặc Họa lục lọi chừng mười ngày như vậy, vẫn không có đầu mối, có khi nhìn như hiểu rõ, bút pháp vẫn là sai lầm.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào, Mặc Họa quyết định đi thỉnh giáo Nghiêm giáo tập.
Nghiêm giáo tập dạy xong tiết học, đang thu thập thư án trên bàn, các đệ tử tốp năm tốp ba giải tán.
Mặc Họa liền cầm mấy cái trận văn thổ hệ cơ sở đến trước mặt Nghiêm giáo tập, cung kính thỉnh giáo nói:
"Giáo tập, trận văn Thổ hệ ở đây đệ tử không hiểu lắm, còn thỉnh giáo tập chỉ điểm."
Nghiêm giáo tập nhìn mấy trận văn Mặc Họa đưa lên, nói:
"Đây là trận văn Thổ hệ trong Ngũ Hành trận văn cơ sở, hơn nữa còn là tương đối thông dụng trận văn, đối với ngươi mà nói hẳn không phải quá khó khăn, nếu như vẽ không tốt, luyện tập nhiều hơn là được."Trận văn thổ hệ của giáo sư tông môn rất cơ bản, đối với Mặc Họa mà nói đương nhiên không phải việc khó, thứ Mặc Họa muốn hỏi kỳ thực là chuyện khác.
Mặc Họa lấy ra mấy trận văn thổ hệ trong Cố Thổ Trận, nói:
"Đệ tử ngẫu nhiên nhìn thấy mấy trận văn này, phát hiện có chút khác biệt với trên sách giáo khoa, nhưng cụ thể lại không nói ra được chỗ nào khác biệt, mà lúc vẽ rất dễ dàng sai lầm, không biết là chỗ nào xảy ra vấn đề."
Nghiêm giáo tập nhìn, có chút bất ngờ nói:
"Đây là Ngũ Hành Trận Văn sau khi biến hóa, khác với tông môn chính thức truyền thụ, loại này không quy phạm, cũng không đại thông dụng. Họa loại trận văn này, cần biến hóa một chút bút pháp, trình tự cũng khác với quy phạm trận văn, trên cơ bản sửa lại trình tự mấy nét bút này..."
Nghiêm giáo tập lấy ra một tờ giấy, tiện tay vẽ vài nét trận văn, vừa vẽ vừa giải thích.
Mặc Họa nghe xong, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Trận văn họa pháp cùng thư pháp cũng có chút tương tự, ngoại trừ chế thức trận văn, còn có một chút trận văn đặc sắc hóa, bút pháp ít nhiều đều có chút khác biệt.
Loại trận văn biến thức này có rất nhiều chủng loại, hơn nữa không thể phân loại, cho nên bình thường tông môn chỉ dạy quy phạm chế thức trận văn.
"Chẳng trách đều nói trận pháp bác đại tinh thâm, bên trong hố sâu quanh co cũng quá nhiều, nếu như không phải hỏi giáo tập, cho ta hai cái đầu ta cũng không nghĩ ra..." Mặc Họa âm thầm chửi bới trong lòng.
"Vậy phải đem những trận văn này kết nối cùng một chỗ hình thành trận pháp, ví dụ như loại trận pháp này..."
Cuối cùng Mặc Họa trực tiếp lấy trận đồ của Cố Thổ Trận ra.
Nghiêm giáo tập nhìn lướt qua, liền nhận ra được, kinh ngạc nói: "Đây là Cố Thổ Trận," lập tức lại nhìn Mặc Họa nói:
"Bây giờ ngươi nhìn còn quá sớm, đây không phải là thứ ngươi có thể vẽ bây giờ."
"Đệ tử chỉ tò mò muốn biết rõ ngọn nguồn trong đó." Mặc họa nghiêm túc thỉnh giáo.
"Cái này... cũng đúng, ngươi sớm biết một chút cũng tốt."
Nghiêm giáo tập tinh thần chấn động, trận văn thường ngày vẫn dạy cơ sở, ít nhiều có chút không thú vị, lúc này hiếm khi có thể trò chuyện một chút về trận pháp ra dáng, rõ ràng hào hứng hơn không ít.
"Trận pháp đều là do trận văn sắp xếp lại liên kết nối liền mà thành, trận văn thấp bao hàm những trận văn đơn giản, số lượng trận văn cũng ít, trận pháp càng khó khăn cao, bao hàm trận văn càng nhiều, các loại trận văn xếp hàng trước sau, không gian cấu hoạ, cấu tác liên kết thống nhất cũng lại càng phức tạp tinh diệu. Cố Thổ Trận bao hàm bốn trận văn, trận văn cần dựa theo phương vị cố định, theo thứ tự hạ bút phác thảo, còn lại Càn cùng Khôn hai vị trí..."
Nghiêm giáo tập nói rất hăng hái, Mặc Họa cũng nghe say sưa, cho đến khi dạy xong, Nghiêm giáo tập vẫn có chút chưa thỏa mãn, sau đó lại khuyên bảo:
"Trận pháp chi đạo bác đại tinh thâm, trước đó ngươi hiểu rõ cũng tốt, đồ vật tông môn dạy chỉ là cơ sở bên trong, ngay cả nhập môn cũng không tính, muốn trở thành trận sư chính thức, độ khó cùng tâm huyết tiêu hao đều là các ngươi hiện tại không tưởng tượng nổi..."
Nghiêm giáo tập dừng lại một chút, lại nói:
"Đồng thời cũng ngàn vạn lần không thể mơ tưởng xa vời, mù quáng đi vẽ trận pháp chính mình nắm giữ không được, nếu chỉ đơn thuần nhìn xem còn tốt, thật sự hạ bút đi vẽ, rất dễ dàng sẽ làm thần thức khô kiệt, điểm ấy ngàn vạn phải nhớ kỹ!"
Mặc Họa hành lễ nói: "Đệ tử thụ giáo!"