“Hỏa Cầu Thuật có cái gì hay mà dạy……”
Tiêu tốn bốn năm ngày, luyện một trăm lần Hỏa Cầu Thuật, Mặc Họa ngây ngẩn cả người.
Cậu còn tưởng rằng chính mình đã học được tương đối, nhưng những lời này của Khôi lão tương đương nói cho cậu biết, kỳ thật cậu chưa học cái gì cả……
“Khôi gia gia, vậy ngài còn dạy cháu pháp thuật gì?”
Mặc Họa có chút chờ mong.
“Không dạy pháp thuật, Hỏa Cầu Thuật là đủ dùng.” Khôi lão nói.
Mặc Họa hoàn toàn mơ hồ, “Vậy ngài dạy cháu cái gì đây?”
Khôi lão vẫn chưa trả lời, mà là hỏi một câu:
“Điểm quan trọng nhất khi vận dụng pháp thuật, là gì?”
“Trước tiên học được pháp thuật?” Mặc Họa thử nói.
“Đây là cơ sở, không coi là điểm quan trọng nhất. Quan trọng nhất, là ngươi phải đánh trúng kẻ địch. Uy lực pháp thuật dù có mạnh, đánh không trúng kẻ địch, cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, học cũng là học vô ích.” Khôi lão nói.
Mặc Họa bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lại cảm thấy điều này có chút vô nghĩa.
“Pháp thuật nếu muốn đánh trúng người, là dựa vào cái gì?” Khôi lão lại nói.
“Thần thức.” Mặc Họa đáp.
“Vì sao?”
Mặc Họa suy nghĩ một chút, rồi nói:
“Pháp thuật vận hành nhờ thần thức, thi triển cũng nhờ thần thức, quỹ đạo của pháp thuật sau khi thi triển cũng được thần thức điều khiển, vì vậy nếu muốn pháp thuật đánh trúng người, cũng phải dựa vào thần thức.”
Khôi lão gật đầu, “Thế giới trong thần thức khác với thế giới mà mắt thường nhìn thấy, điều này ngươi biết chứ.”
Mặc Họa gật gật đầu.
Thế giới mắt thường nhìn thấy, có hình dáng rõ ràng và màu sắc rực rỡ tinh tế.
Mà khi tu sĩ phóng thần thức ra, điều họ cảm nhận chính là một khoảng trắng mờ ảo, trong đó các vật thể mất đi những đường nét cụ thể, chỉ còn lại trạng thái của linh lực.
Nói cách khác, thế giới trong thần thức của tu sĩ, giống như trên giấy trắng, có những linh lực sặc sỡ như những nét vẽ nguệch ngoạc.
Thần thức nhìn thấy, không phải là diện mạo cụ thể của sự vật, mà là trạng thái linh lực bản chất hơn của chúng.
Khôi lão tiếp tục nói: “Pháp thuật cần được thần thức dẫn dắt, nên nếu muốn trúng mục tiêu, thì trước tiên thần thức cần phải ‘nhìn thấy’ mới được.”
“Vậy Khôi gia gia, dùng mắt nhìn không được sao?” Mặc Họa hỏi.
“Đôi mắt quá dễ dàng bị lừa, tu sĩ chỉ dùng mắt nhìn, rất ngu xuẩn.”
Mặc Họa gật gật đầu.
Khôi lão tiện tay búng một cái, liền có một chiếc lá trúc dài xanh biếc rơi vào giữa các ngón tay.
“Ngươi đứng cách ba trượng, dùng Hỏa Cầu Thuật đánh trúng lá trúc này.”
Mặc Họa lo lắng Hỏa Cầu Thuật sẽ làm Khôi lão bị thương, nhưng đánh giá lại chênh lệch tu vi giữa hai bên, rất thức thời mà chưa nói ra khỏi miệng.
Hỏa Cầu Thuật này của cậu, để cho Khôi lão làm ấm tay phỏng chừng còn chưa đủ……
Mặc Họa lùi về sau ba trượng, thả ra thần thức, thế giới trong thần thức là một màu trắng mờ ảo, lá trúc kia trôi nổi giữa không trung, hiện ra tàn ảnh linh lực màu xanh nhàn nhạt.
Nhưng ở trong thế giới mờ ảo này, lại không có bóng dáng của Khôi lão.
Mặc Họa biết, nguyên nhân là do thần thức hai bên chênh lệch quá lớn.
Người có thần thức mỏng manh, không thể nhìn được tu sĩ có thần thức mạnh mẽ.
“Khôi gia gia, cháu ra tay đây.”
Mặc Họa nói xong, thúc giục Hỏa Cầu Thuật, bay về phía tàn ảnh linh lực của lá trúc trong thế giới thần thức.
Hỏa Cầu Thuật đánh trúng lá trúc, đốt lá trúc màu xanh kia thành tro bụi, Khôi lão cầm lá trúc lại lông tóc vô thương.
Ngón tay Khôi lão vừa lật, lại cầm một lá trúc khác.
Lần này ông buông tay, lá trúc kia liền chậm rãi bay lên, theo gió lượn lờ trong không trung.
“Ngươi lại dùng Hỏa Cầu Thuật đánh cái này.”
Mạc Họa gặp khó khăn, nhưng vẫn nín thở tập trung, dùng thần thức theo dõi quỹ đạo của chiếc lá trúc, sau đó thi triển Hỏa Cầu Thuật.
Hỏa Cầu Thuật bay vυ"t lên không trung, sượt qua chiếc lá trúc, nhưng không đánh trúng.
“Biết vì sao không đánh trúng không?”
Mặc Họa gãi gãi đầu, “Lá trúc bay quá nhanh?”
Khôi lão vung tay tùy ý, trong không gian một tấc vuông, liền tạo ra một cơn cuồng phong, cuồng phong cuốn lấy mấy cái lá trúc, xoay tít giữa không trung.
Khôi lão nhẹ nhàng búng tay, đầu ngón tay bay ra một vài đốm lửa, sau đó bay về phía trước, đuổi theo lá trúc trên không trung.
Bất kể lá trúc bay múa như thế nào, cuối cùng đều bị đốm lửa đuổi theo, từng đốm lửa xuyên qua, hóa thành tro bụi.
Mặc Họa xem đến trợn mắt há hốc mồm.
“Đây là điều thứ nhất ta dạy cho ngươi,” Khôi lão nhìn Mặc Họa, chậm rãi nói:
“Thần Thức Tỏa Định.”
“Thần Thức Tỏa Định……”
Mặc Họa lẩm bẩm nói, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng trong lòng chấn động kì lạ.
“Cái gọi là Thần Thức Tỏa Định, đó là dùng thần thức khóa chặt kẻ địch, như vậy mặc kệ hắn tránh né như thế nào, cuối cùng đều không thể trốn thoát pháp thuật đuổi theo.” Khôi lão nói.
“Vậy Thần Thức Tỏa Định, thì nhất định sẽ đánh trúng sao?” Mặc Họa hỏi.
“Trừ phi thân pháp đối thủ quá nhanh, nhanh hơn pháp thuật của ngươi, hoặc là lấy pháp thuật khác hoặc Linh Khí ngăn cản, nếu không sẽ trốn không thoát.”
“Ồ ồ.” Mặc Họa có chút hưng phấn, lại hỏi, “Vậy cháu dùng Thần Thức Tỏa Định như thế nào?”
“Thả ra thần thức, nhìn rõ linh lực đối phương, thần thức bám lên, là có thể khóa chặt phương vị.”
Khôi lão nói lời ít mà ý nhiều, lúc sau lại nói:
“Nghe thì phức tạp, ngươi cứ làm theo mấy lần là hiểu rõ.”
Khôi lão nói xong, ngón tay vừa lật, lại lấy một lá trúc, “Ngươi tỏa định thử xem.”
Mặc Họa gật gật đầu, theo lời Khôi lão nói, thả ra thần thức, lấy thần thức nhìn rõ trạng thái linh lực của lá trúc, sau đó tự nhiên liền có một loại cảm giác “hiểu rõ tỏa định”.
Giống như vẽ trận pháp, chỉ cần hiểu rõ các trận văn, thì cả trận pháp sẽ như được in trong tâm trí.
Mặc Họa dùng thần thức tỏa định lá trúc.
Khôi lão nhìn Mặc Họa, ánh mắt sắc bén.
Học được nhanh như vậy sao……
“Là bởi vì thần thức quá mạnh sao?” Khôi lão thầm nói trong lòng.
Sau một lát trầm mặc, ngón tay Khôi lão buông lỏng, lá trúc liền bay lên không trung.
Mặc Họa nhắm mắt lại, ngón tay khép lại vận khí, một quả cầu lửa màu đỏ nhạt ngưng tụ giữa hai ngón tay, theo ý niệm bay vυ"t lên không trung, vẽ thành một đường vòng cung, rồi đánh trúng lá trúc đang bay lượn, thiêu rụi nó thành tro bụi.
Mặc Họa mở mắt ra, vui vẻ mà cười cười.
Khôi lão gật gật đầu, “Học được không tồi.”
“Khôi gia gia ngài dạy tốt!”
Khôi lão không tỏ ý kiến.
Mặc Họa nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Nếu cháu không thể Thần Thức Tỏa Định được đối phương, nên làm cái gì mới tốt?”
“Biện pháp tốt nhất,” Khôi lão nhìn Mặc Họa nói, “Là chạy.”
Mặc Họa ngây ngẩn cả người, sau đó hiểu ra.
Thần Thức Tỏa Định không được, nói lên thần thức của đối phương mạnh hơn ngươi, tất nhiên tu vi cũng hơn xa ngươi, không chạy chính là chờ ch·ết, động thủ cũng tương đương với tìm ch·ết.
“Nếu thật sự không thể chạy, hoặc là chạy không thoát, cũng chỉ có thể dựa mắt nhìn, hoặc là dựa vào cảm giác đoán bừa thôi.” Khôi lão nói.
Chính là mặc cho số phận an bài……
Mặc Họa yên lặng thầm nghĩ.
“Vậy cháu làm thế nào để không bị đối thủ dùng Thần Thức Tỏa Định?” Mặc Họa lại hỏi.
“Thần thức của ngươi mạnh hơn đối thủ, hắn sẽ không dễ dàng tỏa định ngươi, thần thức của ngươi nếu mạnh hơn nhiều so với đối thủ, hắn sẽ không có cách nào tỏa định ngươi.”
Mặc Họa suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ.
Thần thức của ngươi càng mạnh, thần thức của đối phương càng khó cảm giác được ngươi, tất nhiên cũng sẽ càng khó tỏa định ngươi.
Thần thức của ngươi mạnh đến mức đối phương không có cách nào cảm giác được, đối phương tất nhiên cũng không có cách nào tỏa định ngươi.
“Trong đấu pháp vận dụng thần thức cũng có kỹ xảo, nhưng cái này không dạy được, tương lai khi ngươi giao thủ với tu sĩ khác, tự mình dần dần lĩnh ngộ.” Khôi lão nói.
“Một chút cũng không thể dạy sao?” Mặc Họa hỏi.
Khôi lão giải thích: “Thần thức khác với linh lực. Linh lực có dấu vết để lại, thần thức lại hư vô mờ mịt. Tu sĩ có thể dùng kinh mạch và huyệt vị để định vị linh lực, nhưng lại không có gì có thể phân định thần thức.”
“Cho nên cách dùng thần thức, chỉ có thể dựa vào chính ngươi trải qua, tự mình lĩnh ngộ. Ta nói ngươi cũng không hiểu, cho dù ngươi hiểu, cũng không nhất định có thể vận dụng……”
Mặc Họa gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ lời Khôi lão nói.
Mặc dù bây giờ chưa hiểu rõ, nhưng sau này chắc chắn sẽ có lúc dùng đến.
Khôi lão lại nói tiếp: “Tuy nhiên, ngươi cũng không cần quá để ý. Thông thường, tu sĩ cùng đại cảnh giới, chênh lệch thần thức, cũng không thể lớn đến mức khiến đối thủ hoàn toàn không thể tỏa định……”
Khôi lão nói đến đây dừng lại, nhìn Mặc Họa, ánh mắt hơi ngưng lại.
Thông thường mà nói, thì là như vậy……