Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trận Hỏi Trường Sinh

Chương 113: Hỏa Cầu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây là pháp thuật sao?

Mặc Họa trợn to hai mắt, kinh ngạc không thôi.

Rõ ràng chỉ là dựa theo kinh mạch nhất định vận chuyển linh lực, cũng dùng thần thức, thúc đẩy linh lực phát ra ngoài, lại có thể ngưng tụ thành pháp thuật thuộc tính khác nhau, tạo ra uy lực vượt ngoài dự liệu của Mặc Họa.

Hồ nước rung chuyển một lúc, khôi phục lại yên tĩnh.

Chỉ có vết nước loang lổ bên bờ cùng với mảnh bèo vụn trên mặt nước, cho thấy đã từng phát sinh điều gì đó.

Khôi lão gật gật đầu, “Không tồi.”

Mặc Họa gãi gãi đầu, “Khôi gia gia, thế tiếp theo cháu luyện cái gì?”

“Vẫn luyện cái này.”

“Vẫn luyện cái này?”

“Đúng vậy,” Khôi lão nói, “Trước tiên luyện một trăm lần, cảm nhận thật kỹ.”

“Cảm nhận cái gì ạ?” Mặc Họa khó hiểu hỏi.

“Có nói ngươi cũng không rõ ràng, luyện xong một trăm lần, là có thể cảm nhận được.” Khôi lão nói.

Mặc Họa có chút mơ màng hồ đồ.

Khôi lão bổ sung: “Giống như khi ngươi luyện trận pháp, quen tay hay việc, vẽ nhiều, có những thứ, tự khắc có thể lĩnh hội được, nhưng những thứ này không dễ truyền đạt bằng lời.”

“À.” Mặc Họa hiểu được một ít, gật gật đầu.

“Vậy cháu có thể luyện ở chỗ này không?”

Mặc Họa có chút ngượng ngùng hỏi.

Cậu cũng không thể về nhà luyện, vạn nhất dùng Hỏa Cầu Thuật làm cháy nhà thì sao?

Một mình đi vào rừng luyện, cũng có chút nguy hiểm.

“Không vấn đề gì.” Khôi lão thản nhiên nói.

Mặc Họa có chút chần chờ, “Vậy nếu như làm hỏng hồ nước, cùng với mấy hoa hoa cỏ cỏ đó, cũng không có việc gì chứ?”

Khôi lão thong dong mà nhìn thoáng qua Mặc Họa, rồi sau đó ống tay áo nhẹ nhàng vung lên.

Mặc Họa thậm chí không biết đã xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy trong nháy mắt, vệt nước bên cạnh hồ đã biến mất, mảnh bèo vụn phục hồi như cũ, con cá lại nhàn nhã bơi từ đáy hồ nước lên.

Dường như tất cả vừa rồi đều chưa từng phát sinh, Mặc Họa cũng chưa từng dùng Hỏa Cầu Thuật một lần nào.

Mặc Họa lập tức ngốc tại chỗ.

“Không sao.” Khôi lão thản nhiên nói.

Mấy ngày sau, Mặc Họa không có việc gì liền chạy đến chỗ Trang tiên sinh.

Nếu Trang tiên sinh tỉnh, cậu liền chạy tới vấn an, thuận tiện thỉnh giáo mấy điều nghi hoặc, nếu Trang tiên sinh ngủ, cậu vừa lúc đến hồ nước bên cạnh rừng trúc luyện tập Hỏa Cầu Thuật.

Nguyên lý pháp thuật Hỏa Cầu Thuật, Mặc Họa đã hiểu rõ, hơn nữa trải qua mấy ngày luyện tập, đối với việc vận dụng Hỏa Cầu Thuật cũng coi như hiểu biết.

Chỉ là uy lực lớn nhỏ của Hỏa Cầu Thuật, tốc độ thi pháp, độ chính xác của hỏa cầu đánh trúng mục tiêu, mỗi lần đều có khác biệt rất nhỏ.

Điều này quả thật giống như lời Khôi lão nói, cần phải tự mình luyện tập, từ từ cảm nhận, mới có thể hoàn toàn nắm giữ, rất khó diễn đạt bằng lời.

Mấy ngày nay, Mặc Họa vẫn luôn ở bên cạnh hồ luyện Hỏa Cầu Thuật.

Từng quả cầu lửa nổ tung ở hồ nước, khuấy động một hồ xuân thủy, bèo nước bay tứ tung, đàn cá dưới đáy hồ cũng hốt hoảng bơi tán loạn.

Cũng may mỗi ngày sau khi Mặc Họa rời đi, Khôi lão đều sẽ phục hồi hồ nước trở lại như cũ.

Nếu không nước trong hồ, đã sớm bị Mặc Họa nổ cho……

Một hôm Mặc Họa đang ở bên cạnh hồ luyện tập Hỏa Cầu Thuật, xa xa liền nhìn thấy một cái đầu nhỏ đang lén lút dò la về phía bên này.

“Bạch Tử Thắng?”

Bạch Tử Thắng thấy chỉ có một mình Mặc Họa, liền chạy tới, tò mò hỏi: “Ngươi đang chơi cái gì thế?”

“Không phải chơi, ta đang luyện tập pháp thuật.” Mặc Họa sửa lại cho đúng.

Ánh mắt Bạch Tử Thắng sáng lên, “Ngươi học pháp thuật? Pháp thuật gì? Thử một lần cho ta xem!”

Mặc Họa lại dùng Hỏa Cầu Thuật cho nổ hồ nước một lần.

Ầm vang một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

Bạch Tử Thắng xem xong, lập tức thấy hết hứng thú, bĩu môi nói:

“Hỏa Cầu Thuật mà thôi……”

Mặc Họa không phục, “Hỏa Cầu Thuật thì làm sao?”

Bạch Tử Thắng an ủi nói: “Còn tạm được, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ học cái gì đó lợi hại.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ…… a, đúng rồi, linh lực của ngươi ít, học cũng không dùng được.” Bạch Tử Thắng nói.

Mặc Họa trừng hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Bài tập của ngươi làm xong rồi?”

“Chưa xong,” Bạch Tử Thắng lập tức ủ rũ cụp đuôi, “Ta nghe thấy bên này có động tĩnh, cho nên lén lại đây nhìn xem, lát nữa phải trở về.”

Bạch Tử Thắng lại hỏi: “Ngươi ở chỗ này luyện Hỏa Cầu Thuật, sẽ không quấy rầy đến Trang tiên sinh chứ?”

Mặc Họa lắc lắc đầu, “Ta đã hỏi Khôi gia gia, ông ấy nói sẽ không, Trang tiên sinh bên kia còn cách xa, rất an tĩnh.”

Bạch Tử Thắng gật gật đầu, có chút hâm mộ mà nhìn Mặc Họa, “Trang tiên sinh đối với ngươi rất tốt……”

“Trang tiên sinh đối với các ngươi không phải cũng khá tốt sao, hơn nữa các ngươi cùng với Trang tiên sinh, còn có một tầng quan hệ sâu xa đi.” Mặc Họa nghi hoặc nói.

Bạch Tử Thắng xua tay, “Ngươi không biết……” Nghĩ nghĩ, lại không nhiều lời thêm.

Hắn và Tử Hi đối với Trang tiên sinh, là tâm tồn kính sợ, mặc dù ngày thường có vấn đề cũng sẽ đi thỉnh giáo Trang tiên sinh, nhưng trừ cái này ra, bình thường sẽ không dễ dàng đi quấy rầy tiên sinh.

Giống như Mặc Họa, có vấn đề liền đi tìm tiên sinh thỉnh giáo, thậm chí ở trong sân chỗ Trang tiên sinh dùng Hỏa Cầu Thuật nổ hồ nước, bọn họ tuyệt đối không dám làm.

“Các ngươi có phải hay không muốn tính kế tiên sinh, trong lòng có quỷ, cho nên mới sợ tiên sinh a.”

Mặc Họa hồ nghi mà nhìn Bạch Tử Thắng.

Bạch Tử Thắng bĩu môi, “Ta cũng phải có cái năng lực đó mới được.”

“Nói cũng đúng.” Mặc Họa gật gật đầu.

Bạch Tử Thắng lại tò mò hỏi: “Hỏa Cầu Thuật của ngươi, là Khôi lão dạy ngươi?”

“Đúng.”

“Khôi lão chỉ dạy ngươi Hỏa Cầu Thuật thôi sao?”

“Ngươi không hiểu, thích hợp mới là tốt nhất.”

Mặc Họa học theo Khôi lão, ra vẻ dày dặn kinh nghiệm.

Bạch Tử Thắng nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cũng đúng.”

Mặc Họa hỏi ngược lại: “Khôi gia gia rất lợi hại sao?”

“Chắc là vậy.” Bạch Tử Thắng không xác định nói.

“Hóa ra ngươi cũng không biết.”

Bạch Tử Thắng ngượng ngùng cười một cái.

Mặc Họa liền đuổi hắn đi: “Ngươi nhanh nhanh đi làm bài tập đi, đừng quấy rầy ta luyện pháp thuật.”

Bạch Tử Thắng không muốn đi, làm bài tập quá khô khan.

“Ngươi luyện đi, ta có thể chỉ điểm cho ngươi.”

“Ngươi chỉ điểm cái gì? Ngươi cũng không biết pháp thuật.” Mặc Họa sửng sốt.

Bạch Tử Thắng không vui nói: “Chưa từng ăn thịt lợn, chẳng lẽ chưa từng thấy lợn chạy sao? Ta tuy rằng luyện võ học, nhưng một ít pháp thuật lợi hại, ta vẫn biết.”

Điều đó cũng đúng, Bạch gia rốt cuộc truyền thừa sâu xa.

“Ngươi lại dùng Hỏa Cầu Thuật một lần cho ta xem.” Bạch Tử Thắng nói.

“Ừm.” Mặc Họa lại dùng Hỏa Cầu Thuật một lần.

Hồ nước lại bị nổ một lần.

“Ừm…… Uy lực có chút yếu.” Bạch Tử Thắng nói.

“Là linh lực của ta quá yếu sao?”

“Không hoàn toàn là vậy. Uy lực pháp thuật mạnh hay yếu, liên quan đến độ thuần thục pháp thuật của ngươi, pháp thuật của ngươi dùng càng thuần thục, uy lực pháp thuật càng mạnh. Một môn pháp thuật, nếu ngươi dùng đến lô hỏa thuần thanh, cho dù linh lực tiêu hao không thay đổi, uy lực cũng sẽ gia tăng.” Bạch Tử Thắng kiên nhẫn nói.

Mặc Họa nghe được liên tục gật đầu, “Vậy độ thuần thục này, cụ thể là chỉ những gì?”

“Ngươi có kinh mạch đồ của Hỏa Cầu Thuật không?”

Mặc Họa mở kinh mạch đồ của Hỏa Cầu Thuật ra.

Bạch Tử Thắng chỉ vào kinh mạch đồ nói:

“Đơn giản mà nói, chính là độ chính xác khi linh lực vận chuyển qua kinh mạch, nếu mỗi lần linh lực vận chuyển, ngươi đều có thể khiến nó đi qua các kinh lạc và huyệt vị một cách chuẩn xác, thì uy lực của pháp thuật, chắc chắn sẽ nâng cao một bậc.”

“Đương nhiên, tuyệt đối tinh chuẩn tỷ lệ cũng không lớn, dù sao cũng là con người, lại không phải con rối, sao có thể nhiều lần không sai chút nào, chỉ cần đạt mức tương đối là được.” Bạch Tử Thắng lại nói.

Mặc Họa bừng tỉnh đại ngộ, lại thỉnh giáo Bạch Tử Thắng mấy vấn đề.

Bạch Tử Thắng khó có được dịp ở trước mặt Mặc Họa khoe khoang một lần, sắc mặt phấn chấn mà chỉ điểm nửa ngày.

Đột nhiên không biết từ chỗ nào bay tới một quả cầu giấy, không nghiêng không lệch, đập trúng đầu Bạch Tử Thắng.

Mặc Họa nhặt quả cầu giấy lên, mở ra, phát hiện bên trên là một khuôn mặt nhỏ được phác họa đơn giản bằng bút lông.

Khuôn mặt nhỏ nét vẽ đơn giản, chỉ có vài đường nét và hai dấu chấm, nhìn giống như đang rất không vui.

Bạch Tử Thắng ôm đầu, vừa thấy tờ giấy, giật mình nói:

“Xong rồi, Tử Hi tức giận. Ta nói với nàng đến tìm ngươi chơi một lát, kết quả bất tri bất giác đã ở đây quá lâu.”

Bạch Tử Thắng vội vàng đứng dậy, ném xuống một câu “Ngươi tự mình chăm chỉ luyện tập đi,” nhanh như chớp liền chạy đi rồi.

Mặc Họa sửng sốt một chút, nhịn không được cười cười.

Sau đó Mặc Họa dựa theo Bạch Tử Thắng nói, cố gắng mỗi lần vận chuyển linh lực thật tinh chuẩn, uy lực Hỏa Cầu Thuật quả nhiên mạnh hơn một ít.

Chờ Mặc Họa luyện xong một trăm lần, Hỏa Cầu Thuật đã vận dụng tương đối thuần thục rồi.

Mặc Họa liền đi tìm Khôi lão, “Khôi gia gia, cháu đã luyện xong một trăm lần!”

Khôi lão gật gật đầu, “Biết rồi sao?”

“Biết ạ.”

“Tốt,” Khôi lão gật đầu nói: “Bây giờ ta chính thức bắt đầu dạy ngươi.”

“A?”

Mặc Họa ngây ngẩn cả người, “Ngài không phải đã dạy cháu rồi sao?”

Khôi lão nhàn nhạt nói:

“Ta còn chưa có dạy đâu, Hỏa Cầu Thuật có cái gì hay mà dạy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »