Chương 4

22.

Sau khi mọi người đi hết, tôi lấy ra một tấm bùa hộ mệnh đưa cho Hàn Đình Đình.

“Cô nắm nó trong tay, khi nào có cảm giác nóng bỏng thì gọi tôi.”

Hàn Thần cười nhạo một tiếng, nói với giọng cực kỳ khinh thường:

“Đình Đình, người theo đuổi em tuy rằng đầu óc không tốt, nhưng lại rất hào phóng với em đó.”

Tôi vốn đã móc ra một tờ bùa hộ mệnh khác, nhưng thấy anh ta như vậy, tôi yên lặng cất lá bùa vào trong túi.

“Hàn Thần, anh từng gặp qua kẻ ngốc chưa?”

Hàn Thần lùi về phía sau một bước, dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá tôi từ trên xuống dưới:

“Cô muốn nói cái gì?”

Tôi mỉm cười rạng rỡ với anh ta:

“Khi trận Ngũ Tệ được kích hoạt, sau này anh sẽ trở thành một kẻ ngốc.”

“Đến lúc đó tôi sẽ chụp cho anh mấy tấm hình thật đẹp, để xem rốt cuộc anh làm ra loại ngốc nghếch gì.”

Hàn Thần giận dữ nhìn tôi, đôi mắt đen láy càng lúc càng lạnh lùng:

“Sao cô muốn hạ thuốc tôi à?”

Tống Phỉ Phỉ giơ tay lên, Hàn Thần sợ tới mức nhanh chóng lùi lại một bước.

Thấy vậy, Tống Phỉ Phỉ vén tóc lên, trợn tròn mắt:

"Tớ không tin anh ta còn có thể ngốc hơn so với bây giờ?"

Hàn Thần tức nghẹn.

Mắng cũng không mắng lại được, đánh lại càng không lại.

Hơn nữa Hàn Đình Đình đã ngầm đồng ý cho chúng tôi phá trận, anh ta cũng không thể rời đi.

Hàn Thần mím chặt miệng, không nhìn chúng tôi nữa, mà bước đến phía sau Hàn Trạch, giúp anh trai đẩy xe lăn.

Anh Dã là người bỏ tiền cho nên tự nhiên có thể ở lại nhà họ Hàn.

Anh ta đứng bên cạnh Hàn Đình Đình, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.

Tôi bước nhanh lên phía trước, đưa lưng về phía bọn họ vẫy vẫy tay:

“Đi thôi, đi phá trận.”

23.

Hậu quả càng nghiêm trọng thì trận pháp bố trí càng khó.

Tương tự, người bày trận sẽ bị cắn trả càng nghiêm trọng hơn.

Loại đại trận diệt môn như Trận Ngũ tệ này, muốn thành trận không phải chuyện ngày một ngày hai.

Người bày trận đang ở trong nhà họ Hàn.

“Cẩn thận!”

Một bình hoa sứ trắng to bằng đầu người rơi từ tầng cao nhất xuống, vỡ tan ngay bên chân Hàn Đình Đình.

Hàn Đình Đình hét lên một tiếng rồi lao vào lòng anh Dã.

Một lúc lâu sau, mới run rẩy đưa tấm bùa hộ mệnh kia đến trước mặt tôi:

"Lá bùa, lá bùa cháy rồi..."

Nếu vừa rồi Tống Phỉ Phỉ không đẩy kịp thì đầu của Hàn Đình Đình đã nở hoa rồi.

Lần này cô ta thật sự đã tin.

Ôm cánh tay Tống Phỉ Phỉ không chịu buông, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở:

“Lục Linh Châu, tôi sẽ không ch ết thật đâu đúng không!”

"Huhuhu tôi vẫn còn trẻ như vậy mà, tôi không muốn ch ết đâu, rốt cuộc là ai muốn hại tôi chứ!"

Tôi ngửa đầu nhìn về hướng chiếc bình rơi xuống.

Ở đó, có một vệt khói đen nhàn nhạt theo gió phiêu tán.

"Nhà cô có bao nhiêu người giúp việc?"

Nhà họ Hàn có nhiều người ở, nên số người giúp việc cũng không ít.

Người phụ trách vườn hoa, phụ trách quét dọn vệ sinh, còn có nấu cơm, kể cả tài xế, v.v…

Cộng lại tất cả trong nhà có chín người giúp việc.

Trong khi chúng tôi tụ họp ở ngoài vườn, thì người giúp việc đang chuẩn bị bữa tối trong nhà.

Nhưng lúc này trong nhà trống trơn, không có một bóng người.

24.

Trên bàn đặt hoa quả và mấy món ăn nguội, thậm chí có một cây lau nhà ướt nằm ngang trên sàn phòng khách.

Trong căn biệt thự trang trí xa hoa lộng lẫy, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mấy người chúng tôi.

“Chú Lưu, dì Trương, dì Vương!”

Hàn Đình Đình dán sát vào người Tống Phỉ Phỉ, lấy can đảm hét lên vài tiếng.

Thấy không ai trả lời, cô ta hoảng sợ đến mức gần như đứng không vững.

“Anh hai, anh cả, làm sao bây giờ, bọn họ đi đâu rồi?”

Trận ngũ tệ này được chia làm năm, ngoại trừ một mắt trận ở trung tâm ra, còn có năm mắt trận phụ độc lập.

Giống như tượng Đại Vũ và Napoleon mà chúng ta vừa thấy, đều coi như mắt trận phụ.

Chỉ khi tìm được mắt trận trung tâm, mới có thể bắt đầu phá dần năm mặt trận riêng lẻ kia.

Nếu không uy lực của ngũ hành sẽ tiếp tục tăng lên, rất khó đối phó.

Chúng tôi lục tung cả căn biệt thự, kể cả tầng hầm nhưng cũng không thấy bóng dáng những người hầu kia.

Chắc là người bày trận sợ bị cản đường nên đã bắt hết bọn họ lại.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ có thể bị bắt đi đâu đây?

“Bịch bịch bịch!”

Tiếng bước chân nặng nề từ ngoài cửa lớn truyền đến, nhóm người chúng tôi đều nghe thấy tiếng động ở tầng một.

Hàn Đình Đình vui vẻ ngẩng đầu lên:

“Nhất định là mấy người chú Lưu quay lại!”

Hàn Thần và Hàn Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi vào thang máy muốn lên tầng.

Nhưng trong lòng tôi lại bất an, luôn cảm giác sự việc có gì đó không ổn.

Thang máy nhanh chóng đến tầng một.

25.

“Chú Lưu, chú Lưu, chú đi đâu vậy?”

Hàn Đình Đình dừng lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng cực kỳ cao lớn ở cửa.

Đồng tử Hàn Thần đột nhiên co rút lại, đưa tay dùng sức dụi mắt mình.

Ha ha, tam quan vỡ nát rồi phải không?

Tôi vỗ vai anh ta, nhướng mày nhìn về phía cửa:

“Thế nào, hiện tại rõ ràng ai là kẻ ngốc rồi chứ?”

Hàn Thần chỉ mờ mịt nhìn tôi rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt sang bóng dáng ở cửa.

Anh ta nhảy cẫng lên vỗ tay, kích động vui vẻ vươn ngón tay ra:

"Nhìn kìa có ngựa!"

"Tôi muốn cưỡi ngựa!"

Thật tuyệt vời, sớm không ngốc, muộn không ngốc, lại ngốc đúng lúc này.

Hàn Thần nhấc chân định lao ra cửa, anh Dã sợ tới mức ôm chặt eo anh ta.

Thấy việc muốn cưỡi ngựa bị ngăn cản, Hàn Thần tức giận.

“Người xấu! Người xấu muốn cướp ngựa lớn của tôi!”

Là một phú nhị đại am hiểu các loại vận động, thể lực Hàn Thần vượt xa người thường.

Anh Dã bị Hàn Thần đấm hai nhát, máu mũi văng ra tung toé, nhìn vừa chật vật vừa dọa người.

Lúc này ngay cả Hàn Trạch cũng luống cuống:

“A Thần, em mau dừng tay lại!”

"Anh hai làm gì vậy, đừng cắn, anh Dã đang cứu anh mà!"

“Bịch bịch bịch!”

Tiếng bước chân lại vang lên.

Sau lưng Napoleon, Đại Vũ đang giẫm lên những viên gạch men vỡ từng bước từng bước đến gần.

26.

Đối phương gồm:

Tượng đồng Napoleon cưỡi ngựa cao bốn mét, trong tay cầm chuôi kiếm đồng sắc bén vô cùng.

Đại Vũ đá hoa cương cao hơn ba mét.

Đang đi về phía chúng tôi, mà chúng tôi chỉ có hai người rưỡi.

Tôi và Tống Phỉ Phỉ là hai người, anh Dã tính một nửa.

Mấy người còn lại: một cái người què, một kẻ ngốc, và một con ma xui xẻo sẽ ch ết bất cứ lúc nào.

Tất cả đều là kéo chân.

Giờ đánh thế nào đây?

Hàn Đình Đình sợ tới mức lớn giọng hét lên:

"Hắn…, hắn.., bọn họ tới rồi!"

“Làm sao bây giờ?!”

Tôi ra hiệu cho Tống Phỉ Phỉ giữ chặt Hàn Trạch, tiện tay nhặt cây lau nhà bên cạnh lao về phía Napoleon.

“Tôi sẽ đi gặp bọn họ!”

Thấy tôi lao tới, Napoleon siết chặt dây cương.

Ngựa đồng tăng tốc lao về phía tôi, ngựa đi qua chỗ nào gạch men sứ giá cao vỡ vụn đến đó.

Tôi dẫm một chân lên bàn trà, mượn lực nhảy bay lên không trung, vung cây lau nhà trong tay muốn kéo Napoleon xuống ngựa.

Napoleon ngửa người ra sau né tránh cây lau nhà, nghiêng người về phía trước vung kiếm lên chặt đứt cây lau nhà của tôi.

Lực lớn đến nỗi tôi phải lùi lại bảy tám bước mới có thể giữ được cân bằng.

“ch ết tiệt, cái thứ này so với người sống còn linh hoạt hơn!”

Anh em nhà họ Hàn nhìn đến nghẹn họng, Hàn Thần cũng không khóc rống nữa, mà mυ"ŧ ngón tay chuyên tâm nhìn chúng tôi đánh nhau.

Một người mang sức lực của mười người.

Bức tượng đồng này bao gồm cả người và ngựa, ít nhất cũng phải ba - bốn trăm cân.

Tôi hết cỡ cũng chỉ được năm mươi cân, căn bản không cùng một hạng cân.

27.

Đại Vũ đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn chúng tôi đánh nhau.

Rõ ràng, mặc dù là một bức tượng nhưng nó khinh thường lấy nhiều đánh ít.

Nếu nó cũng tiến lên, không chừng tôi đã bị đập thành nhân bánh thịt.

"Bùm!"

Khi tôi lại một lần nữa bị kiếm nện bay trên mặt đất, Tống Phỉ Phỉ khom lưng kéo tôi ra sau sofa.

“Tiếp tục như vậy không được đâu, đánh không lại.”

Tôi xoa eo rồi đứng lên, quay đầu hỏi Hàn Đình Đình đang sợ tới mức mặt không còn giọt máu:

“Bố mẹ cô đâu?”

Bố mẹ Hàn Đình Đình đi Bắc Kinh tham gia một buổi đấu giá quan trọng, chắc phải hai ngày nữa mới có thể trở về.

Bọn họ ở trong trận ngũ tệ tương ứng với cô và bần, tạm thời mặc kệ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hai người họ không có ở đây, chuyện này còn tốt hơn một chút.

Trận ngũ tệ, cả năm người đều phải ở trong trận pháp thì sức mạnh của trận pháp mới tính là hoàn chỉnh.

Thiếu hai người, sức mạnh trận pháp sẽ có chỗ thiếu hụt.

Nhưng người bày trận này đã khổ tâm mưu đồ lâu như vậy, tại sao lại khởi động đại trận sớm hơn?

Có vẻ như do sự xuất hiện đột ngột của tôi đã phá vỡ kế hoạch của hắn.

Tôi trầm tư suy nghĩ hồi lâu, nhưng không nghĩ ra chủ ý gì hay, không khỏi chuyển tầm mắt sang Tống Phỉ Phỉ:

“Đến đây, tớ kiểm tra cậu.”

“Trận ngũ tệ này, ngũ hành tương sinh vô tận, hợp năm làm một, nên phá trận thế nào?”

Tống Phỉ Phỉ cau mày đau khổ suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên vỗ đùi:

“Tớ biết rồi!”

“Ngũ Hành nếu có thể tương sinh, tự nhiên cũng có thể tương khắc!”

"Chúng ta hãy tập hợp tất cả năm mắt trận lại với nhau, để chúng tự đối phó lẫn nhau."

28

Tôi gần như hét lên vì phấn khích.

Tống Phỉ Phỉ không hổ là sinh viên đại học danh tiếng, đầu óc vẫn dùng rất tốt.

Tôi tự véo mình một cái, cố gắng ra vẻ bình tĩnh như không:

“Cậu có thể nghĩ đến điểm này, rất tốt.”

“Còn gì nữa?”

Tống Phỉ Phỉ vẻ mặt hổ thẹn:

“Còn nữa á? Nhưng tớ chỉ nghĩ tới đó thôi.”

Tôi vỗ vai cô ấy, khích lệ nhìn Phỉ Phỉ:

“Không vội, cậu cẩn thận nghĩ tiếp đi.”

Tống Phỉ Phỉ cắn môi, tầm mắt dò xét đảo quanh một vòng, dừng lại trên mặt Hàn Đình Đình.

“Tớ biết rồi!”

“Hàn Đình Đình hiện tại bị ảnh hưởng bởi trận pháp, là quỷ xui xẻo, tùy thời có thể ch ết bất cứ lúc nào.”

“Ở đâu có cô ấy, ở đấy sẽ phát sinh các loại chuyện ngoài ý muốn.”

“Chúng ta có thể lợi dụng loại ngoài ý muốn này để đối phó mắt trận kia!”

Tôi vui mừng sờ đầu cô ấy.

Tống Phỉ Phỉ là sinh viên đại học danh tiếng, nhưng vẫn bị tôi lừa.

Điều này chẳng phải là nói rõ, tôi so với sinh viên đại học còn thông minh hơn sao?

Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của tôi, Tống Phỉ Phỉ càng bội phục.

“Đi, chúng ta dẫn hai thứ này vào trong vườn hoa đi.”