1.
"Là một con cá lớn, nhìn kìa!"
Tôi cùng vài người bạn đi cắm trại bên hồ, sau khi dựng lều xong bọn họ bắt đầu câu cá.
Không ngờ câu nửa ngày, không có một con cá nào mắc câu.
Đúng lúc mọi người đang mắng chửi và chuẩn bị bỏ cuộc, thì một con cá trắm cỏ gần mười cân vẫy đuôi, thoải mái nhàn nhã bơi tới gần bờ.
Hàn Đình Đình cầm lấy vợt lưới định đi qua bắt cá nhưng tôi nắm chặt cổ tay cô ấy lại.
“Đừng đi qua.”
"Cậu chưa từng nghe nói trên núi không nhặt thịt, mép nước không nhặt cá sao?"
Lúc đó đã là sáu giờ chiều, mặt trời vừa bắt đầu lặn, trăng non vừa mọc lên.
Lúc này chính là lúc âm tăng dương mất.
Cũng là lúc những vật âm tà bắt đầu ra ngoài hoạt động.
Hàn Đình Đình có chút không vui, bĩu môi, dùng sức hất mạnh tay tôi ra.
“Lục Linh Châu cậu làm gì vậy? Cậu làm tôi đau đấy!”
Giọng nói của cô ấy sắc bén thanh thúy, rất nhanh đã thu hút chú ý của mọi người.
“Đình Đình, làm sao vậy?”
Nhìn thấy có người vây lại, hai mắt Hàn Đình Đình lập tức đỏ lên.
Cô ấy rất xinh đẹp với những đường nét thanh tú và làn da trắng ngần. Đặc biệt là đôi mắt to và sáng như ẩn chứa một dòng suối sâu. Lúc này, cô ấy ấm ức mím môi, đôi mắt to ngân ngấn nước, dù có nhìn thế nào trông cũng rất đáng thương.
“Em vừa mới nhìn thấy một con cá trắm cỏ rất lớn, muốn vớt lên để buổi tối làm canh cá. Kết quả Lục Linh Châu đột nhiên xuất hiện, không những dọa con cá chạy mất, còn bóp tay em rất mạnh. Em bị cô ấy bóp đến đau cả tay!”
Nói xong còn giơ cổ tay trắng nõn mảnh khảnh lên, phía trên quả nhiên có một vòng vết đỏ cực kỳ rõ ràng.
2.
Tôi gãi đầu xấu hổ.
Tôi đã luyện võ từ khi còn nhỏ, quả thật lực tay so với người bình thường lớn hơn rất nhiều.
“Lục Linh Châu, vì sao em không để Đình Đình bắt cá?”
Buổi cắm trại hôm nay là do một người nổi tiếng trên mạng tổ chức. Tất cả những người đến tham gia đều là những blogger nổi tiếng trên mạng và hầu hết bọn họ đều không quen tôi.
Hàn Đình Đình xinh đẹp lại còn là phú nhị đại, nên có rất nhiều người bảo vệ.
Thấy cô ấy chịu thiệt, lập tức có người mở miệng chất vấn tôi.
Tôi liếc nhìn về phía hồ.
Hiện tại có khá nhiều người đứng bên bờ, nếu là một con cá bình thường thì đã sợ hãi bỏ chạy từ lâu.
Nhưng con cá trắm cỏ mà Hàn Đình Đình vừa rồi muốn vớt, vẫn quanh quẩn bên hồ.
Đôi mắt cá tối đen âm u không ngừng đánh giá mọi người trên bờ.
Trái tim tôi chùng xuống.
Trẻ em lớn lên ở nông thôn đều từng nghe qua người lớn trong nhà mình dạy dỗ.
Trên núi không nhặt thịt, mép nước không nhặt cá.
Hầu hết thịt đột nhiên xuất hiện trên núi đều là cống phẩm hiến tế.
Cúng tế cho thần núi, hoặc là linh hồn người ch ết lang thang.
Nếu không cẩn thận nhặt thịt về nhà ăn sẽ bị quỷ núi trả thù.
Mà không nhặt cá gần bờ là bởi vì ở trong sông ngòi hồ nước, thường có quỷ nước trú ngụ.
Hầu hết các loại cá trong núi đều rất thông minh nhạy bén và linh hoạt, còn chưa đợi người tới gần đã chạy không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Những con cá cố ý xuất hiện ở gần bờ chờ người tới bắt này thường sẽ là quỷ nước tìm kẻ thế mạng.
Dân gian còn gọi loại cá này là cá dẫn đường.
Không phải người câu cá.
Đúng hơn là cá câu người.
Nhưng ngay cả quỷ nước tìm người thế mạng cũng sẽ ra tay khi người đó ở một mình.
Như bây giờ bên bờ đứng đầy người thế này mà vẫn không chịu rời đi, tuyệt đối không phải là quỷ nước bình thường.
3.
Sau khi nghe tôi nói xong, mọi người nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp.
“Phì!”
Hàn Đình Đình là người đầu tiên bật cười thành tiếng, phá vỡ những giây phút im lặng ngắn ngủi.
Những người khác cũng phản ứng lại phá lên cười.
"Tôi là người lớn lên từ làng đấy. Tại sao chưa từng mẹ tôi nói những lời này?"
“Ha ha ha ha Lục Linh Châu cô thật sự là một nhân tài, cái gì cũng bịa ra được.”
"Quỷ nước cái gì chứ, sao cậu không nói con cá kia là Long Vương đi? Loại có thể lên trời xuống đất ý!”
Cá trắm cỏ bên hồ quẫy đuôi tạo ra một vòng sóng nước.
Tôi nhíu mày liếc mắt nhìn bọn họ:
“Mấy người không tin tôi?”
Hàn Đình Đình bĩu môi, trợn to mắt.
“Được rồi được rồi, tất cả mọi người đều được học chín năm giáo dục bắt buộc.”
“Đừng bịa ra những lời mê sảng như vậy nữa, cô xin lỗi tôi đi, chuyện này sẽ coi như xong.”
Hàn Đình Đình lên tiếng, bạn bè của cô ấy cũng hùa theo:
“Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!”
Dù sao tôi cũng là một đạo sĩ.
Các đạo sĩ căn bản sẽ có khoan dung và lòng từ bi đối với người khác. Chỉ cần đánh họ và quên nó đi là được.
Ngay lúc tôi xắn tay áo lên chuẩn bị đánh người, bên hồ vang lên một tiếng kêu to:
“Ai da!”
Mọi người mải hóng chuyện vui quá mức, có người không cẩn thận rơi xuống hồ.
4.
Người rơi xuống hồ là một trong những người theo đuổi Hàn Đình Đình, mọi người đều gọi anh ta là anh Dã.
Anh ta là một blogger ngoài trời, chuyên về tất cả các loại sinh tồn hoang dã.
Thấy người rơi xuống nước là anh ta, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Đình Đình vỗ ngực, trên mặt mang theo ý cười:
“Anh Dã là sinh viên thể dục, chuyên ngành bơi lội.”
“Anh ấy còn từng đoạt giải của tỉnh, nghe nói suýt chút nữa đã gia nhập đội tuyển quốc gia rồi.”
“Anh Dã, đừng chơi nữa nhanh lên đây đi.”
Nhưng đáp lại cô ấy chỉ có một chuỗi bong bóng sủi bọt.
Bầu không khí yên tĩnh một cách quỷ dị.
Mọi người nhìn chằm chằm vào chuỗi bong bóng kia, trơ mắt nhìn nó lao về phía trung tâm hồ với tốc độ đáng kinh ngạc.
“Những gì Lục Linh Châu nói sẽ không phải là thật chứ...”
Không biết ai nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Hàn Đình Đình lập tức đỏ mặt:
“Hình như anh Dã đang đùa giỡn chúng ta đấy!”
“Bây giờ vẫn là ban ngày, quỷ ở đâu ra!”
Cô ấy vừa dứt lời, những tia sáng cuối cùng đã ẩn vào trong núi.
Trời hoàn toàn tối đen.
Trong mắt mọi người nỗi sợ hãi cuối cùng cũng xuất hiện. Bọn họ túm tụm lại với nhau và không thể không lùi về sâu bên trong bờ, cách xa mặt nước.
Hàn Đình Đình oán hận giậm chân một cái:
“Mấy người không đi cứu anh Dã sao?!”
"Cô chỉ nói chúng tôi, sao cô không đi?"
“Đó là quỷ nước đấy!”
"Ở đây có ai bơi giỏi hơn anh Dã đâu? Chúng tôi đi cứu anh ta, chẳng phải tự tìm ch ết sao?!"
Khi con người ta sợ hãi, tính khí đều trở nên tệ hại.
Mấy người thanh niên còn lại sợ mình sẽ phải xuống hồ, liền cãi nhau với Hàn Đình Đình.
“Câm miệng! Đừng cãi nhau nữa!”
Tôi thở dài, xoay người đi về phía hồ giữa những tiếng ồn ào.
Sau đó, dùng một tư thế cực kỳ tao nhã lao đầu xuống nước.
Mẹ kiếp!
Chủ quan quá, sao bên mép hồ này lại nông như vậy?
5.
Tôi vội vàng đổi tư thế, ra sức bơi về phía trung tâm hồ.
Hồ nước lạnh lẽo, còn mang theo một chút se lạnh nhẹ.
Tôi quả nhiên đoán đúng.
Trong hồ âm khí rất nặng, dưới đáy hồ không biết có bao nhiêu bộ xương trắng.
Con quỷ nước này cực kỳ tham lam.
Thấy lại có người rơi xuống nước, nó lập tức kéo anh Dã đổi hướng bơi nhanh về phía tôi.
Đứng trên bờ, có thể thấy từ xa hai bóng hình chia nước phá sóng, từ hai bên hồ nhanh chóng tiến về giữa.
Quỷ nước ở trong nước sức lực vô cùng lớn, tốc độ cực nhanh nên rất khó đối phó.
Tuy nhiên trong vũ trụ mọi vật sinh ra đều có sự tương sinh tương khắc.
Quỷ nước sợ nhất là sắt, đặc biệt là sắt dương.
Như thế nào mới được gọi là sắt dương?
Đa số quặng sắt được chôn sâu dưới lòng đất dần theo năm tháng ăn mòn, sự thay đổi của dãy núi, sẽ có một bộ phận mạch khoáng lộ ra khỏi mặt đất, trải qua dầm mưa dãi nắng.
Loại quặng sắt lộ ra khỏi mặt đất này hướng về phía nam được gọi là sắt dương.
Sắt thuộc kim
Mà kim vốn đại diện cho khí diệt sạch được tất cả mọi vật, khí này chẳng những có thể gϊếŧ được vật dương mà còn còn có thể gϊếŧ đc vật âm
Mà dương thiết trải qua mấy vạn năm phơi nắng, càng là khắc tinh của tất cả vật âm tà.
Anh Dã xứng đáng là một vận động viên bơi lội giỏi.
Bị quỷ nước kéo một thời gian dài như vậy mà vẫn chưa ngất xỉu.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ngạc nhiên và không thể tin được.
Con quỷ nước này có hình dáng rất kỳ quái, giống như một con khỉ màu xanh lá cây.
Chân tay có lông, đỉnh đầu mọc một vòng tóc màu đen, ở giữa hơi lõm xuống, giống như một cái bát nông.
Chỗ lõm trên đỉnh đầu đựng một vũng nước màu đen.
Con này chính là khỉ nước trong truyền thuyết dân gian sao.
Nó do âm khí trong nước biến thành.
Một nắm nước nhỏ trên đỉnh đầu của nó, chính là nguồn gốc sức mạnh của nó.
Cho dù có lên bờ, chỉ cần nước trên đỉnh đầu không khô cạn thì sức mạnh của khỉ nước sẽ không bị hạn chế.
6.
Tôi mở bàn tay để lộ ra con dao găm đã giấu kỹ từ lâu.
Con dao găm này được làm bằng sắt dương, dù có ngâm trong nước vẫn phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Con khỉ nước chấn động, quay đầu muốn chạy.
Nhưng vì nó kéo theo cả anh Dã nữa nên động tác vẫn chậm đi nửa nhịp.
Dao găm sượt qua đỉnh đầu nó, đ â m vào vũng nước đen.
Phần nước kia giống như bị đun sôi, nổi lên một đống bong bóng lớn, nửa bát nước ban đầu lập tức chỉ còn lại một ít ở đáy chén.
Con khỉ nước không cam lòng buông anh Dã ra, hét thảm một tiếng rồi chạy trốn thục mạng xuống đáy hồ.
Bàn tay đang bóp cổ anh Dã dần buông ra, anh ta lập tức nổi lên mặt nước, hít sâu mấy hơi.
Sau khi bình tĩnh lại, anh ta dang rộng hai tay lấy một tư thế bơi tự do cực kỳ tiêu chuẩn, bơi nhanh về phía bờ.
Tôi nắm chặt dao găm, do dự suy nghĩ một lúc cuối cùng nhô lên khỏi mặt nước bơi theo phía sau anh Dã.
Cái hồ này quá lớn, cũng không rõ độ sâu của nó là bao nhiêu.
Không chừng trong hồ này không chỉ có một con khỉ nước đó.
Hấp tập tùy tiện đuổi theo, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Anh Dã bơi rất nhanh gần như là lao đi trong nước, tôi chỉ hơi ngẩn người một lúc đã bơi cách tôi vài mét.
Khi tôi bơi chậm rãi trở lại bờ, anh ta đã khoác khăn lông cười đùa với mọi người.
“Ha ha ha, bị tôi dọa sợ sao?”
"Thế nào, tôi bơi có nhanh không?"
Hả?
Thế nghĩa là sao?
Mọi người ngạc nhiên, Hàn Đình Đình cũng kinh ngạc nhìn anh ta:
“Vậy là anh không phải bị Quỷ nước kéo xuống sao?”
7.
Anh Dã lau nước trên mặt, lắc đầu một cách tao nhã:
“Này, anh đã nói rồi mà trên đời này làm gì có quỷ.”
“Vừa rồi anh chỉ đùa với mọi người một chút thôi.”
Lúc trước khi tôi nói có quỷ nước, người cất tiếng cười nhạo lớn nhất chính là Anh Dã.
Hiện tại để giữ chút thể diện của mình, vậy mà bắt đầu trợn mắt nói dối.
“Anh làm em sợ muốn ch ết!”
Hàn Đình Đình vươn tay, hờn dỗi đánh anh ta một cái, rồi đưa mắt về phía tôi:
“Lục Linh Châu, cô nói có Quỷ nước hả? Nó đi đâu rồi?”
Tôi cười tủm tỉm nhìn anh Dã:
"Nếu không có quỷ nước, sao anh không xuống bơi thêm một vòng nữa đi?"
Bởi vì quanh năm vận động ngoài trời, nên làn da của anh Dã phơi nắng thành màu lúa mì khỏe mạnh.
Nghe tôi nói như thế, mặt anh ta đỏ bừng, nhưng bởi vì làn da màu lúa mạch nên có chút nhìn không ra.
“Tôi đói bụng rồi giờ không bơi nổi nữa.”
"Nhanh đi nướng đồ đi. Hôm nay tôi mang theo rất nhiều thịt bò bít tết đó, đều là loại cao cấp M9 đấy đừng lãng phí nha!"
Khi nghe nói sắp ăn cơm, mọi người lập tức giải tán.
Hàn Đình Đình có ấn tượng tốt với anh Dã, thấy tôi dùng lời nói chèn ép anh ta thì cực kỳ không vui:
“Lục Linh Châu cô có ý gì thế?”
"Ý cô là anh Dã đang nói dối mọi người sao?"
"Cô giỏi giang như vậy, có thể bắt quỷ nước, sao không mang quỷ nước đến cho chúng tôi xem?"
Họ đã bắt đầu nướng bít tết và tôi có thể ngửi thấy mùi thịt nướng trong không khí.
Đây chính là loại M9, mấy trăm tệ một cân đấy!
Tôi cũng không thèm cãi nhau với Hàn Đình Đình nữa, vẫy tay chiếu lệ với cô ấy, quay đầu bước nhanh về phía lò nướng:
"Đúng đúng đúng, không có ma quỷ!"
Hàn Đình Đình tức giận đến mức giậm chân:
“Lục Linh Châu cô đứng lại cho tôi, cô nói cho rõ ràng đi!”