Chương 1-2

Editor: Mini

Betaer: Min

Sau một tiếng vang dài, máy bay hạ cánh an toàn tại sân bay Hoành Tang. Lương Mãn Mãn kéo lấy một cái vali hành lý nhỏ xinh trong hàng hành lý chậm rãi đi ra khỏi cửa kiểm an.

Đội ngũ người cần kiểm tra khá dài, làm trễ nải không ít thời gian để hoàn tất.

Qua khỏi cửa kiểm an, cô liền lấy điện thoại từ trong balo ra.

Nhẹ nhàng ấn nút nguồn, điện thoại thuận lợi được khởi động lên, nhưng trên màn hình lại thông báo.......

"Dung lượng pin quá thấp, vui lòng kết nối dây sạc!"

Cô liếc nhìn lượng pin, 5% đúng là vô cùng thấp.

Cô khẽ nhăn mày, lập tức mở danh bạ, nắm chắc thời gian vội vàng gọi cho người bạn tốt là Tâm Dao, nhắn cô ấy đến sân bay đón mình.

Năm phần trăm pin quá thấp, nếu không tranh thủ thì sẽ tắt máy ngay lập tức.

Thế nhưng không như mong đợi, sau khi kết nối, điện thoại chỉ kịp vang lên hai tiếng tít tít thì lập tức tắt màn hình.

Lương Mãn Mãn: "....."

Cô không từ bỏ điên cuồng ấn khởi động lại điện thoại, chỉ là trên màn hình không ngừng thông báo...

"Dung lượng pin quá yếu, không thể khởi động máy."

Năm phần trăm pin còn lại cuối cùng vẫn không sống thọ mà chết già.

Cô bực mình cào cào mái tóc màu xanh của mình, cất điện thoại vào túi. Sau đó, nhanh chóng mở khóa hai cái vali ra, dường như là muốn lật tung hết bên trong luôn vậy.

Lúc này cô mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng......cô không mang sạc dự phòng.

Trời ơi, đây chính là cái loại tình huống tức nước vỡ bờ đấy sao? Điện thoại tắt thì làm sao cô liên lạc được với bạn tốt của mình bây giờ. Các cô đã bàn bạc trước khi lên máy bay, Tâm Dao sẽ đến sân bay đón cô. Dựa theo tính cách của cô ấy, chắc chắn đã đến sân bay từ rất sớm rồi. Bây giờ điện thoại của cô lại tắt máy, đến lúc Tâm Dao không gọi được cho cô. Cô ấy sẽ rất lo lắng!

Lương Mãn Mãn đứng giữa đám đông, trong đại sảnh sân bay đầy kín người ồn ào là thế, bỗng sinh ra một chút cảm giác luống cuống. Cả người tựa như quả bóng bay căng tròn trong nháy máy bị người đâm cho xẹp xuống.

Cô kéo vali dạo một vòng nhưng vẫn không tìm được buồng điện thoại công cộng

Lương Mãn Mãn ngồi máy bay không nhiều lắm, bình thường nghỉ hè và nghỉ đông đều đi đi về về bằng tàu cao tốc. Lần này kỳ nghỉ Đông kết thúc nên phải trở lại trường, cô đã chuẩn bị đi tàu cao tốc rồi. Nhưng mà ba cô lại mua vé máy bay, nói là muốn để cho cô thoải mái hơn một chút. Cô cũng không thuyết phục được ba, đành phải làm theo ý ông.

Vì thế nên cô không quen thuộc với sân bay Hoành Tang. Giờ đây chẳng khác nào con ruồi không đầu bay tán loạn ở sân bay. Càng nghĩ lại càng lo lắng, nhưng cô thế mà lại không biết đi tìm nhân viên sân bay nhờ giúp đỡ.

Lương Mãn Mãn mờ mịt đứng ở sảnh sân bay, nhìn từng khuôn mặt xa lạ trước mắt cô, trong đầu đột nhiên lại hiện lên một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.

Hay là không thèm đếm xỉa nữa, nhưng nghĩ đến gương mặt quở trách của bạn tốt, đầu Lương Mãn Mãn đau nhức không thôi.

Cô tùy tiện bắt gặp một người liền lập tức nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai người kia.

Thân hình người đó cao lớn, bóng lưng thẳng tắp, chỉ đơn giản đứng yên một chỗ, nơi đấy đã tràn ngập hương vị ngọc thụ chi lan(*), tựa hồ bước ra từ tranh vẽ. Trong lòng Lương Mãn Mãn yên lặng đánh giá cho bóng lưng người này được max điểm. Hy vọng khuôn mặt của anh chàng sẽ không phụ lòng chờ mong của cô.

(*) thân hình cao lớn như cây cổ thụ, trong lành và sạch sẽ.

Chàng trai cảm giác được có người vỗ vai mình từ phía sau, chợt xoay người, đúng lúc cùng Lương Mãn Mãn bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Lương Mãn Mãn thẳng thắn và trần trụi nhìn trên người đàn ông, đây là một gương mặt thanh tú trắng nõn, mặt mày đoanh chính cùng với đường nét rõ ràng, cả khuôn mặt đều lộ ra góc cạnh rất lạnh lùng. Anh có ngũ quan lập thể, lông mày dày rậm hơi hướng lên, bên dưới đôi lông mi vừa dài vừa cong là đôi con ngươi sâu thẳm u ám, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng, miệng nhếch lên một nụ cười như có như không, nhưng đường cong khóe miệng lại thanh lịch và mềm mại, căn bản là làm cho người ta không thể dời mắt.

Người đàn ông mặc chiếc áo bành tô màu xanh hải quân, áo thiết kế vừa người làm nổi bật cơ thể cao lớn và vĩ đại. Bên trong là áo lông trắng, phối hợp với chiếc quần dài bằng vải lanh, đường cong của đôi chân dài vô cùng lưu loát và cân xứng. Chỉ một bộ trang phục đơn giản tùy ý như vậy, nhưng nhìn lại thật là đẹp mắt. Đập vào mắt chính là hương vị cấm dục.

Con mẹ nó, quá đẹp trai! Lương Mãn Mãn âm thầm cho gương mặt này một trăm lời tán thưởng.

Người đàn ông quét mắt nhìn Lương Mãn Mãn, lông mày hơi chau lại, "Như vậy đi, cậu lên máy bay trước đã..... tôi cúp máy đây..."

Sau đó, anh nhanh chóng cúp điện thoại, cầm ở trên tay, đánh giá cô gái trước mặt một lần mới mở miệng hỏi: " Có việc gì sao?"

Mãn Mãn cô nương đang si mê, bị giọng nói trầm ấm của người đàn ông kéo về hiện thực, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô nhỏ giọng mở miệng: "Xin lỗi tiên sinh, làm phiền anh, có thể cho tôi mượn di động của anh gọi một cuộc điện thoại được không? Tôi hẹn bạn đến đón, nhưng di động của tôi lại bị hết pin tắt máy mất rồi."

Có lẽ sợ anh không tin, Lương Mãn Mãn vừa nói vừa lục tìm chiếc điện thoại đã bị tắt máy đen ngòm từ trong túi lấy ra cho anh xem.

Người đàn ông liếc nhìn chiếc điện thoại mà cô gái đưa tới trước mắt, anh không cầm, chỉ trầm mặc im lặng không nói gì.

Đôi mắt anh quá bình tĩnh, lại không thân thiện, trong ánh mắt toàn là nghi ngờ và cân nhắc.

Lương Mãn Mãn nhìn phản ứng của người đàn ông, cô nghĩ chắc anh không tin mình. Cô bối rối liên tục ấn khởi động máy, sắc mặt có chút ngượng ngùng: " Đây, anh xem nè, nó không mở nguồn được...."

Năm phần trăm pin trên màn hình vẫn đen như cũ, không có bất kỳ phản ứng nào.

Người đàn ông nheo đôi mắt sâu nhìn cô một cái, vẫn im lặng.

Lương Mãn Mãn thấy được cái nhìn ý tứ từ anh, thật sự đứng ngồi không yên, toàn thân đều không thoải mái. Anh nhất định nghĩ cô giống như mấy cô gái mưu mô cố tình bắt chuyện đây mà.

Làm sao bây giờ, thật sự là xấu hổ quá đi!

"Tiên sinh, xin anh tin tôi, điện thoại của tôi thật sự hết pin, bạn tôi không đón được tôi sẽ rất sốt ruột....." Cô luống cuống giải thích với anh, gương mặt nhỏ nhắn thuần khiết lại đang xấu hổ đỏ bừng.

Ngay lúc cô đứng đó bất an, xấu hổ lùng túng đến tột điểm, người đàn ông bỗng nhiên lấy điện thoại của mình mở khóa đưa ra trước mặt cô gái.

"Cầm đi." Ngắn gọn hai chữ, cứ như một chữ nữa đối với anh cũng là xa xỉ.

"Vâng...." Cô giật mình một cái, có chút mơ màng, nhưng cũng nhanh chóng cong môi cười, trong mắt như ánh sao rực rỡ, " Cảm ơn!"

Bấm số điện thoại của bạn tốt, vừa gọi đi bên kia đã bắt máy, chỉ kịp kêu một câu " Dao Dao", căn bản còn chưa mở miệng nói chuyện. Tâm Dao ở đầu dây bên kia liền hét lên: "Lương Mãn Mãn, cậu rốt cuộc bị gì vậy hả? Điện thoại tắt máy, cậu có biết bổn tiểu thư phóng nhanh như một cơn gió ra sân bay đón cậu, cậu lại chơi trò mất tích, mình thấy cậu không muốn sống nữa đúng không?"

Lương Mãn Mãn: "......"

Mãn Mãn cô nương rất thông minh đưa điện thoại ra xa khỏi tai mình, người bạn tốt đang nổi điên sẽ rất đáng sợ. Để tránh lỗ tai bị tổn thương, làm như vậy là lựa chọn sáng suốt.

Đợi cho đầu dây bên kia bình tĩnh trở lại, Lương Mãn Mãn mới yếu ớt nói chuyện: " Xin lỗi Dao Dao, điện thoại của mình hết pin nên tắt nguồn rồi, mình lại không mang sạc dự phòng, không phải cố ý đâu mà. Mình đang ở cửa ra khu Tây, cậu đến đón mình đi!"

"Lương Mãn Mãn, cậu có đầu óc không hả, ra ngoài mà không mang theo sạc dự phòng, cái điện thoại rách của cậu có thể kiên trì được bao lâu. Bây giờ mình đang hận không thể đánh chết cậu đây nè!" Vu Tâm Dao tức đến nghiến răng nghiến lợi, gần như muốn đem cô bâm thành vạn mảnh, yên tĩnh trong chút chốc lại hỏi: " Vậy đây là điện thoại của ai?"

" Mình mượn của người khác." Mãn Mãn cô nương giọng nhỏ lại như muỗi kêu, rõ ràng là đang rất xấu hổ.

Vu Tâm Dao: "......"

"Chờ chút, mình lập tức tìm cậu!" Vu Tâm Dao nói xong liền cúp máy.

Cuộc gọi kết thúc, Lương Mãn Mãn cẩn thận đem điện thoại trả lại cho người đàn ông, xấu hổ nhìn anh cười cười, chỉ là nụ cười có ý nịnh nọt, " Cảm ơn!"

Sảnh sân bay ồn ào chịu không nổi, vô số loại âm thanh hợp thành một, vì để thuận tiện nói chuyện, vừa nãy Lương Mãn Mãn đã mở loa ngoài, lại thêm cái nha đầu Vu Tâm Dao nói lớn giọng, người đàn ông đứng kế bên khẳng định đã nghe rõ cuộc nói chuyện của các cô.

Đối mặt vẻ vẻ ảm đạm không có cảm xúc của người đàn ông, Lương Mãn Mãn ngoại trừ việc cười xấu hổ, cô thật không biết phải làm gì.

Người đàn ông không nhìn cô, nhanh nhẹn cất điện thoại vào túi áo trong.

Lương Mãn Mãn lại nhìn chằm chằm gương mặt anh, trong lòng thầm si mê.

Ngay sau đó, bạn học Lương Mãn Mãn đã làm ra một việc mất mặt nhất cuộc đời. Theo Mãn Mãn cô nương sau này nói, thì lúc ấy cô là bị Sắc Dụ.

Đúng vậy, chính là Sắc Dụ. Trong khoảnh khắc người đàn ông chuẩn bị bước đi, cô thật sự đã bị nóng đầu mới ngăn anh lại: " Chờ một chút!"

Người đàn ông dừng chân, ngước mắt nhìn cô, nhíu nhíu hai hàng lông mày, giọng nói có phần không vui, "Còn có việc gì?"

Cô sờ nắn hai dây đeo ba lô, giọng nói vô cùng nhỏ, dễ nhận ra là không dùng sức mà nói: "Cái đó... tôi có thể thêm Wechat của anh không?"

"....."

Người đàn ông bị hành động của cô trở tay không kịp, trên mặt biểu cảm lại không có một chút lay động, không có một chút biểu hiện gì, cũng không nhìn ra là vui hay giận. Thế nhưng trong giọng nói đã mang theo sự lạnh lẽo bộc lộ tâm trạng của anh lúc này, " Đầu tiên là mượn điện thoại, tiếp đến là xin Wechat, tiểu thư à, cô dùng cách này để bắt chuyện cũng đặc biệt thật đấy!"

Lương Mãn Mãn: "....."

Người đàn ông cũng không thèm nhìn phản ứng của cô, sải rộng bước chân, để lại cho cô một bóng lưng thon dài gầy guộc.

Lương tiểu thư: "....." *Hỗn loạn trong gió*

.....

Như Lương Mãn Mãn dự liệu, Vu Tâm Dao tìm được cô thì không chút lưu tình mà quở trách thêm một lần nữa.

Mãn Mãn cô nương buộc phải chịu đựng sự độc miệng của bạn tốt, không thể phản bác, ai bảo trí nhớ của cô từ trước đến nay không tốt chứ.

Chờ đến khi bạn tốt phê bình xong, Lương Mãn Mãn mới nói với cô ấy sự việc vừa rồi ở sân bay.

" Dao Dao, cậu không biết anh ấy đẹp trai cỡ nào đâu, đến giờ tim mình vẫn còn đập thình thịch, loạn cả lên đây này." Lương Mãn Mãn chống cằm, hai mắt tỏa sáng, trên mặt là biểu cảm như say như mê, " Dao Dao, mình sợ với anh ấy chính là vừa gặp đã yêu mất rồi."

Vu Tâm Dao: "....."

******

Tác giả có lời muốn nói:

Ngược đoạn! Đoạn đệm của bạn nhỏ Tuế Tuế là phía sau của cuộc gặp mặt!