Chương 5: Em gái, em thực đáng xấu hổ
Cái này thật không tốt, tuy nói là nha đầu ở nông thông không đáng để người chú ý, nhưng vạn nhất chuyện này kinh động đến lão gia, bà tất nhiên sẽ bị mắng cho một trận. Bà tranh thủ thời gian vươn tay ngăn cản cô: “Bảo Châu a! Đừng đi tìm sông, gian phòng kia con không hài lòng đúng không! Mẹ lập tức gọi người sửa sang lại lần nữa, bảo đảm sẽ cho con thoả mãn, ngàn vạn lần đừng đi nói với cha con, đêm nay để con chịu ủy khuất cùng Bảo Nguyệt em gái con chen chúc một phòng rồi.”
“Dạ.” Tuy rằng cô không thích ở đây, nhưng ông nội đã từng nói qua, làm người phải thích ứng trong mọi tình cảnh, vì vậy cũng chỉ phải cùng em gái ở chung một phòng rồi.
Nhìn thấy Bảo Châu vẻ mặt có chút chán nản gật đầu, Nhị thái thái mới thở dài một hơi, nghĩ thầm về sau ai nói với bà nha đầu này là kẻ ngu, bà sẽ cãi lại đến cùng,ngu đần ở chỗ nào, rất khôn ranh thì có!
Tạm thời vẫn không nên cắt xen bất gì vật gì của cô, vốn mua những thứ đồ đã sử dụng qua này tốn một ít tiền, hiện tại lại phải đặt mua một lần nữa, hơn nữa chỉ có thể thành thành thật thật đặt mua hoàn toàn mới, không thể một lần nữa tìm nhân viên thu chi đòi tiền, Nhị thái thái chỉ có thể ngậm bồ hòn có khổ tự chịu, nếu không đủ tiền, bà chỉ có thể chính mình tìm cách thôi.
Bất quá chờ xem, Vạn Bảo Châu dù thông minh cũng bất quá chỉ là khách qua đường trong cái nhà này, bà Nhị thái thái mới là là nữ chủ nhân ở đây, rồi ôm lấy đầu ngón tay tính tính toán toán, ngày tốt lành của Vạn Bảo Châu chỉ sợ cũng sắp chấm dứt…
Buổi tối Bảo Châu lần đầu tiên dùng bồn tắm lớn nên đặc biệt hưng phấn ngâm đến một giờ đồng hồ cũng không chịu ra, Bảo Nguyệt trong lòng thầm mắng cô chưa thấy qua các mặt của xã hội, ngồi ở trước bàn trang điểm bôi sơn móng tay hôm nay chỉ còn lại một chút thời gian.
Một lát sau người hầu đưa tới hai chén tổ yến, đây chính là huyết yến tốt nhất, đều là chứa trong chén nhỏ, quý giá hiếm thấy, cô và Bảo Trân trước kia mỗi ngày chỉ được ăn một chén nhỏ như vậy, thừa dịp Bảo Châu đang tắm, cô nếu không làm chút ít tay chân, thì thực xin lỗi chính mình rồi, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp ah!
Bảo Nguyệt nghĩ đến liền mở nắp hai chén tổ yến ra, đổ một nửa chén tổ yến qua chén còn lại, sau đó trộn lẫn vào một ít nước trà lạnh trên bàn, nghĩ đến chuyện xảy ra giữa trưa làm cho nàng có tức giận, ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy không có người khác, tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, một tay giơ lên cái nắp lên làm vật che chắn, một tay cầm cái chén, nhổ ra mấy miếng nước bọt vào bên trong, sau đó cầm lấy thìa quấy một chút, đang muốn đậy nắp lại.
Chỉ thấy Bảo Châu đẩy cửa phòng tắm đi ra, Bảo Nguyệt nghe tiếng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sửng sốt, nghĩ thầm ngươi cũng tới thật đúng lúc a! không sớm không muộn như vậy, dọa cô kêu to một tiếng.
Cúi đầu xuống còn muốn đổi chén tổ yến trong tay đã không còn kịp rồi, bởi vì động tác của Bảo Châu rất nhanh, đi tới cầm lấy chén tổ yến còn lại ngồi vào bên cạnh mở cái nắp, nhìn tổ yến trong chén, cái hồng vù vù này là gì?
Lại nhìn Bảo Nguyệt bên cạnh giơ cái thìa cả buổi không có đưa vào trong miệng, ngẩng đầu hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây chính là cực phẩm huyết yến, chị nhất định không có ăn qua a! Ăn nhiều thêm một chút! Về sau sợ muốn ăn cũng khó.” Bảo Nguyệt liếc cô.
Bảo Châu nếm một miếng, hương vị có chút giống lòng trắng trứng, không thế nào ưa thích nổi, nhưng ông nội đã từng nói không thể lãng phí đồ ăn, cô vẫn nên ăn hết, từng miếng từng miếng thời gian dần trôi qua ăn hết vào trong miệng.
Bảo Nguyệt nhìn ở trong mắt, nghĩ thầm cái chén này mình đã bỏ thêm “Nguyên liệu” vốn là chuẩn bị cho Bảo Châu, chính mình nhất định là ăn không trôi, dù sao chuyện cô đã làm, cho dù phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chẳng lẽ liền làm khó cô sao?
Bảo Nguyệt đem cái chén trước mắt mình đẩy qua cho Bảo Châu, mỉm cười nói: “Bảo Châu, chị thích như vậy thì giúp ta đem phần này ăn luôn đi!”
Bảo Châu nhìn nhìn cô, có chút không tình nguyện nói: “Chị ăn no rồi.”
“Thế nhưng mà em thật sự ăn không vô, chị ở nông thôn chịu nhiều khổ rồi, biết rõ lãng phí lương thực là đáng xấu hổ đấy.”
Bảo Châu gật đầu, hơn nữa đối với điều này rơi xuống một cái kết luận: “Cho nên em gái, em thực đáng xấu hổ.”