Chương 11: Ở rể?
Lục gia là nhà giàu nhất nhì trong thành. Mà Vạn gia có được nhà cửa xa hoa, cũng có thể xếp hàng thứ mười trong thành. Vốn coi như không tệ, nhưng so với Lục gia, thì khoảng cách rất xa, căn bản không thể đánh đồng.
Cho nên Lục gia lúc trước phái người tới cầu thân, Vạn Phú Quý cao hứng có chút thụ sủng nhược kinh, hai đứa con gái trong nhà càng thiếu kiên nhẫn từ sau tấm bình phong tranh nhau chạy đến chào hàng, ai không muốn bay lên đầu cành biến Phượng Hoàng, đây chính là Lục gia ah!
Thế nhưng mà Lục gia phái bà mối tới nói vừa xong, hai chị em mà bắt đầu nhún nhường cho nhau, Lục gia mặc dù tốt, nhưng nếu như đối tượng lập gia đình là đứa con út Lục gia Lục Côn Sơn, tất nhiên không thể tốt rồi. Con trai trưởng Lục gia làm kinh doanh có nghề nghiệp, mà con thứ hai Lục Côn Sơn thì không nghề, không đọc sách, sống phóng túng đã quen, đánh nhau ẩu đả cũng là chuyện thường ngày, điển hình là phá gia chi tử.
Hai đứa con gái không chịu gả, Vạn lão gia lại không dám đắc tội Lục gia. Nhị thái thái vì hạnh phúc của hai đứa con mình, mới nhắc tới Bảo Châu, nói có lẽ đại tiểu thư ở nông thôn không có bị chết đói, phái người đi xem, nếu còn sống gả cho Lục Côn Sơn, giải quyết vấn đề khẩn cấp này, lại không tổn thất cái gì, chỉ là môt đứa con gái ngốc mà thôi.
Vạn Phú Quý nhìn thấy Lục gia phái quản gia hết sức nghiêm túc tới, thì muốn chút đầu.
Lúc này, muốn hối hận đã không còn kịp rồi.
Hắn phái người đi hỏi thăm một chút, không nghĩ tới lão gia tử cùng Bảo Châu đều còn sống, lập tức đi đón trở về, Vạn Phú Quý mới bắt đầu đã hối hận, tuy rằng có hơi ngốc một chút, nhưng ngốc một cách đáng yêu ah! Quả thực chính là làm người ta nhìn thấy liền vui vẻ, bộ dáng cũng tốt, như mẹ cô.
Tuy rằng ở chung không có bao lâu, nhưng vẫn có chút luyến tiếc.
Sau giờ ngọ bọn nha hoàn phụng mệnh giúp Bảo Châu sửa soạn.
Mấy bộ quần áo đặt may cũng đã được đưa tới, nha hoàn hầu hạ Bảo Châu vừa mới giúp cô mặc xong quần áo, còn chưa kịp chải đầu, chỉ thấy tam thái thái cười mỉm đi đến, sau lưng còn gọi người bưng một cái khay, tam thái thái người rất đẹp, tính tình cũng rất ôn hòa, nhưng cũng có tâm cơ kín đáo, bà nghĩ đến dưới gối mình không con, lão gia chỉ có ba đứa con gái, trong đó hai đứa đều là Nhị thái thái sinh, bà nếu muốn có một chỗ dựa, vậy nịnh bợ Bảo Châu không có mẹ bên cạnh là không còn gì tốt hơn rồi, nghĩ đến buổi tối sẽ có yến hội, Bảo Châu vừa từ nông thôn tới, không thể làm mất cấp bậc lễ nghĩa, đem vài món châu báu trước kia lão gia trước kia cho mình mang đến: “Bảo Châu, mẹ mang đến cho con một ít đồ trang sức. Con chọn thức con thích, mẹ sẽ cho con.”
Bảo Châu nhìn đồ vật trong khay, đều rất đẹp, không biết chọn cái gì tốt, lại cảm thấy bộ dạng mẹ ba cười rộ lên rất thân thiết, làm nũng nói: “Mẹ ba giúp con chọn a!”
Tam thái thái thấy cô có chút thân thiết với mình, cười đi qua, tự tay chọn một vòng cổ đeo vào cho cô, hơn nữa trang sức tinh xảo, lập tức làm hai mắt mọi người tỏa sáng. Vốn Bảo Châu lớn lên nhìn rất tốt, mặt mượt mà như trứng ngỗng, con mắt rất lớn, rất có thần, ngũ quan lớn lên vốn tinh xảo, chỉ do lúc trước không có ăn mặc tử tế, cho nên nhìn dung mạo tựa hồ không bằng Bảo Nguyệt, lúc này hơi sửa soạn một chút, đoán chừng là mười cái Bảo Nguyệt cũng kém với cô.
Người đẹp như vậy, chỉ là tiện nghi cho tên phá gia chi tử Lục Côn Sơn.
Tam thái thái lôi kéo tay của cô, một bên hướng dưới lầu đi đến, một bên thành tâm nói: “Bảo Châu con thật xinh đẹp, không hổ là ruột thịt trưởng nữ, so với cỏ dại ven đường kia đúng là đẹp mắt.”
Bảo Châu có chút không yên lòng cười cười, tâm tư đều bay đến trên yến tiệc, nghe nói hôm nay sẽ làm tiệc ngoại quốc, có rất nhiều món trước kia cô chưa từng ăn qua, nghĩ tới sắp chảy nước miếng ra.
Thời điểm hai người đi đến phòng khác, chỉ thấy trên ghế sa lon người đã ngồi thành hai bên, phía bên trái là một nam nhân trung niên bụng phệ đang cùng Vạn Phú Quý nói gì đó, người nọ vẻ mặt bình tĩnh, đầu Vạn Phú Quý lại nhanh chóng chảy đầy mồ hôi chối từ lấy: “Lục lão gia cái phúc này Vạn gia không dám nhận, tiểu nữ bản tính ngu dốt, có thể gả cho Nhị thiếu gia đã là trèo cao rồi, có thể nào lại để cho Nhị thiếu gia hạ mình ở rể Vạn gia.”