Đêm đó, nụ hôn đầu tiên của nàng bị nửa dỗ nửa lừa, nửa bắt buộc mà cướp đi.
Mà ngoài nàng cùng tên đăng đồ tử mỉm cười kia ra thì không ai biết chuyện này.
Đối mặt với giấy lụa trắng, Phó Bảo Nguyệt kinh ngạc ngồi im một canh giờ, màu vẽ bên cạnh đã chuẩn bị tốt, nhưng cái gì cũng chưa vẽ.
Môi nam nhân, cư nhiên mềm mại như vậy … (=]]] S : Vầng , giờ tỷ mới bít à)
Tuy rằng chính là khinh thường, lại làm cho mặt nàng hồng thấu. Hơi thở của hắn, xúc cảm khi hai đôi môi tiếp xúc…… Hết thảy đều như cảnh trong mơ, nhưng sao cảm giác lại rõ ràng chân thật như vậy.
Nghĩ đến đây, một cỗ nóng đỏ tăng vọt nhanh chóng thiêu đốt mặt nàng.
Thật sự là xấu…xấu hổ muốn chết a.
“Nói cho ta biết tên của nàng.” Khi đó, hắn đứng thẳng dậy, cúi nhìn nàng đang xấu hổ đến nâng không nổi đầu dậy, nhẹ giọng hỏi.
Nàng cắn môi, không chịu nói.
“Nàng nếu không nói, ta lại hôn nàng.” Uy hϊếp mang theo ý cười của hắn dọa đến nàng.
“Phó Bảo Nguyệt.” Nàng rất nhanh trả lời, sợ lại bị khinh bạc.
Nhạn Vũ Giai đem tên của nàng niệm vài lần trong khoảng cách gần gũi khiến nó thân thiết dị thường. Sau đó, đầu ngón tay của hắn mơn trớn hai cái má nóng nóng,“Ngày sau gặp lại.”
Tựa như lúc đến, hắn im lặng biến mất trong bóng đêm, để lại tâm hồn thiếu nữ bắt đầu đại loạn.
Sau…… Nàng liền giống như hiện tại, cái gì cũng không vẽ được.
“Tiểu thư, người như thế nào vẫn không vẽ nha?” Xảo Ti từ bên ngoài tiến vào thư phòng, kinh ngạc ồn ào,“Ai nha, người xem người xem, màu vẽ bị hỏng , thế này vẽ làm sao?”
Phó Bảo Nguyệt khuôn mặt đỏ lên, có chút thầm oán nhìn tỳ nữ liếc mắt một cái.“Ta chẳng lẽ không biết màu hỏng sẽ không vẽ được ư? Làm gì ồn ào như vậy, bất quá chính là thay cái mới thôi.”
“Đây chính là loại thượng hạng, một cái hộp nhỏ phải một lượng bạc, đắt lắm nha!” Xảo Ti vẫn như cũ ồn ào.“Bình thường căn bản không thể mua, bây giờ có người tặng, tiểu thư lại lãng phí như vậy!”
“Lãng phí cái gì……” Phó Bảo Nguyệt lẩm bẩm.
“Không vẽ sao? Vậy nô tỳ dọn dẹp.” Xảo Ti lải nhải, động thủ muốn thu thập.
“Dọn đi.”
Phó Bảo Nguyệt tâm phiền ý loạn, cả đầu đều là khuôn mặt tuấn tú cười đến đáng giận kia, thân hình thon dài phiêu dật, đến nỗi viên cảnh, hoa sen đều lọt không được vào mắt của nàng, làm soa có thể vẽ.
Một trận hỗn loạn từ hành lang truyền đến, chỉ thấy trong sân, quản gia mang một gã sai vặt xa lạ đi hướng thư phòng, Xảo Ti vội vàng đi lên tiếp đón.
“Tần quản gia, có chuyện gì sao?”
“Vị đại ca này nói có cái gì đó muốn đưa lại đây cho biểu tiểu thư, ta hỏi hắn là ai đem đến, hắn lại không nói.” Tần quản gia đầu đầy đại mồ hôi, chỉ thân hình nhanh nhẹn dũng mãnh của gã sai vặt nói.
“Được rồi, cứ để trên bàn, cám ơn ngươi nha, vị đại ca này.” Xảo Ti trên mặt đầy ý cười, cảm ơn Tần quản gia cùng gã sai vặt kia, đem hộp được bao cẩn thận vào.
“Lại là di mẫu đưa đồ ăn tới sao?” Phó Bảo Nguyệt không chút để ý hỏi, nàng đang cuộn quyển giấy lụa.
Xảo Ti không có trả lời.
Tỳ nữ vốn luôn mồm bây giờ lại im lặng như thế, làm cho Phó Bảo Nguyệt cảm thấy kỳ quái.
Vừa nhấc đầu, liền thấy Xảo Ti sững sờ ở trước bàn.
Nàng đi qua.“Ngươi như thế nào không nói…… Di?!
Vừa nhìn thấy thứ trên bàn, mở cái hộp, ngay cả Phó Bảo Nguyệt cũng ngây dại.
Vỏ hộp có nước sơn tinh xảo, rõ ràng chính là thứ xa hoa này nọ chỉ có trong cung, bên trong là các món ăn vặt, tất cả đều là của ngon vật lạ, mà tầng phía dưới cùng thì dùng giấy dầu bọc lại.
Mở ra vừa thấy là một hộp màu vẽ mới toanh, đây là của cửa hàng Ngũ gia, ít nhất cũng phải năm lượng bạc, còn không thì không thể mua được.
Mà bên trong còn có một bức thư, mặt trên là dấu phong ấn chỉ có trong hoàng tộc, Phó Bảo Nguyệt cầm lên.
“Tiểu thư, đây là…… Ai……”
Phó Bảo Nguyệt rũ mắt xuống, không dám nhìn tỳ nữ thân như tỷ muội, khuôn mặt phấn nộn nổi lên thản nhiên đỏ ửng, kiều diễm như bông sen trong ao vừa mới nở rộ.
Nàng cầm thư, đi vào phòng.
~ ~ ~
Ban đêm.
Vừa qua canh một, trong bóng đêm, Phó Bảo Nguyệt một thân một mình như kẻ trộm lén lút đi xuống cầu thang ẩm ướt.
Bước nhẹ nhàng, có chút chần chờ, trong tay cầm cái đèn l*иg nho nhỏ sáng ngời, nàng đi tới tảng đá lớn bên hồ mà ngày đó nàng ngồi vẽ tranh .
Thanh âm râm ran của côn trùng càng làm không gian yên tĩnh thêm, tiếng tim đập nghe thật lớn, tiếng hít thở hảo loạn, chính mình đều nghe được nhất thanh nhị sở(rõ ràng).
“Đừng đứng ở bên cạnh ao, cẩn thận trượt chân ngã.”
Tiếng nói trầm thấp mỉm cười vang lên, làm Phó Bảo Nguyệt hoảng hồn, nhẹ buông tay, đèn l*иg phù một tiếng rơi xuống đất, quanh mình lập tức lâm vào một mảnh đêm đen.
Mà Phó Bảo Nguyệt thì rơi vào cái ôm ấp của một nam nhân.
“Ngươi…… Chán ghét! Làm ta sợ muốn chết!” Nàng vung quyền, tức giận chủy ngực nam nhân cứng rắn,“Mỗi lần đều như vậy, vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện! Chán ghét, chán ghét…… Ngô……”
Hờn dỗi đột nhiên không thấy, toàn bộ vùi vào ngực nam nhân, nàng nhanh chóng bị ôm vào trong lòng hắn.
“Có nhớ ta không?” Nhạn Vũ Giai ở bên tai nàng thấp giọng trêu đùa.
“Mới không đâu. Ai nhớ ngươi?” Miệng nàng cứng rắn hỏi lại.
Nhạn Vũ Giai chính là cười, cũng không để ý.“Buổi chiều ta đưa tới màu vẽ, vừa ý không?”
Lời này khiến nàng yêu kiều trừng mắt, cái tên xấu xa này!
“Ta lần này chưa mở ra dùng, ngươi cứ việc cầm lại đi, đừng lại dùng cái này uy hϊếp ta!”
Nhạn Vũ Giai một tay ôm eo nhỏ của nàng, một tay xoa khuôn mặt nàng non mềm. Trong bóng đêm, Phó Bảo Nguyệt vẫn là cảm giác ra ý cười của hắn.“Nàng dùng đi, ta sẽ không muốn nàng trả lại.”
“Còn nói sẽ không, rõ ràng……” Nàng hồng thấu mặt, nói không được.
Rõ ràng vừa thấy mặt liền cho hắn khinh bạc, giờ phút này thân thể còn tại trong lòng hắn, liền vì mấy màu sắc hiếm lạ ư? Mà tiền mua cũng khá đắt a.
“Vậy nàng vẽ một bức tranh đưa ta, vẽ gì cũng được. Khi nào Thanh Hà tới, nàng giao cho hắn mang về là được. Hoặc là, lần tới ta đến, nàng đưa cho ta.” Ngón tay dài của hắn quyến luyến phủ lên khuôn mặt bóng loáng, lưu luyến, không muốn rời đi.
“Như vậy…… Được không?” Nàng chần chờ hỏi.
“Không tốt sao? Nàng không muốn nhìn thấy ta?” Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên mày liễu, hơi hơi điểm nhẹ lên khóe mắt mềm mại đáng yêu đến cực điểm.“Nhưng là ta mỗi ngày đều muốn đến nhìn nàng, trong đầu chỉ có hình bóng của nàng, làm sao bây giờ?”
Nghe hắn nói trắng trợn như vậy, Phó Bảo Nguyệt xấu hổ lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực của hắn. Hắn tiếng cười lanh lảnh chấn động ở ngực khiến nàng nghe thấy rõ ràng.
Kỳ thật đã hiểu được, nếu là không nhớ hắn, như thế nào lại giãy dụa do dự sau một buổi chiều, ngoan ngoãn nghe lời nói trong thư, mò mẫm ra đây gặp hắn?