Nửa năm sau, Giang Nam vào tháng năm, Kim Lăng thành tây.
Căn phòng rộng rái thoáng mát,đến buổi chiều, các cửa sổ đều được mở, người ngồi ở trong phòng bên cửa sổ, nhìn dòng nước uốn lượn chứa đựng hoa sen, gió mát mang thản nhiên mùi thơm, cái nóng toàn bộ tiêu tán, phi thường thoải mái.
Nguyên bản Kim Lăng Lưu gia nổi danh xa gần là tinh xảo xinh đẹp, làm cho người ta phi thường ngưỡng mộ. Bất quá, mấy tháng trước đã thay đổi chủ nhân, nơi này hiện tại không hề giống như trước hào hoa xa xỉ phóng dật, mà ngược lại, chậm rãi trở nên mộc mạc.
Từ số lượng người hầu đến đồ dùng trong nhà, theo cách bài trí đến khâu ăn uống, đều thật giản dị,không còn khiến người khác kinh thán nữa.
Liền ngay cả chiêu đãi khách nhân, cũng chỉ dâng một ly trà xanh, cùng một cái đĩa Liên Tâm đường(Cái này chắc là hạt sen đường), cứ như vậy.
Khách nhân giữa trưa đã tới, luôn luôn ngồi yên tại đại sảnh!, trà uống xong rồi, đường cũng ăn sạch, nha hoàn đưa lên một ít hạt sen đường phèn, hoàn hảo như bố thí, hé ra khuôn mặt trắng trong thuần khiết không ý cười, buông bát thìa rồi đi.
“Uy uy, chờ một chút!” Thật vất vả đến đây, khách nhân vội vàng gọi nha hoàn.“Chủ tử cùng phu nhân của ngươi đâu ? Ta chờ từ buổi trưa tới bây giờ, đã hơn hai canh giờ!” ( Trong convert là lão gia , nhưng mà ta thấy như thế…soái ca của ta sẽ già mất nên để chủ tử)
“Phu nhân đại khái là ngủ trưa, chủ tử thì ta không rõ ràng lắm.” nha hoàn mặt không chút thay đổi trả lời.
“Đây là cái thái độ gì?” Khách nhân tính tình không nhỏ, lập tức phát tác,“Ngươi có biết ta là ai hay không, cư nhiên dám bất kính như thế!”
Nha hoàn cười cười, cố ý nói:“Ai chẳng biết ngài, thất hoàng tử, cách một hai tháng lại có một chuyến thăm, mỗi lần đến mang tới bao lớn bao nhỏ, trong phủ chúng ta từ trên xuống dưới, đều quen mặt ngài!”
Bị nói như vậy khiến trên mặt một trận thanh một trận bạch, còn không phải chính là thất hoàng tử đương triều Nhạn Vũ Tuyền?
Hắn vì bồi tội, cách một thời gian, liền mang rất nhiều lễ vật tới chơi. Mỗi ngày, lại như con rùa ngồi chờ ở đại sảnh nửa ngày.
Đại ca hắn nói đúng, lục hoàng tẩu tương lai — không, là lục hoàng tẩu đương nhiệm, cũng là mẫu thân của hoàng chất tương lai nhà hắn — không phải nhân vật đơn giản, trăm ngàn lần không nên đắc tội!
Đương nhiên, lục hoàng tẩu của hắn cũng không khủng bố như vậy, giờ phút này nàng đang ở trong thư phòng, ngồi cửa sổ vẽ tranh.
Người ta nói hồng thụ thêm hương,bất quá,người hỗ trợ mài mực bên cạnh nàng, cũng không phải là hồng phấn tri kỷ, mà là phu quân của nàng.
Nhạn Vũ Giai ở bên cửa sổ an nhàn, tiêu sái. Trên tay là một quyển tấu chương lật đi lật lại, lúc xem lúc không, đại bộ phận thời gian vẫn là thưởng thức cảnh đẹp trước mắt hắn.
Phó Bảo Nguyệt nhíu mi, khi thì ngẩng đầu nhìn sang hoa sen trì, khi thì cúi đầu vẽ tranh, phi thường chuyên tâm.
Trải qua mấy tháng cẩn thận điều dưỡng, đôi mắt của nàng đen nhánh, hai má phấn hồng, trong trắng lộ hồng, một đầu tóc đen được búi đơn giản, một thân xiêm y xanh nhạt rộng thùng thình, nổi bật làn da trắng như tuyết, môi hồng răng trắng.
Thân thể của nàng hình như cũng đẫy đà hơn chút, phần bụng rõ ràng hơi gồ lên.
Giờ phút này, tầm mắt Nhạn Vũ Giai dừng ở thắt lưng của nàng đảo tới đảo lui, vừa đắc ý, vừa sung sướиɠ.
“Nhìn cái gì?” Hờn dỗi xuất hiện.“Chàng nhìn chòng chọc bụng người ta , lại có ý tưởng gì xấu?”
Cũng không phải là mưu ma chước quỷ, nguyên lai là hồi mừng năm mới, hắn nắm cơ hội mãnh liệt hỏi nàng:“Có cái gì khang khác?” Chính là chờ đợi có thể làm cho nàng mau mau có thai, gạo nấu thành cơm để củng cố địa vị của nàng.
Theo cá tính phụ hoàng hắn, biết được có hoàng tôn, nhất định vui mừng đến nhiều chuyện khác cũng không so đo; Lưu tử đi mẫu(Giữ cháu còn giết mẹ nó) loại thiếu đạo đức này, Hoàng Thượng tuyệt không thể làm, cho nên Phó Bảo Nguyệt mang thai con của Nhạn Vũ Giai sẽ được an toàn.
Hắn vốn tích cực bố trí ở phía nam, định chờ an bài hết thảy xong, mang nàng trở lại Kim Lăng sống. Từ khi hắn và nàng yêu nhau đến nay, hắn vẫn hết sức cố gắng làm song song hai việc.
Mà hiện tại,tất cả cố gắng đều được hồi báo, ý tưởng trở thành sự thật, sao hắn có thể không vui ,không đắc ý
Quá trình tuy rằng vất vả, cũng đã trải qua nhiều sóng gió, còn trả giá lớn, bất quá, hắn tuyệt không để ý.
“Nhìn nàng nha.” Nhạn Vũ Giai miễn cưỡng trả lời, cánh tay dài vươn hướng nàng.“Vẽ xong chưa? Lại đây.”
“Cũng sắp rồi, chờ một chút là hoàn.”
Phó Bảo Nguyệt hạ bút, đứng dậy duỗi thắt lưng, dùng tay đấm đấm cái lưng mỏi nhừ.
Nhạn Vũ Giai không đợi nàng lại gần, tự động đứng dậy, từ phía sau ôm lấy nàng, đại chưởng áp vào bụng của nàng, ôn nhu vuốt ve.
“Thật khó tưởng tượng……” Hắn thì thào nói.
“Đúng vậy, không thể tưởng tượng, chàng xem, thắt lưng biến thô như vậy.” Phó Bảo Nguyệt mềm mại oán giận, cúi đầu nhìn tay mình đang đặt trên bàn tay to của phu quân.
Nhạn Vũ Giai nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sủng nịch.
“Ta là nói, thật khó tưởng tượng, đai lưng của nàng còn giấu diếm huyền cơ……”
“Thế nào còn có đai lưng? Ta bao lâu không có biện pháp buộc đai lưng, chàng còn nói!” Phó Bảo Nguyệt vô cùng ai oán.
Cũng không phải là giấu diếm huyền cơ! Chỉ là nghĩ lại, Nhạn Vũ Giai vẫn nhịn không được sợ hãi.
Nửa năm trước, nàng mê man hai ngày một đêm mới tỉnh lại, Nhạn Vũ Giai nhịn không được hỏi nàng, con dao nàng đặt trên cổ đại hoàng tử là lấy từ đâu ra?
“Từ năm mười một tuổi, trong nhà xảy ra chuyện,ở đai lưng của ta luôn khâu một con dao nhỏ ,phòng bị bất cứ tình huống nào.” Phó Bảo Nguyệt suy yếu nằm ở trong lòng hắn, mềm nhũn phiêu hắn liếc mắt một cái.“Xem đi, may mắn ta không có mặc lụa là ngươi tặng, mang châu báu trang sức đắt tiền, nếu không, làm sao cứu được ngươi!”
“Đúng nha.” Hắn đồng ý, nhịn không được cúi đầu hôn môi nàng , cái miệng nhỏ nhắn không có huyết sắc.“Bảo nhi lợi hại nhất, nàng là trân quý bảo bối nhất, có nàng, tơ lụa ngọc ngà ta cũng không cần.”
Nghĩ đến nàng gặp nguy không loạn, khi một mình đối mặt mọi người, đối mặt quyền thế uy phong lẫm lẫm, thân hình kiều nhỏ phát ra khí thế không thể lại gần Mà khi ở trong lòng hắn, lại kiều khϊếp nhu nhược như con mèo nhỏ, làm người khác vừa yêu vừa sợ, lại đau lòng lại không tha?
Nhớ lại ở trên giường bệnh, thật cẩn thận, rất sợ nàng vừa bị thương suy yếu vừa mang thai, bất quá hiện tại, ôm thiên hạ kiều mỵ khỏe mạnh trong lòng, Nhạn Vũ Giai vừa hôn vừa giận , vừa nóng lại thâm nhập sâu.
Bảo bối của hắn ngoan ngoãn xoay người, hai tay đặt lên vai hắn, cánh môi như hoa vì hắn mà nở rộ. Hai cái lưỡi nhiệt liệt dây dưa, hắn đem nàng dùng sức ấn tiến trong lòng, để cho nàng cảm thụ hắn vì nàng mà nồng nhiệt tình yêu, du͙© vọиɠ cứng rắn.
Thật sự, có nàng, những thứ khác đều có thể không cần.
Hai người hôn nhau đến khó khăn chia lìa, không có đai lưng, quần áo càng dễ dàng cởi bỏ, rất nhanh, áo trắng trong thuần khiết bị vén lên, lộ ra cái yếm tinh xảo hoa lệ, ở giữa thêu bông hoa sen làm nổi bật da thịt nàng tuyết nộn, thân thể có thai mà mĩ nhũ càng thêm đầy đặn cao ngất, mê người.
“Ân……” Nàng khinh ngâm, nhắm hờ mắt, mặt đỏ bừng, nghênh đón tầm mắt phu quân nóng cháy, cùng với cái hôn nóng rực, ngón tay thô ……
Nhạn Vũ Giai một mặt bừa bãi hưởng thụ, một mặt thầm cảm thấy kỳ quái.
Như bình thường, Phó Bảo Nguyệt là phi thường xấu hổ, tuy rằng đã là vợ chồng, nhưng vào ban ngày, đặc biệt là thư phòng hoặc đại sảnh có người hầu hạ, đừng nói thân thiết, chỉ hơi gần mặt, sờ sờ tay nhỏ bé, đã làm cho nàng hồng mặt muốn tránh trốn, không chịu nghe theo.
Bất quá hôm nay, nàng chẳng những không có kháng cự, thậm chí còn có chút chủ động, phi thường phối hợp.
Nhạn Vũ Giai đương nhiên phát hiện thê tử dị thường, nhưng “Dị thường” này hắn tha thiết ước mơ, hắn sẽ không ngốc đến nửa đường lại kêu ngừng, hỏi nàng vì sao!
Hắn hôn cắn cái miệng nhỏ nhắn nàng nộn hồng không dời, đi từng bước lên trước. Mà Phó Bảo Nguyệt đi từng bước thụt lùi, thối lui đến sau bình phong.
Vừa có che đậy, Nhạn Vũ Giai lại không chỗ nào cấm kỵ, hắn đem thân mình mềm mại áp vào tường, lui không thể lui được, nắm cổ tay của nàng lên đặt tại trên tường.
Mặt tường lạnh lẽo gây cho nàng từng trận run rẩy, nhưng thân mình vẫn là nóng bừng. Xiêm y bị cởi, cái yếm cũng bị vứt qua một bên, trần trụi toàn bộ trên thân tuyết nộn, đỉnh phong nhũ đỏ tươi gắng gượng, dụ hoặc hắn nhiệt tình hôn, cùng hút thật mạnh.
“A, a……” Bất lực thân ngâm, từ cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi phát ra lại càng thôi tình(thôi thúc =]]).
Không đẩy hắn ra?! Nhạn Vũ Giai bí mật cảm thụ phấn khởi, làm cho toàn thân hắn cùng du͙© vọиɠ lửa nóng đều phình lên, khẩn cấp muốn hảo hảo yêu thương nàng.
Tê! Tiếng xé vải vang lên, nam nhân vội vàng xao vén váy tìm tòi, đùi đẹp tuyết nộn hiển lộ, chỉ còn nội y mỏng manh.
Vẫn là không giãy dụa, kháng cự?! Hắn kinh hỉ thở dốc càng ngày càng cấp bách.
“Bảo nhi, ta muốn yêu nàng, có thể chứ?” Nhạn tự Giai thân thể gắt gao ngăn chặn thân thể quang lỏa mềm mại, ngoài miệng thì khách khí, nhưng hai người đều cảm nhận được tình huống có bao nhiêu “Khẩn cấp”, cho dù nàng nói không được, thì cũng vẫn là ngừng không được.
“Ân……” Phó Bảo Nguyệt hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu, mắt đẹp ngập nước nhìn hắn, ưng thuận dây dưa cháy bỏng .
Cặp con mắt sáng kia, trừ bỏ nhộn nhạo xuân tình, còn có một tia hào quang biến hoá kỳ lạ.
“Thật sự có thể?” Này thật không bình thường! Nhạn Vũ Giai cảnh giác dừng động tác, ôm mặt của nàng, cẩn thận dò xét,“Hôm nay có chuyện gì xảy ra? Nàng thực không bình thường…… Ách……”
Hắn nói còn chưa nói xong, không tự chủ được thân ngâm phát ra từ sâu trong yết hầu.
Bởi vì thiên hạ hôm nay dị thường lớn mật, chủ động nâng đùi đẹp, móc vào hai bên eo hắn, hai tay bám cổ của hắn, khuôn ngực đầy đặn đặt lên ngực hắn, cả người như con mèo, cọ cọ làm nũng, câu dẫn hắn yêu thương cùng nhiệt tình.
Nam nhân cho dù anh minh uy vũ, đều chịu không nổi thê tử khıêυ khí©h như vậy, Nhạn Vũ Giai gầm nhẹ một tiếng, thắt lưng cử động về phía trước một cái,đem cứng rắn phấn khởi thật mạnh đi vào cấm địa ẩm ướt nhẵn mịn non mềm.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã muốn thật sâu xâm nhập nàng. Thở dốc, nàng bị hắn va chạm từng cái mạnh mẽ bất lực kiều ngâm, một tiếng lại một tiếng, vừa áp lực vừa ngọt ngào, làm cho người ta xương cốt mềm nhũn.
Trong thư phòng im lặng, sau tấm bình phong, xuân tình nhộn nhạo, mất hồn kiều diễm, ngẫu nhiên truyền đến thân ngâm khinh suyễn, cùng với lời nói khó khăn ngắt quãng.
“Ta đã biết.” Nam nhân thở dốc ồ ồ,“Nàng là cố ý muốn cho thất đệ ta chờ……”
“Chán ghét……” Nữ nhân nũng nịu oán giận, quả thực ngọt như mật, ngọt chết người.“Đừng…… Nơi đó không được…… Không cần……”
Quản hắn là ai đang đợi, cho dù là hoàng đế Lão Tử đến, hắn cũng không để ý.
Buổi trưa ngày hè ưu nhàn, gió nam phong man mát đưa hương hoa sen từ xa thổi lại, xuyên qua khung cửa sổ, làm khô các nét vẽ , lật vài trang sách.
Thật lâu , thật lâu sau, giấy vẽ cùng sách vở vẫn là vứt ở đàng kia, không có người để ý tới.
Ra cửa, xuyên qua hành lang gấp khúc trống rỗng — không phải không có hạ nhân, mà là bọn họ đều biết đường trốn tránh, ai bảo Lục gia cùng phu nhân cảm tình rất tốt, ân ái vô cùng đâu — còn muốn xuyên qua vài đạo môn, chuyển vài chỗ quẹo, mới có thể đến chính sảnh phía trước tiếp đãi khách nhân.
Đại sảnh, trên bàn trà tử đàn mộc, tách trà trống rỗng,đĩa điểm tâm nhìn thấy cả đáy, bên cạnh khách nhân là bao lớn bao nhỏ lễ vật.
Đói gần chết, Nhạn Vũ Tuyền vẫn là ở đàng kia chờ. Ngay cả người vừa nãy, nữ tì Xảo Ti cũng không tái xuất hiện, hắn quả thực là thúc thủ vô sách(bó tay) nha!
Bị phụ hoàng hung hăng trách phạt còn chưa tính, hắn cứ một chuyến một chuyến bồi tội, lại thủy chung không được lục hoàng tẩu tha tội…… Đừng nói tha, ngay cả gặp cũng không!
“Ai!” Nhạn Vũ Tuyền than dài thở ngắn đứng lên.
Vẫn là câu cách ngôn kia, đại ca nói đúng, hắn thật sự là không nên đắc tội vị tẩu tử này.
Nếu sớm biết rằng lục ca hắn yêu nàng như mạng, vì nàng, đem phủ đệ lục hoàng tử ở kinh cùng toàn bộ vàng bạc bảo vật vứt bỏ, một mình đến định cư ở phía nam, không tiếc, không hối hận,thì hắn vô luận như thế nào cũng không dám mạo phạm.
Thật sự là ngàn vàng khó mua!
Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng côn trùng kêu, quanh quẩn mấy bông sen thơm ngát,dưới ánh mặt trời, lá sen xanh biếc, đóa hoa màu trắng tinh xảo thực hấp dẫn.
Phó Bảo Nguyệt nếu thấy, sẽ vắt hết óc điều phối màu vẽ.
Bất quá, hiện tại nàng đang bận, không rảnh vẽ hoa!