Phó Bảo Nguyệt đứng dậy, đưa hắn đến cửa sương phòng.
Có ngoại nhân ở đây, cho dù là Xảo Ti tỳ nữ bên người, Nhạn Vũ Giai vẫn là có điều dặn dò, hắn thật sâu nhìn nữ nhân xinh đẹp liếc mắt một cái, thấp giọng hỏi:“Buổi tối chờ ta?”
Nàng nuốt giận ngắm hắn, thẹn thùng gật đầu.
Nhìn theo bóng dáng tiêu sái vượt tường rời đi, Phó Bảo Nguyệt một tay ấn ngực, thật dài phun ra một ngụm khí.
“Lục gia cũng nên quyết định thôi, luôn lén lút như vậy, không phải cái biện pháp hay……” Xảo Ti vì chủ tử bất bình, nhỏ giọng ở phía sau nàng nói thầm.
“Ngươi nha, càng ngày càng nói nhiều.” Phó Bảo Nguyệt trở lại, không chút để ý nói.
“Tiểu thư, buổi chiều người muốn làm cái gì?” Biết tiểu thư không thích nghe, Xảo Ti lanh lợi đổi đề tài.“Muốn tới vườn xem hoa? Hay là đánh đàn? Hoặc là……”
“Bên ngoài nóng, ta ở thư phòng vẽ. Đi, giúp ta chuẩn bị giấy.” Phó Bảo Nguyệt nói.
Nàng yêu thích tranh, trừ bỏ ngắm cảnh, sẽ là vẽ tranh.Tranh của nàng thanh tú thanh nhã,mà tranh cũng không khác người vẽ nó là bao.
“Hôm nay vẽ cái gì?” Một bên thu xếp, Xảo Ti hỏi,“Muốn Màu vẽ, hay màu nước?”
“Ân…… Chuẩn bị màu nước, ta nghĩ vẽ hoa.”(Mấy cái này ta không hiểu lắm, nên ta chém)
Tình lang đã trở về, lòng của nàng lại rung động, đại khái không yên bình như trước, không bằng liền vẽ Hoa sen sặc sỡ diễm lệ đầu hạ đi.
Nàng, cũng tựa như một đóa Hoa sen tiên lệ, được mưa xoa dịu, từ từ vì một người mà mở rộng, vì hắn mà xinh đẹp.
Vụиɠ ŧяộʍ, tư mật……
Ngoài cửa sổ, trong vườn im ắng, chỉ có bướm trắng truy đuổi chơi đùa. Nàng ngồi gần cửa sổ, hạnh mâu mơ hồ, miễn cưỡng nhìn xa.
Nơi này, không phải nhà của nàng.
Nàng từ nhỏ sinh trưởng ở phía nam, cho đến tám năm trước mới có biến đổi lớn, khiến nàng cô độc một mình tìm nơi nương tựa ở kinh là di phụ,di mẫu(dì , dượng).
Tám năm trước, Phó Thịnh thủ phủ Tô Châu , phạm tội phản loạn, giúp đỡ tứ hoàng thúc Bình Tín vương – kẻ có dã tâm cướp ngôi.
Hoàng đế không muốn đem mầm tai vạ biến thành thảm kịch thủ túc tương tàn(người trong nhà chém gϊếŧ nhau), hết sức áp chế việc này, chỉ đem giam lỏng hoàng đệ, còn thân tín của Bình Tín Vương hoặc bị lưu đày, hoặc bị cách chức, mà Phó Thịnh – người giúp đỡ cũng khó trốn bị ban thưởng tử vận mệnh.
Phó phủ to như vậy, người hầu mấy trăm người, đều giải tán sạch sẽ.Mặc dù không có liên luỵ cửu tộc, nhưng nhà bị tịch thu,cũng coi như cửa nát nhà tan.
Để lại duy nhất ấu nữ Phó Bảo Nguyệt, năm ấy mới mười một tuổi, họ hàng thân thích đổi tới đổi lui như chạm phải khoai lang bỏng, không ai dám nuôi nấng nàng, cuối cùng,nàng được họ hàng xa đưa đến kinh thành, ở nhờ phủ Thừa tướng của di phụ. Phu nhân Thừa tướng là di mẫu Phó Bảo Nguyệt, trước khi xuất giá, cùng mẫu thân Phó Bảo Nguyệt cảm tình tốt lắm.
Trong phủ thừa tướng, mọi người đều biết biểu tiểu thư đến từ phía nam, bất quá, hết thảy của nàng, không ai dám hỏi nhiều,cũng không nhiều lời. Biểu tiểu thư vẫn một mình ở tại biệt viện, im lặng đoan trang, đại môn không ra, nhị môn không lại gần, cũng không tìm bất luận kẻ nào phiền toái.
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã tám năm……
Tuy rằng Phó Bảo Nguyệt trổ mã càng ngày càng xinh đẹp tuyệt diễm, nhưng bởi vì ít có người biết, hơn nữa thân phận nàng xem như mang tội, cho nên mười chín tuổi, vẫn chưa có ai tới cửa cầu hôn.
Không có người muốn chuốc phiền toái. Thú một nữ nhân phạm tội phản loạn về nhà, chẳng phải là tự tìm phiền não sao?
Hoàng Thượng là niệm tình cảm ruột thịt, không truy cứu hoàng đệ, nhưng đối với những tên phản loạn khác, sẽ không dễ dàng buông tha!
Phó Bảo Nguyệt chính mình cũng biết đặc thù của thân phận, nàng yên ổn ở cái sân nhỏ này, yên ổn cả ngày vẽ tranh, đọc sách, đánh đàn ,cuộc sống yên lặng đơn độc.Nàng không tranh sự đời, thậm chí là đoạn tuyệt nhân thế.
Cho đến hai năm trước, sinh nhật biểu muội mười bảy tuổi, bóng dáng thon dài tiêu sái, xâm nhập lòng nàng vốn bình tĩnh không sóng gợn,mà tạo nên từng trận sóng……