Cái gì nhà mới? Căn bản một chút cũng không mới! Nơi này, vốn là phòng chứa củi cũ nha! Cách khu nhà chính rất xa,lại không hề có người ở, im lặng đến tiêu điều.
Phó Bảo Nguyệt thân mình không phản ứng kích động, chính là nhìn cảnh xung quanh, lông mi dài khép xuống che đi hạnh mâu cảm xúc dao động.
“Tiểu thư……” Xảo Ti thanh âm phát run, như sắp khóc,“Làm sao có thể…… Làm sao có thể để tiểu thư đến ở nơi này? Có thể hay không là nhầm rồi?”
“Đại khái là có chuyện phát sinh, muốn tránh phiền toái đi.” Phó Bảo Nguyệt lạnh nhạt nói, phảng phất không đếm xỉa, vân đạm phong thanh.“Thân phận của ta đã muốn đủ đặc biệt, bây giờ lại có người trong cung chú ý tới ta ở nhờ tại đây…… Ngẫm lại di phụ làm thừa tướng đương triều, như vậy quả thật sẽ khiến hắn khó xử, di mẫu làm vậy cũng là bất đắc dĩ.”
“Kia không phải lỗi của tiểu thư nha!” Xảo Ti lòng đầy căm phẫn.“Sao không có ai nghĩ giúp tiểu thư?” Phó Bảo Nguyệt cười cười.
Đúng nha, mỗi người đều có nỗi khổ, đều nên vì bọn họ ngẫm lại. Nhưng, sẽ có ai giúp nàng.
Nghĩ tới một tiểu cô nương mồ côi?
Trừ bỏ Xảo Ti hầu hạ bên người, cũng chỉ có Nhạn Vũ Giai.
Hắn có thể năm giữ mỹ nữ toàn thiên hạ, nhưng lại chú ý đến nàng.
“Không quan hệ, tương lai Lục gia sẽ đến đón tiểu thư, sẽ không cần chịu ủy khuất nữa.” Xảo Ti mắt ươn ướt một mặt bận rộn thu xếp chỗ ở mới, một mặt toái toái niệm.
Nói nói, Xảo Ti đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu, lo lắng nhìn chủ tử từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt mà chống đỡ.“Tiểu thư, chúng ta vội vàng chuyển nơi ở như vậy, lại chuyển đến góc hoang vắng, Lục gia có thể hay không tìm được?”
Nghe vậy, Phó Bảo Nguyệt đột nhiên nở nụ cười. Cái này nàng rõ ràng,ý cười toát ra từ trong tâm.
Tươi cười mềm mại tuyệt diễm, phảng phất mây đen lo lắng dưới ánh trăng sáng tỏ, khiến người nhìn mà choáng váng.
“Mới không đâu.” Trả lời là ngọt ngào hờn dỗi.“Hắn là tên tối tặc, làm sao không tìm thấy?”
~ ~ ~
Phó Bảo Nguyệt quả nhiên không nói sai.
Ban đêm của vài ngày sau,khu nhà chính trước mặt thanh âm đàm tiếu náo nhiệt còn loáng thoáng truyền đến, càng làm nổi bật phòng nhỏ phía đằng sau ẩn nấp trong rừng cây dày đặc phi thường im lặng.
Tuy rằng im lặng, lại tuyệt không lạnh lùng.
Phòng nhỏ được sắp xếp lại, đã muốn đầy đủ như trước. Thư họa, quần áo đều trở về vị trí cũ, vỏ chăn bông toàn bộ đều đổi, cái bàn nhỏ ở trước cửa sổ bày biện sách vở giấy màu, ở góc phòng có một bình hoa cắm hoa mai, tỏa ra mùi thơm ngát thản nhiên.
Giữa phòng, một cái hỏa lò hừng hực mang đến ấm áp.
Bất quá cho dù không có hỏa lò, Phó Bảo Nguyệt một chút cũng không lạnh, bởi vì, so với hỏa lò , có tình nhân ôm ấp còn ấm hơn.
Hắn quả nhiên tìm đến đây. Mới lên đèn không bao lâu, liền thấy hắn tiêu sái đi vào, cái phòng cũ xấu xí giống như đột nhiên biến thành cung điện hoa lệ phú quý.
Phó Bảo Nguyệt lúc ấy đang đọc sách, nghe âm vang nhỏ ngoài cửa, vừa quay đầu lại liền thấy tình nhân đứng ở đó, mỉm cười ngóng nhìn, ngay sau đó mở rộng cánh tay đối nàng nói:“Bảo nhi, nào.” Mấy quyển sách rơi xuống đất, làn váy bay lên, nàng lao vào vòng tay ấm áp của hắn.
“Có nhớ ta không?” Thấp giọng nỉ non ở bên tai nàng, ngứa, chọc nàng khanh khách cười khẽ.
Cười rồi cười, thiên hạ nhào vào trong lòng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu, thừa nhận mấy ngày nay luôn tương tư hắn.
“Ngoan , Bảo nhi.” Nhạn Vũ Giai cúi đầu khẽ hôn đỉnh đầu nàng.“Đã đổi phòng mới? Vẽ tranh ở đâu? Ta giúp nàng chuyển cái bàn lớn lại đây, được không?”
Này nam nhân là như vậy, khí độ hào phóng nhẹ nhàng bâng quơ.
Cách nhiều ngày sau gặp lại, không có lề mề hỏi nàng việc vặt, cho dù thấy nàng thay đổi chỗ ở cũng không có truy vấn chân tướng.
“Còn nói đâu, ngươi đưa vài thứ kia, Xảo Ti cùng những người ngươi phái tới, dọn dẹp vài chuyến đến đêm mới xong, nếu không nơi này người ở rất thưa thớt, lập tức khiến cho người ta phát hiện!” Phó Bảo Nguyệt buồn oán giận ở trong lòng hắn.