Trời đông giá rét, đêm dài yên lặng, một mảnh đen đặc, mọi nơi không tiếng động.
Nếu cẩn thận nghiêng tai lắng nghe vẫn là có thể nghe thấy tiếng vang không rõ nhè nhẹ ái muội.
Hình như là tiếng gió thổi qua cửa sổ đóng chặt, hoặc là thổi lên ngọn cây, khiến đầu cành run rẩy.
Cũng có thể…… Cũng không phải….
Gia nô đều đã nghỉ ngơi, mà đêm lạnh như thế, trừ bỏ gia đinh tuần tra ban đêm, cũng sẽ không có người tùy tiện xuất môn. Thừa tướng phủ tây sườn độc lập, cách khu nhà chính khá xa, cho dù có tiếng vang gì cũng không có người nghe thấy.
Nhưng dù vậy thì người trong sương phòng vẫn là hết sức áp chế.
“Đừng……” Tiếng nói nũng nịu, làm cho người ta nghe xong, xương cốt cơ hồ đều mềm ra.
“Ngoan, nghe lời.” Nam nhân mỉm cười dụ dỗ.
Trong sương phòng chẳng những có hỏa lò ấm dào dạt, màn trướng thật dày buông xuống dưới mật mật che giường. Bất quá, trong giường giờ phút này đúng là xuân sắc khôn cùng, không muốn để ý cũng không được.
Như lúc đầu ,thân thể mềm mại nửa bị dỗ lừa gạt,thoát y cơ hồ trần như nhộng, chỉ còn cái yếm màu đỏ mỏng manh, tôn lên da thịt trắng như tuyết của nàng.
“Thật là đẹp mắt, ta biết màu này sẽ hợp với nàng.” Nhạn Vũ Giai thân mình tinh tráng, mật mật ngăn chận tình nhân vô lực kiều nhuyễn. Vải dệt mềm , ở ngực nàng mẫn cảm nóng bỏng cọ xát, cũng đủ làm cho nàng liên tiếp thân ngâm, không biết là khó chịu hay là thoải mái.
Nàng một đôi cánh tay trắng trẻo bám gáy Nhạn Vũ Giai, hắn dỗ nàng ngoan ngoãn đem chân đặt lên thắt lưng hắn, cứng rắn dưới thân giương rộng ở cấm địa nàng ẩm ướt chạy tới chạy lui, trêu đùa nàng, cũng không dừng lại, chỉ có một hành động chiếm giữ như vậy.
“Đừng nói nữa…… Đừng như vậy……” Nàng cơ hồ thở không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng thơm ngào ngạt chôn bên gáy nam nhân, phun ra đáng thương hề hề xin khoan dung,“Sẽ có người nghe thấy……”
“Ai? Có ai nghe thấy?” Hắn cười hỏi.
“Thanh, Thanh Hà nha!” Nghĩ đến thị vệ bên người của hắn, hoặc là tỳ nữ chính mình khả năng ngay tại bên ngoài sương phòng, đem tiếng vang mắc cỡ chết người nghe thấy…… Phó Bảo Nguyệt liền xấu hổ đến toàn thân đều cháy bừng.
“Bảo nhi, nàng làm sao còn có thể gọi tên nam nhân khác?”
Sủng nịch trách cứ nhẹ nhàng, cùng với cứng rắn chậm rãi xâm nhập trong thân thể nàng làm cho Phó Bảo Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, phun ra một ngụm khí nóng.
Mấy ngày nay đêm dài triền miên luôn vụиɠ ŧяộʍ tiến hành. Hai người tình cảm bí mật lưu luyến đã kéo dài hơn một năm.
Ban ngày, nàng là một người im lặng, chỉ tránh ở trong viện chính mình. Mà hắn, là lục hoàng tử anh tuấn nhã nhặn, được mọi người vây quanh ngươi lừa ta gạt trong cung! Cuộc sống an nhàn tự tại.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, hắn sẽ lặng lẽ đi vào. Mặc kệ là ngắn ngủi lưu lại, hay ngủ đến gần sáng mới rời đi, mỗi đêm đều đến , hiếm khi vắng mặt.
Đừng nói thất hoàng tử Nhạn Vũ Tuyền khuyên tránh khỏi nàng, bọn họ khúc mắc liên lụy, càng ngày càng cắt không dứt nữa rồi.
Cho dù thường xuyên gặp nhau, nhưng hắn mê luyến nàng tựa hồ chỉ có tăng chứ không hề giảm. Nàng ở trong lòng hắn, cảm nhận được cảm tình, ngay cả tưởng tượng cũng không thể ngờ tới nùng tình mật ý này.
“A, a……”
Nàng mảnh mai, cư nhiên có thể thừa nhận hắn một lần lại một lần, càng ngày càng mãnh liệt va chạm xâm chiếm, này mang thở dốc rên rỉ, cư nhiên là thanh âm chính mình, …… không thể tin nổi!
Khi gió lốc thổi quét làm người ta gần ngất xỉu, nàng cơ hồ chìm ngập, chỉ có thể ôm tình nhân uyển chuyển nức nở, thậm chí rơi lệ –
“Lại khóc,” Làm người ta choáng váng huyễn cực càng vui sướng, Nhạn Vũ Giai hôn nước mắt nàng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa thương vừa yêu, mặc kệ chính mình cũng đang thở hồng hộc.“Không làm thương nàng đi?”
Phó Bảo Nguyệt một đôi mắt to ngập nước, hảo ủy khuất nói:“Chán ghét……”
“Chán ghét?!” Vẫn là ôm chặt người trong lòng hắn cười đến càng đắc ý, tệ hơn.“Vậy nàng như thế nào còn ôm ta nhanh như vậy?”
Nàng vừa thẹn vừa giận cắn bả vai hắn một cái, đổi lấy tiếng cười trầm thấp.
Triền miên thiền quyên, đêm đẹp khổ đoản, Phó Bảo Nguyệt thật không biết nam nhân này tinh lực từ đâu mà đến, rõ ràng bề ngoài là tư thái nhã nhặn, như thế nào lúc gần nàng liền hết thảy đều không giống nhau.
Giờ tý đã qua, toàn thân nàng mệt mỏi, nhanh nhắm mắt lại, Nhạn Vũ Giai còn không có muốn đi ngủ.
Tuy rằng xem kiều mỵ của nàng, nhưng lại luyến tiếc làm cho nàng chịu một chút lạnh, cho nên tự tay hầu hạ, giúp nàng mặc áo đơn vào, còn kéo qua chăn tơ, thậm chí còn tìm một đôi tất vải, miễn cho cặp chân ngọc tinh tế tinh xảo kia bị cảm lạnh.( S : Ôi , soái ca của lòng iêm , sao ca … chu đáo thế , em chết ca rồi…)
Bàn tay to cầm chân nhỏ của nàng, cũng là luôn âu yếm lưu luyến, luyến tiếc buông. Lực đạo vừa phải, bàn tay to của hắn lại ấm áp, Phó Bảo Nguyệt thoải mái nhắm mắt, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Thẳng đến khi xúc cảm lạnh lạnh ở da thịt, Phó Bảo Nguyệt mới đột nhiên tỉnh. Nàng khởi động thân mình, kinh ngạc hỏi:“Ngươi đang làm cái gì nha!”
Nhạn Vũ Giai chính là cười,cúi thấp đầu đem một chuỗi hạt đeo vào mắt cá chân của nàng.
“Nàng xem, thật đẹp.” Nói xong, hắn còn nâng chân nhỏ của nàng lên hôn một cái.
Môi hắn nóng cháy, đôi mắt của hắn cũng giống hỏa diễm nho nhỏ. Tư thế hèn mọn này do hắn làm lại động lòng người như thế, Phó Bảo Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân lại bắt đầu nóng lên, mềm yếu đi .
“Ngươi đừng…… Đừng như vậy.” Nàng yếu đuối kháng nghị.“Lần trước ngươi cũng là thừa dịp người ta không chú ý…… Vụиɠ ŧяộʍ giúp ta đeo vòng tay bảo thạch, hôm sau quên không tháo, còn xém chút bị người khác nhìn thấy, làm ta sợ muốn chết.”
“Nàng đeo rất đẹp.” Hắn cười, chẳng hề để ý nói.“Hơn nữa, ta thích nhìn trên người nàng có đồ ta tặng.”
Vấn đề là, hắn đưa tới này nọ, tất cả đều là trân phẩm dân gian không dễ thấy, liền ngay cả quý phi công chúa cũng không có, huống chi là nàng nữ nhi một người phạm thượng? Nếu để người ngoài thấy, tránh không được một hồi phong ba nha.
Phó Bảo Nguyệt kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe,“Ta thân phận hiện tại, dùng như thế nào được châu hoa, trang sức mà chỉ trong cung mới có? Ta đã nói rồi, chỉ cần trong lòng ngươi có ta là đủ, ta thật sự không cần, cũng không để ý những thứ này. Huống chi, ăn mặc sang trọng như vậy, ta cũng không quen.”
Nhạn Vũ Giai thưởng thức chân ngọc cẩn thận như đồ sứ, chiếc vòng vừa đeo dưới ánh nến lóe sáng làm nổi bật hơn, lại càng đẹp mắt.
Nụ cười của hắn càng sâu.
“Nàng sớm hay muộn cũng sẽ quen. Vào cung, nàng không thể keo kiệt, đến lúc đó mặc nhiều thứ này nọ cho nên cũng đừng bảo ta thu hồi cái gì.”
Phó Bảo Nguyệt trầm mặc, sau một lúc lâu sau, mới sâu kín mở miệng.
“Ta…… Sẽ không tiến cung, đương nhiên không cần phải quen.”
Nghe vậy? Nhạn Vũ Giai dừng tay, ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng dưới ánh nến, tóc dài hơi rối nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng mềm mại như đóa hoa.
Ánh mắt chân thành , thậm chí còn mang theo tia tịch mịch.
“Vì sao luôn nói như vậy?” Hắn không tự giác nắm chặt chân nhỏ của nàng.
Nàng cho hắn một cái ánh mắt thầm oán“Này còn phải hỏi”.
“Nàng chẳng lẽ muốn ở chỗ đây cả đời?” Hắn bứt lên khóe miệng,“Nữ nhân lớn rồi cũng phải xuất giá, huống chi, nàng đã là người của ta, không theo ta vào cung, còn có thể đi nơi nào?”
“Trời đất to lớn, không nơi nào không thể đi.” Khuôn mặt ngẩng lên, Phó Bảo Nguyệt không phục phản bác, một mặt dùng sức đem chân bị hắn nắm giữ rút về.“Đừng kéo ta! Chán ghét, để cho ta ngồi yên! Như vậy nói chuyện sao được?”
“Nhưng là, ta thích bộ dáng này của nàng.” Hắn ánh mắt cố ý lưu luyến ở thân thể nàng mềm mại quần áo không chỉnh tề, lõα ɭồ đùi đẹp tuyết trắng, từ trên xuống dưới cảnh đẹp kiều diễm, toàn bộ thu hết trong đáy mắt. ( S : ôi , Sugar , …)
“Nhưng ta không thích!” Chân nhỏ đá mạnh, muốn hất hắn.
Vị tiểu thư này thời điểm phát hờn dỗi, cũng không phải nhăn nhó như con gấu, nàng là thật dùng sức đá hắn, làm cho Nhạn Vũ Giai nhất thời kinh ngạc buông tay.
Thừa dịp hắn còn chưa có hoàn hồn, Phó Bảo Nguyệt nhanh chóng xoay người, tay chân cùng sử dụng đi đến bên giường, chuẩn bị xuống giường né tránh.
Nhưng chân mới đυ.ng tới mép thì phía sau, cánh tay sắt nam nhân liền vòng qua, ôm lấy eo nàng. Ngay sau đó, thân mình cứng rắn hữu lực liền đè ép, đem nàng đóng bẹp tại chỗ không giãy nổi.
Hắn trầm thấp hỏi ,kiềm chế lửa giận, ở bên tai nàng vang lên, ma mị ma mị.“Nói còn chưa nói xong, nàng đã nghĩ trốn? Chậc chậc, Bảo nhi, nàng thật sự là không ngoan.”
“Ta không phải chim chóc chó mèo, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói, muốn ta thế nào liền thế nào đi!” Phó Bảo Nguyệt quay đầu, hạnh mâu xinh đẹp giận trừng hắn.
Hắn chính là bị một tia mạnh mẽ này thật sâu hấp dẫn.
Nhìn khuôn mặt nổi giận đùng đùng, gần ngay trước mắt, trong lòng ôm nàng thân mình mềm mại giãy dụa không ngớt, Nhạn Vũ Giai toàn thân lại bắt đầu nóng lên, một cỗ lửa cháy bùng nổ .
Hắn yêu thích khiêu chiến.
“Nàng đương nhiên không phải, nàng là bảo bối ,là trân bảo của ta.” Hắn đi lên hôn nàng môi đỏ mọng đang khí đô đô, một tay ôm eo nàng không buông, tay kia đã muốn đi tới trước thám thính, cầm tuyết nhũ cao ngất vừa mới bị hắn bừa bãi hôn môi cắn mút, xoa nhẹ khıêυ khí©h, không nỡ nặng tay.
Mũi nhọn non mềm không chịu thua kém cương cứng bị vê ở giữa hai ngón tay nam nhân,còn khinh ngâm của nàng đều bị hắn nuốt hết.
“Ngô……” Tóc dài tán loạn, làn da phiếm hồng, nàng bị hắn dụ dỗ cùng bức bách, chậm rãi thôi giãy dụa.
Còn như thế nào giãy đây? Hắn ôm nhanh như vậy, hôn nóng như vậy, cả người nàng sắp hòa tan.
Nhận thấy được thiên hạ dưới thân mềm mại không quá cam nguyện, Nhạn Vũ Giai thừa thắng xông lên, dùng đùi mình tách đầu gối của nàng, từ phía sau tiến lên phía trước, chậm rãi cọ xát nàng tư mật non mềm, cho đến khi nàng lại động tình lần nữa mà trắng mịn ướŧ áŧ.
Tư thế cực xấu hổ nha! Phó Bảo Nguyệt toàn thân vì ngượng ngùng mà thành màu hồng, nằm mọp xuống, bị nhốt ở thân mình kiên cường, sau đó, nam tính nóng rực lại thẳng tiến cấp bách vào nàng.
Từng chút từng chút va chạm chiếm lĩnh, phảng phất tuyên cáo quyền sở hữu, càng ngày càng thâm, càng ngày càng mạnh. Tay nhỏ bé của nàng nắm chặt chăn, thỉnh thoảng thân ngâm vừa ngọt vừa mị, càng ngày càng lên cao.
Hắn ở bên môi nàng thở dốc, mồ hôi nóng tích tụ trên trán nhỏ giọt, thân mình trần trụi tinh tráng áp vào nàng, cứng rắn cực đại thật sâu khảm nhập, không cho nàng chạy trốn, lùi bước.
“Nàng là của ta, biết không? Bảo nhi?” Hắn vừa thở dốc vừa nhắc nhở, vô cùng thân thiết gọi tên nàng.
Vui sướng cực hạn,ngay sau đó thủy triều vọt tới từng đợt từng đợt, càng ngày càng cao, càng ngày càng mạnh, bao phủ hai người, bọn họ dường như đang hòa nhập làm một.
Cuối cùng vài cái va chạm thật mạnh, đem nàng ném lên đỉnh sóng triều, toàn thân tê dại run rẩy, Phó Bảo Nguyệt cấp bách nức nở trốn vào trong chăn.
Đùi đẹp tuyết trắng bị tách ra kề sát chân dài tráng kiện của nam nhân, mắt cá chân tinh tế ma sát da thịt hai người lóe ra chấn động, quang mang kí©ɧ ŧìиɧ kiều diễm, thật lâu sau, đều không có bình ổn.