Lưu phủ, thành tây Kim Lăng, đất rộng lớn, điêu lương họa luyện, tráng lệ này không bình thường.
“Lưu gia thế nào?” Đối với chuyện quan trường Vu Tuệ Chu không hiểu biết cho lắm, nghe xong nhịn không được hỏi:“Là địa phương rất ngạc nhiên sao?”
“Đại tiểu thư chưa đi qua Kim Lăng?” Thấy Tuệ Chu lắc lắc đầu, vị bà con trả lời, thực hưng phấn giải thích:“Khó trách! Nếu đi qua, tuyệt đối sẽ biết Lưu phủ! Vừa ra tây cửa thành nha, đi không bao lâu, là có thể nhìn đến con hẻm hai bên là hàng đại thụ che trời, một đường đi vào sẽ gặp hai đại môn to lớn liền đủ kinh người! Nghe nói, ước chừng có năm trăm cân nha! Trên cửa đồng đinh có hai cái tay cầm lớn, đính sáu mươi tư viên vàng(Cái chỗ này ta không hiểu , ta đành chém thôi), người người ánh sáng loá mắt. Nghe nói vào đại môn, còn phải đi lên hơn nửa canh giờ, mới có thể nhìn thấy nhà cửa……”
Mọi người mãnh liệt gật đầu, ai ai cũng lộ ra ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ, xen mồm.
“Nghe nói đầu bếp Lưu phủ, có mấy người sau này được mời làm ngự trù……”
“Còn có, hoa sen trì của Lưu phủ! Kia thực không phải ao,mà là cái hồ!”
Vu Tuệ Chu không vui, nhịn không được đánh gãy tiếng khen ngợi, không chịu thua phản bác,“Kia tính cái gì? Nếu xa hoa, làm sao so sánh được với nhà di phụ ta ở Huy Châu! Ta nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua nơi nào có nhiều hấp dẫn như Phó gia đâu!”
Nguyên bản yến hội náo nhiệt, đột nhiên, yên tĩnh.
Nhạn Vũ Giai ánh mắt lợi hại đảo qua, lạnh đến nỗi làm cho Vu Tuệ Chu hoảng sợ, khuôn mặt bắt đầu trắng bệch.
Di phụ của nàng, cũng chính là phụ thân Phó Bảo Nguyệt, năm đó Phó Thịnh phú khả địch quốc[phú khả địch quốc/phú khả địch quốc (ý nói : sự giàu có tột cùng) ^^diti-2T^^ ] . Chẳng qua, về sau trong nhà hai chữ “Phó thịnh” trở thành cấm kỵ, không ai dám tùy tiện đàm luận, huống chi, trong này còn có hoàng tử đương triều đang ngồi.
Ngột ngạt trong chốc lát, Vu Thừa tướng mới mở miệng giáo huấn nữ nhi, đồng thời giải vây,“Tuệ Chu, con đã mười tám, sao còn nói năng lung tung như vậy?”
“Đúng vậy, cũng sắp lập gia đình, còn như đứa nhỏ a! Phải nhanh tìm một vị hôn phu quản giáo nha đầu này thôi!” Một thân hữu tiếp lời, tạo ra một trận cười vang.
Vu Tuệ Chu sắc mặt từ trắng chuyển hồng, hờn dỗi không thuận theo.
Không khí tựa hồ lại khôi phục náo nhiệt, yến hội phong phú kết thúc, người hầu đi lên thu dọn bát đũa, mang trà nóng cùng đồ ngọt. Một mảnh hỗn loạn hết sức, Nhạn Vũ Giai khóe mắt vẫn như cũ thỉnh thoảng ngắm thân ảnh mềm mại trong góc.
Từ khi biểu muội nói lỡ, Phó Bảo Nguyệt khuôn mặt thanh lệ liền như được khoác lên một cái mặt nạ mỏng, không chút biểu tình. Đối với người khác đang khó xử,nàng không ngẩng đầu cũng không đáp lời.
Sau đó, nàng biến mất.
Cả phòng khách, bao gồm thân nhân của nàng đều không có người chú ý tới, cũng không có người hỏi đến.
Trừ bỏ Nhạn Vũ Giai.
Bạc môi của hắn nhợt nhạt cong lên một cái độ cong thâm sâu khó lường.
Phó Bảo Nguyệt theo lối ra vào của người hầu đi ra ngoài. Nguyên bản đường này đương nhiên không phải cho thân phận của nàng, bất quá, dù sao đại trạch bên này hạ nhân nhìn nàng cũng như không khí , nên nàng cũng vui vẻ đi.
Xuyên qua lối đi hẹp hòi,vài nha đầu đi sát bên nàng, không thèm quan tâm.
Nàng không cần, tuyệt không để ý,thái độ này đối với nàng…… Nàng cũng không để ý.
Dù sao, nhiều năm qua nàng vẫn sống như vậy.
Không cần a…… Bất quá sao ngực vẫn là rầu rĩ, ê ẩm? Không phải sớm thành thói quen?
Là vì nam nhân tuấn mỹ phảng phất như tiên nhân đi. Nàng có thể tưởng tượng, hắn cũng giống những người khác, mang điểm chán ghét cùng thương hại nhìn nàng, sau đó, âm thầm may mắn rằng không cùng nữ tử thân phận đặc biệt như thế có nhiều liên lụy lắm?
Ngực rất đau nha, rốt cuộc sao lại thế này?
“Tiểu thư, người đã trở lại!” Xảo Ti ở cửa sương phòng tha thiết chờ đợi, vừa nhìn thấy chủ tử, liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi lên đón.
“Ta không sao, ngươi đừng lo lắng, bất quá là một bữa cơm mà thôi.” Phó Bảo Nguyệt hờ hững đi qua, lạnh nhạt nói.
Theo Xảo Ti khẩu khí khẩn trương, nàng liền biết tỳ nữ nàng thân như tỷ muội đang phập phồng thấp thỏm.
“Không phải, tiểu thư!” Không nghĩ tới Xảo Ti vội la lên:“Người xem bên kia!”
Phó Bảo Nguyệt nhìn theo ngón tay nàng khẽ run chỉ.
Bên ngoài phòng ngủ, ở giữa là cái bàn tròn, giờ phút này ở trên đó để đầy hòm to hòm nhỏ.
Đầy cả trên nền nhà. Trên bàn sách cạnh cửa sổ, cũng có vài cái hộp bèm bẹp, hiển nhiên là sách vở. Cộn giấy chồng chất trên ghế, xem ra là tranh vẽ.
“Này đó……” Luôn luôn bình tĩnh như nước lệ dung,gương mặt nàng lúc này lại kinh ngạc gợn sóng.“Là từ đâu đến?”
“Lục, Lục gia sai người đưa đến.” Xảo Ti quá mức khϊếp sợ, lời nói không trôi chảy.“Vị đại ca Thanh Hà mang theo vài huynh đệ, nói muốn đem gì đó chuyển vào cho tiểu thư, nô tỳ vốn không cho, nhưng Thanh Hà đại ca nói, hiện nay mọi người đều ở phía trước ăn cơm, không có người chú ý, mới là thời điểm tiện nhất. Những thứ này đều là do Lục gia xuống nam lục tục giúp tiểu thư mua sắm, sớm nên đưa lại đây, lại tìm không thấy thời cơ thích hợp, nếu là không hợp tâm ý, cứ việc cùng Lục gia nói:…… A, phòng ngủ còn có……”
Phó Bảo Nguyệt ngốc người một lát, sau đó cứ như nằm mơ, bước nhẹ nhàng, chậm rãi đi vào phòng ngủ.
Trên giường nàng, có một cái hộp tinh xảo, được khảm màu bảo thạch, tứ giác còn dùng lá vàng bao quanh sáng loá, vừa thấy là biết vật vô giá.
“Thanh Hà đại ca nói, Lục gia đặc biệt dặn dò, cái hộp này, muốn tiểu thư chính mình tự tay mở ra.” Xảo Ti nói, dừng bước phía sau nàng, không dám đi lên.
Phó Bảo Nguyệt bừng tỉnh, đi vào giường, bàn tay trắng nõn xoa nắp hộp đen láy làm từ gỗ tử đàn.
Nhẹ nhàng mở……
“Nha,” Nàng nhịn không được thở nhẹ ra tiếng.
Bên trong hộp, được bố trí lóa mắt, Phó Bảo Nguyệt thân thủ nâng lên một góc màu thủy lam –
Kia thủy lam trong suốt như hồ nước, mặt trên tinh thêu uyên ương trông rất sống động. Là tơ vàng, dưới ánh nến lóe ra. Mà nhấc lên có một cái dây vàng.
Đây là cái yếm của nàng nha!
Phó Bảo Nguyệt mặt oanh một chút, đỏ hồng!
May mắn Xảo Ti không theo vào, ở phía sau nàng đem cửa đóng lại, bằng không, để cho Xảo Ti thấy Nhạn Vũ Giai đưa nàng đồ trong tư mật như vậy……
Không, cũng không phải là một cái, mà là nhiều cái , nào là xanh nước biển, xanh lá mạ, màu hồng phấn…… Các màu đều có, mỗi cái đều hoa lệ quý khí giống nhau, cùng một nguyên liệu, xa xỉ phung phí đến không ngờ.
Hắn trước khi đi cầm cái yếm của nàng, khi trở về còn thật sự trả nàng!
Cầm cái yếm mềm mại, Phó Bảo Nguyệt ngây ngốc đứng trước giường.
Ánh trăng qua cửa sổ chiếu đến, một pho tượng người ngọc giữa không gian vắng lặng, thật lâu, đều không có động tĩnh.