- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Trân Bảo Thái Tử
- Chương 2
Trân Bảo Thái Tử
Chương 2
Theo từ lời
của
cung nữ Tiểu Cẩm, ta
đã
sơ lược biết
được đôi chút về
Vị Thái tử
này, hắn có một thân thể
suy yếu
mang
nhiều bệnh
tật,
thườngxuyên
ốm đau
nằm
trên
giường do đótính tìnhkhông
được tốt
lắm, đồng thời bản thân là một Vị Thái địa vị cao quý nên tự bản tính luôn có sẳn
cao ngạo, hắn
cùng
huynh đệ không được
hòa
thuận thẩm trí ngay cả một bằng hữu cũng
không
có. Nói cách khác chính là một nam nhân
quái gở nhiều bệnh tật.
Sở dĩ có thể trở thành Thái tử,
vốn
là
hắn có được Mẫu thân làm
Hoàng hậu, Hoàng hậu nhà mẹ đẻ có thế lực cực lớn
trong triều đình, ngay cả Hoàng đế đều phải kiêng kị vài phần, bởi vậy cho dù
Hoàng đế không thích
đứa con ốm yếu
đầy bệnh tật này cũng phải bóp bụng đưa hắn lên làm Thái tử.
Tiểu Cẩm đương nhiên không
dám nói
rõ ra,
như từ giọng nói gọn gàng dứt khoác,
ta có thể nghỉ
đến
ý tứ
trong lời nói bóng gió của Tiểu Cẩm,
bỡi vìtừ khi
ta tỉnh lại cho
đến giờ thì Vị Hoàng đế lão cha chưa
một lầnđến xem
ta,
điều
đó có thể thấy được
Thái tử thật sự không được Hoàng đế sủng ái.
Hoàng Thượng sủng ái nhất là Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử cá tính dũng cảm, rất được
các đại thần trong
triều ủng hộ, nếu không phải
vì Vị Thái tử này
là con trai trưởng, nói không chừng Hoàng Thượng đã sớm lập Nhị hoàng tử
làm
Thái tử.
Tiểu Cẩm tự nhiên cũng không dám nói rõ, nhưng theo nàng
lời nói mờmịt
của nàng,
ta
cũng đã hiểu
được
hàm
ý
bên trong.
Lộ Kì đã biết rõ ràng
Vị Thái tử
này
đối với
Hoàng hậu
chính là bảo bối, nếu hắn có
xảy ra chuyện gì
người đau lòng nhất cũng chỉ có Hoàng hậu,
còn Hoàng đế cha
tất nhiên không sẽ không để tâm đến hắn.
Nhưng cho dù
Hoàng hậu nhà mẹ đẻ
là
chỗ dựa
vững chắn tựa
quyền lực cao tựa
như
núi, Hoàng đế dù sao cũng là vua của một nước
mà Hoàng để lão cha lại không thích đứa con này, như
muốn phế
điThái tử
điều có thể chỉ dùng một hai câu nói là có thể phế đi vị trí Thái tử của ta. Bởi vậy vị
trí Thái tử hiện tại của ta đang
ngôì
xem ra
cũng không
được
ổn, tùy thời đều có khả năng bị kéo xuống.
Có
ra được
sự việc,
ta cố gắng
suy nghĩ lạị các vị Thái tử của các triều đại mà ta đã từng xem qua
chẳng có Vị Thái tử nào có kết cục tốt,
xem ra
những chuyện
ta sắp phải đối mặt sẽ gặp nhiều khó khăn, càng nghĩ ta càng không yên lòng,mà hiện tại Triều đại này ta lục tung trong trí nhớ vẫn không tìm thấy được thông tin nào, tuy rằng trước kia ta học về lịch sử rất kém, như mà ta có thể khẳng định Triều đại này không có tồn tại trong lịch sử, một triều đại đối vời ta hoàn toàn xa lạ. Ta nhớ đến một sự kiện vội ngẩng đầu hỏi:
“Đúng rồi, Lam Ngâm, Sở Vân quốc chính là xuân thu Chiến quốc
Sở quốc sao?” Nơi này giống
ngôn ngữ dùng là
Hán ngữ, cho nên
ta nghĩ
có phải chẳng là một Triệu đại nào của Trung Quốc mà ta đã bỏ quên không nhớ đến, mang một chút hi vong ta vội hỏi.
“Cái gì xuân thu Chiến quốc?”
Lam Ngâm vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta.
Thấy nàng khó hiểu,
ta đổi cách hỏi:
“
Nàng,
có
từng nghe qua Tề tần,
Hàn
Triệu
Ngụy
các
quốc gia?”
Nàng lắc đầu:“Lam Ngâm
chưa từng nghe qua.”
Ta tiếp tục hỏi:
“Kia…… Hiện tại
quay quanh
Sở Vân quốc có
các
quốc gia nào?”
Hi
vọng ít nhất có những quốc gia
ta từng nghe qua.
“Chúng ta
Sở Vân quốc
phía tây
giáp
Khai Dương quốc, phía nam
giápDao Nguyệt quốc, phương bắc
giáp Phi thần quốc, phía đông là rừng và một
mênh mông
biển lớn.” Lam Ngâm đơn giản vì
Ca ca
giải thích
vị trí
Sở Vân quốc.
Lộ Kì nghe được
đầu
choáng váng, không có một quốc gia
nàođã từng
nghe qua…….Haiz…..Rốt cuộc
ta đã
xuyên qua đến chỗ nào.
“Ta nghĩ…… Ta
phải đi
ngủ tiếp một chút.”
Ta nằm xuống, nhắm lại hai mắt, bắt buộc chính mình đi vào giấc ngủ, không chừng lần sau tỉnh lại,
ta phát hiện những chuyện
ly kỳ
này
đều
chỉ là do
ta đang nằm mơ.
Lam Ngâm ngồi
cạnhbên giường, cặp mắt thông minh lẳng lặng nhìn chăm chú vào
Ca ca,
ánh mắt tựa hồ
như
chớp động giây lát, thanh tú trên mặt hiện lên một chút tính trẻ con
tươi
cười,
kết tiếp
phân phó các cung nữ lui ra, nàng
di chuyển đến
ngăn tủ
kéo ra bên trong có một bảo giương được
điêu khắc tinh xảo
nàng
mở ra
bên trong kim quang lấp lánh đầy vàng bạc châu báu.
Nàng lấy ra một thỏi đĩnh kim nguyên bảo, cẩn thận dùng tay áo lau, kim nguyên bảo
sau khi được nàng lau càng
lóe sáng
hơn,
nàng
nở nụ
cười đến
đôi mắt
trong suốt
phải khép lại.
Lau xong
khối kim nguyên bảo, nàng bắt đầu điếm kim nguyên bảo, một thỏi, hai
thỏi, tam
thỏi…… Mười sáu, mười bảy, mười tám, ngày mai có thể lấy đến
mười
chín
thỏi.
Nàng gả
vào cung đến ngày mai vừa vặn
đã được
mười chín ngày, chỉ cần Tuyên Kì ca ca còn sống một ngày, nàng có thể được một thỏi
kim nguyên bảo do Hoàng hậu ban
tặng, nói như vậy
nếu
Ca ca
sống
được
một năm, nàng
sẽ có
ba trăm sáu mươi năm
thỏi kim nguyên bảo mà nếu Ca ca sống được
hai năm nàng
sẽ
còn có
được nhiều hơn
……
Càng nghĩ,nàng
càng
cười đến lộ ra hết
hàng
răng trắng
điều như những hạt bắp,
nàng nhìn đến Ca ca đang
nằm ở giường
tươi
cười ngâm ngâm nói:
“Tuyên Kì ca ca,
Ca ca
nhất định phải sống thật lâu thật lâu nha.”
Đêm khuya, ẩn ẩn cảm thấy bên giường giống như có
người, Lộ Kì nửa mộng nửa tỉnh hơi hơi mở mắt ra, phát hiện bên cạnh thật sự
có một người đang say giấc,
ta
chấn động bừng tỉnh.
“Ngươi là ai sao ngủ ở trên giường
của ta?”
Ta thấy người nọ đem mặt vùi vào đệm chăn, chỉ lộ ra
những sợi tóc
màu đen,
ta
vừa
chất vấn
vừa nâng tay
xốc lên đệm chăn,
chăn lộ ra thật
ngoài
suy nghĩ của ta
thân mình
đang
ngủ
say
bên
ta chính là
Lam Ngâm.
“Như thế nào là nàng?”
“Ngô…… Tuyên Kì ca ca, làm sao vậy?”
Bị thanh âm
của Ca ca
đánh thức, nàng
mắt mở mắt nhắm
nương theo ánh sáng
bên
ngoại
của hai ngọn đèn còn
lưu lại, nàng
thấy
Ca cađôi mắt khẽ khép sắc mặt có vài phần khác thường
nàng khẩn trương nhìn
Ca ca.
“Ca ca,
không thoải mái
sao?”
“Ta
không sao.”
Thấy nàng biểu tình
đáng yêu
theo mơ hồ đến
thanh
tỉnh,
ta nhịn không được cười.
“Nàng
sao có thể ngủ ở ta trên giường?”
Lời nói của Ca ca làm cho nàng
hoang mang:
“Lam Ngâm
mỗi đêm đều
cùng
Tuyên Kì ca ca
ngủ
trên
một
giường nha.”
“Nàng
nói
là
mỗi đêm?
Như
Ta
tại sao
không biết chuyện này.”
“Tuyên Kì ca ca không biết sao?”
Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ:
“Có lẽ
do
bởi vì
Lam Ngâm
đều chờ Tuyên Kì ca ca ngủ mới lên giường đi ngủ, cho nên
Ca ca
mới không phát hiện.”
Nàng không biết
Ca ca
vì sao lại giật mình
như vậy,
nàng cùng Ca ca
làphu thê nha, cùng ngủ
chung một
phòng, một
giường
điều đó là
tất nhiên
à, đâu
có cái gì kỳ quái
đâu.
Lộ Kì nhăn lại mi,
haiz chắc là do
thân thể suy yếu, mỗi lần
vừa
nằm xuống liền hỗn loạn ngủ, mới không phát giác
sự tồn tại của
nàng
bên cạnh
hàng đêm.
“Nàng……”
Ta
chỉ
nói được một từ, liền không biết nên nói cái gì, bọn họ trên danh nghĩa là
vợ chồng, cùng ngủ một giường
đó là điều bình thường.
“Quên đi, ngủ đi.”
Ta một lần nữa nằm xuống.
Nàng đi theo
ta bên người nằm xuống, bởi vì ta
chiếm hơn phân nửa giường, nàng chỉ có thể
nằm lui ra ngoài biên giường,
ta thấy thế hướng bên
trong
xê dịch
một chút:
“Nàng nằm vào trong một chút,
kẽo lại
ngã xuống
đất.”
“Dạ.”
Nàng cuốn đệm chăn
tiến vào nằm gần Ca ca.
Không biết là
do
ban ngày ngủ nhiều hay
sao mà bây giờ ta không thể ngủ lại,
ta nằm
miên mang mở to
hai
mắt, nhìn quanh trong phòng, cảm nhận
được
mọi đồ vật điều được
điêu khắc
rất
tinh
xảo.
Trên giường theo từ trên xuống đến dưới, từ
trái
sang
phải, tất cả đềuđược
điêu khắc
tinh xảo cát tường đồ,
kể cả trên đầu
giương,
không thể ngủ được ta nhàm chán nghiên cứu các hình ảnh được điều khắc.
“Tuyên Kì ca ca
ngủ không được sao?” Thấy
Ca ca
mở to mắt, Lam Ngâm nhẹ giọng hỏi.
“
Ưhm. Nàng
có biết
trêm giường điêu khắc
những hoa văn đó có ý nghĩa
gì
không?”
Ta
cảm thấy
những hình dáng ấy hình như đang nói lên một câu chuyện xưa
Nàng miết liếc mắt một cái
rồi đáp:“Những điêu khắc ấy,
chình là một câu chuyện xưa
kể
về
một vị nữ đế trong triều đại khai quốc đầu tiên của Sơ Vân Quốc.”
“Triều đại khai quốc
Hoàng đế là nữ nhân?” Lộ Kì có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.”
Lam Ngâm xoay người nằm nghiêng, mặt
đối diện Ca ca
tiếp
tục giải thích.
“Ngày xưa, rất xưa, khi đó có một Triều đại trước Triều đại của chúng ta, ở
triều
đại ấy Hoàng đế
vô đạo,
bạo ngược khiến cho dân chúng
rơi vào cảnh
lầm than, tai hoạ nổi lên bốn phía. Theo sách sữ ghi lại vào lúc đó có một vị tiên nữ hạ phàm, nàng cưỡi tiên hạc, vì giải cứu chúng sinh nàng lĩnh đạo dân chúng khỡi nghĩa thắng lợi phế đi vị Hoàng đế bạo ngược kia và lập lên Sơ Vân Quốc. Kể từ ngày ấy triều đại của chúng ta luôn tôn kính bạch hạc, xem bạch hạc là một vị thần hộ quốc, bỡi vì người khái quốc là một vị nữ tử cho nên địa vị của nữ tử được tôn trong nhiền hơn trước, ví dụ: Một nữ tử có thể định đoạt được hạnh phúc của mình, có thể lựa chọn trượng phu cho mình.”
Vì lý
do
thế cho nên Hoàng hậu
mới
lấy vàng bạc châu báu
để dụ
nàng gả tiến cung.
“Cho nên
trong Tẩm điện
mới có
nhiều như vậy
vật phẩm có hình bạchhạc.”
Lộ Kì bừng tỉnh,
ta trước cứ
tưởng rằng xuất hiện
vật phẩm tranh trí hình bạch
hạc, là
do Vị kia thái tử
rất
thích
bạch
hạc, không nghĩ tới bạch hạc
chính là thần điểu của Sơ Vân Quốc.
Ở
ánh sáng yếu ớt của
ngọn
đèn
chiếu vào, Lộ Kì thấykhuôn mặt mềm mại
của Lam Ngâm đang
gần ở trước mắt, cặp mắt thông minh
chăm
chú nhìn
chính mình,
ta bổng dưng
nhớ tới khuôn mặt hứng thú của nàngbộ dáng của nàng,
ta
mơ hồ cảm thấy nhiệt độ cơ thể có chút lên cao, theo bản năng hướng bên trong xê dịch, không cho hai người dựa vào
nhau quá
thân cận.
Ai ngờ
ta xích
ra xa
một chút
nàng
lại tiến thêm
một chút, khuôn mặt vẫn ở
trước đôi mắt của ta, tâm ta run rẩy,
ta cùng nàngbốn
mắt nhìn
nhau.
“Lam Ngâm, nàng
không cần dựa vào
gần
như vậy.”
Tuy rằng
ta thực tin tưởng
lý trí của
chính mình,
ta
tuyệt đối sẽ không
rat ay
đối một
cô gái
mới mười năm tuổi, bất quá vẫn là bảo trì khoảng cách
cho
an toàn.
“Dạ.” Nàng thuận theo ra bên ngoài xê ra một chút. Nàng tưởng rằng
Ca ca
xê dịch ra
để
cho nàng
xê dịch vào trong nên mới tiến vào.
Khi hai người
tạo ra được một
chút khoảng cách
xa, Lộ Kì thở dài nhẹ nhõm một hơi, trầm ngâm hỏi:
“Lâm Ngâm lúc ấy gả cho ta, không
thấy có
ủy khuất sao? Vạn nhất khi đó ta không qua
được, Lâm Ngâm không phải biến thành quả phụ?”
“Mẫu hậu đáp ứng
Lam Ngâm nếu Lam Ngâm đồng ý mỗi ngày Lam Ngâm sẽ được một thỏi kim nguyên bảo còn
nếu
như
Tuyên Kì ca ca
không qua được,
Mẫu hậu
sẽ
ban thưởng
Lam Ngâm
một trăm đĩnh kim nguyên bảo
và
an bài
Lam Ngâm
ra cung.”
Nàng không
dấu
diếm
nói
thực ra
cho Ca ca hiểu.
“Ở Lâm Ngâm trong mắt,
kim nguyên bảo so với chính mình chung thân đại sự quan trọng hơn
sao?”
Ta có điểm không thể
tin nên hỏi tiếp.
Nàng không chút do dự đáp:
“Tất nhiên là kim nguyên bảo trọng
nhất. Thành thân sau trượng phu
có thể sẽ
không
luôn luôn được Trượng phu
để mắt đến
Lam Ngâm mà chỉ kim nguyên bảo cùng
vàng bạc tài bảo mới đáng tin.”
Câu trả lời của nàng làm cho
ta
có chút kinh ngạc:
“Nàng
làm sao có
thể
nghĩ như vậy?”
Ta cảm giác
nàng đã gặp được một chuyện gì tổn thương nghiêm trọng liên quan đến chuyện hôn nhân, nên mới phát sinh suy nghĩ như thế này..
Lam Ngâm nhất thời trầm mặc xuống dưới, trong khoảng thời gian ngắn trong
tẩm
điện trừ bỏ hai người tiếng hít thở ngoại, yên tĩnh không tiếng động.
“Có phải hay không có người dạy Lâm Ngâm
phải như vậy?”
Một lát
sau,
ta
đánh vỡ
bầu không khí
trầm mặc.
Ta xem nàng mới vừa
mười lăm tuổi, không có khả năng là chính nàng
trải nghiệm qua.
Lẳng lặng nhìn giường
hình ảnh
nữ đế cưỡi bạch hạc từ trên trời giáng xuống trong điêu khắc, sau một lúc lâu Lam Ngâm mới từ từ mở miệng:
“Lam Ngâm
từ nhỏ
rất
thích
sự
lấp lánh tỏa sáng
của
vàng
bạc
châu báo,
khi tuổi còn nhỏ
phu thân và mẫu thân
rất thương
Lam Ngâm
thường lấy
trang sức
trân châu
cũng kim nguyên bảo cho Lam Ngâm chơi, như
sau này
Phụ thân
bởi vì nương khôngthể giúp
Phụ thân
sinh con,
nên Phụ thân cưới thêm
Nhị nương, từ ngày ấy về sau
Phụ thân
không có cho Lam Ngâm
trân bảo
tỏa sáng
nữa, tất cả đều cho Nhị nương.”
Giọng
nàng
điều điều
bằng phẳng, nghe không ra oán hận,
rất
bình tĩnh
như
ngược lại càng làm Lộ Kì thấy lòng nàng chua xót.
Nàng dừng một chút mới lại
nói tiếp:
“Nhị nương
vào phủ,
sau hai năm liền giúp
Phụ thân
hạ
sinh
nhi tử, đến năm thứ ba lại sinh hạ
thêm mộtnhi tử, Phụ thân bởi vậy càng sủng
ái
Nhị nương.
Vào thời ấy nương rấtthương tâm, suốt ngày trầm úc không vui, từ từ gầy yếu, thân
thểcàng ngày càng kém,
Phụ thân
ngẫu nhiên đến xem nương, thấy nương mặt co mày cáu, tâm tình cũng không tốt, thường cùng nương khắc khẩu. Vài năm sau, nương bệnh không dậy nổi đã qua đời, nương vừa chết, Nhị nương liền khẩn cấp đem
những trang sức trân bảo của nương thu lại, lúc ấy Phụ thân cũng biết như không có nói gì…….May mắnnhững trân bảo
trước
đây
nương cho
Lam Ngâm, Lam Ngâm
đều
mang đi dấu
ở
một nơi bí
mật, mới không bị Nhị nương lấy đi.”
Sở Vân quốc mặc dù nhân nữ đế khai quốc, nữ tử địa vị tăng lên không ít, nữ tử cũng có thể vào triều làm quan,
trong triều có nữ tử nhận chức quan, nhưng nam tử ba vợ bốn nàng hầu lệ thường cũng không trừ tận gốc.
Nghe xong nàng lời nói, Lộ Kì không biết nên như thế nào an ủi nàng, nghĩ nghĩ,
ta
xoa xoa
má nàngan ủi:
“
Tốt, tốt, Lam Ngâm thật
thông minh,
đã
đem châu báu
trang sức
dấu đến nơi bí mật rồi.”
Ta
hành động
vô cùng thân thiết
làm nàng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía ta.
Lộ Kì xấu hổ thu hồi tay giải thích:
“Ta chỉ là muốn an ủi Lâm Ngâm.”
Kiếp trước
ta cũng không phải câu nệ phóng với người khác, chính là bởi vì tiểu thê tử làm
ta có điểm không được tự nhiên không biết nên như thế nào cùng nàng.
Lam Ngâm
không muốn nói thêm, nàng
nắm lên tay
Ca ca
ý bảo
tatiếp tục
xoa má nàng, nàng thích
Ca ca hành động như thế nàng cảm nhận mình được Ca ca rất
sủng nịch
nàng, quan tâm nàng, nàng thích cảm giác này..
Lộ Kì sửng sốt:“Lâm Ngâm thích ta làm như vậy?”
Nàng nhìn
Ca ca, gật gật đầu:
“Thích.”
Nương
qua đời khi
nàng
có
chín tuổi mà
Phụ thân cùng
Nhị nương liên tục sinh
ra
hai tiểu đệ
cho nên
đã không
còn yêu thương nàng
giống
như
khinàng
còn bé,
Phu thânđã mang
tâm tư đặt ở hai
đệ đệ, đối nàng
thân là
nữ nhi
đã bị phụ thân bỏ lãng quên.
Mà thời gian sau này, khi nương vẫn còn tại nhân thế nương cũng không có yêu thương nàng như trước,
cho nên
đối với hành động sủng nịch thân mật của Ca ca nàng mới
có chút quyến luyến.
Nghe nàng nói thích, Lộ Kì tiếp tục xoa
xao má nàng, nhìn
đến
ánh mắt mang theo tia
đau đớn,
tacó thể cảm nhận được sự đau khổ của nàng khi mẫu thânrời xa
rồi đếnPhụ thân có con saukhông quan tâm săn sóc đến nàng nữa.
Có lẽ là cảm nhận được
sự
thương tiếc
của ta, Lam Ngâm cong lên khóe miệng lộ ra mỉm cười ngọt ngào, thanh thúy tiếng nói từ từ
phát ra.
“Lam Ngâm
trước đây
có
thấy
qua Phụ thân cùng mẫu thân
ân ái, luôn nghĩ
rằng Phụ thân cùng mẫu thân sẽ cả đời ân ái như vậy, sao biết
Phụ thân
chỉ vì nương không giúp phụ thân sinh con,
mới
cưới Nhị nương,rồi càng ngày càng
đối
với
Nhị nương sủng
ái ngược lại
đối với nương
lạng nhạt,
Lam Ngâm mới hiểu
được, lòng người không thể tin, chỉ có vàng bạc châu báu
mới
không thay đổi.”
“Không phải mọi nam nhân đều với ngươi giống
nhạc
thân.”
Ta phản đối khuyên giải
nàng.
Lam Ngâm vuốt cằm đồng ý:“
Lam Ngâm
biết,
giống nhưPhu quân của
nữ đế vương
ngài
sẽ không thay lòng đổi dạ.”
“Lam Ngâm xem đi, trên đời này vẫn là không hề thiếu nam nhân
tốt.” Lộ Kì chính vừa lòng nàng nhận thức đồng y lời
nói, bên tai lại nghe nàng nói –
“Bất quá,
có lẽ là bởi vì
Nương khi chết mới hai mươi chín tuổi, còn không kịp thay lòng đổi dạ.”
“…… Ít nhất
trong thời gian ta
sống thời
đến này vẫn
chưa từng thay lòng đổi dạ.”
Lộ Kì không tự chủ được nhớ tới, kiếp trước sống hai mươi tám năm, qua hai lần tình cảm lưu luyến.
Này hai đoạn tình cảm lưu luyến với
ta bảy năm thời gian, chia tay nguyên nhân đều là cá tính không hợp, cùng mối tình đầu bạn gái duy trì bốn năm, thứ hai bạn gái duy trì ba năm.
Lần thứ hai đoạn cảm tình
khi vào ta
hai mươi sáu tuổi
thì
chấm dứt, hai năm sau
ta không cùng các cô gái kết giao qua, gần nhất là ta
vì công việc bận rộn không ra thời gian hẹn hò, thứ hai là vì không gặp được
người để
ta lưu tâm đến.
Ta tự hỏi,
ta có thể
tìm một tình cảm sinh tử có nhau sao?
Nghĩ nghĩ,
ta
không cách nào trả lời, có lẽ phải đợi
ta
đi đến nhân sinh cuối đường, mới có đáp án
trả lời à!
Im lặng một lát, Lam Ngâm mới lại ra tiếng:
“Tuyên Kì ca ca,
Lam Ngâm
có
thỉnh cầu.”
“Lâm Ngâm nói đi.” Tuy rằng không phải xuất phát từ của
ta ý nguyện, nhưng nàng xác định là
ta trên danh nghĩa thê tử, mặc kệ nàng có cái gì yêu cầu,
ta đều đã tận lực thỏa mãn nàng.
“Nếu Tuyên Kì ca ca ghét
Lam Ngâm, chỉ cần cho
Lam Ngâm
một trăm đĩnh kim nguyên bảo,
Lam Ngâm
sẽ
rời đi vị trí Thái tử phi
rời đi Tuyên Kì ca ca, bỡi vì
Sở Vân quốc
có qui định
nam tử không thể tùy ý hưu thê, phải ở
được thê tử
đồng ý mới được hưu.”
Nghe thấy của nàng yêu cầu, Lộ Kì có chút kinh ngạc.
Thấy Ca ca
chậm chạp không ra tiếng, Lam Ngâm
nói lại:
“Kia…… Bằng không đổi thành chín mươi tám kim nguyên bảo ” Nàngnghĩ chắc có lẽ nàng yêu cầu hơi nhiều
“Lâm Ngâm xác định ta có nhiều như vậy kim nguyên bảo có thể cho nàng?”
Đối với nàng lại rất bình tỉnh cùng
ta
thương lượng nếu
ta
không thích nàng nửa nên cho nàng bao nhiêu tiền, Lộ Kì cảm thấy thực buồn, càng đối nàng theo
lờii nói không có tí quyến luyến, cảm thấy một cỗ thất vọng
không nói nên lời. Chẳng lẽ
ta
liền như vậy không có mị lực, lưu không được của nàng tâm?
“Tẩm điện Tuyên Kì ca ca
có
nội khố, bên trong
có
ít tài vật.”
“Qυầи ɭóŧ có thể có tài vật?” Lộ Kì đầu nhất thời
ngẩn người.
Thấy ca ca
giật mình
càng
làm cho Lam Ngâm nhất thời sửng sốt, nghĩ đến chính mình nói sai cái gì, nghĩ nghĩ nàng lại thêm một câu:
“Nội khố trừ bỏ có tài vật cũng có gửi vật phẩm khác.”
Lộ Kì vẻ mặt nghi hoặc:
“Qυầи ɭóŧ không phải mặc ở trên người sao? Muốn như thế nào bỏ tài vật?”
Ta nghĩ
không thông
phải làm
như thế nào
mới có thể
đem tài vật bỏ tới trong qυầи ɭóŧ.
“Nội khố như thế nào mặc ở trên người?” Cái này đến phiên nàng vẻ mặt hoang mang.
Phát hiện hai người nói khả năng không phải đồng dạng,
ta mở miệng hỏi:
“Lam Ngâm nói qυầи ɭóŧ là cái gì sao?”
“Chính là nội khố phòng nha.”
“Nội khố phòng?” Nguyên lai này nội khố không phải qυầи ɭóŧ, Lộ Kì rốt cục nghe hiểu, nhớ tới mới vừa rồi cùng nàng gà
ta
nói vịt
———-
“‘ ta định nói là ông nói gà bà nói vịt – như thôi để nguyên văn “
———takhông khỏi cười ha hả.
cười
đến khóe mắt đều muốn ra lệ, tiếp theo mỉm cười rất kịch liệt, làm cho
thân mình
ốm yếu ho không
dừng lại được..
Lam Ngâm đứng lên nhẹ nhàng
vuốt lưng của Ca ca, giúp
Ca ca
thuận khí.
“Tuyên Kì ca ca,
Ca ca
không sao chư?”
“Khụ, khụ…… Không, không có việc gì.”
Ho khụ một trận,
ta
miễn cưỡng ra tiếng,
ta định
lấy trà
ô long
uống như vừa nhếch miệng lại không nhịn
được muốn cười.
Lam Ngâm vẻ mặt khó hiểu.
Ca ca
rốt cuộc đang cười cái gì? Nàng vừa rồi nói buồn cười
lắm
sao?
Bất quá nhìn
ca ca
thoải mái cười to, nàng cũng nhịn không được
nhếchmôi cười, Tuyên Kì ca ca tâm tình
tốt, thân mình
sẽ tốt mà thân mình tốt sẽ có
thể sống càng lâu, nàng có thể theo
lĩnh được nhiều kim nguyên bảo từ Hoàng hậu, nghĩ đến ánh sáng
vàng
óng lòe lòe tỏa
của
kim nguyên bảo, nàng cười mị mắt.
Cách mấy ngày, Lộ Kì đã có thể một mình đi lên mấy chục bước mà không té, nhưng
ta vẫn
không hài lòng,
ta
quyết định
qua
vài ngày sẽ bắt đầu luyện tập Thái Cực quyền,
ta muốn mang thân thể suy
nhược luyện
thành
cường kiện.
Trước kia dựa vào mỗi ngày đánh Thái Cực quyền cùng tập thể hình, làm cho thân thể
ta
tráng kiện rất ít cảm mạo, nam nhân nên có cơ ngực, cơ bụng lại một khối. Bắt đầu
biểu diễn,
ta
thể lực
rất tốt
đến có thể ở
múa trên
đài liên tục ba giờ cũng không cảm thấy mệt.
Bởi vậy
ta
thật sự thựcchịu không nổi
thân mình
suy yếu
này, đi
được vài bước đã té, ngay cả đi cái chân đều trầm trọng giống như đang mang theo tạ, hiện tại đi không đến hai mươi bước, chân
của ta
đã
không
có chút
sức
lực.
“Đến, phòng này
chính là Tuyên Kì ca ca thư phòng.”Lam Ngâm giúp đỡ
Ca ca
đi vào một gian phòng trước.
“Ta chính mình đi vào, Lâm Ngâm không cần theo giúp ta.” Quay đầu phân phó
ta
đẩy ra trước mắt cửa gỗ.
Ta
đi vào phát hiện bên trong thực rộng, nhưng không giống
ta
lúc trước suy nghĩ rất nhiều sách, chỉ nhìn thấy ở cạnh phía nam vị trí từ tử đàn mộc chế thành bàn, trên bàn có một loạt giá bút,
giá bút
cũng nghiên mực
thập phần tinh xảo, bên cạnh bàn còn có một cái sọt để mấy cuốn tranh cuốn họa. Mà phía đông vị trí chạm trổ tinh xảo cái bàn.
Đánh giá một vòng
ta
thì thào tự nói:
“Nếu
gọi
thư phòng, như thế nào đều không có sách?”Ta muốn ở trong
đọc một ít sách như xem ra ý định của ta không thực hiện được rồi..
“Tại kia bình phong
bằng ngọc
có gian tàng
thư
thất, bên cạnh còn có một gian phòng, xem
sách
mệt mỏi có thể đi kia nghỉ ngơi.” Lam Ngâm thanh âm ở
ta
phía sau vang lên.
Ta
quay đầu:
“Lam Ngâm, ta không phải nói nàng không cần
vào sao.”
“Tuyên Kì ca ca thân mình còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, Lam Ngâm lo lắng.
Lam Ngâm
chỉ ở một bên đọc sách,
sẽ
không ầm ỹ đến Tuyên Kì ca ca.”
Lam Ngâm nhìn
Ca ca, giơ lên trong tay một quyển
có bìa
màu
xanh.
Nghe ra giọng nói của nàng
là quan tâm ta, Lộ Kì không hề kiên trì, hong thả hướng
đi đến
bình phong, chỉ thấy ngọc
được làm
bình phong
cũng được
điêu khắchơn mười cánh bạch hạc
bay trên mặt biển bao la, mặt biển
dùng vàng tương khắc thành màu vàng tô đậm, bạch hạc thoạt nhìn trông rất sống động, giống nhau muốn theo bình phong lý bay ra.
Lộ Kì tán thưởng khách quan, trong chốc lát mới đi hướng phía sau tàng thư thất, liếc mắt một cáilại đi đến bên cạnh kia gian phòng nhìn xuống, đó là một gian
phòng
bố trí thật sự thanh lịch tẩm phòng, có điêu khắc tinh mỹ giường, bàn trà, cái bàn cùng giá áo cùng ngăn tủ. Đại khái nhìn
qua
một lần,
ta
trở lại tử đàn bàn gỗ trước ngồi.
Tùy tay rút ra mấy bức họa đến xem, đều là chút sơn bọt nước họa, bút pháp rất tinh tế, nhưng không biết là thời đại này không có mực màu có thể vẽ tranh,
màu sắc đều ám trầm, cho dù ở họa nở rộ mẫu đơn, chỉnh trương tranh vẽ vẫn hiển u ám.
Ta
đem bức họa thả
trả lại đồng thời kéo ở bàn ngăn kéo, tùy tay lật xem, bên trong chút giấy cùng giấy trắng linh tinh vật phẩm, xem xong muốn đóng lại ngăn kéo, đột nhiên phát giác ngăn kéo chiều sâu cùng cái bàn tựa hồ kém xa, đuôi lông mày
nhiếu lại trước đây tacũng đã bố trí một cái bàn như vậy
trong nhà không thể tưởng được này
vị Thái tửnày
cũng làm như vậy.
Ta nhếch miệng
gợi lên tươi cười, rớt ra ngăn kéo, bắt tay vói vào ở chỗ sâu, trong lòng bàn tay hướng về phía trước, hướng phía trên sờ tác loạn, không ngoại phát hiện một cái ẩn mật tiểu không gian, cũng tìm được một cái hình chữ nhật hộp gấm.
Phát hiện bí mật bàn làm Lộ Kì hưng phấn nhất thời quên Lam Ngâm đã ở trong thư phòng,
ta
mở ra hộp gấm, bên trong không phải cái gì quý trọng bảo vật, mà là hé ra để đặt chỉnh tề tờ giấy.
Ta
nghi hoặc lấy ra,
rất nhiều tờ giấy được xếp thật dày trong hộp, ta nhìn thấy chữ viết
xinh đẹp –
“Tự quân tương tư, đối với quân nhiều thương nhớ, thϊếp tâm như Minh Nguyệt, vọng quân đêm gặp gỡ”
“Tự quân không thấy quân, hỏi quân khi nào đến,
lầu ốc trước hoa đã nở, mong quân đến cùng nhau thưởng thức.”
“Nghe thấy quân minh đi xa, vọng quân nhiều trân trọng, đêm nay hoa dưới ánh trăng, vì quân bồi ruợu nhạt.”
“Đêm qua đặc pha trà, chờ đợi chân quân đến,
cô độc cả một đêm, giọt nến giọt ánh minh.”
“Thϊếp tâm chỉ có quân, tình kiên giống như biển sâu, ngày ngày chỉ tương tư quân, mong quân đừng hoài nghi.”
“Tối nay quỳnh hoa nởi, vọng quân đúng hạn đến, cùng quân cộng triền miên.”
“Đêm nay
rượu ngon, cùng quân cộng thưởng, mong quân đến gặp gỡ, giải thϊếp tương tư”
Mỗi một tờ giấy bút tích đều giống nhau, nội dung đại bộ phận là ở nói hết tưởng niệm, kể ra tình ý hoặc là mời.
Lộ Kì rất ngạc nhiên, viết này đó tờ giấy đến tột cùng là
của
ai?
Theo
như những
tờ giấy
đã
xem, hai người thường
đợi
đêm dài nhân tĩnh thời điểm hẹn hò, theo
Thái tử
lại
đem giấy
dấu
thật cẩn thận có thể thấy được hắn rất xem trọng chủ nhân của những bước thư này, nếu không sẽ không ở thu được
giấy
lại
luôn có
tâm bảo quản
tốt.
Lại theo bọn họ ước hội địa điểm tựa hồ ở trong cung có thể phỏng đoán ra, đối phương ở trong hoàng cung…… Chẳng lẽ người nào
đó là
cung nữ sao?
Nhưng nếu là cung nữ, bọn họ cũng không tất lén lút chỉ có thể ở đêm khuya gặp lại, lấy hắn thái tử thân phân sao không trực tiếp thu đối phương, cho dù không thể làm thái tử phi, ít nhất cũng có thể làm thϊếp thất đi?
Trừ phi…… Đối phương thân phận không cho phép hắn làm như vậy? Khả hắn là thái tử, cả trong hoàng cung có ai hắn không thể động?
Lộ Kì mị mâu chuyên chú suy nghĩ nữ nhân này đến tột cùng là ai,
ta
mơ hồ cảm thấy người này rất
quan trọng,
ta cần phải
tìm ra.
Lam Ngâm ngồi ở bên cạnh, cúi đầu nhìn trong tay
sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc nhìn
ca ca
một cáigặp
ca ca
đột nhiên ngẩn người, cảm thấy kỳ quái tiêu sái đi qua, phiêu thấy trên bàn
có
rất nhiều tờ giấy.
Lơ đãng đầu đi liếc mắt một cái, nàng hơi lộ ra ngạc nhiên, lại nhiều nhìn thư nàng cúi đầu trầm tư, tiếp theo thay
ca ca
đem này tờ giấy cẩn thận thu thỏa thả lại hộp gấm lý, mở miệng nói:
“Tuyên Kì ca ca, nếu có thể, Lam Ngâm khuyên ngươi đem
những
tờ giấy toàn bộ thiêu hủy.”
Nàng thanh thúy tiếng nói
kéo về
suy nghĩ của
ta:“ Lam Ngâm đã xemđến những tờ giấy đó?!”
“Nhìn
được
mấy tờ” Nàng gật đầu thừa nhận.
“Vậy
Lam Ngâm
nhìn ra được
chủ nhân của những tờ giấy đó không
?”
Ta
bật thốt lên
Nàng nhẹ lay động tay:
“Lam Ngâm không
biết, Lam Ngâm chỉ biết là nếu
những
tờ giấy
đó
bị
người phát hiện có lẽ không tốt lắm.”
Theo lời của nàng nghe ra này đó tờ giấy chỉ sợ rước lấy đại phiền toái, Lộ Kì suy nghĩ hạ gật gật đầu:
“Ưhm, đem nhưng
tời
tờ giấy
đóthiêu đi.” Vừa rồi
ta
đoán được viết xuống này đó tờ giấy
này chủ nhân khả
năng không
phải người
tầm thường, nếu
ta
đoán không có lầm, kia thực sẽ là đại phiền toái,
takhông khỏi âm thầm đánh cái rùng mình.
Ta
thật hy vọng không như
ta
tưởng, bất quá
ta
nhìn tiểu thê tử trên mặt có chút ngưng trọng biểu tình, tựa hồ
suy nghĩ của nàng cùng ta giống nhai.
Ta
không chút do dự đem
những
tờ giấy
đến hỏa lò
đốt, không lâu, liền đem này tờ giấy đốt thành tro tẫn.
Nhưng Lộ Kì kỳ thật bất động thanh sắc vụиɠ ŧяộʍ ẩn dấu hé ra ở ống tay áo,
ta
còn chưa có chết tâm, muốn tìm ra người
viết, lưu lại một tờ, có lẽ về sau có cơ hội có thể nương mặt trên chữ viết tìm được người.
Đang đợi lửa tắt
ta
đột nhiên cảm thấy có điểm vớ vẩn, của
ta
thê tử thế nhưng ở hiệp trợ trượng phu diệt đi những thư tình
của người
tương tư
Trượng phu mình ta
nhịn không được bật cười.
“Tuyên Kì ca ca đang cười cái gì?” Đối
ca
đột phát tiếng cười, Lam Ngâm
nghiêng
đầu có chút khó hiểu.
“Thấy tờ giấy Lâm Ngâm
không tức giận sao?”
Ta
hỏi.
“Tại sao phải
tức giận?” Nàng vẻ mặt nghi hoặc.
“Theo này đó tờ giấy đó có thể thấy được ta trước kia thường cùng người này hẹn hò.”
Ta
tin tưởng nàng hẳn là cũng xem ra điểm ấy đi, vẫn là nàng quá coi thường không
muốn
hiểu
ý tứ
tờ giấy.
“Tuyên Kì ca ca đều nói đây chuyện trước
cho nên cần
cái gì
phải
truy cứu?” Nàng nghiêng đầu nhìn
Ca ca:
“Hay là Tuyên Ki ca ca nhớ
ra được
người viết thư này là ai?”
Ta
lập tức diêu thủ phủ nhận:“Không có, ta cái gì cũng chưa nhớ đến.”
“Nếu như vậy, vậy càng không có gì truy cứu.”
Có trí tuệ như vậy bất kể trượng phu trước kia này phong lưu chuyện tình, Lộ Kì không biết có nên hay không cao hứng, bất quá nàng tuổi còn nhỏ tiểu liền như vậy trầm ổn trí tuệ,
ta
nhưng thật ra thực thưởng thức.
Duy nhất không vừa lòng là đối mặt
ta, nàng thế nhưng không có một tia ngưỡng mộ, cặp mắt kia thông minh chỉ có
thể
gặp mỗi ngày
Hoàng hậu ban cho kim nguyên bảo thì khi đó mới tản mát ra hưng phấn.
Ở nàng trong mắt,
ta
ngay cả một thỏi kim nguyên bảo đều so ra kém, này nhận ra được thế làm cho
ta
cảm thấy suy sụp.
Trước kia của
ta
vô địch mị lực nhưng là mê đảo vô số fan, chỉ cần tính là nữ, nhìn đến
ta
trong mắt đều đã mang tâm không thể không động lòng nhưng nàng
lại
đối
ta
thờ ơ!
Nhất định là lúc này
ta
đang bị bệnh, cho nên mị lực không đủ,
ta phảinhanh tập thể hình, phải ra
kế hoạch, khôi phục vô địch mị lực
của ta.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Trân Bảo Thái Tử
- Chương 2