Chương 2: Quan tài không động

Khi chúng tôi đến nhà Vương Viễn Thắng ở đầu làng thì trời đã bắt đầu tối.

Dời mộ kị ánh sáng ban ngày, tức là ban ngày dương khí mạnh, nếu không cẩn thận có thể khiến gia chủ gặp phải chuyện không may, cho nên đều tiến hành vào ban đêm.

Ông nội đặt tên tôi là Trần Vô Kỵ, chính là hy vọng tôi khi làm nghề này, có thể không kiêng kị gì, ít gặp phải tai ương.

Sau khi ăn uống no nê ở nhà Vương Viễn Thắng xong, Vương Viễn Thắng dẫn đầu đi trước, tôi và ông nội đi theo sau, một đường đi lên núi sau nhà Vương Viễn Thắng, đến một khe núi mới dừng lại.

Trước mặt có rất nhiều ngôi mộ, nhưng có một ngôi mộ không có bia mộ. Vương Viễn Thắng chỉ vào ngôi mộ đó, nói đây là mộ của một cô tiểu thϊếp của tổ tiên gã, khi còn trẻ đã chịu nhiều khổ sở từ vợ cả, có lẽ trong lòng không cam tâm, chiếm giữ phong thủy mộ tổ tiên nhưng không mang lại phúc cho con cháu, nên gã muốn dời đi.

Nhưng dù sao cũng là bà tổ, nên mới chọn cách mai táng lần hai, hy vọng có thể xoa dịu một số oán khí trong lòng bà ta.

Tôi thầm nghĩ tên Vương Viễn Thắng này cũng biết chuyện người thϊếp của tổ tiên bị ức hϊếp à? Không biết là thật hay chỉ là gã bịa đặt.

Ông nội không hỏi nhiều, bảo những người phụ việc đi theo chuẩn bị đào mộ, sau đó, ông nội bảo tôi thắp đèn định quan, chuẩn bị làm việc.

Tôi đặt đèn dầu ở một góc ngôi mộ, bắt đầu lẩm nhẩm câu thần chú ông nội dạy tôi.

"Người trong quan tài đừng sợ, dời phủ đến mộ mới, không động đến hồn phách, chắc chắn sẽ được an ổn."

Sau khi đọc xong thần chú, tôi quẹt que diêm trong tay, đèn định quan được thắp lên không có gì bất thường. Mọi người bắt đầu đào mộ, tôi quay lại bên cạnh ông nội, im lặng chờ đợi mộ được đào mở, quan tài lộ ra.

Đợi khoảng nửa tiếng, bên cạnh vang lên tiếng bàn tán.

"Ra rồi!"

"Ủa, sao lại màu đỏ vậy?"

Vừa nghe thấy tiếng bàn tán, Vương Viễn Thắng quát khẽ một tiếng: "Lảm nhảm gì thế? Cái gì màu đỏ?"

Nói xong, Vương Viễn Thắng tự mình đi qua, vừa đến bên mộ, gã bỗng hét lên một tiếng kinh hãi, sau đó vội vàng chạy về phía ông nội tôi.

"Tam gia, Tam gia, quan... quan tài màu đỏ!"

Nghe lời Vương Viễn Thắng nói, tôi ngẩn người. Còn có quan tài màu đỏ sao?

Lúc này tôi để ý thấy, lông mày ông nội dường như nhíu lại, cũng không nói gì, ông đứng dậy, đi về phía quan tài. Tôi vội vàng đi theo sau ông nội.

Khi đến bên cạnh hố mộ, nhìn thấy chiếc quan tài màu đỏ tươi trong hố, tôi không khỏi cảm thấy lạnh cả người. Đúng vậy, một chiếc quan tài màu đỏ tươi, nhìn qua đã thấy kỳ quái rồi.

Rõ ràng là ngay cả Vương Viễn Thắng cũng không biết về tình trạng của chiếc quan tài đỏ tươi này, biểu hiện trên gương mặt gã không phải là giả vờ.

Hơn nữa, theo lời Vương Viễn Thắng nói, đây là mộ của một người thϊếp của tổ tiên gã, vậy cũng phải gần trăm năm hoặc lâu hơn rồi chứ? Nhưng tại sao chiếc quan tài đỏ tươi này trông lại mới tinh như vậy?

Cho dù được làm bằng gỗ tốt, nhưng sơn cũng phải bị bong tróc chứ? Thế nhưng lúc này chiếc quan tài đỏ tươi trông giống như một chiếc quan tài mới, khiến người ta phải kinh ngạc.

Ông nội tôi trầm mặt không nói gì, những người xung quanh xì xào bàn tán, còn Vương Viễn Thắng cũng có vẻ hơi sợ hãi nhìn quan tài, rồi lại nhìn ông nội. Lúc này, có lẽ gã chỉ có thể trông cậy vào ông nội tôi mà thôi.

Xung quanh yên lặng đáng sợ, không một ai lên tiếng.

Đúng lúc này, giọng nói vẫn bình thản của ông nội phá vỡ sự tĩnh lặng: "Nhìn các người kìa, chẳng phải chỉ là một cái quan tài đỏ sao? Có gì mà phải kinh ngạc thế."

Nhưng chỉ có tôi mới để ý thấy, trên khuôn mặt vốn bình thản như nước hồ thu của ông nội, không biết từ lúc nào, đã xuất hiện vẻ nghiêm trọng.

Trực giác mách bảo tôi, chiếc quan tài đỏ tươi này có vấn đề.

Đang lúc tôi chăm chú nhìn chiếc quan tài đỏ tươi này thì đột nhiên bị ai đó kéo mạnh một cái, khiến tôi giật bắn mình.

Quay đầu nhìn lại, tôi phát hiện người kéo mình là Vương Viễn Thắng.

Tôi mặt mày khó chịu, hỏi gã làm gì vậy? Không biết gọi người ta trước sao? Vương Viễn Thắng cười gượng gạo, nói với tôi rằng gã có gọi tôi, chắc là tôi không nghe thấy.

"Tam gia bảo cậu xuống trấn quan!"

Vương Viễn Thắng chỉ về phía ông nội đã rời đi, nói nhỏ. Nghe vậy, tôi không đếm xỉa gì đến Vương Viễn Thắng. Mặc dù việc làm ăn này của gã là nguồn tiền để tôi cưới vợ, nhưng cách cư xử hàng ngày của gã trong làng thật khiến người ta khó chịu.

Động một tí là thích chê người khác nghèo, lại còn thích khoe khoang.

Đi đến bên cạnh ông nội, ông đã chuẩn bị sẵn dây thừng để trấn quan, trực tiếp đưa cho tôi. Lúc này, không hiểu sao trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy bất an.

Tôi đã bắt đầu trấn quan từ năm 6 tuổi, lúc đầu sợ hãi, nhưng sau đó đã quen. Đã làm lên xuống cả vài trăm lần, nhưng chưa bao giờ gặp tình huống như bây giờ.

Nhìn ông nội, tôi lên tiếng hơi ngượng ngùng: "Ông ơi, không có chuyện gì đâu, phải không ạ?"

"Nghĩ bậy bạ gì thế? Nhanh làm việc đi." Ông nội trừng mắt nhìn tôi, nói. Nghe ông nội nói vậy, tôi cũng mím môi, cầm dây thừng chuẩn bị xuống hố.

Vừa đi được hai bước, ông nội đột nhiên lên tiếng: "Cháu, cẩn thận nhé!"

Nhìn khuôn mặt già nua của ông nội, tôi cho ông một nụ cười trấn an. Đã 20 tuổi rồi, không thể để ông nội lo lắng mãi được.

Trước khi xuống hố, tôi liếc nhìn đèn định quan bên cạnh, mọi thứ đều bình thường. Sau đó tôi nhảy một cái, nhảy xuống hố quan tài. Hố quan tài vốn không lớn, đặt quan tài vào vừa đủ cho một người đứng chật vật.

Sau khi nhảy xuống hố quan tài, tôi lấy đèn định quan đặt lên trên quan tài.

Vô tình, tay tôi chạm vào quan tài, ngay lập tức, tôi rụt tay lại như bị điện giật, trong khoảnh khắc đó, tôi như chạm phải một tảng băng vậy.

Cảm giác lạnh buốt thấu xương truyền qua tay tôi, tôi nhíu mày. Khi tôi chạm lại vào quan tài lần nữa, cảm giác đó lại biến mất. Có vẻ như lúc nãy chỉ là ảo giác của tôi.

Nhìn lại đèn định quan một lần nữa thấy không có vấn đề gì, tôi bắt đầu sắp xếp dây thừng trong tay, bắt đầu quấn lên quan tài. Vô tình, tôi như nghe thấy một tiếng động yếu ớt bên tai, âm thanh đó, giống như tiếng kêu thảm thiết không phải của con người.

Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, âm thanh đó lại hoàn toàn biến mất. Tôi không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng, và động tác cũng bắt đầu nhanh hơn nhiều. Khi tôi quấn xong dây thừng lên quan tài, không ngờ trên người tôi đã đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Vì đổ mồ hôi, cộng thêm gió đêm thổi qua, cơ thể tôi không khỏi rùng mình. Trèo ra khỏi hố mộ, tôi vội vàng ra hiệu cho những người xung quanh.

"Nâng quan tài lên thôi!"

Khi tôi vừa dứt lời, mấy người đã chuẩn bị sẵn đòn khiêng quan tài, sẵn sàng nâng quan tài lên. Khi họ đặt đòn khiêng lên vai, sau một tiếng hô nhẹ, những chiếc đòn khiêng phát ra những tiếng kêu cót két, mặt mọi người đỏ bừng lên, nhưng quan tài vẫn không hề nhúc nhích.

Cảnh tượng này khiến tôi mở tròn mắt ngạc nhiên. Quan tài này nặng đến mức nào chứ? Đây là tám người đàn ông khỏe mạnh, bình thường một người vác 200 cân hoàn toàn không thành vấn đề, vậy mà bây giờ lại không thể nâng nổi một chiếc quan tài?

Họ thử lại lần nữa, cuối cùng tám người đành bỏ cuộc, đặt đòn khiêng xuống, nhìn ông nội: "Tam gia, không nhấc lên được ạ!"

Mặt mỗi người đều rất khó coi, rõ ràng, chuyện tối nay có điều gì đó không bình thường.

Tim tôi đập thình thịch, đèn định quan vẫn tốt, nhưng lại không thể nâng quan tài lên được?

Theo sau ông nội bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này.

Lúc này, tôi thấy ông nội đứng dậy, chậm rãi bước về phía quan tài.