Nấu nước thả nồi, hơn mười bát mễ tuyến vớt lên, đổ tương dầu, tỏi giã, hành thái cùng dầu cay.
Đỏ xanh trắng giao nhau, sắc hương vị đều đủ.
Triệu Hãn nói: “Không có vị tinh (bột ngọt), về sau làm mễ tuyến, có thể đun canh gà hoặc canh xương cốt nâng cao vị ngon.”
Bành Chính Tường không biết vị tinh là gì, chỉ có thể nịnh hót gật đầu: “Sư phụ dạy bảo, đồ nhi nhớ kỹ.”
Triệu Hãn phân phó: “Bưng ra đi, bảo bọn họ đừng kiểm tra sổ sách nữa, trước điền lấp đầy bụng rồi nói sau.”
Bành Chính Tường nhịn không được hỏi: “Sư phụ, ta có thể nếm thử không?”
“Nếm đi.” Triệu Hãn cười nói.
Bành Chính Tường theo bản năng thả bạc hà, bị Triệu Hãn ngăn cản, bảo hắn đơn thuần thể hội sức quyến rũ của dầu cay.
Làm bếp thời này, các tỉnh thích dùng tía tô, Duyên Sơn bên này đặc biệt thích bạc hà, rất nhiều đồ ăn đều thả bạc hà vào.
Bành Chính Tường mang mễ tuyến trộn đều, ăn một miếng, vừa cay vừa sướиɠ, cay chảy nước mũi nói: “Nếu mùa đông khắc nghiệt, ăn một bát mễ tuyến dầu cay, sợ là càng thêm mỹ vị gấp trăm lần.”
“Ngươi tính phí tổn một chút, đưa cho chưởng quầy định giá, về sau sáng sớm bán mễ tuyến dầu cay. Ừm, mì nước dầu cay cũng có thể.” Triệu Hãn nói.
Bành Chính Tường nghĩ nghĩ nói: “Sư phụ, dầu cay này, tựa như còn có tác dụng khác?”
“Tự ngươi nghiên cứu đi.” Triệu Hãn cười nói, “Mỗi nửa tháng, ta dạy cho ngươi một món ăn mới. Hôm nay liền dạy ngươi làm Hồng Du Bạch Trảm Kê*, vừa lúc thuận tay đun canh gà cho mễ tuyến.”
* gà trắng dầu đỏ
Bành Chính Tường đã hơn năm mươi tuổi đột nhiên đoan chính quỳ xuống, dập đầu nói: “Sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi một lạy!”
Triệu Hãn nhận cái lạy, chưa từ chối.
Còn chưa tới giữa trưa, đã lục tục có thực khách vào tửu lâu.
Nơi này tiêu phí hơi cao, dân chúng tầng dưới chót ăn không nổi, không nói nhã gian lầu hai, sảnh lớn lầu một cũng rất đắt tiền.
Cũng may trấn Hà Khẩu thương mại phát triển, căn bản không thiếu nguồn khách.
Mỗi một người khách tiến vào, tiểu nhị đều tích cực tiếp thị Hồng Du Bạch Trảm Kê, mễ tuyến dầu cay (mỳ sợi), nói là món ăn mới từ chỗ ngự trù cung đình chạy ra.
Món ăn cung đình?
Cừ thật, vậy còn không nhanh bưng lên!
Gà của phòng bếp cũng không đủ dùng, nhân viên mua đồ của tửu lâu bị phái đi khắp thế giới tìm gà.
Lầu trên lầu dưới, tùy ý có thể thấy được thực khách xui xẻo, bị cay ngồi tại chỗ le lưỡi.
Chỉ nghe một tráng hán vỗ bàn hô to: “Cho thêm một đĩa gà dầu đỏ!”
Triệu Hãn ngồi ở quầy quan sát tình huống, thấy thằng nhãi này mặc bình thường, tựa như không phải kẻ có tiền, lại gọi một bàn đồ ăn ngon, hơn nữa bên người còn mang theo côn bổng. Hắn gọi nhị tới, hỏi: “Bàn đó là làm cái gì?”
Tiểu nhị trả lời: “Đều là đầu mục Thiết Cước hội.”
“Thiết Cước hội?” Triệu Hãn chưa ttừng nghe nói.
Tiểu nhị giải thích: “Mấy chục năm qua, các ngành các nghề đều lậy hội nghề, nghề gạo có hội gạo, nghề vải có hội vải. Đám bốc vác học theo, cũng đều lập hội xã. Thiết Cước hội chính là hội nghề bốc vác bến tàu, về sau kiệu phu trên trấn cũng đều gia nhập, chủ thuê nào nếu dám khất nợ tiền công, Thiết Cước hội liền mấy trăm hơn một ngàn người khiêng đòn gánh tới cửa đòi.”
Cừ thật, đây là hình thái ban đầu của công hội ngành sản xuất đó.
Triệu Hãn cũng không biết, các loại công hội ở Duyên Sơn, đặc biệt phải tính công hội nghề làm giấy trâu bò nhất.
Đều là các công nhân kỹ thuật, hơn nữa quần thể người sản nghiệp dày đặc, rất nhiều người còn biết vài chữ to. Hơi gặp khắt khe, động cái đòi bãi công, chủ xưởng làm giấy tư nhân chỉ có thể thỏa hiệp.
Về phần xưởng làm giấy của nhà nước, hoàn toàn không coi nhân viên coi là người, dám cầm đầu gây chuyện trực tiếp đánh chết đánh tàn phế —— Chậm trễ sản xuất không sao cả.
Giữa thời nhà Thanh, công nhân làm giấy huyện Duyên Sơn, chiếm hơn 30% dân cư toàn huyện (không tính trẻ con).
Cuối đời Minh không lợi hại như vậy, nhưng công nhân làm giấy số lượng khủng bố tương tự. Chỉ một trấn Thạch Đường, nếu mang chặt trúc, đun rãnh, gánh đồ cũng tính vào, một trấn đã có năm sáu vạn công nhân làm giấy, có thể nói cả trấn đều đang vây quanh phường làm giấy!
Công hội?
Bãi công?
Có chút thú vị.
Triệu Hãn đứng dậy đi qua, chắp tay cười nói: “Các vị khách quan, món ăn mới của tửu lâu chúng ta, mọi người ăn hài lòng không?”
Triệu Hãn mặc một bộ trình tử y*, đầu đội khăn tiêu dao, bộ dáng như tú tài bần hàn, lại giống công tử nhà ai.
* trang phục được mặc bởi các học giả-quan chức trong triều đại nhà Minh.
Ăn mặc bình thường, lại có khí chất!
Trong lúc nhất thời, đám đầu mục Thiết Cước hội kia đều đoán không ra Triệu Hãn là lai lịch thế nào.
Hán tử lúc trước gọi đồ ăn không khỏi đứng dậy ôm quyền, trả lời: “Gà dầu đỏ ăn rất ngon, tiểu tướng công là thiếu gia Phí gia phải không?”
“Tại hạ Triệu Hãn.” Triệu Hãn chắp tay cười nói, “Ta thấy các vị thô quánh hào sảng, nhất định là hảo hán vang đương đương, bởi vậy đặc biệt đến lãnh hội phong thái một phen.”
Họ Triệu?
Nhưng đây là tửu lâu Phí gia mà.
Nhưng không sao cả, Triệu Hãn nói chuyện rất êm tai.
Hán tử được nịnh cả người thoải mái, cười ha ha nói: “Ta tên Tôn Hiển Tông, bình thường đều gọi là Tôn Nhị Lang, tiểu tướng công mau mau mời ngồi. Đây là tam đệ ta Tôn Chấn Tông, gọi hắn Tôn Tam Lang là được. Đây là Phí Ngộn, con em bàng chi Phí gia, cũng không biết nhánh phụ mấy đời rồi, chỉ có thể bỏ sức làm kiệu phu. Đây là Trương Thiết Ngưu, biệt hiệu Tiểu Lý Quỳ. Đây là Lý Đại Trụ...”
Đợi đối phương giới thiệu xong, Triệu Hãn hướng quầy hô: “Cho thêm một bầu rượu, còn có đồ ăn bàn này, tính hết cho ta!”
Tôn Hiển Tông vội vàng nói: “Làm vậy sao được, chúng ta nhiều người, nên là chúng ta mời khách mới đúng.”
“Đúng đúng đúng, nên là chúng ta mời khách.”
Mọi người đều chối từ, đều đang đoán thân phận Triệu Hãn, đồng thời cũng đang đoán ý đồ đến của hắn.
“Bốp!”
Triệu Hãn vỗ mạnh cái bàn, cả giận nói: “Còn tưởng các ngươi là hảo hán, tiền một bữa cơm cũng tranh đến tranh đi, nhăn nhó như các bà các chị!”
Mấy người nhìn nhau, không rõ trong hồ lô Triệu Hãn bán thuốc gì.
Không khí có chút xấu hổ.
Tôn Hiển Tông hoà giải: “Để tiểu tướng công chê cười rồi, hôm nay bữa cơm này không tranh nữa, hôm khác lại mời tiểu tướng công uống rượu.”
“Vậy mới đúng chứ.” Triệu Hãn cầm lấy bầu rượu trên bàn, lắc lắc phát hiện còn có rượu, liền rót cho mình, “Đến đến đến, là hảo hán, trước cạn một ly nói sau.”
“Được, cạn!” Mọi người nâng chén uống sảng khoái.
Một chén rượu xuống bụng, không khí trở nên hòa hợp hơn rất nhiều.
Tôn Hiển Tông chủ động rót đầy cho Triệu Hãn một chen, hỏi thăm: “Tiểu tướng công như là người đọc sách?”
Triệu Hãn xua tay nói: “Chỉ đỗ đồng sinh, không tính là người đọc sách gì cả.”