- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Trẫm
- Chương 95: Tự lực cánh sinh (1)
Trẫm
Chương 95: Tự lực cánh sinh (1)
Ở trước bữa cơm này, Phí Như Lan đối với Triệu Hãn chưa có cảm tình đặc thù gì.
Nhưng trải qua Lâu thị mạnh mẽ điểm ra uyên ương phổ, nàng lập tức sinh ra rất nhiều tâm tư, đừng nói giáp mặt tiếp xúc với Triệu Hãn, dù là nghĩ tới cũng cảm thấy rất thẹn thùng.
Phí Như Hạc trợn mắt há hốc mồm: “Triệu Hãn... Tỷ của con... Bọn họ...”
Lâu thị thở dài nói: “Bằng không thế nào? Như Lan tuổi quá lớn, lại là vợ góa của trung thần tuẫn quốc, nào có nhà hẳn hoi nào nguyện ý kết thân? Dù là có người nguyện ý, sợ cũng bụng dạ khó lường, gả cho còn không bằng không gả.”
Phí Như Hạc khó có thể tiếp nhận nói: “Hắn là huynh đệ của con, tuổi so với con còn nhỏ hơn, sao có năng lực làm anh rể của con?” Con hàng này đảo tròng mắt, “Không bằng làm em rể con đi, như vậy con có mặt mũi hơn.”
Phí Như Mai tuổi nhỏ không biết xấu hổ, vỗ tay nói: “Được, được, con lớn lên gả cho Hãn ca ca.”
“Càn quấy.” Lâu thị giơ đũa muốn đánh, quát lớn, “Không đứa nào nghiêm chỉnh, mau mau lăn ra ngoài cho ta!”
Phí Như Hạc chạy trối chết, trong lòng rất nghẹn khuất, anh em biến thành anh rể là cái quỷ gì?
Triệu Hãn trở về nằm trên giường, cũng là rối rắm vạn phần.
Nói thật, Phí Như Lan rất xinh đẹp, hoàn toàn xưng được là bạch phú mỹ*, nhưng thật sự bảo hắn cưới làm vợ, chung quy vẫn có chút không tình nguyện.
* trắng trẻo giàu có xinh đẹp
Về phần vì sao không tình nguyện, bản thân Triệu Hãn cũng không biết.
Hai chữ, kiểu tình*!
* bướng, kiêu căng, ngạo mạn
Đang lúc miên man suy nghĩ, Phí Thuần đột nhiên đến gõ cửa.
Sau khi mở cửa, Phí Thuần quỳ ‘bịch’ ở trên mặt đất, liên tục dập đầu nói: “Đa tạ ca ca cầu tình cho mẹ ta, bằng không mẹ ta sợ phải bị đánh chết. Đại ân đại đức, sau này ta nhất định báo đáp ca ca.”
Triệu Hãn cười ha ha: “Ngươi ta huynh đệ, nói nhảm nhiều làm chi? Mau mau đứng dậy.”
Phí Thuần vẫn quỳ, trong lòng bưng vò rượu, giơ lên cao cao nói: “Đây là rượu ngon cha ta giấu riêng, đã nhiều năm, luôn không nỡ uống. Hôm nay lấy để hiếu kính ca ca, xin ca ca đừng chối từ, nhất định phải nhận lấy.”
“Vậy ta liền nhận, hôm khác chúng ta chè chén một phen.” Triệu Hãn nâng hắn dậy, vỗ bả vai Phí Thuần, dặn, “Mau trở về chiếu cố mẹ ngươi, bà ấy lần này bị đánh không nhẹ.”
Phí Thuần tựa như hiểu chuyện hơn rất nhiều, chắp tay nói: “Ca ca, vậy đệ đi trước, sau này có gì phân phó cứ thông báo một tiếng.”
Cầm Tâm, Kiếm Đảm, Tửu Phách, lúc này đều đã đổi nghề.
Bởi vì Phí Ánh Hoàn quanh năm bên ngoài, ba cái danh hiệu này chặt đứt truyền thừa, không có dòng máu tươi mới bổ sung vào nữa.
Cầm Tâm sửa về tên ban đầu Phí Thừa, bị phân phối đến thư viện Cảnh Hành, trước mắt đang làm trợ lý thư viện. Ba thư viện lớn, thuộc sở hữu chung của Phí thị, bởi vậy không bị Lâu thị triệu hồi đến.
Kiếm Đảm sửa về tên ban đầu Phí Trạch, bị phân phối đến kho hàng bến tàu Nga Hồ làm việc.
Tửu Phách sửa về tên ban đầu Phí Đức, bị phân phối đến hiệu buôn bến tàu Nga Hồ làm việc.
Lục tục, tổng cộng có mười bảy gia nô trở về, trong đó bao gồm một đại chưởng quầy, hai nhị chưởng quầy, mặt khác còn có một tào* trưởng xưởng giấy.
* Tào: rãnh, khe
Những người này, hoặc là cán bộ dự trữ, hoặc đã là cán bộ chính thức, tương đương với sản nghiệp gia tộc của Nga Hồ Phí thị, đang chậm rãi chuyển giao đến trong tay Phí Ánh Hoàn.
Nhưng, Lâu thị lựa chọn từ bỏ toàn bộ!
“Bốp!”
Một chén trà hung hăng đập xuống đất, chia năm xẻ bảy, mảnh sứ vỡ bay loạn.
Phí Nguyên Giám tức giận đến mức cả người phát run: “Nó rốt cuộc muốn làm gì, có phải muốn ở riêng hay không!”
Đám gia nô không dám lên tiếng, sợ trêu vào lão thái gia.
Trừ tức giận, Phí Nguyên Giám không có cách nào nữa.
Lão ban đầu tính toán, chỉ là muốn tùy tiện bắt chút lỗi, xử phạt các nô bộc Cảnh Hành uyển đưa ra ngoài, cũng cắt đứt cung cấp tài chính Cảnh Hành uyển, ép con dâu Lâu thị chủ động đến nhận sai.
Giống như hoàng đế, xuống tay với đông cung đại thần, không phát vật tư cho đông cung, dựa vào đó để gõ thái tử cùng thái tử phi.
Ai ngờ được, Phí Nguyên Giám còn chưa ra chiêu, Lâu thị đã rút lui lớn mang tính chiến lược, mang gia nô tất cả đều triệu về trong nhà đợi dùng.
Một quyền đánh trúng không khí, Phí Nguyên Giám nghẹn đến mức muốn hộc máu!
Nhị thiếu gia Phí Ánh Dĩ nghe tin chạy tới, ra vẻ chấn động nói: “Phụ thân, nghe nói đại tẩu mang đại chưởng quầy Thượng Mính hào cũng rút đi rồi?”
Phí Nguyên Giám cơn giận còn sót lại chưa tan, trừng mắt nhìn con trai hỏi: “Như thế nào, ngươi muốn tiếp nhận?”
“Tuyệt đối không dám.” Phí Ánh Dĩ vội vàng phủ nhận, sau đó lại thở dài nói, “Đại tẩu tính tình cũng quá dữ rồi, chúng ta đều là người một nhà, có cái gì không thể từ từ nói? Cứ phải làm tuyệt được như vậy.”
Phí Nguyên Giám cười lạnh nói: “Ngươi vui muốn hỏng rồi nhỉ?”
Phí Ánh Dĩ vẻ mặt đau khổ nói: “Phụ thân oan uổng con, gia hòa mới có thể mọi sự hưng, con khổ sở cũng không kịp, lại nào cảm thấy cao hứng chứ?”
“Không có thì tốt.” Phí Nguyên Giám thở phì phì ngồi xuống.
Phí Ánh Dĩ bắt đầu đâm chọt: “Đại tẩu bên kia, phụ thân chung quy không thể chủ động chịu thua chứ?”
“Đừng mơ!”
Phí Nguyên Giám giận vỗ tay cầm ghế, hiển nhiên là bị con trai chọc đến chỗ đau.
Phí Ánh Dĩ nói: “Nếu theo ý tứ con, cứ tiêu hao như vậy, so xem ai không chống đỡ được trước. Nô bộc nơi đó của đại tẩu, cần phải tiêu không ít bạc để nuôi, dứt khoát chặt đứt tiền lương mỗi tháng của bọn họ. Tẩu ấy mang người rút hết về, thu nhập bên ngoài cũng không còn, xem tẩu ấy nuôi sống nhiều người như vậy ra sao!”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Phí Nguyên Giám vuốt râu nói, “Thượng Mính hào không có đại chưởng quầy, do ngươi đi tiếp nhận đi.”
Phí Ánh Dĩ vui vẻ nói: “Vậy con gánh vác trước hết, chờ đại tẩu ngày nào đó chịu thua, liền lập tức mang hiệu buôn nhường ra.”
“Cút đi.” Phí Nguyên Giám đau đầu muốn nứt, trong nhà không một đứa nào dễ chơi cả.
Càng thêm đau đầu là, trong bốn đứa con trai, chỉ có Phí Ánh Hoàn tương đối có thành tựu, hôm nay còn làm tri huyện huyện lớn, về sau cả nhà đều dựa vào Phí Ánh Hoàn.
Đấu dữ như thế, chỉ sợ khó có thể thu xếp, chờ Phí Ánh Hoàn về nhà còn phải ầm ĩ một lần nữa.
Biện pháp duy nhất, chính là cắt đứt cung cấp tài chính, bức bách Lâu thị nhanh chóng cúi đầu nhận sai!
- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Trẫm
- Chương 95: Tự lực cánh sinh (1)