- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Trẫm
- Chương 94: Uyên ương phổ
Trẫm
Chương 94: Uyên ương phổ
Phí Như Lan hai tay nắm góc áo, giống như đang đếm đầu sợi nơi đó, không dám đối diện với mẫu thân. Nàng giải thích: “Sau chuyện... Con gái cũng nghĩ rõ rồi. Con cùng với người nọ tuy có hôn ước, nhưng hắn là hắn, con chính là con, nhà hắn đã trả về hôn thư, đôi bên không có liên quan nữa. Con gái nếu là tuẫn tiết, đơn giản chết cho người ngoài xem, với mình không hề có ích, sẽ chỉ làm cha mẹ đau lòng. Chuyện ngu xuẩn bực này, con gái sẽ không làm nữa.”
“Con có thể hiểu thì tốt rồi.” Lâu thị cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nàng sợ nhất chính là con gái nghĩ không thông.
“Đều đừng động đũa, chờ ta trở lại!”
Lâu thị trở lại phòng ngủ của mình, rất nhanh mang tới một phần danh sách.
Đợi một lát, Mặc Hương cũng mang Triệu Hãn dẫn đến.
“Bái kiến phu nhân, ra mắt hai vị tiểu thư.” Triệu Hãn ôm quyền hành lễ.
Lâu thị mặt mỉm cười, dịu dàng nói: “Ngươi mệt nhọc cả ngày rồi, nghĩ hẳn đã đói bụng rồi, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.”
“Đa tạ phu nhân.” Triệu Hãn cũng không chối từ, phi thường tùy ý ngồi xuống.
Lâu thị lại gọi Mặc Hương: “Đừng đi, thứ này cầm đi.”
Mặc Hương tiếp nhận danh sách, tò mò hỏi: “Phu nhân đây là?”
Lâu thị vừa gắp thức ăn cho Triệu Hãn, vừa giải thích: “Lão thái gia cần thể diện nhất, lần này để ông ấy mất hết mặt mũi, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ. Người trong danh sách này, đều là từ Cảnh Hành uyển thả ra, ngươi đi an bài cho tốt, mau mau mang bọn họ triệu hồi đến!”
“Vâng.” Mặc Hương lĩnh mệnh muốn đi.
Vừa muốn bước ra cửa phòng, đột nhiên nghe được Lâu thị nói: “Xong xuôi việc này, ta bảo người hộ tống ngươi đi Túc Thiên. Đại thiếu gia làm quan bên ngoài, thiếu người hầu hạ, cũng cần có người bưng trà rót nước. Nếu có thể sinh một đứa con trai, liền bổ sung cho ngươi văn thư nạp thϊếp.”
Cả người Mặc Hương run lên, kích động xoay người trở về, hướng tới Lâu thị đoan đoan chính chính dập đầu.
“Đi đi.” Lâu thị phất tay.
Mặc Hương đứng dậy rời khỏi, toàn bộ hành trình đều không nói lời thừa nữa, toàn tâm toàn ý đi làm việc.
Lâu thị lại hỏi Triệu Hãn: “Biết ta vì sao mang người đều triệu hồi đến hay không?”
Triệu Hãn lùa cơm trả lời: “Lão thái gia chịu thiệt, lại không thể trút giận trắng trợn, tất nhiên giận chó đánh mèo hạ nhân Cảnh Hành uyển. Hơn nữa, lão không có cách nào nhúng tay công việc Cảnh Hành uyển, chỉ có thể động thủ ở các nơi sản nghiệp của Phí thị. Người đại thiếu gia phóng ra ngoài, đều làm việc ở các nơi sản nghiệp, nếu bị lão thái gia làm khó dễ thời gian dài, thời gian lâu nhất định nội bộ lục đυ.c. Hoặc là oán hận phu nhân không thể làm chủ cho bọn họ, hoặc là dứt khoát một lòng đầu nhập vào lão thái gia.”
“Nói rất hay.” Lâu thị đột nhiên hỏi con trai, “Đạo lý nơi này, con có thể hiểu không?”
Phí Như Hạc đang ăn miệng đầy dầu mỡ, buông đũa nói: “Hiểu hết ạ, con cùng Hãn Nhi nghĩ giống nhau.”
Lâu thị cười nói: “Vậy mẹ hỏi con, Hãn Nhi hôm nay đối mặt khốn cục, vì sao bảo con tự mình đuổi theo mẹ trở về, còn đặc biệt bảo con mang theo Phí Thuần. Mà không phải tùy tiện phái vài nô bộc?”
“Cái này...” Phí Như Hạc cẩn thận suy tư, trả lời, “Khẳng định là con cùng Phí Thuần cước lực tốt, chạy nhanh hơn nô bộc tầm thường!”
Lâu thị lười nhìn con trai thêm một lần: “Hãn Nhi, ngươi giải thích với hắn.”
Triệu Hãn giải thích: “Thiếu gia nếu không đi, lũ ác nô kia khẳng định không dám xông vào nội viện nữa. Bọn họ nếu không xông vào nội viện, chúng ta liền không có lý do giữ người, từ đầu tới đuôi chịu thiệt không nói, đối phương tất nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước, sau này chuyện phiền toái sẽ càng nhiều. Thiếu gia đi rồi, mới dễ dẫn bọn họ vào bẫy. Đánh ra một quyền, miễn cho trăm quyền đến.”
“Nghe hiểu chưa?” Lâu thị hỏi.
Phí Như Hạc gãi gãi đầu, cảm giác đầu óc không đủ dùng, kiên trì nói: “Hiểu rồi.”
Lâu thị lại hỏi: “Phí Thuần thì sao?”
Triệu Hãn tiếp tục giải thích: “Lăng phu nhân... Lăng thị bên kia, có thể sẽ không nghe lời. Cô ta quả thật không nghe lời, lúc ta phái người chận cửa, Lăng thị còn muốn ra ngoài báo tin, hầu như là bị ta giam lỏng ở trong phòng. Nếu không mang Phí Thuần điều đi, đối đãi mẹ hắn như vậy, khó tránh khỏi tổn thương tình nghĩa huynh đệ.”
Lâu thị hỏi: “Nghe hiểu chưa?”
Phí Như Hạc nói thầm: “Ta nào có vòng vo nghĩ nhiều như mấy người.”
Lâu thị lại hỏi: “Ngươi vì sao dám tự chủ trương, công khai giữ ác nô Củng Bắc uyển?”
Triệu Hãn trả lời: “Đổi thành người khác làm chủ, ta tự nhiên là không dám. Nhưng nơi đây làm chủ là phu nhân, lấy tính tình thủ đoạn phu nhân, có thể nào nhịn được cơn giận này? Bởi vậy, không phải là ta tự tiện giữ người, mà là đang giữ người thay phu nhân.”
Lâu thị hỏi con trai: “Nghe hiểu chưa?”
Phí Như Hạc hoàn toàn không nói, chỉ lo cắm đầu lùa cơm, giống như muốn mang đầu nhét vào trong bát.
Phí Như Lan cũng từ trong miệng nha hoàn đã biết toàn bộ tình huống hôm nay. Thẳng đến giờ này khắc này, nàng mới hiểu rất nhiều dụng ý của Triệu Hãn, một đôi mắt to nhìn chằm chằm Triệu Hãn không ngừng.
Về phần Phí Như Mai, một đứa tín đồ ẩm thực, căn bản mặc kệ mọi người đang nói cái gì.
Một bữa cơm sắp ăn xong rồi, Lâu thị đột nhiên hỏi: “Hãn Nhi, ngươi năm nay mười lăm rồi nhỉ?”
Triệu Hãn nói: “Tuổi mụ mười lăm.”
Lâu thị đổi giọng: “Sang năm không có thi đồng tử, năm sau ngươi nhất định phải thi đỗ tú tài!”
“Cố gắng đi.” Triệu Hãn nói.
“Không phải cố gắng, nhất định phải thi đỗ, kéo dài tiếp thì không ổn.” Lâu thị lặp lại cường điệu thời gian.
Triệu Hãn ngẩng đầu nhìn Lâu thị, lại nhìn nhìn Phí Như Lan, chỉ coi như chưa nghe hiểu: “Cố gắng.”
“Ài.” Lâu thị thở dài một tiếng.
Phí Như Hạc vẫn đang lùa cơm, đã là bát thứ năm, hoàn toàn không biết mẹ hắn đang nói gì.
Phí Như Lan sắc mặt đỏ bừng, nhìn lén Triệu Hãn một cái, liền nhanh chóng cúi đầu lảng tránh.
Cơm ăn xong, Triệu Hãn cáo lui.
Nhìn bóng người Triệu Hãn rời đi, Lâu thị nói với con gái: “Tuy nhỏ hơn con ba tuổi, thân phận cũng thấp kém, lại là kẻ đáng để dựa vào. Đợi hắn đỗ tú tài, liền sửa về tên họ ban đầu, nếu có thể ở rể tất nhiên là tốt. Nhưng nhìn hắn như vậy, chỉ sợ không muốn ở rể, các con tự sống đi.”
“Mẹ, con gái không lấy chồng.” Phí Như Lan càng thêm quẫn bách.
Lâu thị cười hỏi: “Chướng mắt hắn?”
Phí Như Lan lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là...”
“Vậy cứ quyết định như thế.” Lâu thị cười mắng, “Thằng nhóc này, thất khiếu linh lung, rất trơn trượt, ta còn cần phí tâm tư chậm rãi thuyết phục hắn!”
“Con nghe mẹ hết.” Phí Như Lan nói xong liền đi, mặt đỏ đến độ sắp phát sốt, trái tim nho nhỏ đập thình thịch.
- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Trẫm
- Chương 94: Uyên ương phổ