- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Trẫm
- Chương 93: Thân hào nông thôn! Hương nguyện! (3)
Trẫm
Chương 93: Thân hào nông thôn! Hương nguyện! (3)
“Ta... Ngươi...” Lão Ngũ tức giận đến muốn hộc máu.
Triệu Hãn châm chọc: “Có phải bị ta vạch trần mặt mũi thật, đã á khẩu không trả lời được phải không?”
“Ngươi... Ta... Tức chết ta rồi!” Lão Ngũ điên cuồng dậm chân, tự dưng gánh nồi, khí huyết bốc lên, muốn té xỉu.
Ngay lúc này, Lâu thị đã trở lại.
Không để ý tới tình trạng trước mắt, Lâu thị chậm rãi đi tới, trên mặt không có chút giận dữ. Nàng đi tới trước cửa sân, dịu dàng nói: “Ta đã trở về, mở cửa đi.”
“Két!”
Cửa sân nặng nề lập tức mở ra, phát ra tiếng làm người ta ghê răng.
Lâu thị nói: “Cửa cũ rồi, nên thêm dầu rồi, tiếng này chói tai quá.”
Triệu Hãn cầm đao ôm quyền: “Phu nhân, hôm nay có ác nô tự tiện xông vào Cảnh Hành uyển, đã bị ta bắt hết nhốt ở phòng chứa củi.”
Nha hoàn Đông Phúc đột nhiên tiến lên, ở bên tai Lâu thị nói nhỏ, mang từ đầu tới cuối sự việc thuật lại một lần.
Lâu thị mỉm cười khen ngợi: “Hãn Nhi, ngươi tốt lắm.”
Triệu Hãn trả lời: “Việc thuộc bổn phận.”
Lâu thị lại nói với gia phó khác: “Các ngươi cũng tốt lắm.”
Đám gia phó đều mừng rỡ, tiền thưởng khẳng định không thiếu được.
Lão Ngũ tiến lên nói: “Thiếu phu nhân...”
“Đừng vội.” Lâu thị lập tức ngắt lời, “Việc nơi đây, ta còn chưa làm rõ, từng chuyện một từ từ sẽ đến.”
Lão Ngũ muốn nói lại thôi, chung quy chưa nói gì.
Lâu thị đột nhiên quát: “Người đâu, mang điêu nô ăn cây táo, rào cây sung kia kéo ra!”
Ai ăn cây táo, rào cây sung?
Đương nhiên là Lăng phu nhân!
Cho dù không phải, cũng phải, bởi vì nàng là người của lão thái thái, hôm nay phải thu thập một tên, cho lão thái gia, lão thái thái bên kia thấy.
Lăng phu nhân bị kéo tới trong sân, hoảng sợ hô to: “Phu nhân tha mạng, oan uổng!”
Phí Thuần cũng kinh hãi, vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Phu nhân, người tha mẹ con đi, mẹ con không cấu kết người ngoài.”
Lâu thị nói với Mặc Hương: “Ta hỏi ngươi, điêu nô này có những tội trạng nào?”
Mặc Hương cũng không cần đọc bản thảo, trực tiếp mở mồm: “Ta có một quyển sổ, tính kỹ thì không nói nữa, số lẻ cũng dứt khoát lau đi. Năm Thiên Khải thứ tư, Lăng thị tham ô cắt xén bốn mươi bảy lượng. Năm Thiên Khải thứ năm, Lăng thị tham ô cắt xén bảy mươi chín lượng. Năm Thiên Khải thứ sáu, Lăng thị tham ô cắt xén một trăm hai mươi lăm lượng...”
Tổng quản sự Cảnh Hành uyển, chồng của Lăng phu nhân, Phí Lẫm phụ thân của Phí Thuần, giờ phút này cũng không ở nhà, phụng mệnh đến điền trang thu lương thực vụ hè thuế đất —— Ruộng danh nghĩa Phí Ánh Hoàn.
Lăng phu nhân sợ tới mức run bần bật, điên cuồng dập đầu cầu xin tha thứ.
“Đánh cho ta!” Lâu thị quát giận.
Phí Thuần chỉ có thể hướng Phí Như Hạc cầu cứu, khóc lóc nói: “Thiếu gia, ngươi cứu mẹ ta với.”
Phí Như Hạc có chút mềm lòng, nói: “Mẹ...”
“Câm miệng!”
Lâu thị quát lớn một tiếng, hạ lệnh: “Đánh ác vào, đánh chết đánh tàn phế không tính!”
“A... Phu nhân tha mạng!”
Lăng phu nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, có lẽ là đau quá mất đi lý trí, cuối cùng thế mà hô: “Thiếu phu nhân, ta là người của lão phu nhân, ngươi không thể đánh chết ta như vậy!”
“Đánh chết, đánh chết cho ta!” Lâu thị càng lúc càng phẫn nộ.
Mắt thấy Lăng phu nhân bị đánh cho da tróc thịt bong, Triệu Hãn tiến lên nhắc nhở: “Phu nhân, tốt xấu giữ cho thiếu gia chút thể diện.”
Thiếu gia trong lời này, đã chỉ Phí Ánh Hoàn, lại chỉ Phí Như Hạc.
Chỉ vì chồng của Lăng phu nhân, là thư đồng theo Phí Ánh Hoàn cùng nhau lớn lên. Mà con trai Lăng phu nhân, lại là thư đồng cùng nhau lớn lên với Phí Như Hạc.
Lâu thị phát tiết lửa giận một trận, nghe được Triệu Hãn cầu tình, nâng tay nói: “Dừng lại.”
Lăng phu nhân đã sắp chết ngất.
Lâu thị hỏi: “Ngươi biết tội chưa?”
“Biết tội, biết tội.” Lăng phu nhân uể oải nói.
Lâu thị lại hỏi: “Ngươi là người của ai?”
Lăng phu nhân khóc lóc trả lời: “Ta sống là người của thiếu phu nhân, chết là quỷ của thiếu phu nhân.”
Lâu thị cười lạnh: “Đưa đi trị thương. Cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng của nô bộc trong sân, trong nửa tháng tự ngươi bổ bù vào, nếu không ta mang ngươi bán đi! Về phần tiền bạc ngươi tham ô, ta sẽ không truy cứu... Lăng phu nhân!”
“Bù, bù, nhất định bù.” Lăng phu nhân hoảng sợ khóc toáng lên nói, “Đa tạ phu nhân khai ân, đa tạ phu nhân khai ân. Nô tỳ không phải Lăng phu nhân gì cả, nô tỳ chỉ là một tiện tỳ, không dám xưng phu nhân gì nữa. Không dám xưng phu nhân nữa, ta chỉ là một tiện tỳ, nô tỳ là một tiện tỳ. Là tiện tỳ, thật sự là tiện tỳ...”
Lâu thị lười để ý tới cô ta tiếp, phân phó: “Ác nô trong phòng chứa củi, mang hết ra, ta tự mình đưa về Củng Bắc uyển!”
Tổng cộng mười chín gia nô, bị trói gô, từ trong phòng chứa củi áp giải hết ra.
Lâu thị nói với những gia nô đó: “Đi, theo ta đi gặp lão thái gia.”
Mọi người giải tán, Lâu thị chỉ dẫn một nha hoàn, liền cất bước tới Củng Bắc uyển của Phí Nguyên Y.
Nàng đứng ở trong sân hô: “Con dâu tới thỉnh an cha chồng, nay có một chút ác nô, tự tiện xông vào nội viện của con dâu. Lúc trước cũng không biết là người của cha chồng, hôm nay đã thẩm vấn rõ ràng, con dâu không dám tự tiện chủ trương, liền mang đến giao cho cha chồng xử lý.”
Trong phòng truyền đến tiếng của Phí Nguyên Y: “Lũ ác nô này, ta tự sẽ xử trí. Sắc trời đã muộn, con trở về đi.”
“Con dâu cáo lui!” Lâu thị hành lễ rời khỏi.
“Rầm!”
Trong phòng truyền đến một tiếng trầm nặng, lại là lão thái gia lại đang đập phá đồ đạc.
Lâu thị trở lại trong sân của mình, Đông Phúc đã chuẩn bị bữa tối.
Phí Như Lan cả người ngơ ngẩn, trong lòng vừa kinh vừa sợ, lại có sống sót sau tai nạn vui sướиɠ.
Trái lại Phí Như Mai tuổi nhỏ, đạo lý chỉ hiểu được hai ba phần, đã khôi phục sự hoạt bát ngày thường.
Phí Như Hạc nghẹn một bụng tức, nắm tay nói: “Mẹ, nếu là theo ý tứ của con, thì mang bọn ác nô kia đánh sống dở chết dở hết...”
“Câm miệng, nơi này không có chỗ con nói chuyện!”
Lâu thị lập tức quát bảo ngưng lại, nói với Mặc Hương: “Mang Hãn Nhi cũng gọi đến cùng nhau ăn cơm.”
“Vâng.” Mặc Hương rời khỏi nhà ăn.
Lâu thị đột nhiên chất vấn con gái lớn: “Con nghe lời như vậy, bảo con chết liền đi tìm chết?”
Phí Như Lan cúi đầu nói: “Một năm qua, tổ phụ đã ám chỉ nhiều lần. Hôm nay ông nói trắng ra, con gái... Con gái chỉ là sợ hãi, hồ đồ liền nghĩ nông cạn.”
“Đã ám chỉ nhiều lần, vì sao không nói cho mẹ biết, vì sao không nói cho cha con?” Lâu thị tức giận đến đập bàn, “Nhỡ đâu Tích Nguyệt trở về phòng chậm một chút, không kịp cứu con, giờ phút này ăn sẽ không là cơm nóng nữa! Lão già kia đầu óc hỏng rồi, đầu óc của con cũng hỏng theo?”
- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Trẫm
- Chương 93: Thân hào nông thôn! Hương nguyện! (3)