Triệu Hãn cao giọng hô to: “Lão thái gia, lão phu nhân hiền lành nhân thiện, sao có thể hạ loại mệnh lệnh vô lễ thiếu đạo đức này? Nhất định là lũ ác nô này tự chủ trương. Bọn họ ức hϊếp đến trên đầu Cảnh Hành uyển chúng ta, đã ngồi xổm đỉnh đầu chúng ta đi ỉa rồi, mọi người nói xem, có thể dễ dàng buông tha hay không?”
“Không thể!”
Nô bộc Trung Cần viện vừa mới chạy tới, hoàn toàn không rõ chân tướng, giờ phút này bị nói lòng đầy căm phẫn, nhất thời nhất trí đối ngoại rống giận.
Triệu Hãn nhân cơ hội hạ lệnh: “Trói hết lại, ở trước khi phu nhân trở về, ai tới dẫn người cũng không cho phép chạy!”
Triệu Hãn ở Cảnh Hành uyển không có bất cứ chức vụ quản lý gì, theo lý hắn không thể sai sử bất luận kẻ nào. Nhưng giờ này khắc này, vô luận nội viện hay là ngoại viện, đều theo bản năng nghe theo mệnh lệnh của Triệu Hãn.
Trong nháy mắt, gia nô gây chuyện đã bị trói gô.
Lăng phu nhân cũng nghe tin chạy tới, nhất thời quá sợ hãi, la lên: “Mau mau thả người, đây đều là người trong sân lão thái gia.”
Đông Phúc cười lạnh: “Xin hỏi, Lăng phu nhân là sân nào? Thế mà đến nơi đây làm chủ.”
Lăng phu nhân không còn lời nào để chống đỡ, xấu hổ lui ra, lặng lẽ chạy tới báo tin cho lão phu nhân.
Triệu Hãn tiếp tục hạ lệnh, bảo người hầu nam của Trung Cần viện, áp giải những gia nô đó đi phòng chứa củi. Ba người một nhóm tiến hành trông coi, thay phiên thủ vệ, trách nhiệm đến ai, nếu có tình huống gì, lập tức đến thông báo.
Tiếp theo, lại bảo nha hoàn nội viện thay phiên làm bạn đại tiểu thư, phòng ngừa Phí Như Lan lại tìm chết.
Một phen chỉ thị, việc ai người ấy làm, Triệu Hãn thì xách đao ngồi ở cửa nội viện.
Mọi người giải tán, chỉ còn Phí Như Mai và Triệu Trinh Phương hai con bé nghịch ngợm.
“Hai đứa sao không đi? Đều đi bầu bạn đại tiểu thư trò chuyện.” Triệu Hãn nói.
Triệu Trinh Phương sùng bái nói: “Nhị ca, ca vừa rồi thật uy phong.”
Phí Như Mai cũng nói: “Đúng vậy, mọi người đều nghe lời ngươi, chỉ là lấy đao chặt tay thật dọa người. Chảy thiệt nhiều máu, ta cũng bị dọa hỏng rồi.”
Triệu Hãn hỏi: “Nhị tiểu thư, ngươi không quan tâm tỷ tỷ?”
Phí Như Mai nói: “Ta vừa chơi với tỷ tỷ một lúc, tỷ chỉ khóc, không nói chuyện với ta.”
“Nhanh đi, bằng không đại tiểu thư lại muốn tìm cái chết.” Triệu Hãn hù dọa.
Phí Như Mai quả nhiên bị dọa: “Vậy... Vậy ta đi ở với tỷ tỷ, ngươi thủ ở nơi này, đừng để người xấu tiến vào.”
Hai cô bé nhanh chóng chạy vào nội viện.
Không bao lâu, người hầu nam của Trung Cần viện báo tin, nói lão thái gia phái tâm phúc tới dẫn người.
Triệu Hãn lập tức chạy đi, còn chưa vào sân, chợt nghe một gia nô kiêu ngạo rống to: “Mau mau thả người, ăn gan hùm mật báo rồi, ngay cả người của lão thái gia cũng dám chế trụ!”
Nô bộc Trung Cần viện không dám nói lời nào, đồng thời cũng không dám thả người.
Lăng phu nhân vội vàng cười hoà giải: “Đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm, mang người thả là được.”
“Keng!”
Triệu Hãn rút đao đi vào Trung Cần viện, quát lớn: “Không nói cho rõ ràng, hôm nay ai cũng đừng nghĩ đi!”
Tâm phúc của lão thái gia nhìn Triệu Hãn, nhíu mày hỏi: “Đây lại là ai?”
Lăng phu nhân giải thích: “Nghĩa tử của đại thiếu gia.”
Nghĩa tử tầm thường, chính là gia nô!
Người này nhất thời cười lạnh: “Làm nô tỳ, nên có bộ dáng làm nô tỳ. Chúng ta mệnh phụng lão gia mà đến, dù là đại thiếu gia giáp mặt, cũng không dám nói chuyện như vậy! Người đâu, mang thằng nhóc không có mắt này hung hăng đánh một trận cho ông đây!”
Triệu Hãn cầm đao tiếp tục đi tới, gia nô đối diện xách gậy lao tới.
“Keng!”
Một đao bổ bật côn bổng ra, Triệu Hãn thuận thế cắt chéo, ngón cái cầm côn của gia nô bị chặt đứt.
Người này ôm tay kêu thảm thiết oa oa, dọa gia nô còn lại không dám tiến lên.
Không ai làm như vậy, gia nô đánh nhau nhiều lắm dùng gậy, sao có thể vừa lên đã động đao thấy máu?
Lăng phu nhân sợ tới mức trốn về trong phòng, sợ Triệu Hãn nổi điên, đột nhiên cũng cho nàng một đao.
“Đã đến đây, vậy đừng vội đi.” Triệu Hãn thét ra lệnh, “Trói hết lại, cùng nhau ném vào phòng chứa củi tạm giam!”
Nô bộc Trung Cần viện đồng thanh hoan hô, nhao nhao cầm dây thừng đi trói người, dù sao cho dù gây ra tai họa, cũng có Triệu Hãn ở phía trước chống đỡ.
Đám gia nô gây chuyện thứ hai, nhìn đao nhỏ máu trong tay Triệu Hãn, thế mà không có một ai dám phản kháng, thành thành thật thật chờ bị trói đưa đi phòng chứa củi.
Nếu mang thϊếp thất sinh cùng nhau tính vào, Phí Nguyên Y có mười sáu đứa cháu gái.
Lão đại Phí Ánh Hoàn, chính thê hung hãn, vẫn chưa nạp thϊếp, một con trai hai con gái.
Lão nhị Phí Ánh 玘 , chính thê hung hãn, vẫn chưa nạp thϊếp, ba con trai một con gái.
Lão Tam Phí Ánh Kha, chính thê nhu nhược, tám phòng tiểu thϊếp, năm con trai mười hai con gái.
Lão Tứ Phí Ánh Củng, chính thê mất sớm, chưa tái giá, không nạp thϊếp, mang về một đứa con gái tư sinh.
Cháu gái, thực sự không thiếu!
Phí Nguyên Y là lão tú tài, có cuộc sống lúc tuổi già phong phú, đặc biệt thích tham gia văn hội, viết mấy bài thơ con cóc.
Loại văn hội thuộc loại tuổi già này, thường thường lấy quan viên về hưu cầm đầu, thân sĩ bô lão vui thích học đòi văn vẻ. Bọn họ không uống hoa tửu, cho dù đưa tới danh kỹ đàn hát, cũng là nghiêm chỉnh nghe khúc —— Có lòng mà không có sức nha!
Đa số thời điểm, lấy trúc bện giày, du lịch núi rừng, ngâm thơ làm từ.
Lại hoặc là gọi bạn kéo bè, câu cá, uống rượu, uống trà, nghe diễn, đánh bài, an hưởng lúc tuổi già, rất tự tại.
Đừng tưởng những lão già này, tựa như không có cảm giác tồn tại gì!
Các đời tri huyện, nếu muốn lưu danh hương hiền từ, phải đạt được bọn họ tán thành.
Dân gian tranh cãi, bình thường sẽ không lựa chọn báo quan, cũng là mời bọn họ đến điều giải trọng tài.
Nếu xuất hiện đạo tặc, hoặc gặp thiên tai, tri huyện muốn gom góp lương thực tiền bạc, cũng là mời bọn họ đến kêu gọi quyên tiền.
Tuần án ngự sử bôn tẩu địa phương, nghe cái gọi là dư luận dân gian, thường thường là trao đổi với những lão già này.
Hương thân, hương nguyện!
Muốn lăn lộn giới này, thứ nhất phải có danh vọng, thứ hai lại luận tiền tài.
Thanh danh, thể diện, là mệnh căn của Phí Nguyên Y, là chỗ giá trị của cuộc đời lão, quan trọng hơn xa so với một đứa cháu gái ruột thịt!
Năm trước, nghĩa quân Sơn Tây công phá huyện thành, tri huyện nhanh chân chạy trước tiên.
Vị hôn phu của Phí Như Lan tương đối ngốc, bị đại tộc trong thành lừa dối một trận, đứng ra mộ tập hương dũng thủ thành. Chỉ một nén nhang thời gian, liền có gian tế mở cửa hiến thành, con hàng này bị dọa xoay người bỏ chạy, quân khởi nghĩa đuổi theo chém một đao.