Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trẫm

Chương 90: Xuất đao kiến huyết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong sân, Triệu Hãn nằm trên ghế ngủ gật.

Phí Thuần vẫn làm thuyết thư tiên sinh, nước miếng tung bay đọc chương mới nhất, Phí Như Hạc ngồi ở nơi đó nghe như si như say.

Đọc xong một chương, Phí Như Hạc đột nhiên đẩy chưởng ra, trong miệng hô to: “Ăn Kháng Long Hữu Hối của ta!”

“A!”

Phí Thuần một tay cầm bản thảo, một tay ôm ngực, bật lên cao cao ngã về phía sau: “Hảo... Hảo thân thủ... Ặc...”

“Phù!”

Phí Như Hạc chậm rãi ấn hai bàn tay xuống, đang thổ tức thu công.

Phí Thuần cười hì hì bò dậy: “Thiếu gia, ta chết giống không?”

“Chết còn chưa đủ thảm, khó có thể thể hiện công lực Hàng Long Thập Bát Chưởng của ta.” Phí Như Hạc lắc đầu tỏ vẻ ghét bỏ.

Phí Thuần lại nhấc gậy: “Thiếu gia xin chỉ giáo, xem Đả Cẩu Bổng Pháp này của ta như thế nào.”

Phí Như Hạc lập tức giơ đao, bắt đầu chém gϊếŧ với thư đồng.

Đáng tiếc thực lực cách xa, Phí Thuần chỉ đánh ra hai côn, đã bị Phí Như Hạc một cước đạp bay.

Phí Thuần ôm bụng bò dậy, lần này là thật khó chịu, nhịn đau nịnh hót: “Thiếu gia hảo thân thủ, đây sợ là Thiết Trửu Thối Pháp của Cái Bang!”

Phí Như Hạc khoanh tay mà đứng, đắc ý nói: “Đây là Toàn Phong Tảo Diệp Thối của đảo Đào Hoa.”

“Người đâu, tiểu thư tự sát rồi! Người đâu...”

Ngay lúc này, sân cách vách truyền đến tiếng la.

Triệu Hãn đang ngủ gật, đột nhiên từ trên ghế bật dậy: “Mau đi xem một chút!”

Phí Như Hạc nói: “Là đại tỷ ta bên kia.”

Lười ra cửa đi vòng, Triệu Hãn và Phí Như Hạc nhắm thẳng tường ngăn nội viện. Tường sân cao hơn một người, bọn họ nương thế xung phong, đã thoải mái trèo lên đầu tường, xoay người liền rơi xuống tường sân bên kia.

Phí Thuần cũng lao theo, trèo đến một nửa không thể bò lên, chỉ có thể nhảy xuống thành thành thật thật đi đường vòng.

“Làm sao vậy?” Phí Như Hạc vừa chạy vừa hỏi.

Tích Nguyệt ở trong phòng hô: “Tiểu thư thắt cổ tự sát, được ta cứu rồi!”

Triệu Hãn dẫn đầu lao vào trong phòng, thấy xà nhà còn treo lụa đỏ, Phí Như Lan ngồi ở bên cạnh lặng lẽ không nói.

Phí Như Hạc chấn động hỏi: “Đại tỷ, tỷ đây là làm chi?”

Phí Như Lan chỉ rơi nước mắt, cúi đầu không nói lời nào.

Triệu Hãn thì xoay người hỏi nha hoàn: “Tích Nguyệt tỷ tỷ, ngươi mang sự tình nói kỹ ra.”

Chủ tử chết, nha hoàn cũng không có kết cục tốt, Tích Nguyệt lòng còn sợ hãi nói: “Lão thái gia phái người gọi tiểu thư qua, cũng không biết nói gì, tiểu thư trở về liền sắc mặt không tốt. Tiểu thư bảo ta đi kiếm bát canh gừng đường đỏ, ta ra ngoài dặn dò bà già, sau đó liền nhìn thấy tiểu thư thắt cổ.”

Sự thật rất rõ ràng, Triệu Hãn cảm giác ghê tởm!

Giờ này khắc này, nha hoàn bà già nội viện cũng lục tục nghe tin chạy tới, nhìn thấy tình huống đều kinh ngạc nói không ra lời.

“Như Hạc!” Triệu Hãn hô.

“Cái gì?” Phí Như Hạc xoay người.

Triệu Hãn nói: “Phu nhân đi không bao lâu, có thể vừa qua trấn Hà Khẩu. Ngươi cùng Phí Thuần lập tức ngồi thuyền đuổi theo!”

“Được!” Phí Như Hạc đột nhiên tỉnh ngộ.

Một phen đối thoại này, cũng không biết ai chủ ai phó, dù sao Phí Như Hạc lập tức nghe theo.

“Nơi này là nội viện của đại thiếu gia, các ngươi không thể vào!”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng quát của Mặc Hương, Đông Phúc đám nha hoàn bà già đều ra ngoài xem xét tình huống.

Triệu Hãn nói với Tích Nguyệt: “Trông tiểu thư, đừng để nàng làm chuyện điên rồ nữa.”

“Vâng vâng vâng.” Tích Nguyệt liên tục gật đầu.

Triệu Hãn bước nhanh chạy ra, chỉ thấy một đám gia nô xa lạ đang đứng ở cửa nội viện, bị Mặc Hương dẫn người ngăn chặn.

Phí Như Hạc còn chưa kịp rời khỏi, quát hỏi: “Các ngươi đến làm gì?”

Một gia nô trả lời: “Chúng ta nghe nói tiểu thư xảy ra chuyện, liền kết bạn qua xem. Vừa rồi giống như có người kêu, nói tiểu thư tự sát, là thật phải không...”

“Đánh rắm!”

Phí Như Hạc lập tức ngắt lời, giận dữ nói: “Nơi này là nội viện Cảnh Hành uyển, các ngươi đều là nô bộc Củng Bắc uyển, lấy đâu ra mật chó bước vào nơi đây một bước!”

Gia nô đó cười lấy lòng nói: “Tiểu thiếu gia, chúng ta cũng là nghe lệnh làm việc, nếu tiểu thư... Chúng ta có thể giúp đỡ lo hậu sự.”

“Tốt, tốt!”

Phí Như Hạc tức giận đến cả người phát run: “Người còn chưa chết, đã nghĩ lo hậu sự, gia gia hôm nay cho các ngươi lo hậu sự!”

Phí Như Hạc giơ đao muốn chém, bị Triệu Hãn đưa tay giữ chặt.

Triệu Hãn phân phó: “Nơi này ta trông coi là được, ngươi lập tức đuổi theo phu nhân trở về.”

Phí Như Hạc nghĩ nghĩ nói: “Được!” Lại ra lệnh Phí Thuần, “Đi theo ta!”

“Đao lưu lại.” Triệu Hãn nói.

Phí Như Hạc ném đao cho Triệu Hãn, nâng thủ đẩy ra các gia nô kia, mang theo Phí Thuần hướng bến tàu chạy như điên.

Các gia nô đó không dám ngăn trở, chờ sau khi Phí Như Hạc rời khỏi, mới nhịn không được hỏi: “Đại tiểu thư thật sự không có việc gì?”

Triệu Hãn cười lạnh: “Các ngươi muốn vào xem hay không?”

“Vậy xem chút.” Đám gia nô đó thật đúng là muốn xông vào.

Nghênh Xuân theo Lâu thị về nhà mẹ đẻ, công việc nội viện do Đông Phúc làm chủ.

Đông Phúc dang hai tay ngăn trở, khẽ kêu: “Ta xem ai dám xông loạn!”

Mặc Hương lặng lẽ từ cửa sau chuồn ra, chạy tới Trung Cần viện triệu tập nô bộc nhà mình.

Các gia nô này đều là tâm phúc của lão thái gia, bình thường tác oai tác quái quen rồi. Bọn họ thấy Phí Như Hạc không ở đây, thế mà thật đúng là dám xông vào trong, kẻ dẫn đầu trực tiếp mang Đông Phúc đẩy ra.

“Muốn chết!”

Triệu Hãn đột nhiên bổ ra một đao, lập tức chém đứt ba ngón tay của hắn.

“A, tay của ta, tay của ta!” Hai ngón tay rơi xuống đất, một ngón tay còn dính da, gia nô đó ôm tay ngã xuống đất, ở cửa nội viện lăn lộn kêu đau.

Triệu Hãn cầm đao mà đứng, nhìn mọi người: “Ai xông bừa nữa thử xem!”

Mặc kệ gia nô nơi nào, giờ phút này tất cả đều bị dọa choáng váng.

Không ai còn dám xông vào trong, thậm chí cũng không dám rời khỏi, ngây ra ở nơi đó chờ Triệu Hãn xử lý.

Giằng co một lát, Mặc Hương mang theo nô bộc Trung Cần viện chạy tới, mang gia nô Củng Bắc uyển gây chuyện trước sau ngăn chặn.

Triệu Hãn lập tức hạ lệnh: “Tất cả đều trói lại, chờ phu nhân trở về xử lý!”

Đông Phúc thấp giọng nói: “Hãn Nhi, những kẻ này đều là trong sân lão thái gia, lão phu nhân.”

Triệu Hãn cười lạnh một tiếng: “Ta quản hắn sân nào, tự tiện xông vào nội viện Cảnh Hành uyển chính là phá quy củ. Không lẽ, là lão thái gia, lão phu nhân phái bọn họ tự tiện xông vào khuê phòng tiểu thư hay sao?”

Chụp cái mũ này lớn quá, lão thái gia Phí Nguyên Y đích thân đến cũng không thể phản bác.

Triệu Hãn sau đó lại chất vấn: “Các ngươi là ai phái tới?”

Đám gia nô đó không dám trả lời, bởi vì mũ đã chụp xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »