- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Trẫm
- Chương 89: Sao không chết đi? (2)
Trẫm
Chương 89: Sao không chết đi? (2)
Phí Như Hạc, Phí Thuần hỏi thăm đại kết cục, Triệu Hãn cười mà không nói, một đường trở lại nhà lớn Phí thị.
Vừa mới vào Trung Cần viện, liền có nô bộc liên thanh hô: “Hãn Nhi mạnh khỏe, Thuần Nhi mạnh khỏe.”
Triệu Hãn một đường mỉm cười đáp lễ, Phí Thuần thì yên tâm thoải mái tiếp nhận ân cần thăm hỏi.
Lăng phu nhân nghe tin đi ra, nhiệt tình đầy đủ nói: “Ai u, Hãn Nhi đã về rồi, mau mau đến trong phòng uống trà.”
Triệu Hãn mỉm cười nói: “Không cần, đa tạ thịnh tình.”
Lăng phu nhân lại nói: “Thuần Nhi, còn không mời Hãn Nhi vào trong nhà ngồi chút.”
“Ca ca, vào đi, đến nhà ta uống chén trà nhỏ.” Phí Thuần vội vàng nói.
“Ta về trong phòng viết tiểu thuyết.” Triệu Hãn uyển chuyển từ chối.
Khi ngươi thất ý, cả thế giới đều là ác nhân.
Khi ngươi đắc ý, khắp thiên hạ đều là người tốt.
Gần đỏ tránh đen, nâng người cao giẫm kẻ thấp, như thế mà thôi.
Triệu Hãn được đại thiếu gia thưởng thức, Triệu Trinh Phương lại làm nha đầu nội viện, địa vị hai huynh muội tăng lên thẳng tắp.
Lăng phu nhân vênh váo tự đắc, vốn mang ác ý đối với Triệu Hãn, nhưng hôm nay thái độ hoàn toàn thay đổi. Mỗi lần Triệu Hãn về tới Nga Hồ Phí trạch, Lăng phu nhân đều khuôn mặt tươi cười đón chào, không có việc gì cũng hiến ân cần các kiểu.
Về tới trong phòng, Triệu Hãn tiếp tục viết tiểu thuyết, đã viết đến Quách Tĩnh xây dựng nghĩa quân, bị gian thần bán đứng trúng mai phục.
Trong đó tham khảo chuyện xưa năm Sùng Trinh thứ hai cần vương, nghĩa quân dưới trướng Quách Tĩnh, ba ngày đổi nơi phòng thủ ba nơi, một hạt quân lương cũng chưa lĩnh được...
Một chương còn chưa viết xong, Phí Như Hạc liền phái Phí Thuần tới, lặp đi lặp lại thúc giục vài lần.
Hôm sau, Lâu thị về nhà mẹ đẻ thăm người thân.
Thật ra là nhờ nhà mẹ đẻ, tìm kiếm đối tượng cho con gái lớn.
Thực không dễ gả ra ngoài, Phí Như Lan đã mười bảy tuổi, hơn nữa vị hôn phu đã chết, gia đình nhà giàu hẳn hoi là không thích.
Lâu thị chân trước mới vừa đi, Phí Như Lan đã bị lão gia tử Phí gia kêu đi.
Tới sảnh chính.
Phí Như Lan quỳ xuống đất dập đầu nói: “Tôn nhi thỉnh an tổ phụ, tôn nhi thỉnh an tổ mẫu.”
Lão thái thái tựa như trong lòng xấu hổ, nhắm mắt không nói lời nào, chỉ xoay tràng hạt trong tay, trong miệng vẫn thấp giọng niệm tụng kinh Phật.
Lão gia tử Phí Nguyên Y, đã tuổi gần bảy mươi, giờ phút này mặt không biểu cảm nói: “Đứng lên đi.”
Phí Như Lan đứng thẳng: “Không biết tổ phụ tổ mẫu gọi tôn nhi đến có gì răn dạy?”
Phí Nguyên Y vòng vo hỏi: “Vị hôn phu kia của cháu, mất được một năm lẻ hai tháng rồi nhỉ?”
“Vâng.” Phí Như Lan trả lời.
Phí Nguyên Y lại nói: “Phụ thân cháu trở về ba tháng nay, vẫn luôn tìm nhà chồng khác cho cháu. Hắn yêu con gái sốt ruột, ông là biết, nhưng cũng cần bận tâm thanh danh Phí gia. Đã đổi bát tự, lại ước định hôn kỳ, cháu tính là người nhà chồng rồi. Vị hôn phu đã chết, tiếp tục ở lại nhà mẹ đẻ còn thể thống gì?”
Phí Như Lan sắc mặt trắng bệch, cắn môi nói: “Tôn nhi đi qua bên kia, cha mẹ chồng đều bảo cháu trở về, còn bảo cháu chọn vị hôn phu khác để gả.”
“Đó là cha mẹ chồng cháu nhân nghĩa, không đành lòng thấy cháu trẻ tuổi thủ tiết.” Phí Nguyên Y nói, “Nhưng ta đường đường Nga Hồ Phí thị, con gái gả ra ngoài, vẫn ở lại nhà mẹ đẻ, cái này còn ra thể thống gì!”
Phí Như Lan đã nghe hiểu, nhưng nàng không muốn chết, rơi nước mắt nói: “Cháu giờ đi tìm một nữ quan*, búi tóc làm ni cô.”
* đạo quan dành cho nữ
“Càn quấy!”
Phí Nguyên Y nhất thời giận dữ, chống gậy đứng lên: “Con gái Phí thị ta, không có ai làm ni cô, quả thực có nhục môn phong!”
Phí Như Lan nhìn về phía lão thái thái: “Tổ mẫu cũng để cháu đi chết sao?”
Cả người lão thái thái co rụt lại, hai mắt nhắm nghiền, liên tục niệm: “Nam mô A Di Đà Phật, Nam mô A Di Đà Phật...”
“Cháu cáo lui.” Phí Như Lan rưng rưng mỉm cười.
Nếu gả qua lại thủ tiết, vậy đó là việc của Bà gia, tuẫn tiết hay không đều không quan hệ với Phí thị.
Nhưng vị hôn phu đã chết, nhà chồng lại không thu, vậy là việc của Phí gia!
Có thể nhanh chóng tái giá còn tốt, nếu gả mãi không được, vậy thì phải vĩnh viễn ở goá ở nhà mẹ đẻ. Cái này tất nhiên bị người ta nhạo báng, bà con quê nhà sẽ nghị luận: “Ngươi xem đứa con gái lớn đó Phí gia, chồng đã chết cũng không hiếu thuận cha mẹ chồng, vẫn ở lại nhà mẹ đẻ chờ tái giá. Chút gia giáo ấy cũng không có, nào hiểu trinh tiết gì, chính là người đàn bà lẳиɠ ɭơ!”
Mắt thấy cháu gái sắp bước ra cửa phòng, Phí Nguyên Y trầm giọng nói: “Ngươi tự giải quyết cho tốt, chớ bôi nhọ tổ tông!”
Thân hình Phí Như Lan khựng lại, bước chân lảo đảo, nước mắt rơi như mưa.
Một đường trở lại trong phòng mình, nha hoàn Tích Nguyệt thấy sắc mặt nàng khó coi, nhịn không được hỏi: “Tiểu thư là tới tháng sao? Ta bảo người nấu canh gừng đường đỏ.”
“Không cần.” Phí Như Lan mờ mịt ngồi xuống.
Tích Nguyệt không dám hỏi nhiều, chỉ đứng ở một bên chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, Phí Như Lan vụиɠ ŧяộʍ lau khô nước mắt, nói với nha hoàn: “Đi kiếm một bát canh gừng đường đỏ đến.”
“Vâng.” Tích Nguyệt chạy chậm ra ngoài.
Phí Như Lan đứng dậy mở ra tủ quần áo, tìm ra một thớt vải tính dùng để làm quần áo.
Thử vài lần, lụa đỏ cuối cùng xuyên qua xà nhà, lại thắt nút chặt chẽ.
Phí Như Lan treo cổ ở bên trên, trong lòng sợ hãi vạn phần, do dự mãi, rốt cuộc đá đổ ghế.
Tích Nguyệt dặn dò bà già nấu canh gừng đường đỏ, nửa đường gặp nha hoàn nội viện, lười biếng đùa giỡn hàn huyên một trận. Nàng chậm rãi đi thong thả trở về, chợt thấy trong phòng treo một người, sợ tới mức vội vàng lao vào ôm lấy.
“Khụ khụ khụ!”
Phí Như Lan điên cuồng ho khan, thiếu chút nữa đã hít thở không thông.
Tích Nguyệt ôm Phí Như Lan không dám rời đi, hoảng sợ hô to nói: “Người đâu, tiểu thư tự sát rồi! Người đâu...”
“Lại nói nghĩa quân Quách Tĩnh, bị Mông Cổ tứ vương tử Thác Lôi vây ở thung lũng. Người anh em ngày xưa, kẻ thù hôm nay, sắp phải ở sa trường phân cao thấp...”
“Thác Lôi dừng người giơ đao, nâng cánh tay quát: ‘Quách Tĩnh, ngươi đã chắp cánh khó thoát, niệm tình ngày xưa, chỉ cần ngươi dẫn người đầu hàng, ta có thể tiến cử ngươi làm đại tướng tiên phong. Đừng nghĩ viện binh nữa, quân Tống lân cận đều đã đầu hàng, các ngươi đều bị quan nước Tống bán rồi!’ Nghĩa quân chợt nghe việc này, đều lòng như tro tàn, lập tức có điềm báo toàn quân sụp đổ...”
“ ‘Đừng có nói bừa, loạn lòng quân ta!’ Chỉ thấy Quách Tĩnh lao lên, đạp bả vai sĩ tốt lướt đi, trong nháy mắt đã gϊếŧ vào trong quân Mông Cổ. Hắn nâng chưởng là một chiêu ‘Kháng Long Hữu Hối’, chỉ nghe thấy tiếng rồng gầm vang vọng thung lũng, mấy chục kỵ binh Mông Cổ người ngã ngựa đổ...”
- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Trẫm
- Chương 89: Sao không chết đi? (2)