Giờ này khắc này, Thái Mậu Đức đang viết tấu chương, hắn muốn buộc tội Quảng Tín tri phủ, tội danh là ra đề thi lung tung, cố ý mang thí sinh dẫn xuống mương.
Vì sao ra đề mục lung tung?
Mang đại bộ phận thí sinh đều mê man, toàn bộ thi rối tinh rối mù, như vậy có thể thoải mái bảo đảm mấy chục người, hơn nữa tra không ra chứng cứ gì làm rối kỉ cương khoa cử.
Trải qua một chuyện này, Triệu Hãn hoàn toàn chặt đứt niệm tưởng khoa cử.
“Chớ để ý bọn họ, chúng ta đi luyện võ!” Phí Như Hạc cười nói.
Phí Nguyên Giám nói: “Đúng đúng đúng, luyện võ!”
Phí Như Hạc chọn lựa hơn mười học đồng tư thục, vừa luyện quân trận lão sư vừa dạy, hăng hái giống như đại tướng quân.
Các học đồng bị ép bởi da^ʍ uy của hắn, lại thấy luyện binh đánh trận thú vị, lúc đầu đều bừng bừng hứng thú.
Nhưng đến hôm sau, đã có một nửa học đồng xuất hiện tình trạng, hoặc là tiêu chảy, hoặc là cảm mạo phát sốt, dù sao chính là không đến thao luyện.
Quá vất vả rồi!
Phí Như Hạc giận dữ: “Dám lừa gạt bổn thiếu gia, ta đi đánh chết bọn họ!”
Triệu Hãn vội vàng kéo, cười nói: “Không tình nguyện, kéo đến luyện binh lại như thế nào? Những người này không trông cậy vào được, vẫn là chúng ta tự mình luyện đi.”
Kế tiếp mấy tháng, bình thuận vô sự.
Triệu Hãn mỗi ngày đọc sách, luyện võ, học tập binh pháp, giao tình cùng Từ Dĩnh và ba gã họ Phí càng thêm thân mật.
Phí Nguyên Giám có một thư đồng mới, là Trần thị chọn lựa đưa tới. Thư đồng tên là Phí Du, thông minh lanh lợi, rất hiểu chuyện, ba gã họ Phí vì thế biến thành bốn gã họ Phí.
Triệu Hãn bắt đầu cao vọt lên, nửa năm cao thêm 6 cm.
Mùa đông năm nay, núi Hàm Châu đột nhiên có tráng hán tới, phía sau còn dẫn theo hai tráng hán một đen một trắng.
“Tứ thúc, thúc sao về Duyên Sơn?” Phí Như Hạc mừng rỡ như điên.
Phí Ánh Củng nói: “Quốc gia đại sự!”
Phí Như Hạc nói: “Tứ thúc, cháu kết bạn mấy huynh đệ tốt, sau này cũng muốn bắt chước thúc hành hiệp trượng nghĩa.”
“Cháu kiếm chén nước trước, thúc khát chết mất.” Phí Ánh Củng miệng khô lưỡi khô.
Hai chú cháu đi ký túc xá, mang Triệu Hãn dọa nhảy dựng.
Tùy tùng vị tứ thúc này mang đến, một người trong đó thế mà là người da đen, quỷ nô bị Bồ Đào Nha bán tới Trung Quốc!
(quỷ nô giả, sai vặt người da đen phiên quốc. Người giàu đất Quảng có nhiều quỷ nô, tuyệt đối mạnh mẽ, có thể mang mấy trăm cân, ngôn ngữ ham muốn không thông, tính thuần không trốn, cũng gọi là dã nhân. Họ đen như mực, môi hồng răng trắng, tóc quăn mà vàng, có nam nữ. )
Đại Minh là nước nhập khẩu nô ɭệ da đen chủ yếu nhất toàn bộ địa khu Đông Á, người giàu có mua nhiều để trông nhà cửa, mà không phải dùng cho trồng trọt hái lượm.
Nô ɭệ da đen bên người Phí Ánh Củng, chiều cao vượt qua một mét tám, hiển nhiên là lựa chọn kỹ càng, giá mua cực kỳ đắt đỏ.
“Bái kiến tứ thúc!” Triệu Hãn chắp tay.
Phí Như Hạc giới thiệu: “Đây là nghĩa tử Triệu Hãn phụ thân nhận nuôi, cũng gọi là Phí Hãn.”
Phí Ánh Củng dốc hết một bát nước sạch, hướng Triệu Hãn gật đầu chào, liền nói: “Ta lên núi, tự cháu chơi đùa đi.”
Phí Như Hạc vội hỏi: “Tứ thúc mấy năm không về nhà, sao vừa về đến đã chạy lên núi rồi?”
“Xảy ra việc lớn rồi.” Phí Ánh Củng vừa đi vừa nói chuyện.
“Việc lớn gì vậy?” Phí Như Hạc vội vàng đuổi kịp.
Phí Ánh Củng nói: “Thát tử phá quan, triều đình bó tay không có cách nào, chiếu cần vương* hỏa tốc tám trăm dặm. Ngụy tuần phủ đang triệu tập cần vương quân Giang Tây, ta về Duyên Sơn chiêu mộ đội quân con em Phí thị. Nhập con mẹ nó, các tông Phí thị, không có một cái nào nguyện ý cần vương, chỉ vứt mấy lượng bạc nói là giúp đỡ quân phí. Ta đến thư viện thử thời vận, xem có thể chiêu mộ mấy chí sĩ hay không.”
* cứu quốc khi nguy cấp
Triệu Hãn phi thường giật mình, cũng đuổi theo hỏi: “Chuyện khi nào?”
“Ngay tháng trước.” Phí Ánh Củng lười nhiều lời với trẻ con, “Không nói với mấy đứa nữa, ta còn cần mau chóng lên núi!”
Giang Tây tuần phủ Ngụy Chiếu Thừa, tuy tham lam vô năng, nhưng mùa đông năm Sùng Trinh thứ hai, hắn là đốc phủ địa phương duy nhất phụng mệnh cần vương toàn bộ địa khu phía nam.
Ít nhất, chân thành đáng khen!
Nhìn theo Phí Ánh Củng lên núi, Triệu Hãn nhịn không được hỏi: “Tứ thúc ngươi bình thường là làm cái gì?”
“Đại hào hiệp!” Phí Như Hạc đắc ý, thế mà cảm giác vinh dự theo.
Thời kỳ trung và cuối đời Minh, bởi vì mâu thuẫn xã hội kịch liệt, tư tưởng “hiệp nghĩa” nở rộ thành phong trào, dị dạng phát triển.
Ví dụ như năm Thiên Khải thứ nhất Nam Trực Giải Nguyên Trần Tổ Thụ, lúc này đã nuôi dưỡng hiệp khách. Chờ hắn làm Binh bộ lang trung, dứt khoát kết giao tráng sĩ hơn ngàn người, đều là “Ngư Dương đại hiệp”. Sau khi hắn chết, có người muốn hợp nhất các hiệp khách này. Những hiệp khách đó lại nói: “Chúng ta có thể vì nghĩa vì Trần quân quên mình phục vụ, há lại phải xem ý của kẻ khác?” Các hiệp sĩ khóc tang, giải tán hết.
Lại như thời Gia Tĩnh binh bị phó sứ Doãn Canh, không có tiền vào kinh thành thi hội, dựa vào lừa cược thắng được mười lượng bạc, mua một con ngựa tồi bắc thượng. Chỉ đi trăm dặm, liền đạt được một con ngựa tốt. Đến lúc tới kinh thành, đầy người tiền tài, tất cả đều là đạo tặc ven đường tặng cho.
Còn có thời Gia Tĩnh tả đô ngự sử Lưu Đảo, lúc phóng ra ngoài đến Sơn Đông, thủ lĩnh đạo tặc Trung Nguyên ùn ùn đầu nhập, theo hắn cùng đi phủ Tế Nam nhận chức.
Cao Tiệp ca ca của thủ phụ Cao Củng, thiếu niên nhâm hiệp, mặc dù sau khi đỗ cử nhân, cũng cùng đám đạo tặc cùng nhau đánh cướp thương lữ, đỗ tiến sĩ cuối cùng có sự thu liễm.
Đồ tử đồ tôn Vương Dương Minh, càng xuất hiện một đống giang hồ đại hiệp.
Những người này bình thường là đại nho, mang theo đệ tử dạy học khắp nơi, mỗi lần dẫn tới muôn người đều đổ xô ra đường. Đạo tặc, hiệp khách đến đầu nhập nhiều, bái vào môn hạ làm đệ tử, đại nho lắc mình biến thành đầu lĩnh hiệp khách.
Thôi Trình Tú đứng đầu ngũ hổ hoạn đảng, ở lúc tuần án Hoài Dương, kết giao rất nhiều hào hiệp, địa phương bắt cường đạo, nộp hai ngàn lượng bạc hắn liền thả người.
Phí gia tứ thiếu gia Phí Ánh Củng, chính là một “nho hiệp” .
Trên người thằng nhãi này mang theo sách thánh nhân, lấy du học làm danh đi khắp nơi. Khi thì bái phỏng danh sư cầu học, khi thì kết giao giặc cướp đánh cướp, cũng gây dựng ra tiếng tăm ở ba tỉnh Giang Tây, Phúc Kiến, Quảng Đông, rất nhiều quan địa phương đều lễ kính có thừa đối với hắn.
Lần này cần vương, hắn dẫn theo hơn trăm phỉ tặc, đưa về dưới trướng tuần phủ Ngụy Chiếu Thừa.
Quốc gia sắp mất, nhất định xuất hiện yêu nghiệt!