Vậy thì dứt khoát cắt đi, trực tiếp nhảy đến một đoạn cuối cùng: “Ô hô! Diệt lục quốc giả lục quốc dã, phi tần dã. Tộc tần giả tần dã, phi thiên hạ dã. Ta hồ! Sử lục quốc các ái kỳ nhân, tắc túc dĩ cự tần. Sử tần phục ái lục quốc chi nhân, tắc đệ tam thế khả chí vạn thế nhi vi quân, thùy đắc nhi tộc diệt dã? Tần nhân bất hạ tự ai, nhi hậu nhân ai chi. Hậu nhân ai chi nhi bất giám chi, diệc sử hậu nhân nhi phục ai hậu nhân dã.”
Phí Ánh Hoàn đứng ở bên cạnh xem xong, nhất thời kinh ngạc than thở: “Quả nhiên áng hùng văn thiên cổ, không ngờ Đỗ Phiền Xuyên cũng có thể viết ra văn chương như thế!”
Triệu Hãn nói: “Công tử, chúng ta tiếp tục tìm văn chương đi.”
Phí Ánh Hoàn chỉ vào 《 A Phòng cung phú 》 : “Ở giữa đâu?”
“Quên rồi.” Triệu Hãn tỏ vẻ bất đắc dĩ, hắn là thật sự quên rồi.
“Văn chương hay như thế, ngươi có thể nào quên chứ? Mau nghĩ chút nữa.” Phí Ánh Hoàn thúc giục nói.
Triệu Hãn cười khổ: “Từng nghĩ, thật sự không nhớ nổi.”
Phí Ánh Hoàn nhìn thấy văn chương hay, văn chương này lại là không trọn vẹn, nhất thời trong lòng khó chịu như mèo cào. Hắn nói với Tửu Phách: “Ngươi đi các nơi thư viện hỏi thăm, ai biết nơi nào có thể mua văn tập Đỗ Phiền Xuyên, bổn thiếu gia cho hắn năm lượng bạc. Ai nếu có thể viết ngay tại chỗ 《 A Phòng cung phú 》 , bổn thiếu gia cho hắn hai mươi lượng bạc!”
Tửu Phách nhận lệnh rời đi, Phí Ánh Hoàn tiếp tục tìm kiếm văn chương.
Tìm kiếm như thế vài ngày, Triệu Hãn cho ra tiêu đề hơn một trăm bài, chỉ ở tàng thư lâu tìm được hơn bảy mươi bài, trong đó còn bao gồm rất nhiều văn chương của Đường Tống bát đại gia.
Hỏi khắp lão sư và học sinh Hàm Châu thư viện, thế mà không ai có thể viết 《 A Phòng cung phú 》 .
Nhưng, có một lão sư đưa ra manh mối, từng ở trong tàng thư lâu u Dương thị huyện Thái Hòa thấy 《 Phiền Xuyên văn tập 》 .
Vì cầu một bài 《 A Phòng cung phú 》 đầy đủ, Phí Ánh Hoàn thế mà bỏ ra 50 lượng bạc, nói với Ngụy Kiếm Hùng: “Ngươi và Cầm Tâm lập tức tới huyện Thái Hòa, chuẩn bị quà tới nhà, lấy danh thϊếp của ta bài phỏng u Dương thị, cần phải mang 《 A Phòng cung phú 》 chép trở về!”
Ngụy Kiếm Hùng kinh ngạc nói: “Một bài văn chương năm mươi lượng?”
“Đáng giá, một trăm lượng cũng đáng giá.” Phí Ánh Hoàn nói, “Chỉ cần ngươi có thể mang văn chương về, mặc kệ thật sự dùng đi bao nhiêu tiền, bạc còn lại đều thuộc về ngươi.”
“Còn có loại chuyện tốt này?” Ngụy Kiếm Hùng vui vẻ nói, “Công tử yên tâm, việc này bao ở trên người ta.”
Cầm Tâm cũng rất vui vẻ, Ngụy Kiếm Hùng luôn luôn hào sảng, hắn lần này đi theo làm việc, nhất định cũng có thể được chia không ít tiền.
Ngụy Kiếm Hùng và Cầm Tâm đi rồi, Phí Ánh Hoàn tiếp tục vất vả tìm hai ngày.
Mắt thấy không tìm được nhiều văn chương hơn nữa, Phí Ánh Hoàn chỉ có thể dẹp đường về phủ, hắn như có ám chỉ nói với Triệu Hãn: “Hãn Nhi, tàng thư lâu nhà ngươi trước kia, khẳng định so với nhà ta lớn hơn rất nhiều.”
Triệu Hãn mặt không đổi sắc, trả lời: “Gia phụ lúc còn sống, thích mượn sách khắp nơi để đọc.”
Phí Ánh Hoàn nghĩ nghĩ, giận dữ nói: “Ài, ta cũng không truy hỏi tới cùng, tổ tiên ngươi khẳng định lai lịch phi phàm. Sau này nếu có thể đỗ cử nhân, ngươi liền sửa về dòng họ ban đầu đi.”
“Đa tạ công tử.” Triệu Hãn chắp tay.
Một ít văn chương trong 《 cổ văn quan chỉ 》 , hôm nay hoặc là ở trong 《 Vĩnh Lạc đại điển 》 tìm kiếm, hoặc là nằm ở trong tàng thư lâu của gia tộc nào đó.
Sĩ tử tầm thường, cả đời cũng đừng nghĩ tiếp xúc.
Bàng Xuân Lai biết được việc này, trên đường đến bái phỏng Phí Ánh Hoàn, bảo Từ Dĩnh cũng giúp đỡ chép một phần.
Hơn bảy mươi bài văn cổ, hơn nữa đều là tác phẩm tiếng tăm, Bàng Xuân Lai trước kia chỉ từng đọc hơn hai mươi bài.
Không phải không muốn đọc, chỉ không đọc được.
Mang những văn chương xem xong toàn bộ, Bàng Xuân Lai mang Triệu Hãn gọi đi: “Những thứ này đều là lệnh tôn lúc còn sống dạy?”
“Đúng vậy.” Da mặt Triệu Hãn càng ngày càng dày.
Bàng Xuân Lai nói giỡn: “Nhà ngươi hẳn sẽ không là hậu duệ Triệu Tống* chứ?”
* nhà Tống được cai trị bởi họ Triệu
“Không phải.” Triệu Hãn phủ định hoàn toàn.
“Có thể đúng, sau này tạo phản dùng.” Bàng Xuân Lai nói.
Triệu Hãn cười nói: “Cờ hiệu Triệu Tống, dựng lên cũng vô dụng. Huống chi, tạo phản còn phải xem bản thân, vương hầu tướng chẳng hỏi xuất thân.”
“Ha ha ha ha!”
Bàng Xuân Lai cười to: “Có chí khí, đại trượng phu nên như thế!” Lại hỏi, “Ngươi không đi thi phủ?”
“Ta có thể thi đỗ?” Triệu Hãn hỏi lại.
“Không thể.” Bàng Xuân Lai lắc đầu.
Triệu Hãn, Từ Dĩnh, Phí Như Hạc, ba người đều thông qua thi huyện, nhưng không có một ai đi tham gia thi phủ.
Ai cũng biết thi phủ khó khăn!
“Khúc há sàm nham bàng thủy hương, nhất am trung trí thế hiên ngang. Thanh trì tự giám phi quan tạc, tuyệt bích vi viên khả bất tường. Tiêu cổ thuyền di thừa ngã hạ, mộc ngư thanh lão tiếu tăng mang. Đăng lâm pha hỉ kim tiêu thắng, tái đắc giang thiên nguyệt nhất hàng.”
Bài thơ này, là Phí Nguyên Lộc sơn trưởng thư viện Hàm Châu, ở hai năm trước lúc du ngoạn chùa Thiên Nhũ viết.
Chùa này ở dưới núi Cửu Dương trấn Hà Khẩu Bắc, ban đầu xây ở thời Vạn Lịch, các tông của Phí thị đều cúng không ít tiền.
Mùng tám tháng tư, lễ Phật đản, nghe nói là sinh nhật Thích Ca Mâu Ni.
Các thiện nam tín nữ phụ cận, mời tới chùa Thiên Nhũ tắm phật. Đáng tiếc Ngụy Kiếm Hùng bị phái đi huyện Thái Hòa tìm sách, bỏ lỡ cơ hội tốt, nếu không khẳng định có thể nhân cơ hội hẹn hò với Trần thị.
Thi phủ của phủ Quảng Tín, cũng rốt cuộc bắt đầu.
Học đồng ghi danh quá nhiều, trường thi thật sự không nhét nổi, liền lấy huyện làm đơn vị từng nhóm dự thi, điều này ở hai tỉnh Giang Tây, Chiết Giang thuộc loại thao tác thường quy.
Đối với các tú tài mà nói, cũng là thời cơ kiếm tiền tốt!
Mỗi thí sinh, chẳng những cần một sinh đồ bản huyện bảo đảm, tham gia thi phủ còn cần thêm một lẫm sinh nữa bảo đảm.
Lẫm sinh chính là sinh đồ có thể lĩnh tiền lương, tú tài trên ý nghĩa thật sự. Một lần thi phủ, mỗi người có thể bảo đảm cho hơn mười thí sinh, phí sinh hoạt một năm này liền có rồi.
Mùng tám tháng tư, sinh nhật Phật tổ, cuộc thi phủ thành, Triệu Hãn cũng mười một tuổi.
Rất khéo, Triệu Hãn và Thích Ca Mâu Ni sinh cùng một ngày.
Toàn bộ thư viện đều đang nghỉ, học sinh dự thi rất nhiều. Rất nhiều vị lão sư cũng chạy tới phủ thành, lấy thân phận lẫm sinh kiếm tiền người tìm người bảo lãnh.