- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Trẫm
- Chương 76: Đương trường trúng tuyển? (1)
Trẫm
Chương 76: Đương trường trúng tuyển? (1)
Phí Như Lan có chút kinh ngạc: “Ngươi từng học bài thơ lạ này? Dù là cử nhân tiến sĩ, chỉ sợ cũng ít có ai từng nghe.”
“Gia phụ lúc còn sống dạy ta.” Triệu Hãn đã quen, cái gì cũng đẩy về phía trên người cha đẻ.
Phí Như Lan khen ngợi: “Lệnh tôn nghĩ hẳn là vị nhân sĩ học rộng.”
Triệu Trinh Phương vội vàng nói: “Cha ta lợi hại lắm, đọc rất nhiều rất nhiều sách.”
Phí Như Mai không cam lòng yếu thế: “Cha ta cũng rất lợi hại, cũng đọc rất nhiều rất nhiều sách.”
Hai tiểu cô nương sáu bảy tuổi cũng không hiểu chuyện gì, chỉ biết so sánh cha ai lợi hại hơn.
Phí Như Hạc cảm giác mình không nói chen vào được, cố ý tìm kiếm đề tài nói: “Triệu Hãn lợi hại lắm, tiên sinh dạy bọn đệ số học, hắn chỉ học vài ngày, tiên sinh trái lại còn cần thỉnh giáo hắn.”
“Thật sự?” Phí Như Lan không tin.
“Đệ cũng không nói dối, tỷ tỷ không tin cứ hỏi Phí Thuần.” Phí Như Hạc nói.
Phí Thuần gật mạnh đầu: “Thật sự, số học của Hãn ca ca, làm ta xem mà đầu óc cũng choáng váng.”
Phí Như Lan chung quy chỉ mười ba tuổi, ý nghĩ tự sát nháy mắt dâng lên nháy mắt biến mất, giờ phút này lại khôi phục hoạt bát của thiếu nữ. Nàng mỉm cười nói: “Vậy ta kiểm tra ngươi một chút, nay có gà thỏ chung l*иg, trên có ba mươi lăm cái đầu, dưới có chín mươi tư cái chân, hỏi gà thỏ đều bao nhiêu?”
A, gà thỏ chung l*иg, có thể mới lạ chút hay không?
Đề bài này, hình như là độ khó năm đầu tiên của cấp hai đi, cũng có khả năng là tiểu học năm thứ sáu*.
* Bên TQ chia ra 6 năm tiểu học, 3 năm cấp hai, 3 năm cấp ba
Triệu Hãn cũng lười đi liệt kê biểu thức số học, đáp: “23 con gà, 12 con thỏ.”
“Quả nhiên toán học cao minh!” Phí Như Lan khen.
Triệu Hãn khiêm tốn nói: “Chỉ là hiểu chút.”
Phí Như Lan ở lâu trong khuê phòng, quanh năm chỉ ba năm ngày hội có thể ra ngoài. Cổ đại lại không có internet, trạch nữ làm khó chịu nha, dù là đọc tiểu thuyết cũng không tìm thấy mấy quyển.
Nàng thấy Triệu Hãn rất thú vị, nhất thời cũng có hứng nói chuyện, vội hỏi: “Ngươi biết làm thơ không?”
“Không biết.” Triệu Hãn trả lời rất kiên quyết.
Phí Như Lan thoáng thất vọng, lại hỏi: “Biết làm câu đối không?”
“Cũng không biết.” Triệu Hãn lười hao phí tế bào não.
Triệu Trinh Phương đột nhiên nói: “Nhị ca biết, phụ thân từng dạy ca làm câu đối. Lúc chúng ta chạy nạn, nửa đường phụ thân vẫn còn dạy.”
“Ặc...” Triệu Hãn cạn lời.
Phí Như Lan nghĩ nghĩ, ra đề mục nói: “Tuấn tú tài hà vi tửu túy? Ngươi đối một cái vế dưới.”
Triệu Hãn thuận miệng nói: “Hảo bạch thái na kham trư củng (cải trắng ngon sao để heo dũi).”
“Không đúng, không đúng, sai quá rồi.” Phí Như Lan liên tục lắc đầu, sau đó ‘Phốc’ một tiếng cười ra, “Nào có ai làm câu đối như ngươi, không văn nhã chút nào cả.”
Ài, ta là không muốn nói nhảm với ngươi nữa, loại trò chơi này thật sự quá ngây thơ, còn không bằng cùng nhau luyện võ với đệ đệ ngươi.
Phí Như Lan cuối cùng tìm được người có thể nói chuyện phiếm, dọc đường nói không ngừng. Triệu Hãn tùy tiện đáp vài câu, đã chọc nàng che miệng cười không ngừng, cũng không biết vì sao dễ cười như vậy.
Giữa trưa liền ở thư viện ăn cơm, nghỉ ngơi nửa canh giờ, Lâu thị liền mang theo con gái xuống núi.
Phí Như Lan có chút lưu luyến, một khi về nhà, lại không có ai nói chuyện với nàng nữa, chỉ còn nha hoàn có thể chơi đùa.
Cơm chiều ăn ở trong nhà cỏ tranh của Bàng Xuân Lai, cả nhà Từ Dĩnh đều có mặt.
Bàng phu tử phi thường vui vẻ, uống nhiều mấy chén, sau đó liền sinh bệnh, chỉ vì buổi tối không đắp chăn.
Thời tiết gặp quỷ!
Nửa đêm không khí lạnh ập tới, thế mà có tuyết lớn.
Triệu Hãn sáng sớm rời giường, đẩy cửa ra nhìn, đầy khắp núi đồi tất cả đều là màu trắng.
Hắn cuối cùng lãnh hội được uy lực của tiểu băng hà, nơi này là Giang Tây, trong một đêm thế mà tuyết đọng nửa thước.
May mắn không ở lại phương Bắc, nếu không không biết bị đông lạnh thành cái bộ dáng quỷ gì.
Bàng phu tử sinh bệnh, nửa tháng kế tiếp, đều là để trợ giáo đến dạy thay.
Triệu Hãn buổi sáng học kinh, giữa trưa tập võ, buổi chiều luyện chữ, chạng vạng phụ đạo các học sinh số học, trong nháy mắt đã hết năm cũ.
Vô luận thư viện hay tư thục, các học sinh đều ùn ùn về nhà.
Phí Ánh Hoàn tự mình phụ đạo bài tập cho con, bởi vì đầu xuân có thi đồng tử, Phí Như Hạc bị ép đi thi đồng sinh.
Có thể thi đỗ hay không không chút hồi hội, trọng ở thể nghiệm không khí trường thi.
Mùa đông năm Sùng Trinh thứ nhất, huyện Duyên Sơn tuyết đọng hai thước, không biết đông chết bao nhiêu dân chúng cùng súc vật.
So với Thiểm Tây, đã là thiên đường.
Thiểm Tây tình hình hạn hán vẫn đang tiếp tục, triều đình trung ương đừng nói cứu trợ thiên tai, ngay cả chuyên viên tuần tra tình hình tai nạn cũng chưa phái ra.
Hơn nữa, triều đình còn đang tiếp tục thúc ép thuế má.
Hoàng đế Sùng Trinh nhân từ, miễn trừ nợ thuế ba năm trước, nhưng thuế năm Thiên Khải thứ sáu, năm Thiên Khải thứ bảy nợ vẫn phải nộp. Năm Sùng Trinh thứ nhất càng kỳ cục, cả tỉnh Thiểm Tây đại hạn lại như thế nào, thế mà khất nợ thuế má 5.2 vạn lượng, quả thực không nể mặt hoàng đế mới!
Thu thuế, tiếp tục thu thuế, tiền trợ cấp đồn trú biên giới cũng phải trưng thu đủ mức!
Trong nháy mắt, đã là năm Sùng Trinh thứ hai.
Ngày nghỉ Nguyên Tiêu* vừa mới kết thúc, hoàng đế Sùng Trinh liền triệu tập các bộ trọng thần, quyết định vụ án “Ngụy Trung Hiền mưu nghịch”.
* rằm tháng Giêng
Thủ phụ Hàn Hoảng mới mẻ ra lò, tuy là đại lão đảng Đông Lâm, cũng không muốn tiếp tục muốn tranh đấu đảng phái nữa, yêu cầu mang danh sách hoạn đảng định ở trong vòng 50 người.
Sùng Trinh hoàng đế mất hứng, nói khẳng định còn có cá lọt lưới.
Hàn Hoảng trụ vững áp lực từ các bên, vẫn không muốn mở rộng, lần thứ hai đưa ra danh sách hoạn đảng, vẫn là chỉ có mấy chục người như vậy.
Sùng Trinh hoàng đế rốt cuộc tức giận, tự mình chế định các tội mục, từng nịnh bợ Ngụy Trung Hiền tính là hoạn đảng!
Thủ phụ Hàn Hoảng bất đắc dĩ, cuối cùng báo lên danh sách hoạn đảng 258 người.
Sùng Trinh hoàng đế vẫn nghi kỵ như cũ, không ngừng xếp vào thám tử xưởng vệ, trong lúc nhất thời làm lòng người hoảng sợ.
Tranh đấu đảng phái?
Bị Sùng Trinh làm như vậy, triều đình đã không có cách nào chơi tranh đấu đảng phái nữa, thu thập hoạn đảng chỉ là cái cớ, đầu mâu thật sự chỉ thẳng đảng Đông Lâm. Đại thần giỏi về hiểu rõ thánh ý lén lút khẩn cấp chuẩn bị, chỉ cần chờ đợi cơ hội ra tay, có thể một hơi lật đổ nội các đảng Đông Lâm.
Nhìn từ góc độ nào đó, Sùng Trinh cũng là cao thủ chính đấu, vừa tiêu diệt vừa dẫn dắt liền đạt được quyền uy vô thượng.
- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Trẫm
- Chương 76: Đương trường trúng tuyển? (1)