Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trẫm

Chương 74: Đông chí đại quá niên (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Triệu Trinh Phương đứng ở bên cạnh nhị tiểu thư, mặc quần áo mới tinh, xa xa nhìn nhị ca ngây ngô cười.

“Mẹ, đại tỷ, tiểu muội, mọi người sao lại đến đây?” Phí Như Hạc hỏi.

Lâu thị khẽ xoa đầu con trai, mỉm cười nói: “Cha con phái người báo tin, nói năm nay đông chí không về, ông ấy muốn ở thư viện bế quan đọc sách. Còn nói con cũng có tiến bộ, gần đây học tập khắc khổ, đợi tới Tết lại cùng nhau về nhà. Mẹ không yên lòng, liền mang theo tỷ muội con đến thăm.”

“Vậy mẹ cũng ở thư viện đón lễ?” Phí Như Hạc hỏi.

Lâu thị cười nói: “Buổi chiều là trở về, ngày mai trong nhà cũng muốn mừng đông.”

Trong tay Phí Thuần xách nhiều đồ nhất, cuối cùng theo Triệu Hãn cùng nhau đuổi kịp.

Phí Thuần mồm miệng lanh lợi nói: “Thuần Nhi bái đông mẹ, bái đông Lan tỷ tỷ, bái đông Mai muội muội!”

Triệu Hãn chỉ đành buông thịt heo trong tay, chắp tay nói: “Bái kiến thiếu phu nhân, ra mắt đại tiểu thư, ra mắt nhị tiểu thư.”

Từ Dĩnh vội vàng bái theo: “Bái đông phu nhân, bái đông hai vị tiểu thư!”

Lâu thị phi thường vui vẻ, khen ngợi nói: “Đều là đứa nhỏ ngoan.”

Nghênh Xuân lập tức tới phát tiền, không phải là thưởng tiền, mà là tiền mừng tết đông chí.

Từ Dĩnh còn tính chối từ, bị Triệu Hãn đạp trộm một cước, lĩnh tiền sau đó bái tạ lần nữa.

Đội ngũ lần nữa xuất phát.

Triệu Hãn đi đến bên người Triệu Trinh Phương, thấp giọng nói: “Tiểu muội, mấy ngày nay sống ổn không?”

Triệu Trinh Phương vui vẻ nói: “Tốt lắm, phu nhân cùng tiểu thư, còn có các bà bà tỷ tỷ nội viện, ai cũng đối đãi muội tốt lắm.”

Triệu Trinh Phương hôm nay là bạn chơi của nhị tiểu thư, nha hoàn nội viện chỉ cần không ngốc, liền tuyệt đối không dám có bất cứ sự khắt khe nào.

Triệu Hãn lại hỏi: “Thay bao nhiêu cái răng rồi?”

“Nhị ca đi rồi, chỉ rụng một cái.” Triệu Trinh Phương nhe cái miệng gió lùa.

“Ta cũng đang thay răng.”

Nhị tiểu thư Phí Như Mai đột nhiên nói chuyện, còn cố ý há mồm cho Triệu Hãn thấy rõ.

Triệu Hãn thuận miệng nịnh hót: “Nhị tiểu thư thay răng tốt, chỉnh tề lại trắng nõn.”

Phí Như Mai tò mò đánh giá Triệu Hãn: “Ngươi chính là ca ca của Xuân Phương? Xuân Phương thường xuyên kể chuyện, nói ngươi ở Thiên Tân rất lợi hại, còn đánh đuổi rất nhiều người xấu.”

“Nhị ca, muội bây giờ tên Xuân Phương.” Triệu Trinh Phương có chút bất an, sợ hãi sau khi đổi tên bị mắng.

Xuân Phương?

Cái tên thật tầm thường.

Nhưng cũng không sao cả, chờ sau khi lớn lên lại sửa về tên ban đầu là được.

Triệu Hãn cười nói: “Xuân Phương rất dễ nghe.”

“Này, ca ca của Xuân Phương.” Phí Như Mai lại bắt đầu nói chuyện, “Ngươi cũng là trẻ con, không sợ người lớn sao? Sao có lá gan mang người xấu đuổi chạy đi?”

Triệu Hãn trả lời: “Người xấu bắt nạt muội muội, ta đương nhiên phải mang bọn họ đuổi đi.”

“Vậy ngươi cũng thật tốt.” Phí Như Mai bĩu môi nói, “Ca ca ta thì không tốt, chỉ biết trêu ta, lần trước về nhà còn lấy sâu lông dọa ta sợ.”

Triệu Hãn nói: “Ta giúp ngươi đánh hắn.”

“Thật sao?” Phí Như Mai chớp chớp mắt, “Nhưng ngươi là thư đồng của hắn, thư đồng sao có thể đánh thiếu gia chứ?”

Triệu Hãn nói: “Hắn nếu dám bắt nạt ngươi, ta liền khẳng định muốn đánh hắn.”

Phí Như Mai vui vẻ vỗ tay: “Nói rồi đó, không được nói dối.”

“Không nói dối.” Triệu Hãn nói.

Triệu Trinh Phương đắc ý nói: “Nhị ca ta lợi hại lắm.”

Phí Như Mai ngồi ở trên kiệu, thò cánh tay tới: “Chỉ nói không tính, chúng ta ngoéo tay.”

Dỗ trẻ con mà, dễ như trở bàn tay.

Hai người ngoéo tay xong, Phí Như Mai đột nhiên hô: “Ca ca, không cho ca bắt nạt muội nữa, bằng không thư đồng của ca sẽ đánh ca!”

Triệu Hãn cạn lời, chỉ coi như chưa nghe thấy.

Bao gồm Lâu thị ở trong, tất cả đều tìm theo tiếng nhìn qua.

Phí Như Hạc giơ nắm tay nói: “Hắn đánh không lại ta, chỉ biết chạy trốn.”

Phí Như Mai nói: “Ca ca của Xuân Phương rất lợi hại, hắn ở Thiên Tân đánh đuổi rất nhiều người xấu!”

“Ta cũng biết đánh người xấu!” Phí Như Hạc không cam lòng yếu thế.

Triệu Hãn cảm thấy rất bất đắc dĩ, xuyên việt thành một đứa con nít, chỉ có thể giao tiếp cùng một đám con nít.

Triệu Hãn mang theo nguyên liệu nấu ăn mua được, đưa đi nhà cỏ tranh dưới núi, giao cho Từ Dĩnh cha mẹ xử lý.

Nói với Bàng Xuân Lai một tiếng, liền theo Lâu thị tới thư viện.

Dù sao, thân phận thật sự của hắn là thư đồng, học sinh chỉ là kiêm chức mà thôi, nhà chủ đến đây phải hầu hạ.

Mẹ con Lâu thị đều ngồi kiệu lên núi, Triệu Trinh Phương toàn bộ hành trình đi bộ theo.

Triệu Hãn đau lòng nói: “Tiểu muội, mệt không?”

“Không mệt.” Triệu Trinh Phương lúc này tâm tình vui vẻ, cười nói, “Muội mỗi bữa đều ăn no, so với ở Thiên Tân càng có sức hơn. Lúc trước luôn ở nội viện, hôm nay có thể ra ngoài leo núi, lại gặp nhị ca đi cùng, trong lòng muội rất vui.”

“Không mệt thì tốt.” Triệu Hãn cũng cười lên.

Một đường đi đến giữa sườn núi, rốt cuộc tới thư viện Hàm Châu.

Phí Như Hạc bỏ lại mẫu thân, bước nhanh chạy vào trong, đi về phía chỗ phụ thân đọc sách, vừa chạy vừa hô: “Cha, cha, mẹ đến đây!”

Mọi người tới một cái sân, Phí Ánh Hoàn nghe tin đi ra nghênh đón, còn có Hồ Mộng Thái, Chiêm Triệu Hằng bọn mấy sĩ tử.

Lâu thị tự đi phân phát quà, giúp chồng giao hảo các vị bạn cùng trường.

Hai vị tiểu thư Phí Như Lan, Phí Như Mai, trước kia cũng chưa từng tới thư viện, tò mò nhìn trái nhìn phải, đánh giá chung quanh.

Nhân cơ hội này, Triệu Trinh Phương mang ca ca kéo đến một bên, đè nén hưng phấn, thấp giọng nói: “Nhị ca, muội cũng có thể kiếm tiền đó.”

“Tiểu muội thật lợi hại!” Triệu Hãn khen nói.

Triệu Trinh Phương từ trong lòng lấy ra một chuỗi đồng tiền, nhét vào trong tay Triệu Hãn: “Nghe nói sắp tới thư viện, muội liền mang tiền đến, nhị ca cầm dùng hết đi.”

Đồng tiền dùng dây thừng xuyên lại, có chừng hơn tám trăm đồng, tất cả đều là tiền lương cùng tiền thưởng, tiền mừng đông chí tạm thời còn chưa cho.

Đỉnh cấp nô bộc nhà Phí Ánh Hoàn, tiền lương có thể đạt tới hai lượng bạc, hơn nữa đảm nhiệm chức vụ quản lý, âm thầm còn có nước béo để vớt.

Các đại nha hoàn nội viện, tiền lương khoảng một lượng.

Triệu Trinh Phương làm bạn chơi của tiểu thư, bao ăn bao ở bao mặc, mỗi tháng có 600 đồng tiền lương.

Nô bộc tầng dưới chót lại không được, chẳng những tiền lương rất ít, còn thường xuyên bị các quản sự cắt xén. Có một số gia nô cuộc sống quá thảm, lại không oán hận chủ nhân, chỉ hận các quản sự lớn nhỏ kia.

Đương nhiên, cái này cũng phải xem chia vào nhà ai.

Cùng là Nga Hồ Phí thị, nhị đệ của Phí Ánh Hoàn bên kia liền hà khắc. Nữ chủ nhân phi thường keo kiệt, tiền lương gia nô trực tiếp trừ một nửa, còn động cái đánh chửi ngược đãi, đoạn thời gian trước lỡ tay đánh chết một người, chỉ dối xưng bị bệnh lặng lẽ đưa đi chôn.
« Chương TrướcChương Tiếp »