Chương 71: Thiên Nguyên thuật? (1)

Tiểu tứ thư không đơn giản, tuy là sách báo học vỡ lòng, lại có thể nói bao quát vạn tượng. Bình thường không cần cầu ngâm nga, chỉ cần hiểu và ghi nhớ, lấy đắp nặn thế giới quan, nhân sinh quan cùng giá trị quan của học đồng.

Nội dung những sách vở này, Từ Dĩnh có thể học thuộc hết, từ đầu tới đuôi nhớ không sai một chữ.

Đọc thuộc mãi đến 《 Ngũ Tự Giám 》 , quyển sách này hắn không có, chỉ ở bên cạnh nghe học thuộc vài đoạn.

Từ Dĩnh liền đi thỉnh cầu Bàng Xuân Lai: “Tiên sinh, thân rắn mà đầu trâu, kế thế vô văn chương, vài câu phía sau là cái gì?”

Bàng Xuân Lai ngẩn người, sau đó mừng rỡ: “Bệnh của ngươi khỏi rồi?”

Từ Dĩnh cũng ngây ngẩn cả người, trừng to mắt, ấp a ấp úng nói: “Ta... Ta...”

“Khỏi rồi là được, khỏi rồi là được, đừng đi nghĩ nhiều nữa.” Bàng Xuân Lai vội vàng trấn an.

Chạng vạng hôm nay.

Bàng Xuân Lai đang mở lớp riêng, dạy Triệu Hãn, Phí Như Hạc, Từ Dĩnh học tập số học, Phí Thuần ở một bên lặng lẽ ngủ gà ngủ gật.

Phí Nguyên Giám đột nhiên tiến vào, hướng tới Bàng Xuân Lai chắp tay: “Tiên sinh, đệ tử trước kia bất hảo, nhiễu loạn lớp học dạy học, còn xin tiên sinh tha thứ.”

Bàng Xuân Lai làm chuyện xấu, không khỏi chột dạ đa nghi, chỉ gật đầu nói: “Biết sai có thể sửa, là đại thiện.”

Phí Nguyên Giám lại chắp tay với Từ Dĩnh: “Bạn học Từ, ta không nên bắt nạt ngươi, xin ngươi tha thứ ta không hiểu chuyện.”

“Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi, ta tha thứ ngươi.” Từ Dĩnh lòng còn sợ hãi, vừa thấy Phí Nguyên Giám là sợ.

Phí Nguyên Giám lại hướng Triệu Hãn, Phí Như Hạc chắp tay, thậm chí mang Phí Thuần cũng tính vào: “Các vị bạn học, sau này ta muốn cố gắng học bài, chỉ mong có thể làm bạn với các vị.”

Triệu Hãn theo bản năng nhìn về phía Bàng Xuân Lai, hai thầy trò liếc nhau, đều không rõ tình trạng thế nào.

Triệu Hãn cười ha ha, đứng dậy kéo tay Phí Nguyên Giám: “Đều là bạn học, cần gì nói những thứ đó, mau mau ngồi xuống cùng nhau học số học.”

Ở sau khi lọt vào vô số người bài xích cười nhạo, Triệu Hãn có thể tiếp nhận đầu tiên, Phí Nguyên Giám cảm thấy phi thường vui vẻ, quan cảm đối với Triệu Hãn tăng lên thẳng tắp.

Trong lòng Triệu Hãn lại càng thêm cảnh giác, chọc tức chết cha người khác, ép chết mẹ người khác, đây là thù không đợi trời chung.

Sau đó, phi thường đau đầu, Bàng Xuân Lai cứng rắn kéo hắn học số học, nói là sau này hành quân đánh trận dùng tới...

Lại là chạng vạng một ngày.

Sau khi tan học, Phí Thuần bị phái đi nhà ăn chờ lấy cơm, Bàng Xuân Lai tiêu chảy ngồi nhà xí.

Phí Nguyên Giám ngây ngốc ở lại phòng học, đứng ngồi không yên, giống như mắc bệnh tăng động. Hắn không muốn ngày ngày học bù, nhưng trừ mấy người Triệu Hãn, bạn học khác cũng không chơi với hắn, thậm chí thấy được còn muốn cười nhạo hắn.

Làm học sinh tốt khó khăn như vậy sao?

Tình huống Phí Như Hạc xấp xỉ, trong tay lật 《 Toán Pháp Thống Tông 》 , suy nghĩ đã bay tới thiên ngoại, số học gặp quỷ so với tứ thư còn khó hơn.

Rốt cuộc, Phí Như Hạc nhịn không được nói: “Tiên sinh đi ị, đã lâu chưa về, khẳng định tiêu chảy rồi, ta thấy hôm nay số học không cần học nữa.”

“Đúng vậy, đúng vậy, không cần học nữa.” Phí Nguyên Giám vội vàng phụ họa, hắn là đến kết bạn, không phải đến cùng nhau cố gắng học tập. Với cơ sở tri thức đó của hắn, thật muốn hăng hái hướng về phía trước, trước hết về trường tư thục tu luyện lại sách báo trẻ nhỏ.

Từ Dĩnh không dám nói lời nào, tuy không sợ hãi như vậy, nhưng vẫn có ngăn cách với thiếu gia nhà giàu.

Triệu Hãn cười nói: “Vậy các ngươi đi trong rừng trúc luyện võ đi.”

Phí Như Hạc vốn đã đứng lên, nghe vậy lại ngồi xuống, cười hề hề nói: “Ngươi cũng không đi, vậy ta vẫn là lưu lại đi.”

Phí Như Hạc cũng có tật giật mình, án áp phích hắn cũng có phần, hoàn toàn không dám ở riêng một chỗ với Phí Nguyên Giám.

“Ha ha, vậy ta cũng lưu lại học tập.” Phí Nguyên Giám phụ họa cười ngây ngô. Hắn căn bản không có chỗ nào để đi, trước kia đắc tội quá nhiều bạn học, một khi lạc đàn liền dễ dàng bị quần ẩu.

Phí Thuần chạy qua lại mấy chuyến, rốt cuộc mang đồ ăn của mọi người đưa tới.

Không bao lâu, Bàng Xuân Lai cũng trở lại phòng học, cầm đũa nói: “Vừa ăn cơm vừa học. Đạo số học này, so với kinh học thực dụng hơn nhiều. Sau này, bất luận các ngươi làm quan địa phương, hay là hành quân đánh trận, hoặc là quản lý gia nghiệp, số học đều là khẳng định phải dùng.”

“Vâng.” Phí Như Hạc, Phí Nguyên Giám cùng Phí Thuần, ba người mặt mày đau khổ.

Từ Dĩnh thì thành thật ngồi ngay ngắn, giống như đói khái chờ đợi học tập tri thức mới.

Về phần Triệu Hãn, toàn bộ hành trình không nói, vùi đầu quen thuộc các loại thuật ngữ tương quan cổ đại.

Ví dụ như “dài” cùng “rộng”, rất nhiều thời điểm gọi “quảng” cùng “tòng” . Cái này nếu không làm rõ, toán học tốt nữa cũng vô dụng, ngươi ngay cả đề mục cũng không đọc hiểu.

Lại ví dụ như đơn vị tính giờ, thời, khắc, canh, điểm.

Một ngày 12 canh giờ, một canh giờ 2 tiếng, cái này ai cũng biết.

Nhớ khắc lại có chút phiền phức, trước kia một ngày 100 khắc, đồng hồ Tây Dương truyền đến, một ngày lại sửa thành 96 khắc. Nghe nói Bắc Kinh bên kia, có người đề nghị sửa thành 108 khắc, dù sao loạn hết cả lên.

Ngoài ra, còn có miểu (giây), mang, hốt... đơn vị thời gian không thường dùng.

Hơn nữa Triệu Hãn kinh ngạc phát hiện, Trung Quốc cổ đại thế mà có “chu (tuần)”, hơn nữa đã tiếp tục sử dụng hai ngàn năm.

Tuần thường 7 ngày, tuần nhuận 8 ngày, thời kì Tần Hán dùng để định thời gian làm việc, quan lại triều đình mỗi tuần chỉ làm việc 6 ngày. Chỉ vì thường nhuận đổi phiền toái, về sau không sử dụng, vẫn là mỗi tháng ba mươi ngày càng trực quan tiện lợi hơn.

Từ “Tinh kỳ (tuần)” cũng có, đặc chỉ mùng bảy tháng bảy, cũng diễn sinh thành ngày kết hôn.

Cuối tuần sắp tới, chính là hôn kỳ sắp tới.

Triệu Hãn đã quen thuộc nắm giữ thanh đếm, sau đó liền không tình nguyện học, quấn quít lấy Bàng Xuân Lai giảng giải các loại đơn vị cùng thuật ngữ.

≡ ⊥ =‖_×

Có thể nhìn ra ên trên là ý tứ gì không?

Bản thanh tính 3622. 14(số nhỏ phải thấp hơn nửa ô).

Thật ra chỉ cần dùng quen, không khác gì con số Ả Rập, đơn giản là ký hiệu biểu đạt khác nhau mà thôi.

...

Thấy Triệu Hãn chỉ chú ý thuật ngữ chuyên nghiệp, không thích học tập số học cơ sở, Bàng Xuân Lai cười đưa ra một đề bài: “Triệu Hãn, ngươi có thể tính ra không?”

Thật sự là Triệu Hãn tiến bộ quá nhanh, hơn nữa rõ ràng biểu hiện ra cảm xúc ghét học, phải ra vấn đề khó để gõ một phen!

Từ Dĩnh, Phí Như Hạc, Phí Nguyên Giám cùng Phí Thuần, bốn người tò mò đọc đề mục, sau đó tập thể trợn tròn mắt.