Chương 68: Thần lai chi bút (2)

Khóc một lúc, nàng gọi đến nha hoàn hồi môn của mình năm đó, thị nữ đi hồi lâu lại báo cáo nói tìm không thấy người.

Chẳng những tìm không thấy bản thân nha hoàn hồi môn, cả nhà cô ấy cũng biến mất không dấu vết.

Trương thị cười khổ sầu thảm, nản lòng tự nói: “Hôm nay cuối cùng đã hiểu, cái gì gọi là cây đổ bầy khỉ tan, cái gì gọi là tường đổ mọi người đẩy.”

Trương thị khô ngồi một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy tới một chỗ sân bên.

“Thùng thùng thùng!” Gõ vang cửa sân.

Một thị nữ trung niên mở cửa ra, sau đó yên lặng để Trương thị đi vào.

Trong sân bên có gian phật đường nhỏ, mơ hồ truyền đến tiếng mõ, Trần thị một tiểu thϊếp cuối cùng của Phí Tùng Niên ở ngay bên trong.

Sau khi chồng chết, Trương thị mang toàn bộ thϊếp thất đuổi đi, chỉ để lại Trần thị này chưa động vào.

Bước vào phật đường, Trương thị cài cửa, cầu xin nói: “Muội muội, ngươi giúp tỷ tỷ ra cái chủ ý nữa.”

Trần thị vẫn gõ mõ không ngừng: “Không có chủ ý gì. Ta bảo tỷ tỷ đừng kinh động nhà mẹ đẻ, tỷ tỷ cứ không nghe, gây ra mấy mạng người, cục diện hôm nay khó vãn hồi nữa.”

Trương thị đột nhiên quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Muội muội, trước kia là tỷ tỷ làm không đúng, lần này phải cứu mẹ con ta một mạng!”

Trần thị rốt cuộc chậm rãi buông cái chày nhỏ xuống, cắm ngang trong mõ: “Ta không có bản lãnh lớn như vậy, chỉ có thể cứu Giám Nhi, sợ không cứu được tỷ tỷ.”

“Có thể cứu Giám Nhi là được rồi.” Trương thị vội vàng bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng, “Muội muội mau mau ra chủ ý, nếu không đám xấu xa đen lòng đó, sớm hay muộn mang Giám Nhi đuổi khỏi cửa nhà Phí thị!”

Trần thị không nhanh không chậm nói: “Có thể cứu Giám Nhi, chỉ có một biện pháp, tỷ tỷ đi chết đi.”

“Cái gì?”

Trương thị đột nhiên bật dậy, rốt cuộc lại lần nữa phát tác, chỉ vào Trần thị chửi ầm lên: “Được lắm con đàn bà độc ác, tìm cơ hội trả thù thù hận ngày xưa có phải không? Đến lúc này, ngươi thế mà vẫn tính kế. Ta cho dù trộm hán tử, cũng là Phí gia cưới hỏi đàng hoàng tái giá, ngươi lại đã tính là cái gì? Con gái một phạm quan, một tiện thϊếp bẩn! Dù hại chết ta, ngươi lại kiếm được lợi ích gì? Sớm hay muộn bị người ta bán!”

Trần thị cũng không tức giận, mỉm cười giải thích: “Từ khi người nhà mẹ đẻ tỷ tỷ tham gia, cục diện liền không thể vãn hồi, đã không còn cửa quay về nữa. Tỷ tỷ ngại gì chết, mang mình biến thành kỳ nhãn*, liền có thể giữ được tính mạng con trai. Theo như lời tỷ tỷ, ta hôm nay phụ thuộc vào Phí gia, cùng Giám Nhi sướиɠ cùng sướиɠ mà khổ cùng khổ, ta lại nào đi hại nó?”

* 1 thuật ngữ cờ vây, để lại một khoảng trống mà đối thủ không thể chơi

Trương thị ngồi bệt xuống đất, sợ hãi run rẩy nói: “Nói!”

Trần thị chậm rãi đi tới, xoay người dán đến bên tai Trương thị, mang kế sách của mình từ từ nói.

Trương thị nghe xong, mặt như tro tàn, nhưng trong mắt cuối cùng sinh ra một tia hy vọng. Nàng nghiến răng nói: “Được, liền nghe muội muội, ta bây giờ đi chết!”

...

Hai người kết bạn ra khỏi sân bên, Trương thị tự tay viết một phong thư, tiếp theo lại mở hòm sửa sang lại di sản chồng để lại.

Không bao lâu, Phí Nguyên Giám bị gọi tới.

Hơn mười ngày ngắn ngủn, tính cách Phí Nguyên Giám đã thay đổi hẳn. Hắn vô luận đi đến nơi nào, đều bị gia nô lặng lẽ nghị luận, vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài, càng bị trẻ con trong tộc coi là dã chủng, người hầu ngày xưa cũng tránh thật xa không chơi với hắn nữa.

Phí Nguyên Giám ban đầu phẫn nộ dị thường, ai nói bậy hắn liền đánh kẻ đó, kết quả bị người ta đánh đau nhiều lần.

Dần dần, Phí Nguyên Giám trở nên trầm mặc, không dám bước vào cửa nào một bước nào nữa.

“Giám Nhi, lại đây!” Trương thị hô.

Trong lòng Phí Nguyên Giám đối với mẫu thân cũng tràn ngập oán hận, sau khi đi tới không nói lời nào, thậm chí không chịu gọi một tiếng “Mẹ” .

Trương thị đứng dậy, nói với Trần thị: “Muội muội ngồi.”

Trần thị chưa chối từ, ngồi ở chỗ ngồi vừa rồi của Trương thị.

“Giám Nhi, quỳ xuống!” Trương thị quát.

Phí Nguyên Giám không hiểu ra sao, tuy không tình nguyện, nhưng cũng quỳ.

Trương thị lại nói: “Dập đầu, gọi mẹ, nàng là mẹ ruột của con!”

“A?” Phí Nguyên Giám trợn mắt cứng lưỡi.

Đều nói cha đẻ ta không phải cha đẻ, sao mẹ ruột cũng không phải mẹ ruột?

Trương thị giải thích: “Cha con, quả thực là cha đẻ con, ta không phải mẹ ruột của con. Ta năm đó quả thật mang thai, nhưng không đủ ba tháng đã đẻ non.”

Trương thị lấy ra một cái chìa khóa, nhét vào trong tay Phí Nguyên Giám: “Tuy không phải con đẻ, nhưng mấy năm nay, ta vẫn coi con là chính mình sinh ra. Sau khi ta chết, mọi việc phải nghe lời mẹ đẻ. Học hành cho tốt, sau này báo thù cho ta, ta là bị các tộc huynh, tộc chất đó của con ép chết!”

Phí Nguyên Giám đã đại não treo máy, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.

“Đi thôi.” Trương thị phất tay.

Trần thị kéo Phí Nguyên Giám rời khỏi, mang theo thư Trương thị tự tay viết, lặng lẽ từ cửa sau đi ra, một đường đến thẳng thư viện Hàm Châu.

Trần thị lại gọi tới một quản sự trong nhà: “Phí Mẫn, ba mươi mấy năm qua, ta đối đãi ngươi không tệ chứ?”

“Phu nhân có gì phân phó, lão nô tuyệt đối không có hai lời.” Phí Mẫn quỳ xuống đất.

Trương thị cười nói: “Lão gia không còn nữa, trong phủ lòng người hoảng sợ, ngay cả nha hoàn hồi môn của ta, cũng đều cả nhà dẫn nhau bỏ chạy, ta biết ngươi khẳng định cũng tự có tính toán.”

Phí Mẫn vội vàng phủ nhận: “Phu nhân chớ nghĩ lung tung, lão nô tuyệt đối trung thành và tận tâm.”

Trương thị lấy ra mấy tờ giấy, chậm rãi nói: “Đây là khế ước bán thân cả nhà ngươi, cầm đi quan phủ có thể tự lập môn hộ.”

Phí Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu.

Trương thị lại lấy ra mấy tờ giấy: “Đây là giấy tờ đất một trăm mẫu, trực tiếp cho ngươi vô dụng, khẳng định bị người khác cướp đi.”

Giấy tờ đất quả thật vô dụng, cách đất của tộc nhân quá gần, một tên gia nô căn bản không giữ được.

Trương thị nói chỉ vào một cái rương nói: “Mang nô bộc tâm phúc của ngươi kêu đến, chia nhau tiền bạc trong này. Không cần các ngươi làm gì khác, trong vòng ba ngày, ai tới trong nhà quậy phá, đuổi hết đi cho ta. Ba ngày sau, tự có thể mang theo giấy tờ bán thân cùng khế ước, đi tìm sơn trưởng thư viện Hàm Châu che chở, hắn sẽ giúp ngươi khôi phục thân phận tự do, cũng sẽ giúp ngươi đổi một trăm mẫu đất kia.”

“Phu nhân đây là muốn?” Phí Mẫn vừa kinh ngạc vừa mừng.

“Ta nếu không chết, chuyện này không xong được.” Trương thị thế mà lại cười lên, phất tay nói, “Đi đi.”

Phí Mẫn lập tức dập đầu: “Phu nhân bảo trọng.”

Ngày đó, gia nô Phí Mẫn triệu tập tâm phúc, chia bạc xong liền cầm côn canh gác cửa nhà.