- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Trẫm
- Chương 66: Không biết xấu hổ
Trẫm
Chương 66: Không biết xấu hổ
Cả nhà gào khóc.
Nếu theo tiêu chuẩn phân chia của Trung Quốc mới, Từ gia cũng từng giàu có, có thể bầu thành “trung nông lớp trên”: Có đất đai của mình, cuộc sống coi như đầy đủ, nhưng không có sức thuê công dài ngắn.
Nhưng mười năm trước, Duyên Sơn có thiên tai lớn, hạn hán châu chấu cùng tới.
Tổ phụ, tổ mẫu Từ Dĩnh lần lượt chết đói, huynh đệ phụ thân ba người, mang theo cả nhà chạy nạn cầu sinh.
Trên đường chạy nạn, đại ca, đại tỷ, đường ca của Từ Dĩnh chết đói, đường tỷ bị bán cho kẻ buôn người đổi lương thực. Nhị thúc của Từ Dĩnh cũng chết đói, thẩm thẩm về sau tái giá. Tam thúc còn chưa kết hôn, vào núi làm thổ phỉ, đến nay bặt vô âm tín.
May mà gặp quan tốt, tri huyện Đát Kế Lương nhận chức, lập bia cải trắng, bố thí cháo phát lương thực, dĩ công đại chẩn*, cả nhà Từ Dĩnh cuối cùng chưa chết hết.
* chính sách hỗ trợ trong đó chính phủ đầu tư xây dựng các dự án cơ sở hạ tầng và người nhận tham gia xây dựng dự án để được bồi thường lao động, thay thế cho chính sách cứu trợ trực tiếp.
Sau khi về quê, chỉ có thể mượn vay nặng lãi trồng trọt.
Lãi chồng lãi, ngay cả lợi tức cũng không trả nổi, ruộng đất lục tục bị bắt đi hơn phân nửa.
Lập tức từ “trung nông lớp trên”, biến thành “trung nông lớp dưới” bán canh bán điền mưu sinh, còn phải làm công ngắn hạn.
Hôm nay lại gặp loại chuyện này, xem ra đất đai còn sót lại cũng sắp không còn, kết cục chờ đợi bọn họ là trở thành “bần nông” .
...
“Không nên để Tam Tử đọc sách, thành thật làm ruộng nào sẽ gặp rắc rối...” Trên mặt Từ phụ có thương tích, là ngày hôm qua bị đánh, trong miệng lặp lại nói thầm mấy câu.
Từ mẫu âm thầm rơi nước mắt: “Dù sao cũng phải có niệm tưởng, nhỡ đâu thi đỗ tú tài thì sao.”
Từ phụ không dám phản kháng ác nô, chỉ có thể trách cứ thê tử: “Tú tài chưa thi đỗ, trái lại gây họa lớn bằng trời. Tiền Tam Tử mua sách mua bút, còn không bằng cho Hạo Oa lấy vợ!”
Hạo Oa, là đường ca Từ Hạo của Từ Dĩnh.
Lúc nhị thẩm tái giá, không tiện mang theo gánh nặng, liền cho làm con thừa tự để Từ phụ nuôi nấng, năm nay hai mươi tuổi còn chưa thành thân.
Từ Hạo trung thực, tính cách có chút trầm, hắn nói: “Tam đệ từ nhỏ đã thông minh, là nên đi học. Làm tú tài tướng công, chúng ta liền không cần phục dịch nữa, con thành thân muộn vài năm cũng được.”
Từ mẫu thấp giọng nói: “Nếu không đi tìm Trân nương cùng cô gia* hỗ trợ?”
* nhà rể
Trân nương, là tỷ tỷ Từ Trân của Từ Dĩnh, gả cho một nông hộ bình thường thôn bên cạnh.
Từ phụ lắc đầu nói: “Trân nương có thể giúp được cái gì? Nó còn chưa nghỉ đẻ xong đâu, việc này chớ để nó biết.”
Cả nhà lại lần nữa lâm vào lặng lẽ.
Chỉ có đệ đệ Từ Mậu của Từ Dĩnh, con nít ba tuổi, còn nước mũi treo lòng thòng chơi đùa dưới đất, không biết trong nhà trời sắp sập rồi.
Chờ trái chờ phải, Từ phụ ra khỏi nhà chính, xắn tay áo ngồi xổm ở cửa, xa xa quan sát bóng dáng ác nô Phí gia.
Mãi chưa xuất hiện, giống nhau đao của đao phủ, giơ mãi không chém xuống.
Ác nô chưa tới, lại chờ được ba đứa học đồng.
Phí Như Hạc mặc áo bào tơ đẹp đẽ quý giá, vừa thấy liền biết là thiếu gia nhà giàu.
Từ phụ tự biết xấu hổ, không dám nhìn thẳng với hắn, vùi đầu ân cần thăm hỏi: “Thiếu gia mạnh khỏe!”
Mặc kệ là thiếu gia nhà ai, dù sao hỏi thăm trước không bao giờ sai.
Từ mẫu lại nhận ra bọn họ, biết là bạn học của con, vội vàng về nhà rót nước: “Mời các thiếu gia uống nước.”
Đi cả quãng đường, Phí Như Hạc quả thật khát rồi, tiếp nhận bát đất thó liền dốc mạnh. Hắn là tìm cơ hội ra ngoài chơi đùa, lười quản loại chuyện vớ vẩn này, nói với Triệu Hãn: “Ngươi tới nói đi.”
Triệu Hãn buông bát xuống, chắp tay nói: “Ra mắt bá phụ, bá mẫu.”
Từ phụ vội vàng đứng dậy, cúi đầu khom lưng, sợ hãi nói: “Không dám, không dám, thiếu gia chớ tổn thọ anh nông dân tôi.”
“Thiếu gia có lễ.” Từ mẫu thế mà lại làm động tác vạn phúc (nhún chân nghiêng người chào).
Từ mẫu là từng tiếp xúc với đời, lúc trẻ tuổi ở Phí gia làm nha hoàn. Bởi vì ý đồ câu dẫn lão gia, bị chủ mẫu đuổi ra khỏi nhà. Trước bị gả cho một người cao tuổi không vợ què chân, đợi sau khi chồng bệnh chết, mới tái giá cho phụ thân Từ Dĩnh.
Từ mẫu sau khi hành lễ, vội hỏi: “Dĩnh Oa... Từ Dĩnh nhà ta không có việc gì chứ? Nó đã hai ngày chưa về nhà.”
Triệu Hãn cũng không nói ra chân tướng, mỉm cười trấn an: “Từ Dĩnh không sao, sơn trưởng thương hắn trí tuệ, sau này sẽ ở trong thư viện.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Từ mẫu rốt cuộc yên lòng.
Từ phụ tuy thầm oán không nên đưa con đi học, nhưng cũng chỉ là nói trong mồm một chút, trong lòng vẫn hy vọng con trở nên nổi bật.
Thậm chí đối mặt ác nô ức hϊếp, cũng bị thu đi đất đai ít ỏi, cả nhà cũng không dám để con biết, miễn cho ảnh hưởng tâm tình học tập của con. Bọn họ cũng không đi núi Hàm Châu, nghĩ rằng con trai tránh ở thư viện, vẫn tốt hơn về nhà bị bắt nạt.
Triệu Hãn lại nói: “Bá phụ, bá mẫu, thuế đất cùng lợi tức Từ gia nợ, sau này cũng không cần trả nữa.”
“Thật?” Người Từ gia khó có thể tin.
Triệu Hãn giải thích: “Phí Thái công đã chết bệnh, bọn họ không rảnh đến thúc giục tiền thuê, sau này sợ có biến động lớn. Đồng ruộng các ngươi thuê, sau này cũng sẽ bị thu làm ruộng của trường học, sơn trưởng đáp ứng cho các ngươi thêm vài mẫu.”
Từ phụ ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống, điên cuồng dập đầu nói: “Đa tạ sơn trưởng, đa tạ tiên sinh, đa tạ thiếu gia. Sau này ta làm trâu làm ngựa, cũng muốn báo đáp ân tình của các ngươi. Cảm ơn, cảm ơn...”
Người khác cũng dập đầu theo, lần lượt quỳ xuống.
Thậm chí đứa con nít ba tuổi cũng đang quỳ, tựa như cảm thấy thế này đặc biệt thú vị.
Triệu Hãn thấy đàn ông Từ gia ai cũng bị thương, nghĩ hẳn trong nhà cũng từng bị cướp bóc. Hắn không ngăn đối phương dập đầu, mà là để lại một hạt bạc vụn, gọi Phí Như Hạc, Phí Thuần yên lặng rời khỏi.
Người Từ gia dập đầu hồi lâu, mới phát hiện ba vị thiếu gia đều đi rồi, trên đất còn đặt bạc vụn ở nơi đó.
Từ phụ rơi lệ đầy mặt, gạt lệ nói: “Người tốt đó, đều là người tốt đó, hôm nay gặp được người tốt rồi!”
...
Phí thị đấu đá nội bộ, đã liên tục hai ba mươi năm.
Chủ yếu vẫn là tông chi phân ra quá nhiều, không thể bện lại thành một sợi dây thừng để đối ngoại, hơn nữa đất đai cùng làm ăn phụ cận, đều đã bị Phí gia chiếm gần hết rồi.
Còn muốn tiếp tục mở rộng, phải xuống tay với đồng tộc!
Tin tức Phí Tùng Niên bị tức chết truyền ra, tộc nhân phụ cận tranh nhau xuống tay trước.
Trên quãng đường Triệu Hãn qua lại, đã thấy mấy trò hay.
- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Trẫm
- Chương 66: Không biết xấu hổ