Không có gì ngoài Liêu Đông quân tình cấp tốc, người khác đều không xử lý được, cũng không muốn gánh vác cái can hệ đó, liền mang tất cả trọng trách đều đặt ở trên vai Vương Tại Tấn.
Bàng Xuân Lai tiếp tục nói: “Hỗ Vân Công, tài kinh thiên vĩ địa. Nghiêm Ninh binh bại, Hỗ Vân Công phụng mệnh kinh lược Liêu Đông, ta là khi đó đầu nhập dưới trướng Hỗ Vân Công. Ta một tên tú tài thối, cũng không có bao nhiêu bản lãnh, chỉ vì quen thuộc địa lý Liêu Đông, liền may mắn làm mạc tân* của Hỗ Vân Công. Đáng tiếc, đáng tiếc, người có thể làm việc, chung quy không bằng hạng người tranh đấu đảng phái.”
* ám chỉ các nhân viên tư vấn và thực khách dưới quyền của các quan chức.
Triệu Hãn càng lúc càng chấn động, cổ giả trước mắt này, thế mà từng là phụ tá kinh lược Liêu Đông.
Bàng Xuân Lai cười khổ nói:
“Ta chỉ tùy tùng Hỗ Vân Công bốn tháng, hắn kinh lược Liêu Đông đã bị đoạt, không có bất cứ tội danh gì, không có bất cứ sai lầm nào, chỉ là có người phỉ báng hắn không gánh nổi trọng trách. Triệu về Bắc Kinh còn không hài lòng, bị ép cuốn vào tranh đấu đảng phái, bị chèn ép đi Nam Kinh dưỡng lão.”
“Hai bên tranh đấu đảng phái đều không thể chứa hắn, chỉ vì hắn ý đồ co rút lại phòng tuyến Liêu Đông! Ta chính là người Liêu Đông, cả nhà chết thảm dưới đao Kiến Nô, ai muốn bỏ qua đất đai Liêu Đông? Dân chúng Liêu Đông, khi đó có thể chạy đều chạy rồi, không chạy đều bị bắt tù binh. Mấy trăm dặm đều là đất trống, thu hồi làm cái gì? Còn phải mang dân chúng chạy đi, một lần nữa dời về quan ngoại! Phòng tuyến kéo càng dài, liền khắp nơi lọt vào Kiến Nô công kích, chỉ có thể bị động phòng thủ, không thể chủ động tiến công, tiêu hao nhân lực vật lực tài lực!”
“Giống như đánh nhau với người ta, ngươi không thể cánh tay luôn vươn ra mãi, chờ bị người ta dùng đao chặt bất cứ lúc nào. Ngươi thu hồi tạo thành nắm tay, như thế mới có thể đánh ra lực đạo. Triều đình quan to quan nhỏ, đạo lý như vậy đơn giản cũng đều không hiểu sao?”
Triệu Hãn nói: “Không dám hiểu, hiểu rồi chính là bỏ đất bỏ dân, phải gánh vác can hệ đánh mất quốc thổ.”
“Ngươi tuổi còn nhỏ, đạo lý này cũng hiểu?” Bàng Xuân Lai quay đầu nhìn Triệu Hãn.
Triệu Hãn nói: “Hiểu chút.”
“Ngươi quả nhiên thiên phú dị bẩm, trí tuệ vượt xa người thường.” Bàng Xuân Lai tiếp tục nói, “Hỗ Vân Công không chịu nổi nhục, giận mà từ quan. Tấu chương xin từ quan này, từ Bắc Kinh viết mãi đến Nam Kinh, ta cũng theo hắn đi Nam Kinh. Hỗ Vân Công nhân hậu, lúc hắn từ quan về quê, thế mà còn nghĩ an bài đường ra cho ta. Viết một phong thư, tiến cử ta đến Phí thị làm thục sư, nếu không thân ta lão hủ này, sợ là đã sớm chết đói ở Nam Kinh!”
Cho nên, ngươi vòng một vòng lớn, rốt cuộc muốn nói gì với ta?
Triệu Hãn nghi hoặc nhìn về phía Bàng Xuân Lai.
Bàng Xuân Lai khen ngợi: “Ngươi hôm nay làm rất khá, tặc phụ đó muốn xông vào phòng sơn trưởng, chỉ một mình ngươi đứng ra. Nam nhi trên đời, có thể không có quyền, có thể không có tiền, có thể không có tài, chỉ có không thể không có đảm đương. Ngươi có đảm đương, lại kiêm nhân nghĩa, rất tốt, rất tốt!”
Triệu Hãn nhắc nhở: “Phí thiếu gia (Phí Như Hạc) cũng đứng ra ngăn trở.”
Bàng Xuân Lai lắc đầu nói: “Hắn đó là nghĩa khí giang hồ, thấy ngươi đứng ra, cũng cùng nhau đứng ra bảo vệ ngươi, nếu không ngươi nhất định bị tặc phụ ghi hận.” Đột nhiên không biết sao hỏi, “Ý nghĩa quan trọng số một của binh pháp là gì?”
“Thượng binh phạt mưu, bất chiến nhi khuất nhân chi binh*?” Triệu Hãn không thể xác nhận.
* không đánh mà khuất phục quân người ta
“Không tệ, tuổi nhỏ, thế mà từng đọc 《 Tôn Tử binh pháp 》 .” Bàng Xuân Lai cười nói, “Chúng ta hôm nay muốn giảng, là tấn công chỗ địch nhất định phải cứu!”
Triệu Hãn hỏi: “Phí thị là địch?”
Ánh mắt Bàng Xuân Lai nhìn về phía Triệu Hãn trở nên càng lúc càng thưởng thức: “Đúng rồi. Muốn cứu người nhà Từ Dĩnh, kẻ địch không những cha mẹ của Phí Nguyên Giám, mà là cần là địch với toàn bộ Duyên Sơn Phí thị. Bởi vì đối mặt người ngoài, Phí thị nhất định là một thể. Nhưng Duyên Sơn Phí thị, lại không phải bền chắc như thép, trong tộc này mâu thuẫn trùng trùng.”
Triệu Hãn nghĩ nghĩ nói: “Vì thế, phải tấn công chỗ kẻ địch nhất định cứu, để Phí thị tự loạn đầu trận tuyến, ép cả nhà Phí Nguyên Giám không ở nổi Phí thị.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Bàng Xuân Lai hài lòng tới cực điểm với Triệu Hãn, hỏi: “Phí thị coi trọng nhất là cái gì?”
Triệu Hãn phân tích: “Phí thị không thiếu tiền tài, hôm nay xem ra cũng không bận tâm thanh danh, chỉ còn lại một chút thể diện gia tộc cuối cùng.”
“Thể diện gì? Chỉ là một khối nội khố.” Bàng Xuân Lai châm chọc nói, “Chúng ta liền xé xuống cái nội khố đó!”
Triệu Hãn hỏi: “Tiên sinh không sợ ta đi mật báo?”
“Ngươi hôm nay có thể đứng ra chặn đường, sẽ không là tiểu nhân mật báo gì.” Bàng Xuân Lai tự giễu nói, “Cho dù mật báo lại như thế nào? Ta cửa nát nhà tan, cô độc một mình. Thật không dễ gì gặp được đệ tử đắc ý, đã xem Từ Dĩnh là nửa con cháu, sao cho phép Phí gia giày xéo như thế?”
Được rồi, không chỉ có là bao che cho con, mà là đòi lại công đạo cho “con” mình!
Bàng Xuân Lai cũng có tư tâm, người nhà của lão tất cả đều đã chết, nhắm chừng muốn nhận nuôi Từ Dĩnh truyền hương khói, không ngờ bị Phí Nguyên Giám bắt nạt đến phát điên.
Triệu Hãn nói: “Làm việc như thế nào, mời tiên sinh nói rõ đi.”
Bàng Xuân Lai nói: “Phí Tùng Niên lúc có con, đã gần tuổi xưa nay hiếm, trên phố mơ hồ có lời đồn không hay. Ta đến chấp bút biên soạn chuyện xưa phong nguyệt, ngươi cầm đi dán các nơi. Nhà tổ Phí thị dán mấy phần, trấn Hà Khẩu dán mấy phần, tư thục cùng thư viện Hàm Châu lại dán mấy phần. Đặc biệt thư viện Hàm Châu, có một số sĩ tử Lĩnh huyện theo học, còn có một chút danh sư nho học giảng bài, chuyện xấu gia tộc này để bọn họ biết, sợ là sang năm sẽ truyền khắp nửa Giang Tây.”
Đệch, mưu kế thật độc ác, thủ đoạn thật ti tiện!
Mặc kệ Phí Tùng Niên thật sự bị cắm sừng hay không, chỉ cần tin tức phát tán ra ngoài, vậy sừng không cắm cũng phải cắm!
Triệu Hãn nhắc nhở: “Như vậy, chỉ sợ người nhà Từ Dĩnh, sẽ bị trả thù càng thảm hại hơn.”
Bàng Xuân Lai cười thần bí: “Sơn trưởng thư viện Hàm Châu, đến lúc đó sẽ giúp chúng ta.”
“Vì sao?” Triệu Hãn nghi hoặc nói.
Bàng Xuân Lai nói: “Phí Nguyên Lộc người này, chính là con trưởng Phí Nghiêu Niên. Đừng thấy hắn chỉ là tú tài, nhưng một thân tài học lại không thấp, quá mức sa vào thi từ văn chương mà thôi. Hắn đã sớm muốn chỉnh đốn gia phong, đã sớm muốn chỉnh đốn thư viện Hàm Châu, nhưng tìm mãi không thấy cơ hội động thủ. Một khi gièm pha phát tán ra, làm ầm ĩ càng lớn càng tốt, hắn khẳng định mượn cơ hội nắm giữ quyền lớn thư viện.”