- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Trẫm
- Chương 59: Bối phận thật lớn
Trẫm
Chương 59: Bối phận thật lớn
Phí Nguyên Lộc hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Từ Dĩnh tiếp tục đọc thuộc 《 Luận Ngữ tập chú 》 : “Tử viết: ‘Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.’ vi, khứ thanh. Bất đồng, như thiện ác tà chính chi dị...”
Phí Nguyên Lộc bắt lấy cổ tay Từ Dĩnh, bắt đầu nghiêm túc bắt mạch.
Thật lâu sau, Phí Nguyên Lộc thở dài nói: “Ài, đứa nhỏ này đã mắc ý chứng*, có thể là kinh hãi quá độ tạo thành.”
* Hysteria hay chứng cuồng loạn là một dạng rối loạn tâm thần và thần kinh. Bệnh phát sinh từ sự lo lắng quá mức, biểu hiện bằng sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Hysteria thường là kết quả từ cuộc xung đột nội tâm bị dồn nén
“Có phương pháp trị liệu hay không?” Bàng Xuân Lai vội hỏi.
Phí Nguyên Lộc hỏi: “Trừ luôn đọc thuộc sách, hắn còn nói năng lung tung, điên cuồng đánh người hay không?”
Bàng Xuân Lai trả lời: “Nói năng lung tung thì không có, chỉ đánh tộc đệ kia của ngươi.”
Phí Nguyên Lộc muốn cạy mí mắt Từ Dĩnh, cẩn thận quan sát con ngươi, vừa đưa tay tới, Từ Dĩnh liền sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau.
Phí Nguyên Lộc chỉ đành đuổi theo, ghé đầu tới cẩn thận xem xét. Sau đó trở lại bàn học, nâng bút viết xuống một phương thuốc, gọi tùy tùng của mình tới nói: “Theo đơn thuốc, đi trấn Hà Khẩu bốc thuốc, núi Hàm Châu bên này thiếu mấy vị dược liệu.”
“Có thể chữa khỏi không?” Bàng Xuân Lai hỏi.
“Xem tạo hóa của chính nó.” Phí Nguyên Lộc lại lấy ra một cái hộp gỗ, lấy ra một bộ kim châm bằng đá, “Úy Nhiên huynh, giúp ta đè nó xuống.”
Bàng Xuân Lai đứng dậy ôm lấy Từ Dĩnh, tay vỗ nhẹ sau lưng hắn, nhẹ nhàng trấn an nói: “Đứa nhỏ chớ sợ.”
Có lẽ là cảm thấy thân cận đối với Bàng Xuân Lai, Từ Dĩnh lập tức an tĩnh lại, thậm chí ngay cả 《 Luận Ngữ 》 cũng không đọc thuộc, thành thành thật thật để Phí Nguyên Lộc cắm kim.
Phí Nguyên Lộc vừa đâm kim, vừa nói: “Đứa trẻ này, tạm thời để nó ở trên núi, mỗi ngày sớm tối ta châm cứu cho nó một lần. Không cho nó xuống núi, cũng là miễn cho lại bị dọa sợ, chỗ ta không ai dám đến quấy rầy.”
“Thùng thùng thùng!”
Có người gõ cửa nói: “Sơn trưởng, có mấy học đồng cầu kiến.”
Phí Nguyên Lộc nói: “Bảo bọn nó chờ.”
Người gõ cửa đột nhiên kinh hô: “Các ngươi sao tới đây? Chưa được cho phép, không thể đi vào!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng hô của Phí Như Hạc: “Tiên sinh, cha mẹ Phí Nguyên Giám đến đây, quá nửa là tới tìm Từ Dĩnh gây chuyện... Đến rồi, đến rồi, bọn họ vào sân rồi!”
Phí Nguyên Lộc không chút hoang mang châm cứu, phân phó: “Mang người đuổi ra, đừng ở trong sân ồn ào!”
Trong sân.
Phí Nguyên Giám phụ thân Phí Tùng Niên, mẫu thân Trương thị ngồi cáng tre xông vào, phía sau còn dẫn theo mười mấy gia nô.
Được mệnh lệnh của sơn trưởng, mấy tên tạp dịch tiến lên ngăn trở.
“Hạ kiệu!”
Vợ chồng Phí Tùng Niên, Trương thị rất nhanh từ cáng tre xuống, bốn gia nô vội vàng đỡ.
Phí Tùng Niên bối phận rất cao, là cháu danh thần Phí Hoành triều Chính Đức, Gia Tĩnh. Dáng người hoàn toàn béo thành một quả bóng, đi hai bước cũng phải thở, cũng làm khó kiệu phu mang hắn nâng lên núi.
Trương thị lại bảo dưỡng phi thường tốt, hơn năm mươi tuổi còn chưa tỏ ra già, nàng thuộc loại Phí Tùng Niên lấy vợ kế.
Chính thê của Phí Tùng Niên liên tục sinh ra bốn con gái, thϊếp thất cũng sinh ba đứa con gái, ngay cả một thằng cu cũng không có. Ngược lại là vợ kế Trương thị, gả tới nhiều năm chưa mang thai, ở lúc Phí Tùng Niên sắp tròn sáu mươi tuổi, thế mà lại sinh ra đứa con trai.
“Thằng nhóc đả thương con ta, có phải nấp ở bên trong hay không?” Trương thị quát hỏi.
Người hầu của Phí Nguyên Lộc nói: “Sơn trưởng có lệnh, người không liên quan chớ quấy rầy.”
Trương thị nhất thời giận dữ: “Ta là người không liên quan? Dù là sơn trưởng các ngươi giáp mặt, cũng phải gọi ta một tiếng thím!”
Người hầu không nói lời nào, chỉ bảo tạp dịch chặn cửa.
Trương thị chỉ huy gia nô của mình: “Người đâu, mang lũ khốn kiếp này đuổi ra đi!”
Đám gia nô nhìn trái nhìn phải, không ai dám động thủ, đây chính là thư viện Hàm Châu đó.
“Nuôi các ngươi có tác dụng gì?”
Trương thị tức giận đến mức cả người phát run, thế mà lại đoạt lấy côn bổng trong tay gia nô, tự mình tiến lên đi đánh tạp dịch thư viện.
Dù sao cũng là thím của sơn trưởng, đám tạp dịch không dám chống trả, chỉ có thể ở tại chỗ ôm đầu cứng rắn chịu đựng.
Trương thị nhân cơ hội vòng qua tạp dịch, cầm gậy lao về phía phòng hiệu trưởng.
“Mời lão phu nhân về!” Triệu Hãn cũng là vừa tới không lâu, lập tức đứng ra bổ sung vị trí.
Trương thị quát hỏi: “Ngươi là tông nào phòng nào, dám chắn đường ta!”
“Nga Hồ.” Triệu Hãn nói.
Trương thị cười lạnh: “Nga Hồ bên kia, bối phận cao nhất cũng là cháu ta! Ngươi là bối phận gì?”
Triệu Hãn không nói lời nào.
Phí Như Hạc nghĩ nghĩ, cũng đứng ở bên người Triệu Hãn, chắp tay nói: “Ra mắt tổ nãi nãi.”
Tạp dịch thư viện có thể đánh bừa, con cháu Phí thị lại không tiện động thủ, nếu không trưởng bối của họ khẳng định tới làm ầm ĩ.
Ánh mắt Trương thị lướt qua Triệu Hãn, Phí Như Hạc, hướng tới phòng hiệu trưởng hô: “Phí Nguyên Lộc, ta là thím ngươi, mau mau ra đây chủ trì công đạo, đứa em nhỏ của ngươi cũng sắp bị người ta đánh chết rồi!”
“Đuổi ra ngoài!”
Trong phòng truyền đến giọng phẫn nộ của Phí Nguyên Lộc.
Phí Tùng Niên phụ thân của Phí Nguyên Giám tựa như hiểu chút lí lẽ. Hắn như quả cầu lăn tới, khuyên thê tử của mình: “Đại phu cũng đã nói, Giám Nhi chỉ là ngoại thương, đội mũ chưa bị đánh hỏng. Có lời gì, bình tâm tĩnh khí...”
“Đánh rắm!”
Trương thị nhéo tai chồng, coi như cháu nội mà quát: “Con chảy nhiều máu như vậy, thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, ông bảo tôi bình tâm tĩnh khí? Ông bình tâm tĩnh khí một cái cho tôi nhìn xem!”
“Phu nhân bớt giận, phu nhân bớt giận!”
Phí Tùng Niên đã sắp tám mươi tuổi, lại là một kẻ sợ vợ. Lão bị véo tai cầu xin tha thứ, lại thấy tạp dịch thư viện đang nhịn cười, chợt thấy mất hết mặt mũi, giãy ra nói: “Buồn cười, còn ra thể thống gì, có nhục nhã nhặn!”
Trương thị quát chồng: “Lão già vô dụng, chỉ biết nổi nóng với tôi, mau mang cháu ông gọi ra!”
Phí Tùng Niên bất đắc dĩ, chỉ đành hướng phòng hiệu trưởng hô: “Hiền chất, tạm đi ra nói chuyện đã.”
Phí Nguyên Lộc ở trong phòng vừa châm cứu, vừa châm chọc nói: “Thúc phụ quả nhiên có khí khái nam nhi, không biết là noi theo Phòng Huyền Linh, hay là đang theo đuổi Thích Võ Nghị?”
Phí Tùng Niên lúng ta lúng túng không thể nói gì, khuôn mặt già xấu hổ đỏ bừng.
Đột nhiên, Bàng Xuân Lai đẩy cửa mà ra, lại mang cửa phòng đóng lại. Lão đi đến trước mặt Phí Tùng Niên, cầm 《 Tứ Thư Tập Chú 》 ngâm nước đưa lên: “Tôn giả nhận ra sách này hay không?”
Phí Tùng Niên chắp tay nói: “Tự nhiên nhận ra, đây là 《 Tứ Thư Tập Chú 》 Chu Tử đích thân phê.”
- 🏠 Home
- Lịch Sử
- Quân Sự
- Trẫm
- Chương 59: Bối phận thật lớn