Từ Dĩnh ngồi xổm ngoài lan can đình tránh nắng, vừa lau nước mắt, vừa gặm bánh yến mạch. Người nhà hắn thuộc loại nông dân nửa tự canh, cả nhà tổng cộng vài mẫu đất, khẳng định là ăn không đủ no. Phải cày cuốc đất ngoài, ngẫu nhiên cũng làm công nhật chút, như thế mới có thể sinh tồn.
Gia đình nông dân nửa tự canh, nửa tá điền như vậy, nếu là ngày nào đó gặp thiên tai, đất đai ít ỏi tất nhiên bị thâu tóm.
Chợt thấy sau lưng có người, Từ Dĩnh không dám quay đầu, cũng không dám đứng lên. Hắn mang nửa miếng bánh còn lại điên cuồng nhét vào trong miệng nuốt, sau đó ôm đầu chuẩn bị ăn đòn.
Triệu Hãn sinh lòng thương hại, lấy ra mấy đồng tiền nói: “Ngươi tuổi này, thân thể đang phát triển, chỉ ăn bánh trấu không thể được, cầm mua chút đồ ăn.”
Nhìn thấy đồng tiền đưa tới, Từ Dĩnh rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu. Hắn không nhận ra Triệu Hãn là ai, đứng dậy chắp tay nói: “Ý tốt của các hạ, tại hạ ghi nhận trong lòng, nhưng một cái bánh bột ngô đủ để ăn no.”
Quả nhiên rất bướng, Triệu Hãn chắp tay rời khỏi, bước nhanh đuổi theo Phí Như Hạc.
“Như thế nào?” Phí Như Hạc cười hỏi.
Triệu Hãn nói: “Là kẻ có cốt khí.”
Các hạng thủ tục nhập học thư viện Hàm Châu, Ngụy Kiếm Hùng đều đã hỗ trợ làm thỏa đáng, nhận được thẻ gỗ (chứng nhận học sinh) liền có thể ăn cơm ở nhà ăn.
Nói chung, tư thục cổ đại không có nhà ăn, bởi vì cách nhà đều rất gần. Chỉ có thư viện mới có thể cung cấp ăn ở, bởi vì thư viện cao cấp hơn mà, cái nào danh tiếng lớn thậm chí có thể hấp dẫn học sinh ngoài tỉnh.
Núi Hàm Châu bên này rất thú vị, lúc ban đầu chỉ là tư thục, dần dần mở rộng thành thư viện.
Mượn Nga Hồ Phí thị mà nói, từ trấn Nga Hồ ngồi thuyền tới đây đã rất xa, còn phải rời thuyền lại đi vài dặm đường, không lập một khu nhà ăn làm sao có thể đi?
Triệu Hãn tới nhà ăn, phát hiện không cần mình lấy đồ ăn, đã có phó dịch mang đồ ăn bưng lên bàn.
Năm sáu đứa trẻ ngồi vây quanh một bàn, có chay có mặn có canh.
Bài trừ học sinh ngoại trú cùng tự mình mang cơm, học sinh trong nhà ăn cũng không nhiều, bao gồm thư đồng của bọn họ ở trong, tổng cộng cũng mới hai ba mươi người.
Các lão sư tư thục cũng ngồi một bàn.
Triệu Hãn cầm bát đi lấy cơm, Phí Như Hạc lại ngồi bất động, tự có Phí Thuần xới giúp hắn.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Triệu Hãn đang chuẩn bị ăn, cầm đũa lên lại buông xuống, bởi vì mọi người đều chưa động đũa.
Lão sư ban đó.
Một trợ giáo trẻ tuổi duỗi cổ họng hô: “Học đồng đọc thuộc thơ!”
Trong nhà ăn lập tức vang lên tiếng đọc thuộc thơ vang dội: “Ai ơi bưng bát cơm đầy. Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.”
Mọi người đều đang đọc thuộc thơ, bao gồm Phí Như Hạc ở trong, thay đổi sự bất hảo trong lớp học.
Đọc thuộc thơ xong, trợ giáo trẻ tuổi cung kính nói: “Các vị tiên sinh mời động đũa!”
Lão sư lớn tuổi cầm đũa, đây là một cái tín hiệu, toàn bộ học sinh cũng cầm đũa, Phí Như Hạc dứt khoát cắm đầu ăn như hùm như sói.
Triệu Hãn thấy vậy không khỏi mỉm cười, nhà ăn thế mà so với lớp học càng có kỷ luật hơn.
Triệu Hãn vừa lùa mấy miếng, Phí Như Hạc đã ăn xong một chén, Phí Thuần nhanh chóng chạy tới giúp thiếu gia thêm cơm.
“Ợ!”
Liên tục ăn bốn bát, Phí Như Hạc ôm cái bụng, ợ nói: “No rồi, thoải mái.”
Lại là một tên tín đồ ăn uống, lượng cơm ăn của con hàng này thật lớn.
Triệu Hãn cũng ăn hai bát, theo Phí Như Hạc cùng nhau về ký túc xá, thuận tiện cầm thẻ bài đi lĩnh chăn nệm.
Phí Thuần từ dưới giường kéo ra vài món binh khí.
Phí Như Hạc nói: “Tự mình chọn một món.”
Có mâu, có đao, có kiếm, có côn... Đều là chưa khai phong*, chuyên dụng cho hằng ngày huấn luyện.
* không có lưỡi nhọn
Phí Như Hạc cầm thanh đao, Phí Thuần lấy cây côn, Triệu Hãn đương nhiên là chọn mâu.
Liên quan thời gian cơm trưa, giữa trưa có thể nghỉ ngơi hai giờ, ba người kết bạn tới rừng trúc phía sau núi.
Phí Như Hạc vung đao bắt đầu, không luyện bất cứ lộ số võ thuật nào, chỉ luyện bổ, chém, quét, chặn, cắm, vẩy, treo các chiêu thức đơn giản.
Phí Thuần thì rõ ràng là động tác võ thuật đẹp, con hàng này không muốn chịu khổ, luôn luôn luyện lộ số côn pháp.
Chơi đùa một lúc, Phí Như Hạc thở hồng hộc thu đao. Thấy Triệu Hãn chỉ là lặp đi lặp lại đâm, nhịn không được hỏi: “Ngụy thúc dạy ngươi?”
“Thiếu gia sao biết?” Triệu Hãn hỏi lại.
Phí Như Hạc cười nói: “Lúc trước ta bảo hắn dạy ta đao pháp, hắn cũng chỉ dạy một chiêu bổ thắng, nói chờ ta luyện tốt rồi sẽ dạy chiêu tiếp theo.”
Triệu Hãn tò mò hỏi: “Vậy lão sư võ nghệ của thiếu gia là ai?”
“Đương nhiên là tứ thúc.” Phí Như Hạc nói xong lại nhắc nhở, “Đừng nói cho cha ta, cha không biết tứ thúc dạy ta võ nghệ.”
“Thì ra là thế.” Triệu Hãn không khỏi sinh ra lòng hiếu kỳ đối với vị tứ thúc kia.
Cho tới bây giờ, Nga Hồ Phí thị tứ thiếu gia đều còn chưa từng lộ diện, nghe nói là chạy đi Nam Xương du lịch.
Phí Như Hạc cắm đao ở trên mặt đất, nhân cơ hội nghỉ ngơi nói: “Ngươi có biết, ta sùng bái nhất vị tổ tiên Phí thị nào không?”
Triệu Hãn đáp: “Nhất định là Nga Hồ Công (Phí Hoành).”
Phí Hoành là tiến sĩ thứ hai của Duyên Sơn Phí thị, mười ba tuổi hạn nhất thi đồng tử, mười sáu tuổi hạng nhất thi hương, hai mươi tuổi đỗ trạng nguyên, hơn nữa là trạng nguyên trẻ tuổi nhất của Đại Minh mấy trăm năm.
“Không phải, không phải.” Phí Như Hạc cười nói, “Ta sùng bái nhất là Đường Cù Công (Phí Nghiêu Niên)!”
Phí Nghiêu Niên là một vị danh thần cuối cùng của Duyên Sơn Phí thị, từ nhỏ đã thiên tư thông minh. Nhưng lúc mười tuổi, đột nhiên chạy đi theo thất thúc học võ, cưỡi ngựa bắn cung, thông hiểu thao lược. Như thế liền chậm trễ đọc sách, bị trưởng bối nhốt vào thư viện, cố gắng học tập hai năm, mười sáu tuổi rốt cuộc đỗ tú tài, hai mươi tư tuổi liền thi đậu tiến sĩ.
Người này lúc đốc tạo cầu Vạn Thọ trong hoàng cung, bởi vì tính toán tỉ mỉ, tiết kiệm trăm vạn lượng bạc, bị quyền quý buộc tội đến địa phương làm thủ bị. Lại ở Phúc Kiến trừng trị thương nhân lương thực, bình ổn giá hàng, đắc tội chủ quan cùng hào tộc, bị bắt chuyển thăng Tô Châu binh hiến. Hào cường Tô Châu cũng bị tai họa không nhẹ, khiến hắn lần nữa thăng quan điều nhiệm. Sau thường thường điều ngang, tuy chiến tích lớn lao, lại thăng quan phi thường thong thả, chỉ làm đến Quảng Đông tả bố chính sứ... Thống trị dân sinh, đốc tạo công trình, luyện binh đánh trận, không gì không thông, cuối cùng bị ném tới Nam Kinh ăn không ngồi rồi, Phí Nghiêu Niên tức giận trực tiếp từ quan về quê.
Phí Như Hạc giơ đại đao, rất trâu bò nói: “Đại trượng phu sống trên đời, nếu không thể mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước, vậy làm nhâm hiệp một phương!”